Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Kiếp trước

An Ninh đứng ở phía xa quét mắt một lượt nhìn các hoàng tử đang tập kiếm pháp, ánh mắt đặc biệt dừng ở vị hoàng tử nọ lâu hơn một chút.

“Đại thiếu gia, đó là ba vị hoàng tử xuất sắc nhất của bệ hạ đấy ạ.” Hạ nhân A Tấn ở bên cạnh nói nhỏ với An Ninh.

An Ninh gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Y vươn tay chỉ vào vị hoàng tử mặc hắc bào đang múa kiếm.

“A Tấn, đó là ai?”

“Bẩm An đại thiếu gia, đó là ngũ điện hạ.”

An Ninh có hơi giật mình, quay đầu nhìn lại liền thấy một vị công công già đứng phía sau.

“Phương Ngạc công công.” Y hơi cúi đầu.

Phương Ngạc cũng cúi đầu hành lễ với An Ninh.

“An đại thiếu gia khách sáo rồi. Để nô tài giới thiệu người với các vị hoàng tử.” Phương Ngạc vươn tay làm động tác mời.
.
.
.
.

“Chư vị điện hạ, xin giới thiệu một chút, đây là An đại thiếu gia, An Ninh.”

An Ninh theo lời của Phương Ngạc hành lễ với mấy nam nhân đang nhìn chằm chằm mình.

“An đại thiếu gia, kể từ hôm nay ngài có thể mỗi ngày đến luyện tập kiếm pháp cùng các vị hoàng tử.” Phương Ngạc từ tốn nói. “Bên trong thư phòng còn các tiểu thư của các đại quan khác, An đại thiếu gia có muốn chào hỏi họ không ạ?”

“Theo lễ nghĩa vẫn là nên chào hỏi một tiếng.” An Ninh không nghĩ ngợi nhiều.

Phương Ngạc gật nhẹ đầu, hướng về phía các vị hoàng tử hành lễ. 

“Nô tài xin phép cáo lui.”

Chỉ có hai trong số ba nam nhân là gật đầu đáp lại Phương Ngạc, một trong số đó là nam nhân mặc hắc bào mà An Ninh đã chú ý ngay từ đầu.

Mẫn Doãn Kỳ hai mắt mở lớn, không giấu nổi kinh ngạc cùng bàng hoàng.

Cậu có thể nhận ra, ngũ điện hạ mặc hắc bào trong lời của người tên Phương Ngạc kia, rõ ràng là Kim Thái Hanh mà! Bên cạnh hắn là Lâm Kiến Văn đang khoác trên người bộ áo bào màu tím, xa xa lại chính là Ngô Nghệ Từ.

Trước mắt Mẫn Doãn Kỳ đã là khung cảnh trong thư phòng.

An Ninh đi phía sau Phương Ngạc, cẩn trọng chào hỏi hai vị tiểu thư và một vị thiếu gia đang có mặt ở bên trong.

“Bái kiến chư vị, ta là An Ninh, trưởng tử của An đại nhân.”

Một vị tiểu thư váy xanh chủ động đáp lại lời chào của An Ninh.

“Ta tên Tư Đình, là nữ nhi độc nhất là Tư đại nhân.”

An Ninh hơi mỉm cười đáp lễ, vị tiểu thư nọ cũng cười với y.

Phương Ngạc rời đi ngay sau đó.

Vị tiểu thư váy xanh chạy đến bên cạnh An Ninh, chủ động nói chuyện với y.

“Ta mười lăm tuổi, An đại thiếu gia bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tư tiểu thư, An Ninh chỉ mới mười bốn tuổi.” An Ninh nghe thấy người kia lớn tuổi hơn mình liền lễ phép đáp lại.

“Vậy à. An Ninh đệ đệ có thể gọi ta là tỷ tỷ nhé. Đừng cứ mãi xưng hô tiểu thư này nọ giống thứ lễ nghĩa rườm rà kia, xa cách chết đi được!”

An Ninh nhìn người nọ tươi cười như vậy, hảo cảm trong lòng liền tăng vọt.

“Vâng, Tư Đình tỷ tỷ.”

Tư Đình dắt tay An Ninh về bàn của nàng, đưa cho y một miếng bánh phù dung.

“Bánh phù dung này ngon lắm. Đệ mau ăn đi.”

“Đa tạ Tư Đình tỷ tỷ.” An Ninh đón lấy miếng bánh từ tay Tư Đình.

Y từ tốn cắn một miếng bánh, sau đó đưa mắt nhìn quanh thư phòng. Thư phòng rộng lớn vậy mà trống vắng lạ thường, ở góc phòng chỉ thấy một vị tiểu thư váy hồng và một vị thiếu gia mặc y phục màu đỏ.

