Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Thân phận mới

“Thư nhi, Tường nhi ăn nhiều một chút”. An tướng quân gắp thịt bỏ vào bát của An Thư và An Tường.

“Vâng cha!” Hai đứa bé đồng thanh đáp lại.

An Ninh từ nãy đến giờ chỉ ngồi chống đũa đờ đẫn, bát cơm dường như không hề vơi bớt.

“Ninh nhi, làm sao thế?” An tướng quân cũng dừng đũa, lo lắng nhìn y.

“Không sao ạ. Chỉ là con không có khẩu vị thôi”. An Ninh cười mỉm lắc đầu, lời nói cốt chỉ để xoa dịu sự lo lắng của An tướng quân.

An tướng quân nhận ra An Ninh không thành thật nhưng cũng chẳng vạch trần. Ông chỉ vào bát canh trên bàn, giục y uống.

“Vậy uống chút canh đi.”

Thiếu niên bạch y ngoan ngoãn uống canh. An tướng quân lần nữa chầm chậm cất giọng.

“Sáng nay bệ hạ đã hạ lệnh để Khải thân vương kết nạp tiểu thư Quan thị và tiểu thư Tư thị làm nghĩa nữ. Con đã biết chưa?”

An Ninh hạ bát trong tay xuống, có hơi bất ngờ nhìn cha.

“Ý cha là Tư Đình tỷ tỷ và Quan Nhu tiểu thư sao?”

An tướng quân khẽ gật đầu.

“Bệ hạ còn ban chiếu chỉ sắc phong Quan thị làm Minh Châu quận chúa, Tư thị làm Quân Dao quận chúa.”

“Bệ hạ làm thế là có ý gì ạ?”

“Cho họ danh phận cao quý hơn.”

Danh phận cao quý hơn? Rốt cuộc là để làm gì?

“Hiện tại ta vẫn chưa đoán được ý định của bệ hạ, nhưng có lẽ sớm thôi, bệ hạ sẽ  có hành động. Còn nữa, đại điện hạ và lục điện hạ đều đã được phong làm thân vương, ban phủ ngoài cung rồi”.  An tướng quân uống ngụm trà nhỏ, nhàn nhạt nói.

An Ninh không hỏi thêm điều gì, chỉ là có quá nhiều suy nghĩ trong đầu khiến y rối rắm.
.
.
.
.

Dịch Thần và Dịch Diên ngồi dưới mái hiên ở Đông cung uống rượu. Ngoài trời mưa to như trút nước, lòng người vô thức mang một gánh nặng khó nói thành lời.

“Ngũ ca, ca thấy thế nào?” Dịch Diên đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì?” Dịch Thần nâng ly rượu chậm rãi uống.

“Về hai vị quận chúa mới phong hôm nay. Ca nghĩ phụ hoàng là có ý gì?”

Nam nhân hắc bào rót thêm rượu vào ly của mình, đưa mắt xa xăm nhìn màn mưa trắng xóa, tâm trí dần hiện ra hình ảnh thiếu niên mặc bạch y trắng thanh thuần đang mỉm cười.

“Ta cảm thấy phụ hoàng dường như hơi gấp gáp.”

Dịch Diên gật đầu tán thành. Gấp gáp như vậy vốn không phải là tác phong của phụ hoàng bọn hắn.

“Minh Châu và Quân Dao, phong hiệu phụ hoàng ban cũng thật mĩ miều”. Dịch Diên buông lời cảm thán, thế nhưng nghe kĩ lại giống như là châm biếm.

Dịch Thần từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, nhưng ý cười lại không hề lan tới đáy mắt.

“Ngũ ca, hình như gần đây ca đang âm thầm bồi dưỡng một đội ám vệ.”

“Dịch Sở e là sắp không nhẫn nhịn nổi nữa, chúng ta cũng nên có chuẩn bị thôi”. Dịch Thần cũng không có ý định giấu Dịch Diên.

Nam nhân hắc bào nhấp thêm một ngụm rượu, chậm rãi tiếp lời.

“Trong đội ám vệ có một tên rất xuất sắc, tên là Xích Dân.”

Mưa càng nặng hạt lại càng khiến buổi đêm tịch mịch buồn thảm đến não lòng. Dịch Thần càng uống, trước mắt lại càng hiện rõ dáng vẻ của An Ninh. Bộ dạng cúi đầu không nói của y cùng những lời từ lão già mù lúc chiều khiến tâm hắn như mang một tảng đá nặng trĩu không rõ lí do.

Hắn nghĩ hắn say rồi.

“Gần đây đệ có qua lại với một ca kỹ.”

Dịch Diên đột nhiên cất tiếng. Những lời tâm sự thế này giữa hai nam nhân từ lâu đã trở thành chuyện thường tình.

