Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại di động bị cấm trong khuôn viên của Học viện Nữ sinh Kikyou. Các quy tắc được nới lỏng một chút khi bạn đến trường đại học nhưng cho đến lúc đó, các quy tắc của trường vẫn là luật. Nếu bạn cần mang theo điện thoại di động vì lý do cá nhân thì bạn phải để nó trong phòng chờ của khoa và điều này sẽ rắc rối hơn. Vì những quy tắc này, nhiều sinh viên đã không bận tâm đến việc sở hữu một chiếc điện thoại di động. Vì không ai trong số bạn bè của tôi có điện thoại di động, tôi cũng vậy. Vì vậy, cho đến ngày nay, nếu bạn muốn gửi một điều gì đó đến cho ai đó, bạn có thể thực hiện trực tiếp hoặc qua thư.

Shiori : Kính gửi ... Mikoto -sama ...

Tôi bắt đầu viết thư cho Mikoto-senpai.

"Đây là Shiori, em đang viết bức thư đầu tiên cho chị " ."Cảm ơn chị vì ngày hôm qua". "Cảm ơn "? Điều đó nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng bây giờ đã quá muộn. "Các tiết học của em sẽ kết thúc lúc 4 giờ chiều hôm nay.Chị có muốn cùng nhau đi bộ về nhà không?" "Em sẽ đợi chị ở lối vào sau 4 giờ chiều."

Shiori :Xong rồi.

Tôi cho lá thư vào một phong bì, viết tên của Mikoto-senpai lên và sau đó đi đến sảnh vào. Sảnh vào có tủ đựng giày dép của chúng tôi, nó giống như hộp thư. Vì vậy, miễn là bạn biết năm và lớp của ai đó, bạn có thể gửi một lá thư cho họ. Đó là một truyền thống lâu đời ở học viện. Số chỗ ngồi của chúng tôi giống như mã zip, và bạn bè thường để lại những ghi chú nhỏ cho nhau trong tủ giày của họ. Ngay cả các câu lạc bộ giao tiếp với các thành viên của họ thông qua một tin nhắn lịch sự được gửi vào tủ của họ. Nhịp đập của tôi tăng nhanh khi tôi nghĩ về việc đặt bức thư vào tủ đựng đồ của
Mikoto-senpai. Chị ấy sẽ đọc nó chứ? Chị ấy sẽ đến gặp tôi sau giờ học chứ? Với những suy nghĩ trong đầu, tôi đặt lá thư vào tủ đựng giày của chị ấy. Nhận ra mặt mình đang đỏ bừng, tôi nhìn xung quanh để chắc chắn rằng mình đã không nhìn thấy, rồi nhanh chóng quay trở lại lớp học của mình.

Shiori:Haah...

Tôi chưa từng hẹn hò với ai trước đây, nên hành động đơn giản như là gửi thư cho bạn gái của tôi thật mới mẻ và thú vị. Tôi tự hỏi về những gì chúng ta sẽ nói sau đó. Vì cô ấy là bạn gái của tôi, điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ hẹn hò? Hoặc có lẽ chúng ta nên tìm hiểu nhau nhiều hơn trước khi chuyển sang bước đó? Tôi có nên tặng quà cho cô ấy không? Một món quà tự làm thì sao? Nghĩ lại những câu chuyện tình lãng mạn mà tôi đã đọc, tôi cảm thấy trái tim mình xốn xang vì mong đợi.

Shiori: ...

Sau giờ học, tôi hồi hộp đợi Mikoto-senpai.

Shiori:(Tôi đoán chị ấy vẫn chưa ở đây ...?)

Tự hỏi liệu chị ấy có thể đã về rồi không, tôi nhìn những học sinh khác đang đi ra cổng trường.

Mikoto: ...
Shiori: Ồ ...

Đột nhiên, tôi nhận ra chị ấy đang đứng ngay bên cạnh tôi.

Shiori: Ch-Chào chị ...!
Mikoto:Mm.

Chị ấy vẫn có biểu hiện bất mãn giống như hôm qua. Có phải vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đi bộ về nhà cùng nhau? Chị ấy có lo lắng không? Maho-chan nói rằng chị ấy "xa cách", nhưng có lẽ chị ấy chỉ là một cô gái ít nói thôi. Em gái Yumi của chị ấy cũng không phải là người hòa đồng.

Shiori : Eto, vậy chị sống ở đâu?
Mikoto :Dưới đường Kugenuma.
Shiori :Vậy là chị ở tuyến Enoshima? Em sống ở Gorakuji, vì vậy có nghĩa là chúng ta có thể đi được nửa đường về nhà cùng nhau.
Mikoto: ... Có vẻ là như vậy.

