Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ Diệp Ngu có đồng ý hay không, Mông đại thống lĩnh cùng Tĩnh vương đã trở thành khách quen của Diệp trạch. Thỉnh thoảng tiểu Phi Lưu cũng đến cửa, bất quá, tiểu hài tử không ngồi lâu, thường tới ăn chút gì đó rồi đi. Nhưng mà Diệp Ngu cũng không phải luôn ở nhà, hắn sống tự tại, lại không cần làm nhiệm vụ gì liền có thói quen đi thăm quan các nơi xung quanh. Tuy rằng đã đi qua những nơi có phong cảnh đồ sộ hay những khu vườn nhỏ nhưng so với cảnh sắc dân gian lại có một tư vị khác.

Hệ thống :…… Rất hứng thú!

Một ngày, khi hắn từ cổ trấn trở về liền thấy có người đánh nhau ở cửa thành. Nếu là người bình thường thì Diệp Ngu sẽ không dừng chân, tuy không hiểu rõ người này nhưng nói chung là cũng từng quen biết hai người.

#Khắp nơi đều có fan não tàn của Mai tông chủ#

Đang đánh nhau là công tử tên Tiêu Cảnh Duệ còn thanh niên mặc áo gấm bên cạnh là Ngôn Dự Tân. Hai người này là tướng soái dưới trướng Mông đại thống lĩnh. Khi đó hai người giết địch vô số, khuôn mặt so với bây giờ cương nghị hơn nhiều.

Nghe Mông đại thống lĩnh nói hôm nay Nghê Hoàng về Vân Nam, Diệp Ngu đem ánh mắt nhìn về phía nữ tử mặc quân trang, phong thái hào hùng, không hổ là nữ tướng ba quân, chỉ là …… Đáng tiếc lại có hôn phu như Mai đại tông chủ "tùy hứng"

Đối với Diệp Ngu mà nói, hai người đánh nhau chẳng có gì đẹp. Tuy võ công của Tiêu Cảnh Duệ không tồi nhưng đối phương là nữ, hắn lại là người hiền hậu, dù là hai môn phái so kiếm hắn vẫn theo bản năng mà nương tay. Chẳng bao lâu Tiêu Cảnh Duệ thực quân tử mà đánh bại nữ tử đeo khăn che. Diệp Ngu nhìn thấy Ngôn Dự Tân vui mừng, dùng mắt khiêu khích nhìn nữ tử kia. Nàng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị nam tử bên cạnh cản lại, hai người cầm tay nhau mà đi.

Đánh nhau cũng xem xong rồi, Diệp Ngu đang tính trở về thì bị Nghê Hoàng gọi lại :

- Vị tiên sinh này xin dừng bước!

Sau đó lại tiến lên vài bước nói:

- Tiên sinh có phải là Diệp Ngu, Diệp tiên sinh?

Tuy là câu hỏi nghi vấn nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Diệp Ngu yên lặng lắc đầu, hắn từ khi nào thì nổi danh như vậy?

- Tại hạ đúng là Diệp Ngu, không biết quận chúa có chuyện gì?

Vừa nghe lời này Nghê Hoàng có chút ngạc nhiên, nói :

- Tại sao ngươi biết ta là quận chúa?

Nghe Lâm Thù ca ca nói vị Diệp tiên sinh này là người đến từ hải ngoại, lần đầu đặt chân đến Trung Nguyên chưa bao giờ gặp nàng lại nhìn một cái liền nhận ra thân phận của nàng?
Có chuẩn bị mà đến hay là một người có bụng dạ khó lường?

- Hôm qua Mông đại thống lĩnh có nói.

Nghê Hoàng ……

- Cũng không có việc gì, nghe nói tiên sinh có hành động cao thượng liền nghĩ gặp mặt chút thôi.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, vì Nghê Hoàng phải rời đi liền cáo từ. Diệp Ngu nhìn ba người đưa tiễn và Nghê Hoàng nói tiếng " bảo trọng " liền liền lên ngựa rời đi, oai phong như vậy làm Diệp Ngu hoài nghi Mai đại tông chủ tùy hứng như vậy làm sao lừa gạt nàng.

