Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình yêu và lời thành thật (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Müller hỏi Lewan: " Sao hôm nay Marco không đi làm? "

Lewan nói: " Tôi cũng không biết. "

Müller sững sờ một chút, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: " Sao anh lại không biết? ! "

Anh ta nói: " Không phải đêm qua hai người ở cạnh nhau sao? "

Lewan không hiểu anh ta đang nói cái gì: " Anh nói cái gì vậy? "

Müller nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm gì đó, liền nói: " Không có gì, Robert, chỉ là câu nói đùa mà thôi. "

Đây không thể chỉ là câu nói đùa.

Hôm nay sau khi kết thúc cuộc họp, giờ nghỉ trưa, trước khi giải quyết nỗi buồn trong nhà vệ sinh, hoặc là xin tí lửa để hút thuốc, vài đồng nghiệp cứ lần lượt hỏi Lewan về tình hình của Reus.

Người cuối cùng tới hỏi anh chính là bạn của Reus - Kroos.

Sau khi nhận được câu trả lời bất lực của Lewan, Kroos cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: " Không phải đêm qua anh ở cạnh cậu ta sao? "

Lewan cũng không hiểu sao anh ta lại có suy luận như vậy, nhưng anh vẫn thành thật đáp: " Không có. "

Kroos nói: " Sao lại như vậy! "

Anh ta nói: " Không phải hai người đang hẹn hò sao? "

Kroos còn nói: " Bữa tiệc hôm qua hai người về sớm cùng nhau, bây giờ anh lại nói không biết Marco xảy ra chuyện gì? ! "

Trọng điểm trong những lời này quá nhiều, Lewan chỉ nắm bắt ý quan trọng nhất, anh vội vàng nói: " Hẹn hò? Ai? Tôi và Marco sao? "

Kroos dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh: " Không phải anh đang theo đuổi Marco sao ---- "

Anh ta bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó, đột ngột chuyển chủ đề: " Tên Marco ngốc này! "

Lewan tựa hồ cũng hiểu được chuyện gì đó: " Là tôi đã làm gì khiến cậu ấy hiểu lầm à? "

Kroos vô cùng đau đầu: " Tôi cũng không biết ---- nhưng hình như cậu ấy tưởng anh đang theo đuổi cậu ấy, mấy ngày nay đều phiền muộn vì chuyện này. "

Lewan nhất thời im lặng.

Kroos còn nói: " Trước bữa tiệc ngày hôm qua Marco còn nói với tôi, cậu ấy sẽ chấp nhận anh ---- sau đó hai người rời đi cùng nhau, vì vậy tất cả mọi người đều cho rằng. . . . . . "

Anh ta không muốn tiếp tục giải thích nữa, bởi vì đây thật sự là một hiểu lầm đáng xấu hổ.

Kroos và Lewan lặng lẽ chia nhau bầu không khí khó xử và bế tắc này trong vài phút ở khu vực hút thuốc.

Rất lâu sau, Lewan phá vỡ bầu không khí căng thẳng nói: " Có lẽ tôi nên đi nói chuyện với Marco. "

Anh lấy điện thoại ra, lại hỏi: " Anh có thể cho tôi số của Marco được không? "

Kroos lộ ra nét mặt vô cùng hiểu ý: " Dĩ nhiên có thể rồi. "

Sau đó còn nói: " Nhưng cậu ấy liên tục tắt máy, cho nên tôi mới tới hỏi anh ---- "

Sau vài phút, Lewan gọi cho Reus liền xác nhận Kroos nói đúng.

Anh đành phải tìm anh ta trước khi tan ca hỏi địa chỉ nhà Reus.

Trên đường trước khi đi giải thích (hoặc có lẽ là xóa bỏ hiểu lầm), Lewan bỗng nhiên ý thức được đây là lần đầu tiên mình tới nhà Reus.

Cho nên anh đã đến cửa hàng thường hay lui tới rồi gói hai chiếc bánh chocolate làm quà gặp mặt.

Khi anh tới trước cửa căn hộ của Reus, đã hơn tám giờ.

Lewan đứng ở hành lang nhấn chuông cửa rất nhiều lần, nhưng vẫn không ai ra mở.

