Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng trong lòng Diệp Ngu than thở nhưng cũng không có ra lệnh đuổi người mà là chờ người của Tô trạch đến mời. Thời gian tính vừa vặn, lần này Mai Trường Tô từ đại lao Huyền Kính tư ra, mặc dù thân thể đã khỏe mạnh rất nhiều nhưng các fan dưới quyền Mai tông chủ sẽ trộm chạy tới mời hắn sau đó lại nói với Mai Trường Tô là Diệp tiên sinh tới tái khám, tất nhiên sẽ làm người tin tưởng.

- Vậy liền cùng đi, như thế nào?

Diệp Ngu nhìn hai người kia bộ dáng muốn nói lại thôi, liền nói ra lời trong lòng bọn họ.

Hai người vừa nghe, rất tốt, ngay cả lời khách sáo cũng không có liền đồng ý.

Lê Cương nhìn ba người từ Diệp trạch đi ra liền có loại ảo giác tông chủ nhà mình sẽ "mâu thuẫn nội bộ ", phi phi phi, đây là kiểu so sánh gì! Khẳng định là ảo giác!

Uowcs chừng khoảng nửa canh giờ, xe ngựa xóc nảy rốt cuộc dừng, Tĩnh Vương cùng Mông Chí trước sau xuống ngựa sau cùng Diệp Ngu mới từ tận cùng trong thùng xe ra tới. Hắn vừa mới đặt chân xuống đất liền nghe được một thanh âm quen thuộc mà xa lạ.

- Nói vây vị này chính là y thuật vô song Diệp Ngu Diệp tiên sinh trong miệng Trường Tô đi?

Ba chữ Diệp tiên sinh được cắn rất nặng khiến Lê Cương đứng bên cạnh cũng đau dạ dày một trận.

Lận Thần thiếu gia lại tới nữa!

Diệp Ngu nghe xong cũng không sinh khí, chắp tay nói:

- Tại hạ đúng là Diệp Ngu, không biết tiên sinh là?

Lận Thần cũng không phải làm khó y, hắn chỉ là...... có chút ưu thương thôi. Người bệnh này chính mình trị lâu như vậy đột nhiên chạy đến nói cho hắn biết bệnh đã trị khỏi, nội lực cũng đã trở lại, chẳng lẽ còn không cho phép hắn ...... tự ti trong chốc lát sao?

Nghe thấy Diệp Ngu đáp lại, Lận Thần cũng thu lại biểu tình nghiêm túc dọa người, khôi phục thái độ bình thường, cười run run ống tay áo nói:

- Tại hạ Lận Thần, là một đại phu Mông Cổ, so ra kém diệu thủ hồi xuân tiên sinh.

...... Đại phu Mông Cổ là cái quỷ gì?

Mai Trường Tô đuổi theo ra cửa liền thấy cảnh này không khỏi đau đầu, Mông đại ca cubfg Cảnh Diễm như thế nào cũng đến, tuy rằng hiện tại không cần trốn tránh, nhưng có cần quang minh chính đại mà đứng ngoài cửa trò chuyện hay không?

- Lận Thần!

Mai Trường Tô nhe răng trợn mắt kêu bạn tốt một tiếng, nhìn nụ cười của Lận Thần cứng đờ, Mai Trường Tô mới quay đàu ứng phó với Tĩnh Vương- người khó ứng phố nhất.

- Mông đại thống lĩnh, Tĩnh Vương điện hạ, mời vào.

May mắn vừa rồi hắn lo lắng Lận Thần mà tự mình ra nghênh đón, nếu không Tĩnh Vương điện hạ cùng Mông đại thống lĩnh tùy ý ra vào Tô trạch như vậy bị người có tâm nhìn thấy thì không phải chuyện gì tốt.

Nhìn Mai đại lừa dối lại đi tẩy não cho Tĩnh Vương điện hạ, Diệp Ngu không có đi theo, tren thực tế là hắn bị Lận Thần kéo đi, mà hắn chỉ là không có phản kháng thôi.

