Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: TuilaAZ

Chương 1:

Miles Morales cầm tập hồ sơ trong tay, hít vào một hơi thật sâu. 'Tập trung nào, mày có thể làm được, đây là cơ hội của mày', Miles nhỏ giọng tự trấn an trước khi quyết định gõ cửa văn phòng của Chủ nhiệm khối Khoa học Học viện Visions Brooklyn. Không để cậu đợi lâu, người trong phòng trả lời:

"Vào đi, cửa không khóa đâu."

Miles nở một nụ cười mà theo cậu là không-thể-tự-tin-hơn, mở cửa bước vào văn phòng. Nhận được cái gật đầu của Chủ nhiệm như một cách để đáp lại câu chào hỏi, Miles nhanh chóng nhìn lướt xung quanh một lượt. Cách bài trí của văn phòng này dường như khá đơn giản, đặc biệt là với người đứng đầu khối Khoa học của một ngôi trường nổi tiếng khi mới 35 tuổi, nhưng không khó để Miles bắt gặp những tấm bằng danh giá được cô đặt trong tủ kính phía sau bàn làm việc. Tiến sĩ Olivia Octavius, chuyên ngành Vật lý lượng tử.

Tiến sĩ Octavius chẳng tốn công tốn sức gì cũng có thể nhận ra vẻ tò mò của Miles. Cô mỉm cười, đúng là học sinh, đứa nào cũng giống đứa nào.

"Chào em, em tới tìm tôi có việc gì thế?"

"Thưa Tiến sĩ," Miles nhanh chóng kéo sự tập trung trở về với người ngồi trước mặt mình, một người mà có thể đang nắm giữ trong tay tương lai của cậu, "Em tới ứng cử vị trí Trợ lý Phòng thí nghiệm ạ. Em có thấy thông báo ở trên bảng tin trường."

Tiến sĩ Octavius hơi nhướng mày, chỉnh lại cặp kính dày trên sống mũi:

"Em tới nhanh đấy, những kỳ trước phải mấy tháng sau khi tôi đăng Thông báo mới có học sinh tới cơ." cô vươn tay về phía Miles, ra hiệu cho cậu đưa cho mình tập hồ sơ. Liếc qua tên, lớp và ảnh chụp ở trang đầu, cô đặt tệp giấy nâu lại giữa chồng hồ sơ cạnh bàn, "Miles Morales, năm 3 lớp Chất lượng cao, mã học sinh #1610, nhỉ? Thông thường tôi không đánh giá đồng nghiệp tương lai bằng những giấy tờ này mà dựa vào cảm tính nhiều hơn, nên nếu em trả lời được những câu hỏi của tôi thì tôi sẽ xem xét hồ sơ của em. Em hiểu chứ?"

Miles gật đầu:

"Em hiểu ạ, thưa Tiến sĩ."

Tiến sĩ Octavius bật cười:

"Sau này gọi tôi là cô Liv là được. Vậy Miles, lý do em muốn ứng cử vào vị trí Trợ lý là gì?"

"Thưa cô, ước mơ của em là có thể theo học tại Đại học Princeton sau khi tốt nghiệp. Em nhận thấy để theo đuổi ước mơ của mình thì không thể chỉ phụ thuộc vào lý thuyết trên sách vở được, mà nên có cả kinh nghiệm thực tiễn nữa. Em đã từng tham gia các buổi diễn giảng của cô, thưa cô Liv, và em hi vọng có thể học tập từ cô ạ."

Olivia gõ ngón tay lên mặt bàn:

"Thú vị đấy, tôi thích những người có mục tiêu rõ ràng." tầm mắt cô đặt lên góc cuốn sổ vẽ đầy màu sắc lộ ra từ trong balo của Miles, "Tôi cứ nghĩ em sẽ giống mấy lứa học sinh muốn tìm cách để được cộng điểm cuối khóa kia cơ, nhưng có lẽ tôi nhầm rồi. Tuy nhiên, chắc em cũng biết là môi trường phòng thí nghiệm không thoải mái như trong lớp học nhỉ? Em không có vấn đề gì về sức khỏe đấy chứ?"

"Em không ạ. Nếu cần thiết, em có thể nộp thêm giấy khám sức khỏe cho cô–"

"Ha, mấy loại giấy đó thì ở đâu mà chẳng có," Olivia bật cười, cắt ngang lời Miles. Cô đứng lên từ sau bàn làm việc, cột gọn mái tóc nâu dài hơi rối, "Đi theo tôi nào, chúng ta sẽ đưa em đi kiểm tra chuyên sâu."