Chị ấy tránh ánh nhìn của mình khỏi tôi, giọng điệu lạnh như băng. Sau đó, chị ấy bắt đầu đi bộ, vì vậy tôi lon ton đuổi theo chị ấy.

Hoa cẩm tú cầu nở rộ dọc theo con đường dẫn ra khỏi học viện. Vào mùa này, Đồi hoa cẩm tú cầu của Học viện Kikyou trở thành một địa điểm thu hút nhiều du khách. Mikoto-senpai cao hơn tôi, với đôi chân dài, và do đó tốc độ của chị ấy nhanh hơn tôi một chút. Tuy nhiên, tôi vẫn theo kịp, nhanh chóng đi đến bên cạnh chị ấy.

Shiori :Ano... Eto ...

Chúng tôi vẫn chưa trao đổi một lời nào. Tôi tiếp tục cố gắng để bắt mắt chị ấy, nhưng chị ấy thậm chí không nhìn theo hướng của tôi.

Shiori :(Tôi ước chị ấy sẽ nói GÌ ĐÓ.)

Nhưng tôi không thể nói chính xác sự kinh ngạc của mình. Nhận ra mình sẽ phải là người bắt chuyện, tôi cố gắng nghĩ ra điều gì đó để hỏi chị ấy.

Shiori :Ano...

Khi tôi mở miệng, cô ấy nhìn tôi với vẻ không hài lòng.

Mikoto:Gì vậy?
Shiori: A-ano , em có thể cho chị biết một chút về bản thân mình được không ạ?

Chúng tôi chỉ mới gặp nhau. Chị ấy có thể đã hỏi tôi, nhưng chị ấy vẫn không thực sự biết gì về tôi.

Mikoto :Tùy em thôi.
Shiori :Ồ -Được rồi.
Shiori: À tên của em là Minato Shiori ... Như chị đã biết...
Shiori :Em là học sinh năm nhất lớp Hoa Cúc, ghế số 25. Em là thành viên câu lạc bộ may vá.
Mikoto: ...

Chị ấy dường như không quan tâm chút nào. Có lẽ chị ấy đã biết những điều này.

Shiori:Eto... em đã học ở Học viện Kikyou từ năm tiểu học.
Shiori "Ừm, em cho rằng em cũng nên nói về sở trường và sở thích của mình ...?"
Mikoto: Em không cần đâu .
Shiori "Ồ-Được rồi. Em xin lỗi."

Điều này thiệt là khó xử. Có bạn gái không như tôi mong đợi. Bỏ ngày hôm qua sang một bên, tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể nói chuyện, nhưng ...

Shiori:Eto ... em cũng muốn biết thêm về chị , nếu chị không phiền?
Mikoto: ...
Mikoto: Kurahashi Mikoto . Theo học ở học viện Kikyou từ năm hai tiểu học. Không có sở thích hay thú vui.Hết .
Mikoto :Điều đó đã đủ tốt cho em chưa ?
Shiori :V-Vâng ... Em cảm ơn.

Sau khi giới thiệu nhanh với vẻ mặt như thể cô ấy muốn làm bất cứ điều gì, nhưng cô ấy lại quay lưng với tôi.

Shiori :(Chị ấy ... không thích mình sao ?!)

Dường như không có nhiều cách khác để giải thích thái độ của cô ấy đối với tôi. Chị ấy có vẻ lạnh lùng và không quan tâm, thậm chí là đáng ghét. Có vẻ như chị ấy có thể sẽ đối xử tốt hơn với một người lạ.

Shiori :Ano... Tại sao...
Shiori:Tại sao chị lại tỏ tình em vậy ?"
Mikoto: ...

Môi chị ấy khẽ mấp máy, như thể đang run lên vì tức giận. Tôi ngay lập tức cảm thấy hối hận vì đã nói điều này.

Mikoto: ...Thật thô lỗ.
Shiori: E-em xin lỗi .

Chị ấy quay đầu đi khỏi tôi, một dấu hiệu rõ ràng rằng cuộc trò chuyện này đã kết thúc. Tôi hỏi có thô lỗ quá không? Có lẽ là vậy. Rốt cuộc, bạn sẽ không hỏi một người mà bạn không thích, phải không? Tôi quyết định không nhắc lại điều này nữa.

Shiori :Chị có tham gia câu lạc bộ nào không, Mikoto-senpai ?
Mikoto:Không.
Mikoto: Em có tham gia câu lạc bộ , đúng không? Em không bận việc gì ở đó sao?
Mikoto :Em không cần phải bỏ việc ở câu lạc bộ để đi bộ về nhà với tôi đâu .
Shiori:Ồ, không, em... em không có ! Bọn em chủ yếu chỉ làm việc trong các dự án của riêng mình, nên...

