Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Ngồi đối diện với bà Hiệp, Tú lâm cảm thấy thật khó chịu . Nhất là khi đôi mắt của bà cứ nhìn vào cô như soi mói

-Cô đã quen con gái tôi bao lâu rồi ?

Tú Lâm lể phép trả lời

-Thưa cô đã hơn bốn tháng rồi

Bà Hiệp nhếch môi

-Gia cảnh của cô như thế nào, có thể cho tôi biết không?

Tú Lâm vẫn không thay đổi nét mặt, cô nhìn bà Hiệp rồi nhẹ nhàng hỏi lại

-Có cần thiết không thưa cô?

Đôi mắt sắc lẻm của bà Hiệp nhìn cô thách thức

-Tôi nghĩ là rất cần thiết . Nếu lúc nãy tôi không nghe lầm thì con gái tôi nói rằng nó yêu cô. Tôi cũng rất muốn biết thêm về người con gái mà con tôi yêu là như thế nào

Tú Lâm điềm đạm trả lời

-Gia đình con có ba mẹ, hai đứa em gái và một đứa em trai. Gia đình không khá giả, năm miệng ăn đều nhờ vào đồng lương lao động của cha. Con lên đây vừa làm vừa đi học . Thưa cô, gia đình của con rất nghèo . Sẽ không thuộc vào tầng lớp mà cô muốn biết đâu

Bà Hiệp biết Tú Lâm không phải là một người tầm thường . Vì cô không sợ nhìn vào đôi mắt uy quyền của bà . Cách cô trả lời cũng không khuất phục nhưng lại có sự lễ phép trong đó và chính điều đó đã làm bà có cái nhìn khác về cô hơn.

-Như vậy tôi nghĩ cô đến với con gái tôi cũng vì tiền thôi đúng không? Cô ra giá đi, tôi sẽ cho con chỉ cần cô để nó được yên. Tôi không muốn con mình quen cô rồi phải chịu cực khổ . Tôi cũng không tin cô có thể đem lại hạnh phúc cho nó

Tú Lâm cảm thấy lòng mình bị tổn thương nhưng cô lại thấy đau cho Nhạn Linh hơn

-Cô thật là một người mẹ chu đáo khi lo cho con gái mình nhiều như vậy . Nhưng cô tưởng tiền bạc là tất cả sao? Cô nghĩ người nào đến với nhau cũng là vì tiền ?? Nếu vậy thì cô đã lầm . Con gái của cô thì mãi mãi sẽ là con gái của cô nên cô không cần ra giá để mua em ấy về . Vì đối với con, Nhạn Linh là vô giá , không gì có thể bằng được . Nếu cô muốn con rời khỏi em ấy thì con sẽ làm điều đó, không phải vì tiền mà vì em yêu em ấy nên không muốn Nhạn Linh bị khó xử khi phải chọn giữa con và cô. Giờ xin phép cô con đi trước . Mà con xin phép được đến gặp em ấy lần cuối . Cô sẽ không ngại chứ ?

Tú Lâm cuối đầu chào Bà Hiệp rồi bỏ đi. Bà nhìn theo cô gái ấy rồi miệng nở một nụ cười khó hiểu . Tú Lâm vừa bước vào thì ông Hiệp và Vân Thuyên liền đứng dậy ra ngoài .

Họ biết họ cần để cho Tú Lâm và Nhạn Linh một không gian riêng mặc dù Nhạn Linh vẫn chưa tỉnh . Tú Lâm ngồi xuống bên cạnh giường, cô nắm bàn tay Nhạn Linh rồi hôn vào đó . Nước mắt cô chợt rơi, Tú Lâm thì thầm

-Xin lổi đã làm em phải nằm ở đây Nhạn Linh. Chị thật đáng trách khi không chịu nghe em giải thích . Chị lúc nào cũng làm em khóc, làm em không vui. Khoảng thời gian ở bên em là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chị và chị sẽ luôn trân trọng những ngày tháng đó . Chị sẽ nhớ em chết mất nếu không còn được ở bên em nữa . Thời gian em và chị quen nhau tuy ngắn ngủi nhưng tình yêu chúng ta dành cho nhau thì không gì có thể đo được phải không em? Khi không có chị bên cạnh, em phải sống cho tốt, phải cố gắng làm việc và không được hành hạ thân sát của mình nữa đó . Nếu không chị sẽ buồn lắm . Chị yêu em Nhạn Linh, yêu nhiều lắm .

