Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: TuilaAZ (Các bạn có thể tìm Facebook Little Dori, chương mới sẽ được cập nhật nhanh hơn nhé)

Phản ứng thông thường nhất của một người khi bị bắt quả tang đang lén theo dõi người khác là gì? Nên ra mặt thừa nhận, nên chối bỏ, hay nên trốn khỏi "hiện trường"? Có thể nếu bình thường hỏi Miles về vấn đề này, cậu hẳn sẽ nhìn bạn từ đầu tới chân với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, kèm theo điện thoại đang chuẩn bị bấm số 911, nhưng trong trường hợp hiện tại, chính cậu cũng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Miles nhìn người giống hệt mình đang tới mỗi lúc một gần, cậu chỉ có chưa đầy 30 giây để đưa ra quyết định nên trốn đi hay nên ở lại.

Gót chân Miles theo bản năng lùi về phía sau. Ba mươi sáu kế, sủi là thượng sách.

Chí có điều, sự thật ít khi được như người ta mong đợi. Vừa xoay người chạy trước vài ba bước, bỗng dưng cổ áo Miles bị người kia túm lại, kéo giật về phía sau. Miles theo quán tính ngửa đầu ngước lên, khuôn mặt lãnh đạm với tết tóc hai bên trong phút chốc lọt vào tầm mắt cậu.

Miles không kìm lòng nổi mà tròn mắt nhìn cậu ta lâu thêm một chút: trước giờ cậu chỉ dám đứng từ xa quan sát "Miles Tím", dựa vào dáng người, thói quen và hình ảnh của chính mình để mường tượng về cậu ta. "Miles Tím" học ở một trường tư nhìn sang không kém gì Visions, thậm chí, cơ sở vật chất ở đó còn có vẻ đắt tiền hơn cả trường cậu. Luôn có nhiều người vây quanh cậu ta, nữ sinh, tất nhiên rồi, nam sinh, cũng có luôn, và dường như thiếu niên với vẻ ngoài lạnh nhạt kia chẳng bao giờ phải chịu cảnh ngồi một mình một chỗ (mặc dù Miles thường thấy cậu ta từ chối những người đó để đi một mình nhiều hơn) 'Người đâu mà chảnh thế không biết,' Miles thầm nghĩ, 'nhưng mà cậu ta có vẻ nổi thật đấy nhỉ?' Nghĩ lại việc ngay cả tụi mọt sách ở Visions cũng coi mình như một thằng nhóc chỉ biết cắm đầu vào sách vở, việc nhìn thấy một "bản thân" khác nổi tiếng và được ngưỡng mộ, đối với Miles, đúng là một bí ẩn không lời giải.

Và rồi tới tận giờ này khắc này, khi đôi cặp mắt nâu tựa như tương đồng đang khóa chặt lấy nhau trong một tình huống không thể ngượng ngập hơn, Miles bần thần nhận ra: Hóa ra khuôn mặt mình đẹp trai tới vậy.

Thiếu niên nheo mắt nhìn Miles, dường như không nhịn được mà cốc đầu cậu một cái. Miles giật mình định thần lại, hơi cựa mình thoát khỏi tay cậu ta. Cậu xoay người đứng đối diện thiếu niên, ho nhẹ một tiếng. Tựa như mọi từ ngữ trong đầu đều bị cướp mất, Miles Morales gượng gạo vẫy tay, "H-Hey?"

"Miles Tím" khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt kiêu ngạo như người đứng trên cao nhìn xuống khiến Miles thấy mình như một chú côn trùng nhỏ bé "Sao rồi, Nhện nhỏ? Cậu hâm mộ tôi tới mức muốn sở hữu khuôn mặt y hệt đấy à?"

"Không phải đâu!" Miles vội thanh minh, nhất thời sự hoảng hốt vì bị hiểu lầm lấn át mất khả năng quan sát thường nhật của cậu, "Tôi, thực ra tôi sinh ra đã có khuôn mặt như thế này rồi."

Miles cố gắng giải thích, ánh mắt vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng về phía người kia; dù sao, cậu cũng là người sai mà. Chính bởi vì như vậy, Miles không nhận ra khóe miệng hơi nhếch lên một góc rất nhỏ của thiếu niên, và vẻ mặt châm chọc như đang xem trò vui của cậu ta.

"Thế à," thiếu niên nhướng mày, rõ ràng là không tin, "nếu đã ngay thẳng thì đã chẳng đi theo dõi người ta đâu."

"Tôi nói thật mà!" Miles thề, nếu có cái hố nào ở đây lúc này, cậu nhất định sẽ nhảy xuống trốn tránh cho tới khi chuyện này kết thúc. Cậu tiến lên phía trước một bước, túm lấy tay "Miles còn lại" đặt lên dưới cằm mình, "Không tin thì cậu tự nhìn mà xem. Trên mặt tôi không có vết dao kéo gì hết nhé. Đây là mặt đẹp trai tự nhiên của tôi đó!"

Mới đầu, cậu Miles-tết-tóc hơi khựng lại, theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi tay Miles như thể không đoán trước được hành động của cậu. Thế nhưng hiện thực chứng minh, cậu ta thích nghi với hoàn cảnh nhanh hơn Miles nhiều. Tay cậu ta nhanh chóng thả lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua quai hàm và vành tai Miles, vẻ như đang xem xét mà bóp hai bên má cậu xoay trái xoay phải một hồi, rồi cuối cùng nhéo nhéo má bên trái của cậu. Cậu ta hừm khẽ một tiếng, rồi như thể thấy chưa đủ thuyết phục, bàn tay còn lại của cậu ta véo nhẹ lên cái eo nhỏ nhắn của Miles. Miles không nhịn được mà hơi run một chút; bẩm sinh cậu vốn có máu nhột mà.

