Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Đều là những kẻ đáng thương

Tư Đình mơ màng hồi tỉnh, y phục ướt đẫm nước, cảm giác se lạnh đột ngột ập tới.

“A...”

Cơn đau nơi cổ chân lập tức đánh thức tâm trí còn đang mơ màng của nàng. Nàng nhăn mặt nhìn xuống liền thấy chân đỏ một mảng, cổ chân sưng to, đau đến không thể nhấc nổi.

Tư Đình cẩn thận xung quanh một lượt. Ở phía xa là Dịch Diên đã bị nước cuốn vào bờ. Nàng cố nén cơn đau, nhích từng chút một về phía nam nhân.

“Điện hạ! Điện hạ!” Nàng mãnh liệt lay người hắn, nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn chảy máu không ngừng càng thêm sợ hãi.

“Điện hạ! Người mau tỉnh lại! Điện hạ!”

Hai mắt nữ nhân rưng rưng, nhìn thấy người thương đau đến nhăn mày, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Tư Đình nhìn quanh một lúc, cuối cùng dùng sức xé váy mình, vắt khô nước, run rẩy quấn quanh vết thương của Dịch Diên mấy vòng.

Nam nhân vì đau mà mở mắt, khẽ động đậy.

“Điện hạ đừng động!”

Lúc bấy giờ Dịch Diên mới nhận thức được tình hình, ánh mắt nhìn nữ nhân trước mắt đang cố gắng siết chặt miếng vải mang mấy phần khác lạ.

“Đa tạ Tư tiểu thư.”

“Đừng khách sáo. Là điện hạ đã cứu ta trước mà.” Tư Đình cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp lại.

Dịch Diên đảo mắt, họ bị dòng nước cuốn vào bờ, cũng xem như là may mắn. Nhưng ở đây trống trải không có gì che chắn, tuyệt nhiên không thể nán lại lâu.

“Tư tiểu thư có thấy tỷ đệ nhà họ Quan không?”
Tư Đình lắc đầu.

“Cả ngũ ca và An Ninh cũng không biết đã bị cuốn đến nơi nào rồi.” Nam nhân lẩm bẩm với bản thân.

“Chúng ta đi tìm họ thôi.” Dịch Diên quay đầu nhìn Tư Đình, nhẹ giọng nói.

Tư Đình không có ý kiến, chỉ gật đầu.

“A!” Vừa định đứng lên bước đi, nàng đã ngã xuống.

“Làm sao vậy?” Nam nhân ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi.

Nàng vén váy cho hắn xem cổ chân sưng đỏ của mình. Nàng thấy hắn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng động vào vết thương của nàng.

“Đau lắm sao?”

“Ừm. Đau lắm.”

Dịch Diên không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nắm cổ tay nữ nhân kéo lên.

“Điện hạ!” Tư Đình cả kinh kêu lên.

“Tư tiểu thư không thể đi, ta cõng tiểu thư.” Hắn kéo hai cánh tay trắng nõn của nàng quàng qua cổ.

Tư Đình càng thêm kinh ngạc.

“Điện hạ...nhưng mà còn vết thương của người...”

“Sẽ không có ảnh hưởng gì.”

Tư Đình áp mặt lên lưng Dịch Diên, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, bất tri bất giác mỉm cười hạnh phúc.

Viễn cảnh nàng mơ ước bấy lâu trở thành hiện thực, nàng làm sao có thể không vui sướng?

.
.
.
.

“Nương của ta không còn nữa.”

“Người vì sinh đệ muội của ta mà chết.”

Dịch Thần cứng đờ thu lại ý cười, ánh mắt có hơi không tự nhiên.

“Thực xin lỗi.”

An Ninh không so đo, chỉ khẽ cười chua xót.

“Không sao. Đều là chuyện đã qua.”

Buổi chiều mùa xuân tươi sáng, gió mát nhè nhẹ thổi vào hang động, không hiểu sao lại khiến cho sống mũi An Ninh cay cay.

Dịch Thần trông thấy, đáy lòng thắt lại, xót xa không thôi. Thật lâu sau, hắn mới khẽ lên tiếng.

“Mẫu hậu của ta cũng không còn nữa.”

