Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

# Thiếu Sư (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Liên Hoa hay còn được biết là Lý thần y, là một lang y phiêu bạt giang hồ.

Lý Tương Di hay còn được gọi là thần kiếm đệ nhất, là ánh sáng chính đạo, môn chủ của Tứ Cố Môn.

Lý Liên Hoa là Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa cũng là Lý thần y, Lý thần y cũng là Lý Tương Di. Chung quy một đống tên này đều chỉ về một người. Thiếu Sư có mù cũng nhận ra được chủ của mình.

Kể đến ngày đó bị bẻ gãy, vừa đau đớn vừa thương tâm, cây kiếm của thần kiếm quả thật không tầm thường, mang linh lực riêng, kiếm linh này không chịu chấp nhận số phận. Quyết trở thành người, tìm bằng được Lý Liên Hoa. Ông trời vậy mà cũng giúp y một tay, thành công chuyển hóa. Có điều, không thể thành thanh niên trai tráng, chỉ có thể làm một hài tử.

Thiếu Sư sau khi chuyển hóa, trong lòng vừa ấm ức vừa vui mừng. Ấm ức vì không thể cùng hắn đi tiếp, vui mừng vì cuối cùng hắn cũng được an yên.

Đôi chân nhỏ của y đứng dậy, trên người chỉ độc nhất một lớp y phục đã cũ nát, y đi khắp chợ ở Trung Nguyên. Đi từ nơi này sang nơi khác, đi đến đâu cũng liếc liếc nhìn nhìn mấy cái y quán. Thiếu Sư là kiếm linh hóa thành, không biết đói cũng không buồn ngủ. Dù thành người cũng vậy, luôn đi cả ngày lẫn đêm.

Trên đường, y nhìn thấy một đám nhóc đang nô đùa chơi cùng nhau món đồ gì đó. Thiếu sư nhìn mãi không biết đó là thứ gì, chỉ thấy chúng chơi rất vui, chắc hẳn là một thứ rất thú vị đi?

Bỗng, từ đâu phía sau y xuất hiện một con diều nhỏ, con diều bay qua bay lại, lên xuống nhịp nhàng. Thiếu Sư không rời được mắt. Mà cái người cầm diều là một thiếu niên, gương mặt anh tuấn, y phục ngọc bội đều là loại đắc tiền.

"Ngươi thích không? Đây, bổn thiếu gia cho ngươi"

Phương Đa Bệnh cầm con diều giả bộ lượn lượn vài vòng trên không, nhẹ nhàng cúi người xuống đưa cho Thiếu Sư.

"Đa tạ.."

Thiếu Sư thấy người nay rất quen.

Phương Đa Bệnh cười mỉm, từ trong túi móc ra vài đồng bạc đưa cho y. Bảo y dùng số tiền này mua quần áo, mua đồ ăn qua ngày. Nếu hết, thì tìm đến Thiên Cơ đường, nói tên của cậu ra, ắt sẽ có thêm tiền.

Thiếu Sư đột nhiên nhận được giúp đỡ này, lại nhìn cái cách phóng khoáng của người nọ. Thật sự có chút thân quen. Phương Đa Bệnh cho bạc xong, định cất bước rời đi, chỉ là không hiểu sao cậu lại dừng bước. Quay lại nhìn Thiếu Sư, mở ra một bức họa đưa y xem.

"Nhóc có từng thấy người này không?"

"Có"

Cơ thể Phương Đa Bệnh đột nhiên căng cứng, khuôn mặt thoáng bất ngờ. Liền lập tức hỏi lại.

"Có? Vậy..vậy ngươi thấy ở đâu?"

Thiếu Sư không biết nói thế nào, định quay người rời đi. Phương Đa Bệnh nhận ra liền lập tức giữ y lại.

"Này! Ngươi bảo có thấy thì rốt cuộc ngươi thấy ở đâu? Ta sẽ cho ngươi thêm bạc, miễn là ngươi cho ta biết y ở đâu"

"Ta không biết y ở đâu, cũng không cảm nhận được y. Phương thiếu hiệp, ngài bỏ ta ra không thì đừng trách lưỡi kiếm vô tình"

Thiếu Sư đột nhiên bị động chạm cực kỳ khó chịu. Y đương nhiên biết không phải duy nhất mình đang đi tìm Lý Liên Hoa. Nhưng cũng không ngờ sẽ gặp lại Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh càng ngạc nhiên, cách nói chuyện này nghe thế nào cũng không giống một tiểu hài tử. Rõ là giống một kẻ phiêu bạt giang hồ, đã trải qua trăm trận chiến khốc liệt, thịt nát xương tan là cảnh hằng ngày phải thấy.