“Tư Đình tỷ tỷ, thư phòng mọi khi đều vắng thế này sao?”

Tư Đình chấm đầu bút vào nghiên mực, lắc lắc đầu.

“Những người khác đều đã trốn đi Ngự hoa viên chơi cả rồi. Suy cho cùng chúng vẫn chỉ là mấy đứa nhóc đang tập lớn thôi. Vẫn còn ham chơi lắm.”

An Ninh gật gù tỏ ý đã hiểu, ánh mắt không tự chủ lại hướng về phía hai người còn lại trong phòng.

“Hai người đó là tiểu thư, thiếu gia nhà nào vậy ạ?”

Tư Đình nhìn theo ánh mắt của An Ninh, biểu tình có phần lạnh nhạt.

“Là dòng dõi của nhà họ Quan. Váy hồng là Quan Nhu tiểu thư, y phục đỏ là Quan Đông thiếu gia.”

Tư Đình lại chấm chấm vào nghiên mực, nhỏ giọng thì thầm.

“Tỷ đệ nhà bọn họ không được thân thiện cho lắm. Tỷ có bắt chuyện mấy lần nhưng họ đều nhắm mắt làm ngơ, sau đó tỷ không cùng họ nói chuyện nữa.”

An Ninh ậm ờ mấy tiếng trong cổ họng, cũng thôi nhìn về phía tỷ đệ nhà họ Quan.

“Đúng rồi, đệ đã bái kiến chư vị điện hạ chưa? Có gặp ngũ điện hạ Dịch Thần chưa?”

“Ngũ điện hạ Dịch Thần?” Trong đầu An Ninh mơ hồ hiện ra hình ảnh một nam nhân mặc hắc bào.

“Vậy là đệ vẫn chưa gặp ngũ điện hạ sao?”

Không để An Ninh kịp trả lời, Tư Đình đã bỏ vội cây bút lông xuống bàn, gấp gáp lôi An Ninh ra ngoài.

Nàng chỉ tay về phía các vị hoàng tử đang luyện kiếm pháp.

“Người mặc hắc bào ở phía kia là ngũ điện hạ Dịch Thần. Đệ không biết đâu, gương mặt của ngài ấy là cực phẩm đó, ta chưa từng trông thấy ai đẹp nghịch thiên như ngài ấy cả.”

Thiếu niên nhìn theo cái chỉ tay của nàng, trong mắt chỉ còn bóng lưng cường đại đen tuyền, thật nhiều năm sau cũng không thể xóa nhòa.

Ngón tay của Tư Đình lại hướng về vị hoàng tử mặc áo bào màu tím đang đứng ở một bên nhìn nam nhân hắc bào luyện tập.

“Còn kia là lục điện hạ Dịch Diên.”

An Ninh có thể nghe ra, khi Tư Đình nhắc tới hai tiếng “Dịch Diên” kia, giọng nói dường như mang mấy phần e thẹn.

Y nhìn nữ nhân bên cạnh, liền trông thấy mặt nàng đã phủ một tầng hồng phấn.

An Ninh cố nén nụ cười, hướng đến vị hoàng tử còn lại ở phía xa xa.

“Tỷ tỷ, đó là?”

“Đó là đại điện hạ Dịch Sở.” Tư Đình bỗng nhiên ghé sát tai An Ninh, nói rất nhỏ. “Ta nghe nói quan hệ giữa đại điện hạ và ngũ điện hạ không tốt đẹp mấy, trước nay đều là âm thầm phân cao thấp với nhau. Lục điện hạ và ngũ điện hạ tuy không cùng một nương sinh ra nhưng lại xem nhau như huynh đệ ruột thịt, vì vậy mà lục điện hạ đối với đại điện hạ cũng là không mấy bằng lòng.”

“Vậy sao.” An Ninh không có hứng thú tìm hiểu đấu đá tranh đoạt trong cung, chỉ trả lời qua loa. Ánh mắt vẫn liếc nhìn nam nhân hắc bào ở phía xa.

Mẫn Doãn Kỳ lại được thêm một trận kinh ngạc tột cùng.

Tư Đình tiểu thư kia, vậy mà lại giống Phiên Anh Nhiên y đúc. Quan Nhu tiểu thư trong thư phòng nọ lại cùng một khuôn mặt với Lý Hà San mà cậu gặp ở thế giới thực.

Còn người tên Quan Đông, rõ ràng là rất quen, nhưng Mẫn Doãn Kỳ nhất thời chưa thể nhớ ra đã thấy gương mặt ấy ở đâu rồi.

