Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

- choi seungcheol! đi ăn tối với em không?

vừa bước ra khỏi cửa công ty, seungcheol liền bị seokmin khoác cổ cứng ngắc. khóe môi anh giật liên hồi, cái thằng nhóc nhỏ hơn anh hai tuổi này ấy vậy mà gọi thẳng cả họ tên của anh ra đấy hả?

- anh đánh mày được đấy lee seokmin, dám gọi cả họ tên anh ra như vậy à?

- anh cũng gọi cả họ tên em ra đấy mà?

seokmin cong mỏ lên cãi lại, seungcheol cũng không chịu thua mà chống hông cãi tay đôi với em nó. vậy là chúng ta có cảnh hai thằng đàn ông gần ba chục tuổi đứng đó tị nạnh nhau chỉ vì cái việc gọi tên nhau. người ta thường nói đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn và chúng ta có choi seungcheol với lee seokmin làm bằng chứng cho câu nói này.

- thôi chết, muộn rồi. anh không cãi với mày nữa.

seungcheol nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi bỏ đi, bỏ lại seokmin đang í ới gọi theo vì anh nỡ lòng nào để thằng nhỏ đi ăn một mình như thế.

seungcheol đi đến một nhà hàng sang trọng, nơi mà đối tượng xem mắt của anh có lẽ đã đến và đợi anh được một lúc. anh thở dài, bản thân anh đâu muốn đi đến buổi xem mắt ngày hôm nay đâu chứ.

giống như những vị phụ huynh khác, phụ huynh của seungcheol lúc nào cũng muốn con mình có thể lập gia đình rồi sớm sinh cho họ vài đứa cháu. tiếc là họ sinh nhầm ra choi seungcheol, người không thích yêu đương hay lập gia đình gì cả, chỉ muốn sống tự do như thế đến hết đời. đến cái tuổi hai mươi tám của con trai, họ tuyệt nhiên không hề nghe thấy seungcheol đề cập gì đến chuyện trai gái hay lập gia đình và họ càng ngày lo lắng. thế là nhờ vào các mối quan hệ xung quanh, ông bà choi tìm cho con trai mình một người con gái mà họ cho rằng vô cùng thích hợp để làm bạn đời.

đó là ông bà choi cảm thấy thích hợp thôi, seungcheol đâu có thấy thích hợp? nhưng vì không muốn bố mẹ mình buồn nên anh đã chấp nhận đến buổi xem mắt ngày hôm nay.

bước vào một nhà hàng sang trọng, seungcheol thở dài. đi thẳng lên tầng năm, đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở một cô gái mặc đầm trễ vai màu trắng ngồi cạnh cửa sổ. theo những gì mà bố mẹ cung cấp cho anh trước buổi xem mắt thì ắt hẳn đây là người mà anh cần gặp.

nhìn sơ qua thì cô gái này toát lên vẻ nhẹ nhàng, thanh lịch, gương mặt nhìn vào chắc là theo kiểu tình đầu theo gu của rất nhiều chàng trai hiện nay, nhưng tiếc là seungcheol không ấn tượng gì cho lắm.

anh bước đến chỗ của cô gái ấy, mở lời xin lỗi vì đã trễ hẹn hết vài phút rồi ngồi xuống đối diện. làm ơn, ai đó hãy đến và nói cho anh biết rằng anh nên làm gì hay nói gì vào lúc này để cái không khí ngại ngùng này có thể vơi bớt vài phần đi?

- anh đẹp trai lắm!

