Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 89

TẬP 89

" Hư..." tiếng kêu sợ hãi vang lên bên tai. Nàng quay nhìn lại thì thấy bọn người sứ giả ngồi co ro một góc không dám nhúc nhích hoảng sợ nhìn đống tử thi trước mặt. Nàng thấy bọn người họ còn sống nên tiến đến hỏi:" Uy, các người có thấy bốn người nam nhân đi chung nhóm với tôi không?"

Bọn người đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau cùng run rẩy nhìn nàng. Đầu nàng đầy hắc tuyến, lại liếc nhìn một cục nhỏ nằm chính giữa bốn người họ vệ, nhìn kĩ lại chính là lão sứ giả Frut gì đó đã ngất xỉu nằm đó.

Nàng hắng giọng:" Các người có thấy bốn người đi cùng tôi không?"

Lần này vẫn là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi há hốc nhìn nàng. Nàng sắp phát hỏa: "Tóm lại có thấy không?"

Một tên miễn cưỡng còn mở miệng được lên tiếng:" Ta không biết, đêm hôm qua chỉ thấy họ đánh với mấy tên mặc đồ đen này. Sau đó không thấy đây nữa!"

Nàng gật đầu rồi quay lại tìm bốn người họ. Bốn tên hộ vệ thấy vậy ào ra ôm lấy chân nàng kêu gào: " Cho chúng ta theo với! Chúng ta không muốn mất mạng tại đây đâu!"

Thật tình nếu không phải mấy người này là sứ giả chắc có lẽ nàng đã đá họ ra xa rồi. Sau khi kìm hãm muốn nổi điên của nàng rốt cuộc cũng gằn giọng:" Thế thì mau lên, ôm theo chủ nhân của các người!"

Bọn người sứ giả gật đầu lia lịa nhanh chóng cõng lấy sứ giả Frut rồi theo chân nàng. Nàng men theo dòng tử thi trên đất đến một vùng đất trống, nơi đó tập trung nhiều tử thi nhất. Nàng nheo mắt nhìn quanh, theo cảm nhận của nàng thì nhóm người của anh vẫn bình an vô sự, họ chắc chắn chỉ ở quanh đây...

Nhìn theo một cái cây to gần đó, nàng phóng mắt nhìn... Phù, cảm giác lo lắng rốt cuộc cũng tạm ổn. Chỉ thấy trên cành cây là bốn thân ảnh đang ngủ say của bọn người anh.

Nàng vui mừng chạy đến, bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt đứng phía dưới gốc cây. Dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, bọn người của anh dân mở mắt.

Nhìn thấy nàng, anh cũng nhanh chóng nhảy xuống đứng trước mặt hỏi:" Ngươi không có chuyện gì chứ?"

Nàng đang định mở miệng thì cậu cũng nhảy xuống cướp lời:" Hắn ta làm sao bị gì được? Tối đêm qua chỉ có chúng ta mới có sao này, hắn ta chỉ có ngủ không biết trời trăng gì!"

Nàng vội biện minh:" Tại các người không gọi tôi dây chứ bộ! Các người thử tưởng tượng mới sáng mở mắt đã thấy một đám người chết mà không thấy huynh đệ của mình ở đâu. Nghĩ xem cảm giác của các người sẽ như thế nào?"

Chàng nhẹ nhàng đáp xuống như tiên giáng trần thong thả tiến đến:" Lãnh Phong, ngươi quá lo lắng cho tên tiểu tử A Thiên này rồi"

Nàng nhìn chàng khó hiểu, hắn bên cạnh giải thích:" Tối hôm qua thấy ngươi mệt mỏi nên hắn không cho bọn ta nói với ngươi. Để ngươi nghỉ ngơi, còn bọn ta phải đi hoạt động tay chân"

Nàng nghe vậy liền cảm kích nhìn anh, anh vội quay mặt đi, lỗ tai cho chút ửng đỏ. Nàng là người nhìn rõ nên muốn hỏi anh có bị sốt hay không thì bọn người sứ giả đã làm phiền:" Các ngươi còn ở đây làm gì? Không mau đưa chúng ta thoát khỏi nơi quỷ quái này!"

Không biết lão sứ giả đã tỉnh từ khi nào đã nhanh chóng chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Cậu khinh thường nhìn những người đó, sau nói:" Vậy thì đi nhanh đi. Hiện giờ xe ngựa đã bị hư, không còn ai chở các người đâu. Tự đi bộ đi!"

" A?" bọn người đó cả kinh. Cậu nói tiếp:" Còn a cái gì, không mau lên đường? Nơi rừng núi thế này tìm bóng người còn khó, ngoài mấy hắc y nhân ra thì làm gì có xe ngựa. Tự thân vận động đi"

Nói xong, nhóm người của nàng cất bước đi tiếp. Bọn người sứ giả nhìn nhau rồi hậm hực đi theo nhóm người của nàng...

Mỗi đoạn đường đi không có 2 thì cũng 3 nhóm hắc y nhân chặn đánh. Đến cuối ngày thì đã đến kinh thành. Ngước nhìn cổng kinh thành, nàng như tìm được thiên đàng a. Bọn người binh lính cũng đứng tại đó đón tiếp.

:p> .com/forum/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top