Tú lâm cuối xuống hôn khắp cả gương mặt của Nhạn Linh rồi đứng dậy . Cô nghe tiếng Nhạn Linh thì thào

-Đừng rời xa em Tú Lâm ....

Tú Lâm cắn mạnh môi rồi quay đi. Bước chân cô không vội vả nhưng thật nặng nề . Cô không biết mình làm vậy có đúng hay là không nữa . Bây giờ cô không thể suy nghĩ được quá nhiều .

Cô chỉ muốn Nhạn Linh khỏe lại thôi, còn riêng cô thì cô cần thời gian để suy nghĩ cho cuộc đời của mình .

Khi Nhạn Linh tỉnh lại, cô chỉ thấy ba mẹ, Vân Thuyên ở bên cạnh cô thôi. Cô đảo mắt như tìm kiếm một người rất quan trọng với cô nhưng cô chẳng thấy đâu. Trong lòng cô cảm thấy hụt hẩng lẫn thất vọng . Bác sĩ bảo cô phải ỡ lại thêm vài ngày nữa để theo dỏi nhưng cô muốn rời khỏi đây ngây lập tức .

Trong những ngày ỡ lại bệnh viên, lúc nào Nhạn Linh cũn trông ngóng Tú Lâm nhưng không thấy cô ấy đến thăm cô. Ngày cô xuất viện, Nhạn Linh vẫn nuôi hy vọng, nhưng rồi bóng dáng Tú Lâm vẫn biệt tăm. Khi Vân Thuyên lái xe đưa cô về, Nhạn Linh hỏi

-Chị có gặp chị ấy không? Chị ấy có biết là em bệnh và phải nằm bệnh viện không? Em nghĩ là chị ấy biết . Lúc em nằm trên giường bệnh, chị ấy có đến thăm em không? Em còn nhớ trong lúc em chưa tỉnh lại, em có nghe giọng nói của chị ấy, nhưng chắc là do em nằm mơ phải không Vân Thuyên?

Vân Thuyên thở dài lắc đầu . Cô cảm thấy buồn khi nhìn nét mặt buồn bả của Nhạn Linh. Cô đoán được lý do vì sao Tú Lâm không đến nhưng cô không thể nói cho Nhạn Linh biết được . Cô biết bà Hiệp có lý do riêng của bà và cô không muốn hai mẹ con họ sẽ không vui vì lời nói của cô.

Nhạn Linh nhìn ra cửa sổ . Cô nhớ Tú Lâm thật nhiều . Cô không ngờ Tú Lâm lại giận cô lâu như vậy . Nhạn Linh kêu Vân Thuyên đưa cô đến nhà hàng . Có thể Tú Lâm vẫn còn đang làm ở đó, nhưng khi cô nhận được cái lắc đầu từ chị quản lý, Nhạn Linh như muốn khóc . Cô muốn gào lên thật to để cho Tú Lâm nghe thấy . Cô đến nhà trọ của Tú Lâm của Tú Lâm tìm thì nhà trọ cũng đã được trả lại . Cô đi tìm Tú Lâm khắp nơi nhưng cũng chỉ hoài công vô ích nên vài ngày sau, cô bỏ hết mọi thứ và về quê của Tú Lâm tìm cô ấy .

Nhưng khi cô nhận được tiêng thở dài của bà Vinh, mọi hy vọng trong lòng cô như bị sụp đổ . Cô đi ra cánh đồng bồ công anh rồi bật khóc như một đứa trẻ . Khi trở lên thành phố, cô dành hết thời gian của mình vào công việc mong khỏa lập được phần nào nổi nhớ của cô dành cho Tú Lâm nhưng trái tim cô vẫn không làm được . Vân Thuyên thấy Nhạn Linh như vậy thì rất đau lòng . Nhạn Linh sụt cân thấy rõ . Vân Thuyên muốn thấy lại Nhạn Linh của ngày xưa, luôn cười nói vui vẻ và nghịch ngơm chọc quá cô nhưng khi làm việc thì lại rất chửng chạc và nghiêm nghị . Vân Thuyên cũng muốn thấy lại nụ cười ngố của Nhạn Linh nữa, cả cái gương mặt nủng nịu khi vòi vĩnh cô điều gì đó .

