Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Tại sao vậy chứ?

Kim Thái Hanh ban ngày ở Bắc Kinh làm việc, buổi chiều đón chuyến bay đến Chiết Giang, sáng sớm hôm sau lại bay về Bắc Kinh.

Mấy ngày nay đều bay bay về về liên tục như vậy, ngay cả thư ký bên cạnh cũng cảm thấy tổng giám đốc nhà mình quá si tình với cậu minh tinh kia rồi.

Bệnh viện đêm khuya hoàn toàn là một khoảng im ắng. Kim Thái Hanh nương theo chút ánh sáng yếu ớt ở góc phòng cầm lấy bàn tay không có kim tiêm của Mẫn Doãn Kỳ, lặng lẽ hôn lên mu bàn tay cậu.
.
.
.
.

Tiếng hét chói tai của nữ nhân xé tàn bầu trời đêm.

“Phu nhân, dùng sức đi!” Tiếng bà mụ vọng ra từ trong gian phòng.

An tướng quân lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Ông đi đi lại lại không ngừng trước cửa phòng, một chân đã đặt ở ngưỡng cửa đến cùng vẫn rút lại, sắc mặt nhăn nhó cực kì khó coi.

An Ninh nhỏ bé đứng nấp một bên cửa, đưa đôi mắt to tròn ngây thơ len lén nhìn vào bên trong.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn một màn như vậy liền biết, An phu nhân chuyển dạ rồi.

“Phu nhân, tiếp tục dùng sức! Thấy được đầu rồi! Phu nhân, dùng sức! Phu nhân!”

Tiếng trẻ con khóc ré lấn át cả tiếng hét đau đớn của người mẹ.

Bà mụ đỡ ra một đứa bé trai, bên trong còn thấp thoáng một cái đầu nữa.

“Sinh đôi! Là sinh đôi! Phu nhân, tiếp tục dùng sức đi!”

An phu nhân sức cùng lực kiệt, trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay bấu chặt lấy gối, đôi môi bị cắn đến trắng bệch.

“Nhiều máu quá! Phu nhân, phải bỏ đứa bé đi thôi! Phu nhân, đừng tiếp tục nữa!”

Nữ nhân yếu ớt mỏng manh vẫn quật cường tiếp tục dùng sức, một mực muốn đưa đứa bé ra ngoài.

Bà mụ đối với tình cảnh này không biết nên giữ An phu nhân hay đứa bé, chỉ đành giục một bà mụ khác thông báo tình hình với An tướng quân.

“An tướng quân! An tướng quân! Phu nhân hiện tại đang mất rất nhiều máu. Bây giờ...bây giờ nên giữ đứa bé hay là phu nhân ạ?”

An tướng quân đã không còn giữ được bình tĩnh, trực tiếp bước vào phòng sinh đầy máu. An tướng quân nắm chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của nương tử, xót xa nhìn nàng đang quằn quại đau đớn.

“Giữ phu nhân! Giữ phu nhân cho ta!”

An phu nhân gắt gao siết chặt An tướng quân, giọng nói thều thào yếu ớt.

“Không được...lão gia, phải giữ đứa bé! Chàng phải giữ đứa bé!”

Dứt lời, nàng lại gồng mình dùng sức, đứa bé đã ra được một nửa, chỉ còn đôi chân vẫn còn ở bên trong.

“Phu nhân dùng sức nữa đi!”

Sau một tiếng hét đau đớn của nữ nhân, đứa bé hoàn toàn được đỡ ra ngoài.

“Tướng quân, là một tiểu thư!”

An tướng quân nhìn chằm chằm nữ nhân nhễ nhại mồ hôi nằm trên giường. Hai mắt nàng nhắm nghiền, cả người thả lỏng, chỉ có bàn tay vẫn cứ siết chặt phu quân.

An phu nhân dùng chút sức tàn còn lại, trăng trối lời cuối.

“Lão gia, nếu thiếp không thể tiếp tục ở cạnh chàng và các con, chàng phải thay thiếp chăm sóc các con thật tốt. An Tường...và An Thư...và cả An Ninh...có được không?”