An Ninh tròn mắt nhìn qua nam nhân cao lớn đang tựa lưng vào một góc, y bỗng thấy hắn thật cô độc biết bao.

“Mẫu hậu mất trong lúc sinh ta. Từ khi lọt lòng ta đã không có nương, vì vậy phải rất chật vật mới có thể sống sót.”

Hắn ngửa đầu ra sau, giọng nói trầm ổn không nghe ra biểu tình gì.

“Mẫu hậu là phi tử mà phụ hoàng yêu nhất. Vì cái chết của người, phụ hoàng đã từng lạnh nhạt với ta rất lâu. Từ khi kế hậu thay thế mẫu hậu ta, bà ta chèn ép ta đủ điều, hài tử Dịch Sở của bà ta ỷ thế của nương mà luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta. Ngày tháng đó đối với ta, chẳng khác nào địa ngục cả.”

Dịch Thần đánh mắt nhìn ra ngoài liền thấy mây đen ùn ùn kéo tới. Lòng hắn cũng nặng hơn mấy phần.

“Nhưng mà ông trời không tuyệt đường người. Chí ít, khi ấy còn có A Diên chìa tay ra, kéo ta khỏi vũng bùn lầy đó.”

Nam nhân dứt lời, không gian tiếp tục chìm trong yên lặng.

Thì ra sự tình năm xưa là như vậy. Chẳng trách, Dịch Thần coi Dịch Diên như đệ đệ ruột, lại xem Dịch Sở là kẻ thù không đội trời chung.

“Tại sao thái tử điện hạ lại nói với ta những điều này?” Ánh mắt An Ninh một giây cũng chưa từng rời khỏi Dịch Thần.

“Tại sao à?” Đến chính hắn cũng không rõ. “Cứ xem như là ta muốn ngươi biết, nỗi đau của ngươi, ta cũng có thể thấu.”

An Ninh chỉ khẽ cười, cũng không hỏi nữa.

Hắn và y, suy cho cùng đều là những kẻ đáng thương.

“Nếu nói như vậy, nay người đã là đương kim thái tử, càng khó tránh bị người ta mưu tính.”

Môi mỏng Dịch Thần nhếch lên, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

“Chẳng phải ta đang bị mưu tính đây sao.”

Chỉ với một câu nói, An Ninh lập tức thấu tỏ mọi sự.

Đám hắc y nhân kia đương nhiên không phải vô duyên vô cớ tấn công bọn họ, lại mang sát khí như muốn giết chết không tha như vậy. Rõ ràng là có người ra lệnh.

“Bởi vì có hoàng hậu nương nương che chở, cho nên đại điện hạ mới to gan làm càn như vậy.” Nếu không, ai lại lớn mật dám bày mưu ám sát đương kim thái tử chứ?

“Thông minh lắm.” Dịch Thần buông lời tán thưởng.

Hoàng gia vô phụ tử, nói gì đến huynh đệ. Lời này quả thật không chút sai lệch.

Hai người cứ bảo toàn im lặng như vậy cho đến khi trời tối, mưa nặng hạt ào ào trút xuống mang theo sấm chớp rạch ngang trời.

Mấy đợt sấm liên tiếp đánh xuống, cả không gian sáng như ban ngày.

Hang động rất tối. Bọn họ không dám đốt lửa vì sợ bị phát hiện, cho nên Dịch Thần chỉ có thể nương theo chút ánh sáng lúc sấm chớp nổ ầm mà nhìn xung quanh.

Lại một đợt sấm rạch ngang, lúc bấy giờ Dịch Thần mới có thể nhìn rõ, An Ninh ngồi ôm chân ở một góc, thở dốc nặng nề.

“A!” Thiếu niên hét lên một tiếng.

“An Ninh, làm sao vậy?” Nam nhân vội vàng tiến lại gần.

An Ninh không trả lời, mồ hôi túa ra như tắm, sợ hãi chìm trong thế giới riêng của bản thân. Mỗi đợt sấm chớp đến, An Ninh lại không kìm được tiếng hét hoảng sợ.

Thì ra là y sợ sấm.

Dịch Thần nhìn thân thể nhỏ nhắn run rẩy không ngừng, lồng ngực nhói đau, liền ôm chặt y.

“Không sao, không sao. An Ninh, đừng hoảng sợ.”