Vân Thuyên đã cố hết sức, nhưng cô đành bất lực . Ông bà Hiệp cũng nhận ra được sự khác biệt của con gái mình. Ông bà cũng rất buồn. Gần đây khi Nhạn Linh về ăn tối, bà Hiệp hỏi cô

-Phải làm sao thì con gái của mẹ mới thôi buồn

Nhạn Linh nhìn ra cửa sổ trả lời

-Chỉ cần mẹ tìm được Tú Lâm về cho con. Con cần lẽ sống của con quay về

Nhạn Linh bỏ đi lên lầu. Bà Hiệp nhìn con thở dài. Bà không biết bà đã làm sai rồi hay không. Cô gái ấy thật sự ảnh hưởng rất lớn đến con gái bà. Bà luôn nói rằng bà rất yêu thương con mình, nhưng chính bà lại lấy đi niềm hạnh phúc của nó, vậy thì cái tình thương bà dành cho Nhạn Linh có phải ích kỷ quá không?.

Bà đi đến bên ông hỏi

-Em đã sai rồi phải không anh?

Ông Hiệp ôm bà vào lòng

-Nhưng vẫn còn sửa sai kịp mà, em hãy trả Su Su của ngày trước về cho chúng ta đi.

Bà cũng nhận ra rằng bà nhớ Nhạn Linh của ngày trước thật nhiều, bà cũng mong con bà vui vẻ trở lại. Chỉ có làm vậy bà mới thấy lại được nụ cười của Nhạn Linh.

Nhưng trong long vẫn chưa chấp nhận được tình yêu của con bà và người con gái Đó

Hôm nay bà Hiệp ghé qua công ty thiết kế của bạn thân bà. Vừa gặp bà liền hỏi

-Con bé làm được việc không

Bà Thúy ngước lên nhìn bạn mỉm cười

-Mình thấy bạn rất quan tâm đến con bé. Từ khi bạn kêu mình nhận con bé vào làm rồi lại giúp đỡ con bé rất nhiều. Bạn cho mình biết cô bé có quan hệ gì với bạn đây?

Bà Hiệp ôm vai bà Thúy cười

-Cô bé là bạn của con gái mình

Bà Thúy mở tròn mắt ra nhìn

-Chỉ vì cô gái ấy là bạn của Nhạn Linh sao?

Bà Hiệp mỉm cười

-Chỉ có bạn mới hiểu mình . Thật ra mình thấy Tú Lâm rất có khả năng mà bạn lại đang cần người nên mình đã cho con bé thôi việc ở nhà hàng của mình .

Khi Trang Vy đưa tấm hình cô học sinh mà cô ấy tâm đắc nhất mình đã rất ngạc nhiên khi người đó lại là Tú Lâm. Đúng là trái đất xoay tròn, cô bé ấy cũng chính là người làm cho con gái mình buồn mấy tuần nay. Bà Thúy cầm tay bà Hiệp

-Mình biết mình không nên xen vào chuyện mẹ con bạn, nhưng mình nghĩ nếu thật sự hai đứa yêu nhau bạn có cản cũng càng làm cho việc rối them lên. Với lại mình biết Tú Lâm là một người rất có tài. Tuy chưa tốt nghiệp, nhưng những mẫu vẽ của con bé rất chuyên nghiệp. Mình nghĩ con bé sẽ còn đi xa hơn nữa.

Bà Hiệp thở dài

-Mình không thể ngờ rằng tình yêu lại có thể xảy ra giữa hai người đàn bà.

Bà Thúy bật cười

-Bạn thật là cổ lổ sỉ .