- Diệp tiên sinh, tuy rằng ban nãy có chút vô lễ, nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cứu Trường Tô một mạng.

Lận Thần không cợt nhả nhìn cũng rất đáng tin cậy, nghĩ đến đằng sau nụ cười khinh cuồng của hắn cũng không thể thiếu một đầu óc trí tuệ. 

- Như vậy ta liền nhận lời cảm tạ của ngươi.

Sảng khoái! Hảo cảm của Lận Thần đối với Diệp Ngu lại gia tăng, hắn thật không thích những người lễ tiết dườm dà, nếu không phải vì Trường Tô hắn sẽ không đến Kim Lăng đâu!

Hai cái đại phu ở cùng một chỗ có thể làm gì đâu, còn không phải thảo luận y thuật sao? Nói thật Lận Thần rất tò mò người này làm thế nào tiêu trừ tác dụng phụ của hỏa hàn độc, bản lĩnh y thuật này nếu nói là diệu thủ hồi xuân cũng không phải khuếch đại.

Bất quá Trường Tô đã ổn, hắn cũng không quá tò mò, tương lai còn dài mà, hắn liền đè lại tò mò mà hỏi về một loại độc khác:

- Diệp huynh, huynh có nghe nói qua Ô Kim hoàn?

Diệp Ngu tất nhiên là lắc đầu, hiểu biết của hắn đối với thế giới này không nhiều, hỏa hàn độc hắn cũng chưa nghe nói qua huống chi là Ô Kim hoàn!

Hệ thống:...... A Ngu, ngượng ngùng! Ta quên nói cho ngươi, Mai Trường Tô - bệnh nhân của ngươi..... hắn vào Huyền Kính Tư lại trúng độc! Mà Ô Kim hoàn chính là độc mà Mai Trường Tô trúng.

........ Diệp Ngu chưa thấy qua người bệnh nào lăn lộn thảm như vậy?

Lận Thần cũng nghe nói Diệp Ngu đến từ hải ngoại (ngoài biển) mới vào Trung Nguyên nên câu trả lời của y cũng nằm trong dự liệu, hắn mở miệng nói:

- Ô Kim hoàn là tác phẩm đắc ý của thủ tôn Hạ Giang ở Huyền Kính ti, sau bảy ngày nếu không có giải dược thì sẽ chết, cho dù có châm cứu hay uống thuốc cũng vô dụng.

- Nhưng ngươi có thể trị được không phải sao?

Kể cả Lận Thần không cứu, trên người Mai Trường Tô vẫn còn đan dược bảo mệnh hắn đưa kia mà, hắn đã thi châm cứu giúp rồi còn lâu hắn mới đi gặp cái người bệnh không nghe lời kia đâu!

Lận Thần cười nói:

- Không hổ là Diệp huynh, Mai Trường Tô không nghe lời như vậy, ta quyết định ba ngày sau mới giải độc cho hắn, giáo huấn hắn một chút, hừ!

Nếu chờ sáu bảy ngày hắn có chút...... nhưng ba ngày hắn vẫn có thể nhẫn.

Diệp Ngu nhìn Lận Thần đang đắc ý dào dạt có chút không đành lòng nói:

- Trên người Trường Tô có giải đọc hoàn ta đưa, hẳn là có thể giải độc.

Cho nên cái gọi là ba ngày cơ bản là không có khả năng.

Nụ cười của Lận Thần lập tức liền nứt ở trên mặt.

Bên này hai lão trung y trò chuyện với nhau thật vui, bên kia liền...... Mai đại lừa dối lần này rốt cuộc không thể lừa dối được dặc biệt là có heo đồng đội Mông đại thống lĩnh ở đây.Cuối cùng nhìn Cảnh Diễm một câu tiểu Thù hai câu tiểu Thù mà gọi, Mai Trường Tô cảm thấy não mình đau nhức.

- Tiểu Thù, đến lúc này rồi ngươi còn muốn gạt ta sao?

-Tiểu Thù, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?

- Tiểu Thù, ngươi còn coi ta là huynh đệ liền trả lời ta một câu đi?