Người cũng đã đi rồi, Diệp Ngu vừa muốn đi bộ về thành thì ba người đưa tiễn là Hạ Đông, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ lại cùng hắn nói chuyện. A! Hắn ở Kim Lăng có danh vọng cao như vậy sao?

Hạ Đông là chưởng sứ của Huyền Kính ty, trăm công ngàn việc, nói chuyện cùng Diệp Ngu hai câu liền rời đi nhưng Tiêu Cảnh Duệ cùng Ngôn Dự Tân còn mời hắn đi Diệu Âm phường nghe đàn.

Hệ thống : Không nghĩ sẽ đi, nàng đã từng là tướng tiên phong quả cảm, giờ lại ở chốn phong nguyệt a.

Diệp Ngu nghĩ rằng nói chơi cho vui lại không nghĩ rằng ngày thứ hai Ngôn Dự Tân gõ cửa nhà hắn thật. Lúc mở cửa, Diệp Ngu có loại xúc động muốn đóng cửa lại, thật sự hắn cũng không thích nghe đàn a~

Trong thành Kim Lăng này, công tử, đại nhân rất nhiều mà tại sao lại thích kết bạn với bình dân danh tiếng không đáng một xu như hắn chứ! Đã vậy còn không có một chút do dự.

Ngồi ở Diệu Âm phường, Diệp Ngu cảm thán với tính tình của Ngôn Dự Tân này, hắn mới……không muốn cứ tuyệt……đi?
- Diệp tiên sinh, hôm nay ngươi thật đúng là may mắn, Cung Vũ cô nương rất ít khi diễn tấu. Ngươi tin ta đi, tuyệt đối không làm ngươi thất vọng. -- Ngôn Dự Tân vỗ ngực cam đoan nói.

Một bên Tiêu Cảnh Duệ nghe xong liền bất đắc dĩ mà đỡ trán.

Chẳng bao lâu sau, tiếng đàn réo rắt liền truyền đến từ phòng trong, Ngôn Dự Tân dừng nói chuyện, nhắm mắt lại tập trung thưởng thức.

Diệp Ngu đối với cầm nghệ thì không biết gì nhưng đối với tiêu thì có biết chút ít. Không biết có phải hắn ảo giác hay không, tiếng đàn này tuy rằng trong trẻo êm tai nhưng lại ngầm bộc lộ một cỗ khí thế túc sát.

Kết thúc khúc nhạc, Ngôn Dự Tân lại bắt đầu mở miệng ba hoa mà khen tới khen lui. Cung Vũ bị hắn khen đến nỗi muốn đàn khúc mới.

Sau đó, không biết thế nào, Ngôn Dự Tân lại muốn mời Cung Vũ cô nương đến tiệc sinh nhật của Tiêu Cảnh Duệ. Tuy rằng Tiêu Cảnh Duệ buồn rầu nhưng không cự tuyệt.

Nghe nói Tiêu Cảnh Duệ sinh nhật, Diệp Ngu muốn nói lời chúc mừng thôi, ai ngờ, Ngôn Dự Tân thích náo nhiệt kia lại thay bạn tốt nhà hắn phát thư mời, ngay sau đó, Tiêu Cảnh Duệ cũng thành khẩn mời, Diệp Ngu chỉ có thể đáp ứng.

Hệ thống : A Ngu, không đi có được không?

   Vì sao?

Hệ thống : Không có gì, chỉ có chút nguy hiểm thôi, bất quá là hữu kinh vô hiểm.

   Nếu là hữu kinh vô hiểm, không có cách nào, đi một chuyến đi.

Nghe Diệp Ngu đáp ứng, Ngôn Dự Tân thập phần cao hứng, trên đường về còn cùng Tiêu Cảnh Duệ nói về quà sinh nhật, nói đây là công lao của hắn, lễ vật sinh thần phải chia cho hắn một ít.