Dịch Thần nhướn mày không nói, có ý đợi Dịch Diên tiếp tục.

“Chỉ là một lần đệ đi nghe hát vô tình gặp được nàng ấy. Lúc nàng ấy cất tiếng, đệ liền biết đệ phải lòng nàng ấy rồi.”

“A Diên, đệ hiểu rõ phụ hoàng sẽ không chấp nhận một ca kỹ làm chính thê của đệ”. Dịch Thần không mặn không nhạt nói một câu, nhưng ẩn sâu trong câu từ lại mang ý tứ lo lắng.

Dịch Diên đương nhiên hiểu được tấm lòng của ngũ ca hắn.

“Đệ hiểu. Cho nên đệ sẽ nạp nàng ấy làm thiếp. Dù biết là thiệt thòi cho nàng ấy, nhưng đệ nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật tốt”. Ngữ điệu của Dịch Diên vô cùng chắc chắn.

Nam nhân hắc bào nhìn người đối diện, nét mặt chỉ toàn là ôn hòa. Lục đệ của hắn đã trưởng thành thật rồi.
.
.
.
.

Buổi sáng như thường lệ, An Ninh vào cung học võ, Tư Đình và tỷ đệ nhà họ Quan vào cung học văn, thế nhưng thân phận giữa các người bọn họ dường như đã cách biệt quá rõ ràng.

“An Ninh tham kiến Quân Dao quận chúa”. An Ninh làm bộ khom người hành lễ với Tư Đình.

Tư Đình bị An Ninh chọc cười, không nhịn được đánh nhẹ y.

“Thằng nhóc này! Đệ đang trêu đùa ta đấy à?”

“An Ninh nào dám trêu đùa quận chúa”. Thiếu niên bạch y tiếp tục diễn kịch, giả vờ cúi đầu tạ lỗi.

Quân Dao quận chúa chính thức bất lực với An đại thiếu gia. Nàng lấy khăn che miệng, cười đến đuôi mắt cong cong.

Dịch Thần ở một bên nhìn An Ninh và Tư Đình vui đùa, khóe môi vô thức cong nhẹ.

“Ngũ ca, hay là chúng ta ra ngoài cung chơi đi!” Dịch Diên từ xa chạy tới, hớn hở nói với Dịch Thần.

Nam nhân hắc bào liếc nhìn lục đệ của hắn, lạnh nhạt đáp lại.

“Đệ muốn ra ngoài cung để gặp nàng ca kỹ của đệ sao?”

“Đúng là không có gì giấu được ngũ ca”. Dịch Diên cười hề hề lấy lòng hắn. “Chúng ta rủ An Ninh và Quân Dao quận chúa cùng đi nhé ngũ ca!”
.
.
.
.

Ba nam nhân cùng một nữ nhân đi dạo trên đường, không khí ở kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.

Lúc đi ngang chỗ lão già mù ngồi hôm qua, An Ninh đánh mắt nhìn sang nhưng lại chẳng thấy lão ở đó nữa. Hai chữ “nghiệt duyên” của lão cứ bám riết lấy tâm trí y, một lần nhớ lại là một lần tâm trạng y rơi xuống đáy vực sâu.

Dịch Thần nhìn ra An Ninh đang nghĩ gì. Hắn làm sao có thể đành lòng nhìn thiếu niên bạch y kia cứ mãi đau đáu như thế?

“Điện hạ? Người làm gì?” An Ninh có hơi bất ngờ khi cổ tay đột ngột bị người nắm lấy.

Dịch Thần kéo An Ninh vào một góc trong con hẻm nhỏ, bàn tay to lớn vẫn nắm chặt cổ tay y.

“Lại nghĩ lung tung gì nữa rồi?” Mỗi lần đối diện với y, chất giọng hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy.

Ánh mắt An Ninh thoáng nét buồn, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe.

“Ta không nghĩ gì cả.”

Dịch Thần đương nhiên biết An Ninh nói dối. Hắn ôn nhu chạm vào gương mặt y, khẽ khàng vuốt ve.

“Ninh Ninh, những lời hôm qua lão già kia nói, ngươi có thể xem như chưa từng nghe thấy không? Nghiệt duyên gì đó, ta không để tâm đâu. Chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, ta cũng sẽ cố gắng ở bên ngươi.”

Dịch Thần chưa từng tin vào số phận. Cái gì mà ông trời sắp đặt? Đều là nhảm nhí! Số phận là nằm ở trong tay hắn. Chính Dịch Thần hắn là trời của bản thân mình.

An Ninh vô cùng kinh ngạc trước lời nói của thái tử điện hạ cao cao tại thượng đang ở trước mặt y. Chỉ với lời này của hắn, y liền biết, hắn có tình.

