Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Leuven (cont.)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leuven về đêm vẫn yên ắng như 2 năm trước, đâu đó vẫn văng vẳng tiếng đàn guitar. Kim đã dậy được một lúc, nhưng vẫn cuộn mình trong chăn. Cô có một giấc mơ lạ thường.

Đó là một buổi tối mùa đông, cô rời khỏi studio MR và đi dưới những ánh đèn vàng bên đường để đến chỗ hẹn với Giang gần đó. Giang đã chờ sẵn với chiếc ô khoác trên tay, hôm nay anh vận một bộ suit sang trọng, cài một chiếc nơ đỏ bordeaux và miệng nở nụ cười.

'Hôm nay em đẹp lắm'. Giang khẽ đưa tay cho cô.

'Anh nịnh'. Kim nói rồi nắm lấy tay anh.

Giang nhẹ hôn lên trán cô rồi 2 người cùng bước vào bên trong một nhà hàng cạnh đó. Đó là một nhà hàng ấm cúng, sang trọng. Giang kéo ghế cho Kim và gọi những món quen thuộc của 2 ngưòi. Kim mỉm cười nhìn anh và nghĩ, cô đã yêu một anh chàng như thế.

Bỗng nhiên xuất hiện một dàn các nhạc công, đánh guitar, thổi saxophone tiến đến bàn của Kim. Tiếng đàn hát làm rộn ràng cả nhà hàng và cả trái tim Kim. Cô nghĩ đến chuyện Giang sắp cầu hôn và nhìn sang anh. Nhưng Giang đã biến mất.

Giấc mơ cứ đeo bám Kim, cô muốn ngủ tiếp để thấy được kết thúc. Nhưng cô không thể. Vừa lúc, Kim nhận được tin nhắn của Giang. Cô trả lời.

'Thiệt không?' Kim nhắn.

'Thiệt. Thiệt lắm' Giang trả lời.

'Thôi anh làm gì làm đi, em dọn dẹp đây. Em yêu anh.'

'Em tranh thủ nhé. Anh yêu em'.

Kim đặt điện thoại bên cạnh và nhìn ra cửa sổ. Khung cửa hồng không còn tươi tắn như ban sáng. Cô hay hỏi Giang, khi đến buổi hoàng hôn của cuộc đời, Giang có còn yêu cô như vậy. Anh lúc nào cũng ôm lấy cô, làm gương mặt trẻ nít và bảo.

'Có, yêu hoài'.

'Anh xạo' Kim cười với vẻ hạnh phúc.

Cô tin tình yêu của anh cũng như tin những vì sao trên trời. Vào một ngày nào đó, ta không thấy những vì sao không có nghĩa những vì sao không còn ở đó nữa. Tình yêu cũng vậy.

Lấy chiếc bánh waffle bên cửa và thay vào đó những nỗi niềm, Cô quay lại với công việc cần làm và tạm gác suy nghĩ của mình sang bên.

----

Giang đang học một khóa CME về Ung thư. Chiều nay trời mưa nặng hạt, không khí xung quanh dịu nhẹ và tươi mát. Trong giờ nghỉ, Trung, một người bạn thời đại học, đến vỗ vai anh.

'Ê Giang, ra làm ly cà phê'. Trung nói đoạn đưa anh một viên kẹo ngậm.

Giang lắc đầu từ chối viên kẹo nhưng vẫn rời khỏi bàn đi cùng Trung. Anh luôn giữ khoảng cách với Trung, một anh chàng ít khi lắng nghe người khác và luôn than phiền. Giang gọi một ly bơ dằm, còn Trung gọi cà phê sữa như mọi khi. Những lúc đi với Kim, Giang cũng gọi bơ dằm và Kim gọi cà phê. Hai người thường coi đó là một trò chơi khăm, và không lần nào nhân viên không nhầm lẫn lúc đưa đồ uống cho 2 người, và cặp đôi lại có một tràng cười vì sự nhầm lẫn đó.

Trung khuấy cà phê như muốn dằm cho đá tan hết, hắn nói.

'Ê, bên ông làm việc thế nào? Bên chỗ tui chán lắm. Sếp cứ bắt trực vào lễ tết, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì cả.'

'Mình mới ra trường, ở đâu cũng vậy, tui cũng không phải ngoại lệ. Trực nhiều thì có kinh nghiệm, cũng tốt mà.' Giang từ tốn.

'Ừ, biết vậy nhưng mệt quá. Bên ông lương bổng khá hơn không?'

'Cũng như những chỗ khác thôi. Mà dạo này con xe ông đi thế nào rồi?' Giang đổi chủ đề, xe cộ, chủ đề duy nhất anh muốn thảo luận với Trung.

Trung cũng là một kẻ rành về xe, chụp ảnh, và là một phượt thủ. Hắn bôn ba nhiều nơi, và có một con xe giống như Giang vậy. Đi nhiều nhưng tâm hồn Trung không rộng mở, lại hay so đo, và hắn không nhìn thấy điều đó. Mỗi lần Trung có một chuyến đi, hắn lại có cả ngàn tấm hình, và những dòng tâm trạng trên mạng xã hội để thu hút sự chú ý. Dù vậy, hình hắn chụp không tồi. Giang và Trung có một cuộc trò chuyện vừa phải trong giờ nghỉ, rồi quay lại tiếp tục buổi học. Chung quy, Giang nghĩ, cả hai là đồng nghiệp. Bác sĩ.

Giang hay nghĩ về lý do mình chọn y, anh cảm thấy mình may mắn vì có tình cảm riêng dành cho nó. Không phải ai ở xứ này, hay xứ khác, học Y vì những điều được nói trong sách vở. Mỗi người lại có một câu chuyện riêng. Không mang đôi giày của nhau để bước đi trong đời, thì cũng khó mà hiểu được nhau.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top