- cô cũng vậy…

seungcheol chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, nói như vậy không khác gì anh cũng nói cô ta đẹp trai đâu chứ. đây đích thị là khả năng ế bằng thực lực: có sắc, có tài nhưng không có khả năng tán gái!

cả hai vừa gặp nhau được một lúc, bỗng nhiên có hai người đàn ông cao to lực lưỡng mang kính râm đen đi đến chỗ hai người bọn họ. hai người đều cao khoảng mét tám, với thân hình vạm vỡ và toát lên khí chất mạnh mẽ, khiến bất cứ ai đi ngang cũng phải dè chừng. cơ bắp rắn chắc hiện rõ dưới lớp áo thun đen bó sát, từng bước đi của họ như khẳng định sự uy quyền và bất cần. một trong hai còn xăm kín cả cánh tay phải, khiến cho mọi người xung quanh đều tỏ vẻ có chút sợ hãi.

người có cánh tay phải mang nhiều hình xăm “nghệ thuật” ghé vào tai seungcheol nói gì đó khiến anh xanh mặt, anh quay sang chào cô gái một tiếng rồi cùng người đàn ông đó đi mất. người đàn ông cao to còn lại đợi đến lúc hai người kia đi khỏi mới khẽ thì thầm vào tai đối tượng xem mắt của seungcheol.

- cô có mà cẩn thận khi qua lại với choi seungcheol. anh ta mượn tiền đại ca của tôi để làm ăn nhưng không thành nên bể nợ, không có tiền trả. lúc nãy đại ca tôi kêu anh ta đi theo có khi chặt đứt mấy ngón của choi seungcheol rồi.

sắc mặt của cô gái còn xanh hơn cả mặt của seungcheol lúc nãy, gật gật mấy cái rồi xách túi bỏ về trong trạng thái hoảng sợ tột cùng. có lẽ cô đang thầm mắng bà mối vì dám giới thiệu cho cô một người đàn ông như thế!

chàng trai cao to kia cũng rời đi ngay sau đó, gã đi thẳng đến chiếc xe hơi bóng loáng đang đỗ ở bên lề đường, mở cửa rồi ngồi ngay vào ghế lái. bên cạnh là choi seungcheol đang ngồi chống tay lên cửa xe, trông chán chường hết sức.

- cũng may là hôm nay em với cả jungkook không bận nên mới cứu anh được một ván đó choi seungcheol.

kim mingyu tháo bỏ mắt kính đen, dụi mắt mình mấy cái rồi nhìn xuống jeon jungkook hai mắt tròn xoe đang ngồi ở phía sau. nếu như nó không có cái cánh tay kín mực thế kia thì có khi chẳng bao giờ lừa được cô gái kia. cả mingyu nữa, cũng nhờ vào cái thân hình đồ sộ nên trông hổ báo với cả giống giang hồ hơn hẳn.

- cảm ơn hai đứa, khi nào có dịp rồi anh khao một chầu.

- khi nào là khi nào? bây giờ luôn đi anh, tụi em đang rảnh mà.

kim mingyu đánh lái, chiếc xe đen bóng loáng rẽ vào một con đường nhỏ rực vàng trong ánh hoàng hôn, hai bên là hàng loạt quán bar san sát. những ngọn đèn neon bắt đầu bật sáng, đổ màu tím đỏ lên những bức tường gạch của các tòa nhà san sát nhau. tiếng nhạc nhẹ vang ra từ cánh cửa mở hé, lẫn trong tiếng cười nói rôm rả và con phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

không hổ danh là con đường ăn chơi có tiếng ở seoul. nhưng mà hai cái đứa này định làm liền thật đấy à?

- thôi cho anh xin, cả ngày nay đi làm mệt lắm rồi. cho anh ghé bờ sông hàn thư giãn xíu đi.

- em tưởng anh vừa cãi nhau hừng hực với thằng seokmin trước cửa công ty chứ?

seungcheol bặm môi, trừng mắt nhìn qua kim mingyu, không nghĩ là thằng nhóc này lại chứng kiến được cảnh trẻ trâu của mình. jeon jungkook ngồi đằng sau nghe hai anh em chí chóe với nhau cũng chỉ biết phụt cười.

nghe lời seungcheol, mingyu thả anh xuống bờ sông hàn rồi lái xe cùng jeon jungkook đi mất. anh cũng không quên gửi lời cảm ơn đến hai đứa em đã giúp anh trốn thoát khỏi buổi xem mắt một cách thuận lợi nhất.