Trong khoảnh khắc được nam nhân ôm vào lòng, An Ninh quả thực đã an tĩnh giây lát.

Tiếng bước chân rầm rập bên ngoài đánh vào màng nhĩ hai nam nhân đang ôm nhau trong hang động.

An Ninh ngẩng đầu nhìn Dịch Thần, mà hắn cũng hạ mắt nhìn y. Dịch Thần đưa tay lên môi, ý bảo An Ninh đừng phát ra tiếng động.

“Các ngươi tản ra, lục tung chỗ này lên cho ta!”

Một khắc nghe thấy lời nói ngoài kia, cơ thể An Ninh hơi run lên trong vòng tay Dịch Thần.

Lại một đợt sấm nữa đánh xuống, thiếu niên theo bản năng hét lên một tiếng nhưng đã bị nam nhân bịt chặt miệng.

Hiện tại phát ra tiếng động, chỉ có một con đường chết.

An Ninh bấu chặt cánh tay đang bịt miệng mình của Dịch Thần, căn bản không ngăn được nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức. Dịch Thần cảm nhận rõ ràng nỗi sợ của An Ninh thông qua lực đạo y dùng lên cánh tay hắn, không nhẹ chút nào.

Trong giây phút không biết nên làm thế nào để giảm bớt nỗi sợ trong lòng An Ninh, Dịch Thần buông tay, cúi đầu hôn xuống cánh môi đang run rẩy hé mở.

Hai mắt An Ninh mở to, nhất thời quên mất sợ hãi, cũng quên mất phản kháng, cả cơ thể cứng đờ như khúc gỗ để mặc hắn hôn.

Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Dịch Thần cũng lưu luyến rời khỏi An Ninh, hai chóp mũi kề cận, không chút khoảng cách.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh...” Hắn nỉ non gọi.

An Ninh quả thực không biết, tên của chính mình thông qua một người, lại có thể ngọt ngào như thế.

“Dịch Thần...”
.
.
.
.

Đã là ngày thứ năm Mẫn Doãn Kỳ hôn mê, Kim Thái Hanh vẫn như cũ túc trực bên giường bệnh, không rời nửa bước.

Thẩm Phương đã không còn xa lạ với cảnh tượng này, chỉ khẽ khàng đóng cửa lại.

“Kim tổng hôm nay không về công ty sao?”

Kim Thái Hanh bóp bóp mi tâm đầy vẻ mệt mỏi, trầm giọng đáp lại.

“Không có việc gì quan trọng.”

Nhìn thấy hai bàn tay đan chặt của hắn và cậu ở trên giường, Thẩm Phương không biết nên bày ra biểu cảm gì, chị chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau.

“Kim tổng muốn uống cà phê không ạ? Tôi đi mua giúp cậu.”

“Cảm ơn chị.” Hắn tùy tiện nói một câu.

Thẩm Phương đẩy cửa đi ra ngoài, thơ thẩn bước ra khỏi bệnh viện.

Đứa nhỏ Doãn Kỳ đó, từ năm mười tuổi đã phải chịu biết bao tủi nhục và cô đơn. Thẩm Phương vẫn luôn dằn vặt bản thân, vì chị đến quá trễ, để đứa nhỏ đó phải khổ sở lâu như vậy.

Chị đã luôn mong mỏi, đứa nhỏ ấy sớm ngày tìm được hạnh phúc. Dù nam hay nữ, chỉ cần đứa nhỏ Doãn Kỳ vui vẻ, chị sẽ không có nửa phần can dự.

Nhưng Mẫn Doãn Kỳ vẫn cứ chú tâm vào sự nghiệp, một lòng muốn trèo lên đỉnh. Thẩm Phương đã từng rất sợ, sợ một ngày giới giải trí sẽ nhuộm đen đứa nhỏ chị yêu thương.

Nhưng ngày hôm đó, nghe được Kim Thái Hanh gọi một tiếng “A Kỳ”, Thẩm Phương liền biết, chị sẽ không còn phải nhọc lòng lo lắng cho đứa nhỏ ấy nữa.

Nước mắt chậm rãi rơi trên gương mặt đã nhuốm màu đời, Thẩm Phương nhẹ nhàng lau đi, hướng tới ánh mặt trời lấp ló mỉm cười rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taegi