An tướng quân cúi đầu giấu đi giọt nước mắt, nghẹn ngào lắp bắp.

“Đ...được... Ta hứa với nàng...”

An phu nhân mỉm cười mãn nguyện, bàn tay non mềm mà An tướng quân đang nắm lấy từ từ buông thõng.

Nam tử một thân cao lớn quỳ trước giường, gục đầu lên vai nữ nhân thần sắc nhợt nhạt khóc không thành tiếng.
.
.
.
.

Phiên Anh Nhiên gõ nhẹ cửa phòng bệnh, sau đó từ tốn bước vào bên trong.

“Kim tổng.”

Kim Thái Hanh dời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước nhìn người vừa bước vào.

“Phiên Anh Nhiên?”

“Vâng. Tôi đến Hoành Điếm quay phim, sẵn tiện ghé thăm Doãn Kỳ một chút.”

Phiên Anh Nhiên đến gần giường bệnh, nhìn Mẫn Doãn Kỳ hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đặn.

“Cậu ấy thế nào rồi ạ?”

Kim Thái Hanh đưa nhìn mắt người kia, có hơi xót xa.

“Vẫn hôn mê như vậy. Đã ba ngày rồi.”

Phiên Anh Nhiên chỉ biết thở dài một hơi, trong lòng âm thầm cầu nguyện phép màu là có thật.

“Kiến Văn không đến cùng cô sao?”

Phiên Anh Nhiên có hơi khựng lại, gương mặt xinh đẹp không hề biến sắc, thế nhưng đôi mắt đã run rẩy đến khó kiềm chế.

“Tại sao tôi phải đi cùng với Lâm Kiến Văn? Tôi với anh ta thì có quan hệ gì chứ?”

Nữ nhân cầm lấy túi, vội vã muốn rời đi. Khi tay cô đã đặt trước tay nắm cửa, giọng nói trầm khàn của Kim Thái Hanh níu chân cô lại.

“Kiến Văn nó đối với cô không phải là chơi qua đường. Tôi đã không thấy nó nghiêm túc theo đuổi một người như vậy từ rất lâu rồi. Phiên Anh Nhiên, đừng phụ tấm chân tình của Lâm Kiến Văn.”

Phiên Anh Nhiên vẫn đứng chôn chân ở đó, rất lâu sau mới mở cửa bước ra ngoài.
.
.
.
.

An Ninh hai tay giương cung, nheo mắt nhắm vào hồng tâm. Giây phút mũi tên rời khỏi dây cung, xé gió bay về tấm bia đang đặt ở phía trước, một bóng dáng nhỏ nhắn vụt qua như như chớp.

Hai mắt An Ninh mở to, nhất thời bàng hoàng. Khi đã nhìn rõ bóng dáng nhỏ kia, An Ninh tức giận chau mày.

“Tiểu Thư, đại ca đang tập bắn cung, muội không thấy sao?”

An Thư mặc váy hồng nhạt, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, chu mỏ đáp lại.

“Muội thấy!”

“Muội thấy? Muội thấy mà còn chạy giỡn như thế? Nhỡ đâu mũi tên của ta làm muội bị thương thì biết làm thế nào?”

An Thư không hề sợ hãi trước sự tức giận của An Ninh, ngược lại còn cảm thấy đại ca lo lắng thái quá. Bé con cười cười, chạy đến ôm chân An Ninh.

“Đại ca, là do nhị ca đuổi đánh muội, nên muội mới phải chạy bạt mạng như thế. Ca có trách thì trách nhị ca đi!”

An Ninh thở dài một hơi, lớn giọng quát gọi đứa nhóc còn lại.

“An Tường!”

An Tường nấp ở một góc từ từ bước ra ngoài. Đứa nhóc nhích từng bước chậm chạp, không dám tiến lại gần vị ca ca đang bừng bừng lửa giận.

“Đại ca...” An Tường nhỏ giọng gọi, dáng vẻ giống hệt một con thú nhỏ bị bắt nạt.

“Tiểu Tường, đệ chơi với muội muội kiểu gì thế hả? Đệ có biết chỉ cần Tiểu Thư chạy nhanh thêm một chút thì mũi tên của ta đã đả thương muội ấy rồi không?”