seungcheol đứng ở một góc bờ sông, lặng lẽ đón nhận những làn gió mát rượi từ mặt nước thổi vào. ánh hoàng hôn rực rỡ đổ xuống dòng sông, nhuộm lên mặt nước sắc cam và hồng nhạt khiến khung cảnh trở nên mơ màng và yên bình hơn bao giờ hết. phía xa, những cây cầu lớn vắt ngang, từng hàng đèn đường bắt đầu thắp sáng, phản chiếu lung linh trên mặt nước lăn tăn gợn sóng. vài chiếc xe đạp chầm chậm lướt qua, người đạp xe như muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên của buổi chiều tà. anh khẽ cười, chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng anh đi dạo dọc bờ sông là từ lúc nào nữa. vẫn còn khá sớm, anh nghĩ mình sẽ đi dạo một chút thay vì trở về căn chung cư lạnh lẽo của mình.

thú thật thì không khí nhộn nhịp nơi đây có chút không phù hợp với seungcheol, nhưng nó vẫn đỡ hơn mà cái không khí ảm đạm khi ở một mình trong chung cư. anh nghĩ có lẽ mình nên tìm một góc nào đó vắng lặng một chút để ngắm bờ sông về đêm, thêm chút bia có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nhỉ?

thế nhưng chưa kịp tìm thấy chỗ bán bia, đã có một thứ khác lọt vào tầm mắt của anh và khiến anh chú ý. đó là một người họa sĩ với mái tóc dài ngang vai được cắt tỉa theo kiểu mà giới trẻ bây giờ hay gọi là mullet gì gì đấy, đang ngồi một góc và lẳng lặng hoàn thành bức tranh trước mắt của người đó. nhìn từ phía này, ánh nắng chiều tà dịu dàng chiếu lên một bên mặt của người ấy, tô điểm cho đường nét góc cạnh của khuôn mặt họ. tia nắng vàng nhạt vẽ nên một viền sáng dọc theo xương quai hàm sắc sảo và chiếc mũi thẳng, tạo ra một góc nghiêng hoàn hảo tựa như một bức tượng điêu khắc tinh tế. đôi môi khẽ mím lại trong sự tập trung, trong khi những sợi tóc lòa xòa trước trán bay nhẹ theo gió. bàn tay cầm cọ thoăn thoắt chuyển động trên quyển sổ được kê trên đùi. ánh mắt dù đang khuất sau hàng mi dài nhưng vẫn lộ rõ sự say mê và tận tụy với tác phẩm của mình.

thế là seungcheol bị người họa sĩ ấy hớp hồn, anh quên cả dự định lúc ban đầu của mình và tiến lại gần người họa sĩ ấy, lẳng lặng đứng sau lưng xem bức tranh dần được hoàn thiện.

người nọ có vẻ như cảm nhận được sau lưng mình có ai đó, liền xoay người lại. lúc bấy giờ seungcheol mới có thể nhìn rõ được cả gương mặt của người họa sĩ. đôi mắt ấy to tròn như hai viên ngọc sáng, lấp lánh dưới ánh sáng, đầy sức hút và trong veo như phản chiếu cả bầu trời. hàng mi dài cong vút, khẽ rung nhẹ mỗi khi đôi mắt ấy chớp lại, trông vừa tinh nghịch nhưng cũng không kém phần đáng yêu. chiếc mũi cao thẳng, đôi môi lại hồng hào và còn có chút căng mọng. ngũ quan của người ấy nhìn chung toát lên vẻ hài hòa và vô cùng cuốn hút.

bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, và seungcheol đang cảm thấy không ổn trước con người này!

bỏ mẹ, sao tim anh lại đập nhanh đến vậy?

- x-xin chào!

seungcheol lắp bắp gửi lời chào đến đối phương, nhưng người nọ vẫn cứ nhìn anh như thế và dường như không có ý định trả lời.

- chúng ta có thể làm quen được không? tôi là choi seungcheol, hai mươi tám tuổi, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

đối phương vẫn không trả lời anh, chỉ quay lưng lại rồi lọ mọ làm gì đó. lúc sau liền quay lại đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ nắn nót ở trên đó.

“yoon jeonghan, hai mươi lăm tuổi. tôi không nói được nên xin hãy thông cảm về sự bất tiện này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top