"Ngươi...là Địch Phi Thanh à?"

"......"

Thiếu Sư nghe đến cái tên này bỗng có chút ngứa tai, sao lại là Địch Phi Thanh. Bộ dạng này giống Địch Phi Thanh chỗ nào? Hắn nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương như vậy à?

"Ngươi có phải tìm Lý Liên Hoa riết rồi khờ không? Ta làm sao lại là Địch Phi Thanh ?"

"Ngươi biết Lý Liên Hoa ?"

Không, trọng điểm không phải chỗ này. Thiếu Sư đột nhiên hiểu tại sao Liên Hoa hay bị nhức đầu.

Phương Đa Bệnh không thấy y phản ứng, gấp gáp hỏi lại. Cũng không thể trách, Địch minh chủ từng có một màn hóa nhỏ rồi đi trộm mộ. Cuối cùng gặp lại Lý Tương Di. Nhưng dù có hóa nhỏ cũng không thể trở thành một bộ dạng rách rưới như vậy. Kim Uyên Minh không thể nghèo như vậy.

Cậu tự cảm thấy lời của mình hoàn toàn sai.

"Vậy ngươi nói đi,ngươi là ai? Tại sao biết Lý Liên Hoa ?"

Thiếu Sư đưa mắt nhìn, cười một cái:

"Ta là ông nội ngươi!"

"...."

Nói xong câu này liền một phát chạy đi mất dạng, hại Phương Đa Bệnh đuổi theo cả buổi, lục hết mỗi ngóc ngách cũng không thấy.

Đến khi trời gần tối, Phương Đa Bệnh mới thôi tìm kiếm, vác cái bụng đói quay về Liên Hoa Lâu. Cậu từ xa nhìn thấy trong lầu sáng đèn, nghĩ rằng có kẻ gian đột nhập. Bước chân bỗng chậm rãi đi tới, tay để gần kiếm, dùng thân mở cửa.

Chẳng kịp nói câu nào, Phương Đa Bệnh đã rút kiếm lao vào đánh, mà người kia thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, hết né bên trái lại né bên phải, phút chốc lại vòng ra sau lưng Phương Đa Bệnh, đá một phát. Chỉ là lực đá quá nhỏ, không thể đá ngã người.

Phương Đa Bệnh lúc này mới thấy rõ hình hài người kia, một tiểu hài tử quần áo rách nát, đầu tóc xõa dài có chút rối. Nhưng ánh mắt lại cực kỳ ảm đạm, bên người còn tỏa một luồn khí khó xác định.

"Là ngươi? sao ngươi lại ở đây?"

"Ta không thể ở đây sao..?"

Phương Đa Bệnh không hiểu, thu kiếm lại, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, xem coi có bị mất món đồ nào không.

"Đương nhiên ngươi không được ở đây, đây là nhà của Lý Liên Hoa"

"...sao ta lại không được.."

Thiếu Sư nhỏ giọng hỏi, âm thanh dần biến mất ở cuối câu. Y cúi gầm mặt xuống đất, giọng nói có phần uất ức.

" đây rõ ràng là nhà ta.."

"Nhà ngươi? Ngươi bị vậy lâu chưa? Tùy tiện nhận đồ của người khác là không hay đâu"

" Đâu bằng ai đó tùy tiện nhận sư phụ"

Phương Đa Bệnh cứng họng, định phản bác lại thì im bật. Không đúng, sao tên nhóc này biết được. Rốt cuộc sự tình là thế nào.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Đừng giỡn mặt với ta"

"Nếu ta nói ra, ngươi có tin không?"

"Ta tự biết suy xét "

Thiếu Sư tiến lại gần cậu một bước, mắt nhìn thẳng vào đối phương.

"Ta là Thiếu Sư, kiếm linh của thần kiếm Lý Tương Di"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top