Hai người bạn nhìn nhau mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện. Bà Thúy có đưa những mẫu vẽ của Tú Lâm cho bà Hiệp coi. Cả hai nói chuyện xong cùng đi ăn trưa với nhau. Khi bà Hiệp quay lại thì Tú Lâm thấy bà đi chung với bà chủ của cô. Tú Lâm không muốn bà biết cô làm ở đây nên quay mặt đi. Đợi bà Hiệp đi rồi cô mới thở phào. Tú Lâm ngồi nhớ lại buổi gặp gỡ của cô và bà tuần trước

FLASHBACK

Tú Lâm đang ngồi ăn cơm tấm trong một quán bình dân gần chỗ làm thì có người ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngạc nhiên, Tú Lâm ngước lên thì thấy bà Hiệp

-Cô có thể nói chuyện với con không?

Tú Lâm không thể ngờ cô gặp bà Hiệp ở quán ăn giản dị như thế này. Người như bà cô nghĩ phải ăn ở những nơi sang trọng mới đúng chứ. Nhưng vì không muốn người ta cho rằng cô mất lịch sự, nê Tú Lâm gật đầu

-Mời cô ngồi

Bà Hiệp gọi cho mình một dĩa cơm sườn rồi quay sang hỏi Tú Lâm

-Con không còn làm ở nhà hàng nữa sao?

Tú Lâm nhíu mày trả lời

-Thưa cô không

Bà Hiệp hỏi tiếp

-Nhạn Linh đã đi tìm cô suốt mấy tuần nay, cô biết không?

Tú Lâm ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt bà Hiệp. cô nghe tim mình đập từng hồi khi nhắc đến Nhạn Linh.

Cô lạnh lung hỏi bà

-Cô nói với con điều này để làm gì? Không phải con biến khỏi cuộc đời em ấy là điều cô mong muốn sao? Còn việc em ấy đi tìm con thì cô hãy nói em ấy đừng hoài công vô ích, vì có tìm được cũng không thay đổi được gì

Bà Hiệp bật cười

-Ta thấy điều mình làm là rất đúng. Nhạn Linh không thể ở bên người không có ý trí phấn đấu như con. Cả việc yêu một người cũng không thể đấu tránh thì mai mốt con sẽ không thể lo cho con gái ta được. Nó là tất cả đối với ta. Nên ta phải lo cho tương lai của nó. Ta cũng sắp gả nó đi rồi. Ta nghĩ Nhạn Linh cần có một người đàn ông tốt bên cạnh

Mỗi lần nhắc đến Nhạn Linh là lòng Tú Lâm quặn thắt. Cô nhớ Nhạn Linh, nhớ kinh khủng. Cô đang đấu tranh đó chứ, cố gắng phấn đấu để lo cho tương lai của cô và Nhạn Linh đó chứ, nhưng cô cần thời gian.

-Nếu vậy cô đã lầm. Con yêu em ấy nên không muốn em ấy khổ vì phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu nên con mới ra đi, chứ không phải vì con không muốn đấu tranh. Tuy con chưa ra trường, công việc chưa đến đâu hết, nhưng con vẫn luôn phấn đấu để mỗi ngày một tốt hơn. Bây giờ con chưa thể lo cho Nhạn Linh, nhưng không có nghĩa tương lai con sẽ không làm được điều đó.

Bà Hiệp nhếch môi

-Nhưng nếu bây giờ ta sẽ gã Nhạn Linh cho một người khác, con nghĩ sao?

Tú Lâm nhìn bà Hiệp. Cô thật sự rất giận, nhưng cô biết mình nên kiềm cơn giận của mình lại

-Con nghĩ cuộc nói chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi. Cô đã nói ra được điều cô muốn nói và con cũng đã nghe đủ những gì con cần nghe. Đến giờ con phải về làm lại rồi, con xin phép đi trước.

Tú Lâm cuối đầu chào rồi bỏ đi. Bà Hiệp nhìn theo Tú Lâm đâm chiêu. Bà thở dài uống hết nước còn lại trong ly.

END FLASHBACK

Nhạn Linh quyết định về quê của Tú Lâm một lần nữa. Cô vừa đến nhà thì mấy đứa em của Tú Lâm chạy ào ra

-Chị Nhạn Linh, mẹ ơi, chị Nhạn Linh đến nhà chúng ta….

