Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 93

TẬP 93

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong cả bọn người họ đều trở về vườn hoa đào của mình. Chàng đi vào phòng kho lấy một ít trà ra ngâm uống, hắn thì đi phơi dàn thuốc của mình. Cậu vẫn cho thóc lũ chim như thường lệ, song anh tìm khắp quanh không thấy bóng dáng của người nào đó liền lên tiếng hỏi chàng đang cầm ấm trà đi ra:" Huynh thấy A Thiên đâu không?"

Chàng đặt ấm trà xuống nhíu mày:" Chẳng phải tên tiểu tử đó ban nãy còn ăn sáng với chúng ta sao? Như thế nào lại mất dạng thế được?"

Cậu đang cho lũ chim ăn nghe thế ngoáy đầu nói:" Ta mới thấy hắn đi đâu đó. Có lẽ đi xuống núi làm gì đó"

Anh nhíu mày, chàng bên cạnh nhàn hạ ngồi xuống chọc ghẹo anh:" Lãnh Phong, ngươi quá quản tiểu tử đó rồi. Tiểu tử đó cũng đã lớn, ngươi hãy cho hắn một chút tự do đi"

Anh im lặng không lên tiếng, anh không thể không để tâm đến nàng, những lúc không thấy nàng bên cạnh là anh hết lo đông đến lo tây. Không thể nào yên ổn...

" Hắc xì!" nàng khi không lại bị nhảy mũi một cái. Nàng sờ mũi, kì quái, tại sao lại nhảy mũi thế này? Không lẽ có ai nhắc mình?

Nàng khó hiểu không thôi, nhưng dù sao cũng mặc. Vừa mới xuống núi mua ít đồ ăn vặt, nàng đang trên đường trở về. Hai tay đều cầm cả túi đồ ăn a. Nàng không rảnh để ý tại sao lại nhảy mũi, giờ đây nàng móc tay vào trong túi lấy ra một cái bánh nướng thơm phức, đưa vào miệng nhai a...

Bất quá...

Xoạt...

Ba bóng người xông ra... " Các ngươi là ai?!!" cả ba cùng lên tiếng

Ách, cái này... Không cần nhìn thấy thân ảnh đã nghe tiếng quát, nhưng đặc biệt nàng không kinh ngạc có người theo dõi mình. Bởi nàng cảm nhận được, nhưng cái này nàng cũng không lường được rằng ba bóng người này chính là...

Một cô gái mặc y phục màu xanh lam nhạt vung roi ra lạnh mặt quét nhìn hai người nào đó nói:" Các cô theo dõi A Thiên làm gì?"

Một cô gái mặc y phục màu vàng khác được bao bọc bởi màu khói vàng nhạt quanh người cũng lạnh giọng:" Câu này là ta nên hỏi hai cô mới đúng!"

Cô gái còn lại mặc y phục màu trắng, trên tay quấn hai mảnh vải lục dài bay phất phơi, khí chất cũng không kém nói:" Ta sẽ không cho ai làm hại A Thiên!"

Đầu nàng giờ đây đầy hắc tuyến, không phải trùng hợp đến vậy chứ? Nàng nhanh cơ hội trước khi chiến tranh bùng nổ giơ hai tay nói:" Các vị cô nương dừng tay nghe tôi nói đã. Mọi chuyện đều hiểu lầm!"

Ba người đó không ai khác chính là nó, cô và nhóc a!

Nó lên tiếng:" Ta thấy rõ ràng, lúc người xuống núi là hai người này đi theo ngươi nên ta mới đi theo giúp đỡ. Như thế nào là hiểu lầm?"

" Ta cũng nhìn thấy!" cả hai người kia cũng lên tiếng.

Nàng lắc đầu nói:" Trước tiên bỏ vũ khí xuống a". Nghe nàng nói vậy, bọn họ liếc nhìn nhau, sau không cảm thấy đối phương có ác ý nên thu hồi vũ khí lại. Nàng thấy thế mới an tâm, nếu không chuyện này mà bị ba tên nam nhân kia biết được cuối cùng người chịu trận là nàng a.

Nàng cười cười nói:" Tất cả là hiểu lầm, không như các cô nương nghĩ. Các cô đều là bằng hữu của tôi, như thế không ai hại ta cả. Phải không?"

" A?" cả ba đều ngơ ngạc nhìn nàng...

Rốt cuộc chỉ có nhóc là dễ chịu nhất lên tiếng trước:" Ta... ta thật là thất thố. Ta... ta xin lỗi...!" nhóc lí nhí nói.

Nó và cô cũng biết mình có lỗi nên nhận lỗi:" Ta cũng thật hành động không suy nghĩ"

" Ha ha, thế là tốt rồi" nàng cười ổn thỏa nói. Sau lại nhìn ba người khó hiểu hỏi:" Sao các người lại xuất hiện ở đây?"

2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top