- Cảnh Duệ, nếu so Tô tiên sinh cùng Diệp tiên sinh, ngươi thưởng thức ai hơn?

Tiêu Cảnh Duệ nghe xong nghi hoặc nói :

- Vì sao hỏi như vậy? Diệp tiên sinh cùng Tô huynh là hai người khác nhau, sao có thể cùng so sánh.

Ngôn Dự Tân vươn ngón trỏ lắc lắc, nói :

- Không phải vậy, hai vị tiên sinh đều là người thông minh, sao lại là hai loại người?

- Tô huynh cơ trí, khoáng đạt, Diệp tiên sinh ôn nhuận, tiêu sái, đều tốt.

Ngôn Dự Tân lắc lắc đầu, phê phán hắn không có nguyên tắc, trong lòng lại cảm thấy : Nếu Tô huynh có thể tiêu sái bằng 1/10 Diệp tiên sinh thì cuộc sống cũng sẽ không vất vả như vậy.

Hắn có một cảm giác, Tô huynh gần đây dường như đang mưu đồ gì đấy mà hậu quả này đối với hắn và Cảnh Duệ có khả năng không tốt lắm.

************sinh thần Cảnh Duệ phân cách tuyến *************

Sinh nhật Tiêu Cảnh Duệ rất nhanh đã đến, nội tâm Ngôn Dự Tân càng ngày càng hoảng loạn. Hắn biết Diệp tiên sinh năng lực xuất trúng, cho nên mới mời hắn đi trước. Sáng sớm, hắn liền gõ vang cửa lớn Diệp trạch, lo sợ Diệp Ngu nói không đi, bởi vì Diệp tiên sinh với bọn họ nói chung chỉ là sơ giao mà thôi.

Mới sáng sớm bị người gõ cửa, cảm giác này thật không tốt lắm, chần chờ hơn nửa canh giờ, Diệp Ngu mới cùng Ngôn Dự Tân đến Diệu Âm phường.

Làm anh em tốt của Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân cảm thấy mình thật nghĩa khí.

Khi ba người Cung Vũ tới Ninh quốc hầu phủ, khách khứa đã đến gần đủ rồi, trong đó…… đều là người quen.
Ninh quốc hầu phủ trang hoàng lộng lẫy, quý giá, đủ thấy địa vị của Ninh quốc hầu Tạ Ngọc rất cao.

Hôm nay là tới mừng sinh nhật nên Diệp Ngu thay một bộ hồng y nho sam, nhìn có vẻ trang trọng một chút. Còn chưa đi vào yến phòng, Diệp Ngu đã nghe thấy tiếng nói hào sảng của Mông đại thống lĩnh.

Nhìn một đám người ra sức diễn kịch, hệ thống không khỏi than thở một câu : Đều là người có kĩ thuật diễn cao siêu a~

Diệp Ngu là người không quan trọng, Tạ Ngọc cũng không có thái độ gì với hắn, nói một câu hoan nghênh liền cùng mọi người hàn huyên. Diệp Ngu được thanh nhàn cũng mừng thầm, ngồi xuống một bên xem kịch.

- Ai, Diệp tiên sinh ngươi đúng là không có lời nào muốn nói với ta à. Hôm nay ta và ngươi cùng tới, rốt cuộc ngươi tặng Cảnh Duệ báu vật gì vậy a~? - Ngôn Dự Tân thật sự rất tò mò, Cảnh Duệ rất ít để ý đến thứ gì vậy mà xem xong lễ vật của Diệp tiên sinh lại không cho hắn xem. Thật keo kiệt!

- Cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, ngươi hỏi Cảnh Duệ liền biết.

Ngôn Dự Tân nổi giận nói :

- Diệp tiên sinh ngươi không biết đâu, Cảnh Duệ vừa mở ra liền khép lại, sống chết cũng không cho ta xem.

Nếu sớm biết như vậy hắn liền nhân lúc Diệp tiên sinh chưa đưa trộm nhìn một cái. Hiện tại mọi người đều ở đây, hắn lại ngại cùng Cảnh Duệ tranh giành.