Anh gọi cho Reus hai cuộc, đối phương hiển nhiên không nghe máy.

Lúc này Lewan lờ mờ cho rằng có chuyện không ổn, thời điểm do dự có nên báo cảnh sát hay không, cánh cửa đột nhiên được người bên trong kéo vào.

Reus có phần mệt mỏi bất ngờ xuất hiện trước mặt Lewan.

Sau đó, hai người đều kinh ngạc.

Vẫn là Reus tỉnh táo trước: " Sao anh lại ở đây? "

Lewan nói: " Hôm nay cậu không đi làm, tất cả mọi người đều lo lắng, còn có. . . . . . "

Anh chú ý tới mái tóc lộn xộn và vẻ mặt kiệt sức của Reus, nhịn không được hỏi: " Cậu bị bệnh à? "

Reus quấn chăn lông trên vai, sụt sịt mũi: " Tôi bị cảm, dạ dày cũng có chút khó chịu. "

Lewan hơi hoảng hốt, lại hỏi cậu: " Là do hôm qua ăn kem sao? "

Reus nói: " Hình như là vậy. "

Cậu nói xong, nghiêng người ngỏ ý mời Lewan vào trong.

Lewan cũng nhận thấy cái đuôi lông lúc này cũng vì bệnh mà rũ xuống mặt đất.

Không biết có phải do ảo giác của Lewan hay không.

Phần lông ở đuôi tựa hồ cũng mờ hơn mọi ngày.

Reus chú ý tới món trong tay Lewan: " Đây là cái gì? "

Lewan đưa bánh cho cậu: " Quà tặng cậu. "

Reus nhìn thoáng qua, gật đầu: " Bánh này trông không tồi. "

Lewan cởi găng tay: " Cậu nên ăn gì đó ấm một chút. "

Reus nhét bánh vào tủ lạnh: " Mẹ tôi đã đến nấu súp, nhưng tôi không cảm thấy vị gì cả. "

Cậu bò lên sô pha, kéo một cái chăn khác trùm lên đùi mình.

Lewan cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh cậu, có chút áy náy nói: " Tôi có thể giúp gì cho cậu không? "

Reus nhìn anh, gật gật đầu: " Anh nên ôm tôi, Lewy. "

Lewan hơi ngẩn người.

Reus nói thêm: " Anh không cảm thấy căn hộ này quá lạnh sao? "

Cậu vừa nói, vừa nhích lại gần Lewan, sau đó kéo tấm chăn trùm lên cả hai.

Lewan có phần do dự muốn nói gì đó.

Sau đó anh nhận thấy bàn chân đi tất của Reus chạm vào bụng mình.

Anh vô thức sờ mắt cá chân Reus, rồi vòng tay qua cổ cậu: " Cậu đang sốt này, Marco. "

Reus áp trán lên mặt anh, rất thiếu sức sống: " Tôi biết, tôi đã uống thuốc hạ sốt, nhưng anh biết đấy, cần thời gian để phát huy tác dụng. "

Lewan vòng tay ôm eo cậu.

Cái đuôi kia cũng thuận theo quấn lấy tay anh.

Anh hơi giãy dụa một chút để thoát ra, lại nhận ra mình không thể.

Reus rõ ràng không chú ý tới những gì Lewan đang làm.

Cậu chợt hỏi: " Anh ăn tối chưa? "

Lewan cũng không biết tại sao bản thân lại nói dối, anh nghe được chính mình nói: " Ăn rồi. "

Reus gật đầu: " Chúng ta có thể cùng nhau ngủ một chút, thuốc cảm khiến tôi buồn ngủ. "

Lewan còn muốn nói gì đó.

Reus đột nhiên quay đầu sang, hôn lên môi anh, toàn bộ lời anh muốn nói đều bị nuốt ngược lại.

Reus: " Cho tôi nghỉ ngơi một lúc đi Lewy. "

Cậu ngáp một hơi thật dài: " Tôi thật sự rất mệt. "

Lewan bị nụ hôn này làm cho kinh ngạc.

Thời điểm anh hồi phục tinh thần, đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của Reus.