Thiếu niên bạch y không nhịn được nhào vào lòng nam nhân hắc bào. Vòng tay ôm cứng hắn, giọng y mang theo nghẹn ngào.

“Dịch Thần...”

“Ninh Ninh, ta hứa với ngươi, nếu mai sau ta kế thừa vương vị, trở thành đế vương, ta nhất định sẽ bảo vệ trên dưới An gia yên ổn một đời.”

Dứt lời, Dịch Thần nâng mặt An Ninh, chầm chậm hôn y.

Cùng lúc đó, một nam nhân trên mái nhà phía xa xa khẽ nhíu mày.
.
.
.
.
An Ninh về đến nhà đã là buổi tối. Trong nhà là An Tường và An Thư đang dùng bữa.

“Đại ca đã về!” An Thư nhìn thấy An Ninh liền vui vẻ reo lên.

An Ninh cởi bỏ áo khoác lông bên ngoài, ngồi xuống bên cạnh hai hài tử.

“Tiểu Tường, cha đâu rồi?”

“Hôm nay cha có việc phải rời khỏi kinh thành, ngày mai sẽ quay về ạ”. An Tường nuốt vội miếng cơm, trả lời ca ca.

Thiếu niên bạch y nhìn bộ dạng nôn nóng của đệ đệ vừa thương vừa buồn cười. Y đẩy chén canh đến bên cạnh đứa nhỏ ấy.

“Ăn từ từ thôi. Này, uống miếng canh đi.”

An Tường gật đầu, bưng chén canh uống cạn. An Thư nhanh nhẹn sai hạ nhân lấy thêm cơm, sau đó đem đặt vào tay An Ninh.

“Đại ca cũng mau ăn cơm đi!”

An Ninh nhìn hai đứa nhỏ đang vui vẻ ăn cơm, cảm thấy bình yên vô cùng.

Nương, nương ở nơi xa không cần lo lắng, chúng con và cha đều đang sống rất tốt ạ!
.
.
.
.

Dịch Thần và Dịch Diên quỳ gối hành lễ với hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng đầy quyền lực.

“Thần nhi và Diên nhi đứng lên đi.”

“Tạ phụ hoàng”. Hai nam nhân đồng loạt đứng lên, đồng thanh đáp.

“Hôm nay ta gọi hai con đến đây là muốn bàn chuyện hôn sự cho các con.”

Gương mặt hai nam nhân ít nhiều có biến đổi. Nhưng so với Dịch Diên, Dịch Thần có phần điềm tĩnh hơn.

“Tất cả đều nghe theo phụ hoàng sắp đặt ạ”. Dịch Thần cung kính lên tiếng, không nghe ra cảm xúc gì.

Hoàng đế gật đầu hài lòng.

“Ừm. Ta cũng đã có người trong lòng thích hợp. Minh Châu quận chúa, gả cho Thần nhi. Quân Dao quận chúa, gả cho Diên nhi.”

Hoàng đế kín đáo quan sát biểu cảm của hai nhi tử bên dưới. Dịch Thần vẫn một nét mặt không đổi, Dịch Diên lại không thể bình thản như thế.

“Phụ hoàng...”

Dịch Diên còn chưa nói hết câu, Dịch Thần đã liếc mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.

“Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển!” Dịch Thần vẫn một bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời.

“Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển!” Dịch Diên cũng cắn răng làm theo ngũ ca của hắn.
.
.
.
.

Sau khi đã thối lui ra ngoài, Dịch Diên có hơi kích động.

“Ngũ ca, phụ hoàng sao lại gấp gáp như vậy?”

Dịch Thần trầm mặc không nói, đăm chiêu suy nghĩ.

“Đệ có nhận ra thần sắc của phụ hoàng hôm nay khác ngày thường không?” Thật lâu sau hắn mới lên tiếng.

Dịch Diên cẩn thận nhớ lại. Quả thật hôm nay phụ hoàng trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Hai nam nhân quay đầu nhìn nhau, dường như hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, thế nhưng không ai muốn nói ra thành lời.
.
.
.
.

Dịch Thần trở về Đông cung, nhìn thấy một bàn chất đầy tấu chương liền cảm thấy nhức đầu không thôi.

Mỗi ngày chính sự trên triều đều kéo căng đầu óc hắn. Chỉ có khi ở bên cạnh thiếu niên bạch y kia, hắn mới có thể thả lỏng cả người. Hắn đã hơn một lần nghĩ tới, nếu hắn có thể mãi mãi vô lo vô nghĩ như lúc ở bên cạnh y thì tốt biết bao.

Dịch Thần khẽ cười ngây ngốc. Vẫn là nhớ người kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taegi