Tiêu Cảnh Duệ vừa quay đầu lại liền thấy Ngôn Dự Tân đang hậm hực, liền đối với Diệp Ngu nói xin lỗi :

- Dự Tân không tốt, mong tiên sinh thứ lỗi. Còn lễ vật tiên sinh đưa quá nặng, Cảnh Duệ không dám nhận.

Vừa mở ra, hắn chỉ liếc mắt cũng biết được đây là một thanh thần kiếm. Nắp hộp hé ra đã thấy hàn khí lạnh thấu xương ập vào mặt, cho nên lúc Dự Tân đến xem, hắn theo bản năng mà đóng hộp lại. Hắn còn tính trả lại sau yến tiệc.

Diệp Ngu vẫy vẫy tay, nói :

- Đã lấy ra tặng rồi, đó là của Cảnh Duệ. Nó ở chỗ ta cũng chỉ để phủ bụi thôi, nhận lấy đi, hi vọng ngươi có thể sử dụng nó cho tốt.

Lời này của Diệp Ngu không phải nói dối, trong không gian của hắn có rất nhiều binh khí, có một số là do tự mình kiếm được, có một chút là bằng hữu đưa mà hắn lại không thích dùng binh khí nên phần lớn là để xó thôi. Lại nói, nếu dùng vào việc khác, Ngôn Không (tên của hệ thống) sẽ ghen.

Hệ thống :(╯︿╰) ! Ta không có nhỏ mọn như vậy đâu! Không phải ta khuyên ngươi dùng phi đao sao.

……Phi đao chỉ có thể dùng một lần, loại thấp kém như vậy ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra sao? Không cần mặt mũi hả?

  Nếu đã như vậy, Tiêu Cảnh Duệ cũng chỉ có thể đáp ứng, trong lòng lại nghĩ : chờ đến sinh nhật Diệp tiên sinh, nhất định phải đưa đại lễ, nhưng mà …… ngày sinh nhật của tiên sinh là ngày bao nhiêu?

Diệp Ngu tỏ vẻ chính mình cũng không nhớ rõ.

Ngôn Dự Tân vừa nghe hai người nói chuyện, trong lòng càng thêm ngứa ngáy. Thấy Cảnh Duệ đồng ý liền chạy tới mở hộp ra.

Ha! Hảo kiếm! Hắn lập tức ôm cả hộp kiếm lại đây, dùng ánh mắt chứa đầy hâm mộ nhìn Tiêu Cảnh Duệ. Tô huynh tặng hộ tâm đan, Diệp tiên sinh tặng bảo kiếm. Diệp tiên sinh còn do hắn mời đến có được không?! Cảm giác thật mệt a~

Động tác của Ngôn Dự Tân không nhỏ, mọi người ở đây đang nói chuyện phiếm liền chú ý tới.

Nam nhân a, ai không yêu mĩ nhân kiếm! Diệp Ngu đưa tới ba thước thanh phong lập tức hấp dẫn võ nhân như Mông Chí.

- Hảo kiếm, Cảnh Duệ không thử một chút sao?

Mông Chí tuy rằng quen dùng bảo kiếm nhưng dù sao một chút tâm nhãn vẫn phải có. Huống chi đây là bảo kiếm của người ta, hắn không thể nào làm người đầu tiên được.

Tiêu Cảnh Duệ vừa nghe, nhìn nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ có thể lấy bảo kiếm từ trong hộp ra, chậm rãi rút ra ba thước thanh phong . Đến khi cả thanh kiếm lộ ra, hắn không khỏi tặc lưỡi :

- Hảo kiếm.

Tùy ý múa vài chiêu, hắn liền thu kiếm. Hôm nay dù sao cũng là ngày sinh thần của hắn, Tiêu Cảnh Duệ vẫn chưa có vui quá mà quên chính sự.

- Đa tạ tiên sinh tặng kiếm.

Diệp Ngu cười nói :

- Chỉ là làm lúc rảnh rỗi thôi, Cảnh Duệ thích thì tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top