"Vậy... Tức là em sẽ được nhận đúng không ạ?" Miles nhanh chân đi theo Tiến sĩ Octavius, nhìn cô với vẻ mong chờ.

Olivia phẩy tay:

"Chưa biết được, đừng có ôm hy vọng nhiều quá rồi ăn vạ tôi."

"Em sẽ coi đó là 'Có', thưa cô Liv. Chúng ta có thể coi đó là quà sinh nhật ạ."

Tiến sĩ liếc nhìn cậu:

"Mấy trò đùa nhạt nhẽo không nằm trong câu hỏi phỏng vấn đâu, trò Morales. May cho em là tôi dễ tính đó."

Miles lập tức mím môi, tỏ vẻ sẽ không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa. Buổi kiểm tra sức khỏe chuyên sâu kéo dài lâu hơn cậu nghĩ, nào là xét nghiệm máu, nào là thử nghiệm phản ứng với tia X, rồi lại còn chụp cắt lớp, tất cả những xét nghiệm này đều được thực hiện ở một cơ sở ngoài học viện. Người làm việc ở đó dường như không thấy lạ khi thấy một cậu học sinh bị Tiến sĩ Octavius lôi đi hết phòng này tới phòng khác, cứ như đây là chuyện thường xuyên diễn ra vậy. Có lẽ các trợ lý trước của cô Liv cũng phải qua các bài kiểm tra này, Miles tự nhủ, và không mảy may thắc mắc gì trong toàn bộ quá trình.

Khi hai người về tới Học viện Visions, đường phố Brooklyn đã sớm lên đèn. Miles cúi đầu nhắn vội tin nhắn trả lời những cuộc gọi nhỡ của bố, đoạn gặng hỏi, "Khi nào em được nhận kết quả ạ?"

Olivia đi phía trước một đoạn, vừa đi vừa lướt xem gì đó trên máy tính bảng, dường như không để ý tới câu hỏi của cậu lắm, chỉ ậm ừ trả lời, "Ừ chào em."

Miles biết có hỏi nữa cũng bằng thừa, bèn xoay người vội vã trở về nhà. Mọi người hẳn phải chờ cậu đã lâu rồi, đặc biệt là khi chú cậu sẽ trở về trong bữa tối hôm nay nữa. Nếu hỏi Miles về người chú này, hẳn cậu sẽ thao thao bất tuyệt hết cả buổi mất, vì từ lúc còn nhỏ tới nay, chú Aaron luôn là hình mẫu khiến cho tụi con trai như Miles ngưỡng mộ. Tất nhiên bố cậu không hẳn sẽ đồng tình với việc làm ăn xa lâu lâu mới về thăm vợ chồng anh trai của chú, nhưng chính ông cũng không thể phủ nhận rằng Aaron gần với độ tuổi thằng con mình hơn, nên hai người thân nhau cũng là chuyện bình thường thôi.

Vừa về tới trước cổng chính tòa nhà, Miles đã nghe thấy tiếng mẹ mình gọi từ trên sân thượng:

"Mijo, mau lên đây nào."

"Con lên liền đây." Miles vẫy tay gọi với lên. Vội vã chạy về phòng cất balo, Miles chỉ kịp thay sơ mi đồng phục qua áo thun ở nhà, rồi leo lên sân thượng. Cửa sắt ngăn cách giữa không gian bên ngoài và những bậc thang phía trong mở ra, trước mắt Miles lấp lánh ánh đèn màu vàng nhạt.

"Chúc mừng sinh nhật 17 tuổi, Miles!"

Miles cười tít cả mắt nhận lấy cái ôm của họ hàng tới dự sinh nhật, theo thói quen quét mắt về phía rìa sân thượng. Vẫn như thường lệ, chú của cậu đang dựa lưng bên hàng rào thép nhìn về phía trung tâm bữa tiệc; thấy Miles nhìn qua, Aaron nâng đồ uống trong tay hướng về phía cậu. Miles khéo léo lách qua nhóm cô bác đang có nguy cơ tới véo má véo tay mình, bước về phía rìa sân.

"Chú Aaron!"

"Nhóc M.M." Aaron cụng tay với cậu, "Dạo này thế nào?"

"Ổn ạ. Hôm nay cháu đi đăng ký làm Trợ lý Phòng thí nghiệm ở trường, có lẽ là sắp tới sẽ có kết quả thôi."