Giọng tôi vỡ vụn khi cố gắng xua tan ấn tượng rằng tôi đã bỏ qua các hoạt động của câu lạc bộ để đi bộ về nhà với chị ấy. Các thành viên câu lạc bộ có thể vào phòng may của trường để làm việc cá nhân về may vá, thủ công, may quần áo, v.v . Mọi người đều làm việc trên các dự án của họ theo tốc độ của riêng họ, và một số người chọn làm chúng ở nhà.

Shiori :Mặc dù thỉnh thoảng bọn em có những cuộc họp, và bọn em thực sự bận rộn trước lễ hội văn hóa."
Mikoto: ...

Cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước, không để lộ một chút quan tâm nào. Tôi không chính xác là một nguồm thông minh vào lúc tốt nhất. Tôi không biết phải nói gì trong tình huống như thế này. Có lẽ tôi nên đọc một cuốn sách về kỹ thuật đàm thoại?

Shiori :Ồ ! Em gái của chị là Yumi-san , phải không?"
Shiori :Em không biết. Em đã rất ngạc nhiên khi biết chuyện này .
Mikoto:Em không biết sao?
Shiori:Không. em đã học cùng lớp với cậu ấy vài lần, nhưng em chưa bao giờ thực sự nói chuyện với cậu ấy."

Shiori :Nhưng một bạn của em , Maho-chan là bạn với cậu ấy."
Shiori:Cậu ấy là người đã nói với em rằng hai người là chị em.
Mikoto: Maho-chan ? Tôi nghĩ tôi đã nghe qua cái tên này.
Mikoto :Tôi nghe nói cô ấy là một cô gái tốt bụng và hữu ích.
Shiori: Đúng, là cậu ấy!

Tôi rất vui khi cuối cùng nhận được phản ứng từ chị ấy.

Shiori "Cậu ấy thực sự tuyệt vời. Cậu ấy thật đẹp và có rất nhiều bạn bè."
Shiori:Và cậu ấy có tính cách vui vẻ này, nhưng cũng rất giỏi. Em thực sự vui vì bọn em là bạn của nhau.
Mikoto: Ồ .

Mikoto chúi mũi vào không khí, một lần nữa không quan tâm. Tôi nghĩ rằng tôi đã đến một nơi nào đó trong giây lát, nhưng dường như không phải. Tôi nên làm gì. Tôi nên làm gì đây?

Shiori:Chị và Yumi giống nhau lắm.
Mikoto:Ừ,bọn chị là chị em mà.
Shiori :À, vâng, nhưng...

Tôi ấp úng. Yumi Kurahashi học cùng năm với tôi và chúng tôi học cùng lớp vài lần. Tuy nhiên, vì cô ấy dành phần lớn thời gian trong bệnh xá, tôi chỉ gặp cô ấy vài lần mỗi năm tại các buổi tập trung đầu kỳ. Cô ấy nổi tiếng là người hướng nội và sẽ chỉ nói chuyện với Maho và một vài người bạn được chọn khác. Maho đã nói cho tôi biết về điều này. Cô ấy luôn là một cô gái ốm yếu, vì vậy cô ấy sẽ đi thẳng đến bệnh xá khi đến trường. Rất nhiều học sinh muốn làm bạn với một cô gái bí ẩn, kỳ quặc như vậy. Họ sẽ quanh quẩn trong bệnh xá, cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy. Cuối cùng, cô ấy bắt đầu chỉ cho phép một nhóm người được chọn vào Phòng Bệnh xá 2. Vì điều này, cô ấy thờ ơ với hầu hết mọi người và chỉ có Maho được phép đến thăm cô ấy vào những ngày này. Điều đó khiến tôi tự hỏi liệu có lẽ Mikoto-senpai cũng có tính cách tương tự. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nói điều đó với cô ấy sẽ là thô lỗ, vì vậy tôi giữ lưỡi của mình.

Mikoto:Em đang cố nói rằng tôi cũng không thích người khác giống như Yumi ư ?
Shiori:Hả? Không! Không, em sẽ không bao giờ nói như vậy đâu!
Shiori:Em chưa bao giờ thực sự nói chuyện với Yumi, vì vậy em thậm chí không ... không, ý em là, ừm ...
Shiori: Maho-chan đã nói rằng Yumi là một cô gái thực sự tốt.
Shiori:Ý em chỉ là chị , giống như, tuyệt vời và bí ẩn giống như cô ấy...!
Mikoto: Được rồi .Em không cần cố gắng giải thích đâu .
Mikoto: Tôi biết mình không phải là người dễ mến.
Shiori: K-Không, đó không phải là những gì mà em...
Mikoto: Đây là điều tôi ghét ở con gái. Chỉ cần nói những gì mà bản thân mình thực sự muốn.
Shiori: Ừm ... Đó không phải là ý của em , nhưng ...
Shiori: Em sẽ cố gắng hết sức để được thẳng thắn với chị .
Mikoto: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top