Phải rồi. Là Đường Bân.

Quan Đông chính là Đường Bân.

Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu đang lạc vào đâu vậy chứ?

Những người này rốt cuộc là ai thế? Tại sao họ lại mang khuôn mặt giống y đúc những người mà cậu đã gặp ở thế giới của cậu?

Đây là kiếp trước của cậu sao?

Trong đầu Mẫn Doãn Kỳ là hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đáp, khiến cậu bứt rứt đến phát bực.
.
.
.
.

“Anh Thái Hanh, anh có tin có kiếp trước không?” Đường Bân tựa lên vai Kim Thái Hanh, thủ thỉ.

Kim Thái Hanh nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng đáp lại.

“Anh không tin.”

Đường Bân không nói gì, chỉ cười khẽ.

“Em biết anh sẽ không tin.” Đường Bân ngước mắt nhìn nam nhân bên cạnh. “Nhưng em luôn có cảm giác em và anh đã từng gặp nhau rồi. Đối với em, anh luôn mang lại cảm giác quen thuộc khó tả. Nhưng không phải vì em và anh lớn lên cùng nhau.”

Kim Thái Hanh cũng nhìn xuống Đường Bân.

“Sao em lại chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì em không có cảm giác đó với anh Kiến Văn.” Đường Bân kiên định nói.

“Cho nên, em mới nghĩ, phải chăng kiếp trước em và anh đã gặp nhau rồi.”

Kim Thái Hanh không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn ngắm trời đêm.

Kim Thái Hanh tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn.

Kể từ khi gặp Mẫn Doãn Kỳ, đây là lần đầu tiên Đường Bân xuất hiện trở lại trong tâm trí hắn.

Hắn không hiểu tại sao bản thân lại có giấc mơ kì lạ như thế.

Đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy, cái gì mà kiếp trước, cũng thật hoang đường.

Kim Thái Hanh nhìn thiếu niên vẫn đang an tĩnh nhắm mắt trên giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu, khẽ áp lên mặt mình.

“A Kỳ...”
.
.
.
.

An Ninh hằng ngày vào cung tập kiếm pháp cùng các hoàng tử, rảnh rỗi sẽ cùng Tư Đình đi dạo Ngự hoa viên, có hôm thì tiếp tay cho nàng trộm bánh phù dung trong Ngự thiện phòng.

Đối với mấy vị hoàng tử nọ, An Ninh cũng chỉ có thể nói chuyện cùng lục điện hạ Dịch Diên. Ngũ điện hạ Dịch Thần kia, nhan sắc tuy có xuất thần, nhưng từ năm này qua tháng nọ hắn chỉ trưng mỗi một điệu lạnh lùng xa cách, An Ninh căn bản không thể nói với hắn quá ba câu. Còn đại điện hạ Dịch Sở ấy à, An Ninh chưa từng thấy vị ấy đến gần Dịch Thần và Dịch Diên.

Lời đồn mà Tư Đình nghe được có vẻ là thật rồi.

“An Ninh, chúng ta cùng nhau luyện bắn cung đi.” Dịch Diên hướng về phía An Ninh nói lớn.

“Được.”

Dịch Diên giương cung, nheo mắt nhắm vào mục tiêu, mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm.

Đến lượt An Ninh. Y cũng làm động tác giương cung, đến lúc thả dây cung lại cố tình bắn chệch hướng hồng tâm.

An Ninh nhìn mũi tên cắm vào dưới hồng tâm, thở dài tiếc nuối.

Dịch Diên nhìn thấu tâm trạng của thiếu niên, nam nhân cố gắng an ủi bằng chất giọng tươi tỉnh nhất.

“Không sao. Luyện tập thêm sẽ tốt thôi.”

An Ninh chỉ mỉm cười nhè nhẹ, không đáp lại.

Bởi vì cha đã dặn dò từ trước, cho nên y không muốn thể hiện kĩ năng bắn cung thật sự của mình. Nếu không phải nghe theo lời cha, thì có mười Dịch Diên cũng không thể so với tài bắn cung của An Ninh.

“Ngũ ca, ca đừng đứng đấy xem nữa, mau mau đến dạy An Ninh cách bắn cung đi.” Dịch Diên nói với Dịch Thần đang đứng cách đó không xa.

An Ninh vô thức quay đầu nhìn nam nhân hắc bào nọ. Trong mắt Dịch Thần cũng phản chiếu hình ảnh của thiếu niên bạch y.

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, gương mặt cả hai đều không một chút sóng gợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taegi