"Giỏi lắm nhóc," Aaron vỗ vai Miles, đoạn với tay ra phía sau bàn ăn. Miles nhìn theo, phát hiện ra trong tay Aaron xách một túi giấy nhỏ, bên trong có hộp đựng giày và vài tập sticker đầy màu sắc.

"Uầy, cái này là hình dán phiên bản giới hạn này! Cháu săn mãi không được luôn!" Miles ngắm nghía tập sticker trong tay, mừng như thể không thể đợi được mà đem tập đồ xuống cất ngay lập tức. Cậu tiếp tục mở hộp bìa cứng trong túi, nhất thời ngạc nhiên tới ngẩn người.

Trong hộp là một đôi giày thể thao vừa đúng cỡ chân cậu, với màu chủ đạo là đen tuyền và đường viền trang trí sắc sảo màu tím thẫm. Nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng nói, điều lạ lùng chính là, Miles hiếm khi, hoặc thậm chí là không bao giờ, sử dụng tông màu trầm tới vậy. Nếu đặt nó trên người cậu, hẳn đôi giày sẽ lệch pha hoàn toàn với phong cách ngày thường của Miles.

Hơn nữa, trước giờ đồ chú Aaron cho cậu vẫn thường mang màu trắng hoặc đỏ.

Miles ngẩng đầu nhìn lên, muốn hỏi chú vì sao bỗng dưng lại đổi sở thích. Nhưng rồi, khi bắt gặp vẻ mặt của Aaron, cậu ngay lập tức nuốt những lời định nói lại.

Aaron nhìn hộp giày trong tay cậu, lông mày nhíu lại, cơ mặt căng cứng; Miles biết vẻ mặt này, đây chính xác là vẻ mặt khi cậu nhận ra mình làm sai câu tự luận, trong khi chỉ còn chưa đầy một phút để nộp bài. Vẻ mặt ấy chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất. Miles nhanh chóng rời mắt khỏi chú theo bản năng; cậu có cảm giác cậu không nên để Aaron biết mình đã phát hiện ra vẻ ngạc nhiên như vừa nhận ra nhầm lẫn của chú ta.

"Chú đúng là cứu tinh của cháu, đôi này mà đeo đi học thì bao ngầu," Miles nhanh chóng lấp liếm, vẻ như chưa từng có gì xảy ra, "chắc phải sắm thêm đồ thôi, hôm nào mình làm một chuyến chú nhở?"

Aaron quan sát biểu hiện của cháu trai, dù còn chút nghi ngờ, nhưng không khó để thấy chú ta bất tri bất giác thả lỏng.

"Chú nghĩ màu tím sẽ hợp với cháu đấy, nhóc ạ."

Miles gật đầu, nhưng trong tâm trí không thể ngừng nghĩ về biểu hiện lạ lùng trong giây phút ngắn ngủi kia của chú Aaron. Cậu lăn qua, rồi lại lộn lại suốt cả đêm, rốt cuộc, bầu trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng mà Miles vẫn chưa kịp chợp mắt yên ổn. Cậu ngồi dậy, day day mắt. Không được rồi, cậu không chịu nổi cảm giác có gì đó mình chưa biết như thế này.

Sáng sớm ngày Chủ nhật, trong lúc mọi người vẫn đang nghỉ ngơi từ sau bữa tiệc đêm qua, Miles lén lút bám theo Aaron về căn hộ của chú ở khu ngoại thành Brooklyn.

Nấp sau con hẻm đối diện tòa nhà, Miles quan sát chú Aaron tra chìa khóa vào cánh cửa căn hộ số 42. Cửa mở ra rồi lại đóng lại, chỉ lát sau, một thiếu niên khoác hoodie tím xách theo túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cũng dừng lại trước cửa căn hộ. Nhìn cậu ta cứ như vớ đại cái gì đó khoác lên người vậy, đặc biệt là với đôi giày màu đỏ nhìn dường như quá chói mắt với bầu không khí xung quanh cậu ta. Đang lục tìm chìa khóa trong túi áo, thiếu niên dường như cảm nhận được gì đó, bèn quay lại; Miles theo phản xạ vội núp vào sau tường, chỉ để lộ nửa con mắt ra ngoài.

Trong chốc lát, mắt cậu mở to.

Thiếu niên đứng trước cửa kia, có khuôn mặt giống y hệt cậu.

_____________
Aaron: Cháu hợp màu tím đấy nhóc.
Người trẻ tuổi nào đó sống trong căn hộ số 42: Cháu không thể đồng ý hơn.
Miles: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top