"Da căng thế này thì chắc là thật rồi," thiếu niên vỗ nhẹ lên má Miles, "tạm tin cậu vậy."

"Ơn trời, tôi đã bảo rồi mà." Miles thở phào một hơi. Yên lặng một chút, cậu lại bồi thêm một câu, "Tôi không phải biến thái gì đó đâu, chỉ là, cậu trông rất giống tôi nên..."

'Nên cậu tò mò,' thiếu niên đối diện - Morales - thầm bổ sung nốt câu còn lại.

"Thực ra tôi không ở khu này, thế nên mới có chuyện trước giờ tôi không biết cậu. Tôi đi theo người khác tới đây rồi tình cờ thấy cậu thôi."

Morales hơi mỏi chân, bèn không ngần ngại gì mà ngồi xuống bậc thang ven đường, chống cằm chờ đợi xem Miles sẽ càm ràm gì tiếp theo.

"Còn về lý do tôi đi theo người khác thì, ừm, nói từ đâu nhỉ, tôi có một người chú, và chú ấy hay tặng đồ cho tôi, nhưng hôm bữa sinh nhật tôi thì chú ấy lại đưa cho tôi một đôi giày màu..." Miles liếc nhìn đôi giày viền đỏ dưới chân Morales, "... hơi khác phong cách bình thường của tôi một chút. Tôi muốn xem có phải chú ấy đưa nhầm đồ của ai khác cho tôi không, nên mới theo chú ấy về."

Vẻ hóng trò thú vị trong mắt Morales lại càng đậm hơn; khóe miệng cậu ta bắt đầu có xu hướng nhếch lên một cách vô cùng lộ liễu.

"Sau đó tôi thấy cậu đi vào cùng căn hộ với chú tôi— Mà sao nãy giờ cậu không phản ứng gì thế?"

"À... Ôi bất ngờ quá?" thiếu niên chống cằm nhìn Miles, bật thốt lên với tông giọng không rõ cảm xúc gì.

Miles cảm giác như mình vừa bị cho vào tròng. Không, chẳng phải cảm giác, chắc chắn cậu vừa bị cho vào tròng rồi.

"Đùa vui ghê nhỉ? Cậu biết trước chuyện này rồi chứ gì?"

"Thế cậu nghĩ cậu trốn kỹ lắm à?" Morales hỏi lại, chỉ xuống chân cậu, "Tới dây giày cậu còn buộc không chặt nữa."

"Cậu thì có khác gì hả?"

Morales nhún vai, xoay người định đi, "Ờ."

Miles vội kéo cậu ta lại; cơ hội biết được sự thật, hoặc ít nhất là một phần sự thật, đã tới tầm tay rồi, cậu không thể bỏ phí nó như vậy được. "Khoan đã, cậu không muốn biết chuyện gì đang xảy ra à? Chúng ta có khả năng là anh em thất lạc cơ mà? Hay là cậu đã biết rồi?"

"Biết hay không có quan trọng gì sao? 17 năm nay chúng ta không biết nhau mà vẫn sống tốt đấy thôi."

"Nhưng-"

"Tôi còn nhiều việc bận lắm, nếu không có việc gì thì cậu đừng có tìm tôi nữa, không là tôi đánh cậu đấy."

"Giỏi thì đánh đi," Miles lẩm bẩm. Thấy thiếu niên liếc mắt nhìn qua, cậu nhanh chóng sửa lời, "Vậy cậu muốn thế nào mới cho tôi tới tìm cậu? Hay là tôi đãi cậu một bữa nhé? Hoặc cậu muốn tôi làm bài giúp cậu không?"

Morales nghiêng đầu nhìn cậu; thật ra mà nói thì cậu ta chẳng thiếu tiền, điểm số lại càng không cần phải bàn. Thế nhưng vẻ mặt dè dặt ngây thơ giống y hệt mình kia có vẻ rất thú vị, cậu ta không nhịn được mà muốn trêu chọc Miles nhiều hơn một chút.

"Chẳng phải cậu nói chúng ta có khả năng là anh em thất lạc đấy à? Cậu gọi tôi là 'anh' đi, may ra tôi còn xem xét lại."

"Nhưng chúng ta đâu biết đứa nào sinh trước–"

"Đứa nào cao hơn đứa đó có quyền."

Miles hơi há miệng, muốn phản bác nhưng rồi lại thôi. Thôi vậy, đối với cậu lúc này, quan trọng nhất là đoạn tụ- à không đoàn tụ với "người anh em" và tìm ra chân tướng, tính toán bản thân là đứa lớn hay đứa nhỏ cũng đâu quan trọng gì chứ.

Miles mím môi hít vào một hơi, rồi gật đầu:

"Anh. Anh trai."

Morales có vẻ hài lòng với biểu hiện này. Cậu ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi nói tiếp.

"Ngoan lắm Bé Nhện. Mau về nhà đi, kẻo bị chim chóc bắt mất đấy."

"Chờ đã, cậu– anh vẫn chưa nói cho tôi biết tên của anh. Tôi là Miles Morales, anh chắc không phải Kilometer Immorales đâu nhỉ?"

Morales đảo mắt nhìn cậu, như thể chỉ tiếc không thể gõ đầu cậu thêm mấy cái.

"Tao là Miles D. Morales. Còn gọi mấy cái tên nhảm nhí nữa là tao dần mày ra bã đấy em."

_______________________
Miles #1610: Tui không định cướp danh tính anh hay gì đâu—
Miles #42: Không cần cướp đâu, cứ vào sổ đỏ ngồi luôn cũng được.
Aaron: Tại sao tôi lại ở đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top