Bà Vinh nghe con nói liền từ trong nhà đi ra.

Bà nhìn Nhạn Linh với ánh mắt trìu mến. Sau khi bỏ đồ vào trong phòng rồi, Nhạn Linh nhìn xung quanh căn nhà và cảm thấy rất hài lòng.

Bà Vinh nói

-Con đến chơi thì hãy ở lại vài hôm với bác

Nhạn Linh gật đầu.

Mấy ngày ở với bà Vinh, cô thấy bà đưa mấy đứa nhỏ đi học rồi cô cùng bà nấu ăn. Nhạn Linh cũng có ra cánh đồng bồ công anh, đứng một mình nhìn những đứa con nít chơi thả diều. Cho đến khi không còn ai nữa cô mới đi về. Đợi lúc bà Vinh nhìn cô thở dài, nhưng bà không đề cập đến chuyện của cô và Tú Lâm. Bà biết nó sẽ làm cho Nhạn Linh đau lòng.

Nhạn Linh có kể mọi thứ cho bà nghe và bà biết vì sao Tú Lâm lại giận.

Ngày xưa Tú Lâm cũng đã từng yêu một người giàu có, gia đình chàng trai đó còn đến nhà chửi mắng ông bà không biết dạy con. Tuy người con trai có yêu Tú Lâm của bà nhưng lại không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con gái bà và chọn cách ra đi. Thời gian đó đối với Tú Lâm là những tháng ngày đau khổ, nhưng Tú Lâm mạnh mẽ đủ để vượt qua. Lần này bà cũng hy vọng Tú Lâm sẽ quyết định đúng vì bà biết Nhạn Linh sẽ làm con bà hạnh phúc. Tuy Nhạn Linh là con gái, nhưng tình yêu Nhạn Linh dành cho Tú Lâm vượt hơn hẳn tất cả. Bà ước ao Tú Lâm trở lại như ngày xưa. Cười nói vui vẻ và nũng nịu bên bà.

-Ăn nhiều chút đi con, cô nấu món con thích nè

Nhạn Linh vừa ăn vừa nhớ đến Tú Lâm. Cá kho tộ là món cả hai đều thích nên lần trước về đây bà Vinh nấu cho cô và Tú Lâm ăn hoài. Giờ cũng ăn món đó, nhưng Nhạn Linh cảm thấy mất đi hương vị. Nhạn Linh thật sự rất nhớ Tú Lâm. Nước mắt cô chút rơi làm bà Vinh cũng muốn khóc theo. Ông Vinh và các con của mình cũng im lặng thở dài. Bữa cơm gia đình mà thiếu đi một người thì cũng chẳng còn ngon nữa. Ngày Nhạn Linh trở về thành phố. Bà Vinh ôm cô vào long thì thầm

-Cám ơn con Nhạn Linh, vì tất cả. Cô thật sự chỉ mong con hạnh phúc. Hãy sống tốt con nhé. Dù thế nào đi nữa, con vẫn mãi là con gái của ta.

Nhạn Linh ôm chặt lấy bà rồi bước đi. Cô không dám nhìn lại vì cô sợ long mình sẽ đau hơn nữa. Nhạn Linh biết là bà Vinh đã biết cô là người giúp gia đình bà xây lại căn nhà cũng như mua vài mẫu đất cho bà trồng trọt và chăn nuôi. Gia đình bà nhờ vậy cũng đỡ vất vả hơn.

Mà cũng dễ hiểu thôi. Làm sao bà có thể tinh rằng một công ty nào đó nói rằng họ muốn bốc thăm để tặng quà cho một gia đình và lại bóc thăm trúng gia đình bà. Mà cho dù bà có từ chối cũng không được vì qua ngaỳ sau họ đã đến làm những việc họ được căn dặn. Nhạn Linh nhìn ra cửa sổ. Trời mưa mịt mù nên xe cũng chạy châm hơn. Cô nhắm mắt lại để cảm giác cô đơn ùa về. Cô khẽ gọi "Tú Lâm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top