............

Nhìn Cảnh Diễm như vậy, Mai Trường Tô cũng không chịu nổi, suy xét một phen thế cục triều đình hiện tại cùng thân thể hắn, hắn rốt cuộc thở dài.

- Cảnh Diễm, ngươi cần gì phải làm vậy chứ!?

Hiện tại hắn đã không còn đoản mệnh, không cần khiến Cảnh Diễm chịu đựng nỗi đau mất đi huynh đệ lần nữa, đồng ý liền đồng ý đi.

Vừa nghe Cảnh Diễm hai chữ, cảm xúc của Tĩnh Vương rốt cuộc chuyển thành vui vẻ, Mông đại thống lĩnh bị đẩy ra, hai huynh đệ hàn huyên đến hừng hực khí thế.

Mông đại thống lĩnh đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn:.........

***

Toàn Cơ nhìn bột phấn từ cái bình sứ miệng nhỏ thân to hòa dần vào nước trà, trong lòng một mảnh tàn nhẫn. Lần trước nàng ra tay quá nôn nóng, tuy rằng nàng chưa bao giờ cùng Mai Trường Tô giao thủ, nhưng nếu người này đã có thể làm được như ngày hôm nay thì một cái dư luận và đối chất nho nhỏ là không làm gì được hắn.

Nhưng điều nàng mong muốn từ trước đến nay không phải là giết chết Mai Trường Tô, Mai Trường Tô tính là gì? Bất quá là thủ lĩnh của một tổ chức giang hồ cùng Xích Diễm dư nghiệt thôi. Nếu Lương Đế chết, Đại Lương triều này...... Nàng đã nghĩ ra cảnh tượng khi đó.

Nếu chất nhi của nàng bước lên ngôi hoàng đế thì tâm nguyện của nàng coi như hoàn thành một nửa, đến lúc đó lại nạp vài nữ tử Hoạt tộc làm phi, cũng coi như sự nghiệp phục quốc có hy vọng. Nếu Dự Vương không thành công, Dự Vương cùng Tĩnh Vương đánh lên cũng tốt, tranh đoạt đẫm máu, quốc gia nổi loạn, đến lúc đó nàng lại ở sau đẩy một phen, hủy diệt Đại Lương.

Lương Đế lão đông tây kia, nàng thật sự quá chướng mắt! Tin tưởng Mai Trường Tô kia nếu biết Lương Đế đã chết, biểu tình trên mặt sẽ thật đặc sắc đi. Lâm gia, Xích Diễm quân, một người nàng cũng không bỏ qua.

Nếu Lương Đế vừa chết, Xích Diễm án liền thành bản án sắt, cho dù có lật lại bản án cũng sẽ khiến hậu nhân chỉ chích.

Nghĩ đến đây, trong lòng Toàn Cơ đã gấp gáp muốn nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.!

- Nương nương, đã an bài thỏa đáng mọi thứ.

Sau khi nghe xong nàng thu liễm tâm tình, phất phất tay nói:

- Lui xuống đi, nhớ rõ để Dự Vương an bài tốt.

Một âm mưu kinh thiên động địa đang được ấp ủ lên men.

Sau một phen tương nhận Mai Trường Tô rốt cuộc nhớ tới chính sự, đem giải độc hoàn Diệp Ngu đưa ăn vào, sau đó đến Ngôn phủ tìm Ngôn hầu, chuyện của Ngôn hoàng hậu chung quy muốn cùng Ngôn hầu nói rõ.

Hắn vốn nghĩ phải phí một phen tâm tư, dù sao lần trước Ngôn hầu lên kế hoạch hành thích vua cũng xảy ra không lâu nhưng hắn không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy.

- Ngôn hầu, nếu có điều khó xử, Trường Tô cũng không ép buộc.

Ngôn Khuyết nhìn Mai Trường Tô như vậy, quyết tâm càng thêm kiên định.

- Tất cả đều có số mệnh, nàng nếu lựa chọn như vậy sẽ phải chấp nhận nguy hiểm do lụa chọn đó mang đến.