An Tường xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, bộ dạng cực kì hối lỗi.

“Đại ca...đệ biết lỗi của đệ rồi. Đại ca đừng tức giận nữa...”

An Thư thương An Tường, lập tức cầm cánh tay An Ninh lắc lư, ra sức giải vây cho nhị ca.

“Đại ca, bọn muội biết lỗi rồi. Sau này bọn muội sẽ không đùa giỡn trong lúc đại ca tập luyện nữa. Đại ca đừng trách nhị ca mà!”

An tướng quân vừa lúc từ hoàng cung trở về, trông thấy trong vườn là An Thư nhỏ nhắn đang ôm tay An Ninh, An Tường ở một bên cúi đầu không nói.

“Làm sao vậy?”

An Thư nghe tiếng cha liền vui vẻ chạy đến bên An tướng quân.

“Cha!”

An tướng quân đưa tay bế An Thư lên, yêu chiều hôn lên mặt bé con.

“Cha, là do con và nhị ca đùa giỡn trong lúc đại ca tập luyện nên đại ca mới tức giận như thế. Chúng con đều biết lỗi rồi. Cha, cha mau khuyên đại ca đi!”

An tướng quân khẽ cười, hướng về phía An Ninh xua xua tay.

“Ninh nhi, đệ muội còn nhỏ, con cũng đừng khắc khe quá.”

An Ninh quét mắt nhìn An Tường và An Thư, cuối cùng cũng nhắm mắt cho qua.

“Được rồi được rồi. Đại ca các con đã bỏ qua rồi đấy. Tường nhi cùng Thư nhi mau vào ăn cơm đi.”

An Tường như được ân xá, vội vàng chạy vào trong phủ. An Thư bé nhỏ cũng chạy bước nhỏ theo ca ca vào bên trong.

“Ninh nhi dạo này tập luyện có tiến bộ không? Con thử bắn cung cho ta xem.”

An Ninh nhắm mắt giương cung, mũi tên cắm ngay vào hồng tâm, không sai lệch một li.

Nét hài lòng hiện rõ trên gương mặt cương nghị của An tướng quân.

“Tốt lắm!”

An tướng quân tiến về phía hài tử lớn nhất của mình, vỗ vai An Ninh.

“Ninh nhi này, đệ muội con từ nhỏ đã không may mất nương, phải chịu thiệt thòi không nhỏ. Con là đại ca, thương chúng nó nhưng cũng phải thả lỏng một chút. Đừng làm chúng nó sợ con, có biết chưa?”

An Ninh cúi đầu, cực kì vâng lời.

“Vâng cha. Con cũng đã mười bốn tuổi, con tự biết nặng nhẹ.”

An tướng quân gật gật đầu.

“Bệ hạ đã đồng ý với ta, cho phép con vào cung ôn văn luyện võ với các hoàng tử. Cha nhắc nhở con một chút, phải biết quan sát trước sau, cái gì mình biết cũng không nên thể hiện quá rõ, rất dễ trở thành mục tiêu công kích. Trong cung không hề đơn giản như biệt phủ chúng ta, kể cả huynh đệ vẫn phải đề phòng nhau. Con không được lơ là cảnh giác.”

An Ninh không chút thắc mắc, chỉ có một mực tuân theo.

“Lời của cha con khắc ghi trong lòng.”

“Tốt!”

“Cha! Đại ca! Vào ăn cơm thôi!” Giọng nói của An Thư lảnh lót như tiếng chim hót mỗi sáng khiến người ta không khỏi mềm lòng.

An tướng quân cười hiền từ, đáp lại bé con.

“Cha vào ngay đây!”

An Ninh vẫn như bức tượng chôn chân chỗ cũ, âm thầm ngẫm lại lời dạy của cha, trên gương mặt non nớt là nét suy tư vốn không nên có ở một đứa trẻ mười bốn tuổi.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy tất cả, ánh mắt thâm trầm xoáy sâu vào An Ninh. Người tên An Ninh này, càng lớn càng giống cậu y đúc.

Tại sao vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taegi