Anh bị mắc kẹt trên chiếc ghế dài trong căn hộ của Reus, tấm chăn dày khoác lên vai, cái đuôi lông mềm mại và ấm áp quấn quanh cánh tay, trong lòng còn ôm lấy một người, trước bữa tiệc sinh nhật của Hummels, họ hầu như không nói chuyện gì với nhau.

Mà chỉ mới vài phút trước.

Lewan và vị đồng nghiệp này đã hôn môi ----

Lewan rốt cuộc nhớ tới mục đích mình đến nhà Reus.

Anh vươn tay đẩy Reus đang dựa trên vai mình.

Miệng cậu chàng đang lẩm bẩm gì đó, nửa tỉnh nửa mê nở nụ cười.

Lewan nhận thấy có những sợi râu nhỏ màu vàng mọc ra từ cằm của Reus.

Thật sự rất nhỏ, phải ở rất gần mới nhìn thấy được.

Những sợi râu trên cằm của cậu cũng dựng thẳng ra.

Lewan nhìn chằm chằm khuôn mặt Reus hồi lâu.

Không biết vì sao, đột nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ.

Người ta nói cơn buồn ngủ rất dễ lây, lời này quả nhiên là chính xác.

Lewan nghĩ như vậy, cũng ngáp dài một hơi, giữa tiếng ngáy thở ổn định của Reus, cũng từ từ nhắm hai mắt lại ----





Khi Lewan tỉnh lại.

Nhận ra bản thân mình đang được đắp chăn nằm trên sô pha.

Anh ngẩn vài giây, sau đó hơi choáng váng đứng lên, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn nửa đêm.

Reus từ phòng tắm bước ra, chào anh.

Lục tung toàn bộ tìm máy sấy tóc.

Tóc cậu vẫn còn hơi ướt, lông ở đuôi vẫn mềm và đẹp hơn bao giờ hết.

Lewan tự hỏi sao cậu làm được điều đó.

Nhìn thấy Reus đứng trước gương vừa sấy tóc, vừa hỏi anh: " Anh có muốn ăn bánh không? "

Lewan nói trong vô thức: " Cậu có thể ăn được rồi sao? "

Reus tắt máy sấy, sờ trán mình: " Hình như tôi đã hết sốt rồi. "

Vài phút sau, Reus đã ngồi ở bàn ăn bánh.

Lewan vừa đứng bên cạnh giúp cậu sấy tóc vừa ngáp một hơi dài.

Reus đưa thìa đến trước miệng anh.

Lewan còn đang do dự.

Reus lại giục anh: " Nhanh lên. "

Lewan đành phải ăn bánh từ thìa của cậu.

Reus nở nụ cười, cái đuôi vui vẻ đung đưa qua lại, dường như cũng đã hoàn toàn bình phục.

Lewan sấy tóc xong, thu dọn máy sấy, xác nhận nhiệt độ cơ thể của Reus một lần nữa.

Anh đi đến bên cửa sổ, cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn và mail.

Reus cầm đĩa đi tới bên cạnh anh, cậu vừa liếm kem trên thìa, vừa hỏi anh: " Anh phải đi về rồi sao? "

Lewan không ngẩng đầu lên, nói: " Ừm. "

Anh nói: " Muộn rồi, tôi phải về. "

Anh vừa nói xong, đột nhiên nhận thấy có gì đó quấn lấy chân anh.

Lewan nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy cái đuôi kia lúc này đang tha thiết quấn lấy cổ chân mình.

Lewan lắc lắc chân, nhận ra không thể thoát khỏi nó.

Anh quay đầu nhìn Reus: " Cậu không muốn để tôi về nhà sao? "

Reus hơi sửng sốt: " Anh nói gì vậy? "

Cậu có chút muốn cười: " Anh đương nhiên có thể về nhà ---- đấy là quyền tự do của anh. "

Mặc dù cậu nói như vậy.

Nhưng cái đuôi vẫn tha thiết quấn chặt cổ chân Lewan.

Lewan nhìn Reus.

Lại nhìn vào mắt Reus.

Rất lâu sau.

Anh chợt nói: " Cậu có thể tìm cho tôi một bộ đồ ngủ được không? "

Reus nói: " Cái gì? "

Lewan thoáng nở nụ cười: " Tôi không thích mặc áo sơ mi khi ngủ, cậu giúp tôi tìm đồ ngủ nhé? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top