Ra khỏi Ngôn phủ, Mai Trường Tô cũng không thể mở miệng nói cho Ngôn Hầu thân phận hiện tại của Ngôn Hoàng Hậu, không nói đến Ngôn Hầu có tin hay không, kể cả tin thì có thể làm được gì? Chẳng qua là thêm phiền não mà thôi.

Trên đường từ Ngôn phủ về Tô trạch, Mai Trường Tô vẫn luôn suy nghĩ hắn nên giả chết vì độc phát rồi ẩn ở nơi tối đối phó Toàn Cơ hay tiếp tục dùng thân thể "trúng độc " tiếp tục đóng vai mưu sĩ ốm yếu thì tốt?

Nhưng chưa chờ hắn làm ra lựa chọn, Mai Trường Tô liền chờ được tin tức Lương Đế băng hà.

Hoàng đế băng hà, đây là đại sự, từ xưa đến nay hoàng đế băng hà không gõ chuông tang là đối với hoàng đế tôn trọng cũng vì tránh cho lòng người tại đế đô hoang mang.

Nước một ngày không thể không có vua, lời nầy cũng không phải vô cớ sinh ra.

Lương Đế đã chết! Lương Đế sao có thể đã chết! Vậy hết thảy mưu hoa của hắn còn có ý nghĩa gì!? Bảy vạn vong hồn Xích Diễm sao có thể an giấc ngàn thu!

Mai Trường Tô chưa bao giờ hoảng loạn như giờ khắc này! Vì cái gì! Tại sao ông trời tàn nhẫn như vậy! Hắn rõ ràng đã sắp thành công, sắp thành công!

- Trường Tô, ngươi nói chuyện a!

Lận Thần vừa nhận được thông tin liền chạy tới liền thấy Mai Trường Tô như người gỗ đứng ở bên đường không khỏi có chút tức giận, gõ hắn một quyền lạnh lùng nói:

- Trường Tô, ngươi bình tĩnh một chút! Thân thể Lương Đế không tồi, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Khẳng định là có ẩn tình, ngươi suy nghĩ cho người trong đại bang của ngươi đi, còn có Tĩnh Vương điện hạ nữa a!

Mai Trường Tô bị gõ đến hốt hoảng trong lòng, nếu điều kiện để ông trời cho hắn thân thể khỏe mạnh là việc này thì hắn tình nguyện không cần!

Mà đúng lúc này, Nghê Hoàng vừa hồi kinh phục mệnh liền gặp hai người, nhìn thấy Mai Trường Tô như vậy nàng liền không nói một lời mang hai người về Tô trạch, trên đường chung quy không phải chỗ nói chuyện.

Nhìn quận chúa Nghe Hoàng khí phách hiên ngang mang theo Mai Trường Tô có chút suy sụp tinh thần về đây, Diệp Ngu đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu, nhưng mà hắn vẫn là thanh thanh yết hầu nói:

- Trường Tô, thật ra ngươi không cần phải như vậy, Lương Đế hẳn là chưa có chết.

- Thật sự?

Nghe được lời này Mai Trường Tô lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.

Dưới cái nhìn của Mai Trường Tô Diệp Ngu gật đầu nói:

- Tất nhiên là thật. Ta không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì, nhưng...... Long khí của Lương Đế ở Kim Lăng thành chưa tan, tân long còn chưa hình thành, hắn tất nhiên là chưa chết.

Nhưng mà cách cái chết không xa.

Nhìn Mai Trường Tô phấn chấn rời đi nghĩ cách cứu viện Lương Đế, Lận Thần có chút không xác định mà đụng đụng Diệp Ngu, nhẹ giọng nói:

- Ngươi lừa Trường Tô như vậy không có vấn đề gì sao?

Mấu chốt là Trường Tô thế mà tin, cái này không khoa học!

Diệp Ngu thần bí cười cười nói:

- Tại sao ngươi biết ta lừa hắn?

Hắn nói là thật cũng đâu có gạt người.

Hệ thống: A Ngu, ngươi gạt người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top