Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#Thiếu Sư(nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh nghe xong câu này ngơ người, ngay phút sau phì cười một tiếng. Phong thái cực kỳ châm chọc ngồi xuống cái bàn cạnh đó, tay đưa bội kiếm Nhĩ Nhã ra.

"Ngươi là Thiếu Sư? Thế mau xem, cây Nhĩ Nhã này của ta có tố chất hóa thành giống ngươi không?"

Thiếu Sư vậy mà cực kỳ nghiêm túc, tay nhỏ cầm kiếm lên xem xét một lượt, nói.

"Kiếm hàng chợ"

Phương Đa Bệnh đang một màn tự đắc, nghe câu này liền quay phắt ra nhìn y. Định mở miệng phản bác thì y bồi thêm.

"Nhưng cũng có ưu điểm riêng, giờ ta bày ngươi, ngươi thử bẻ nó xem, rồi chờ hai ba năm sau coi nó có uất ức quá mà biến thành người không"

Rõ ràng đại thiếu gia Phương Đa Bệnh đang bị trêu chọc, đang bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trêu chọc. Phương Đa Bệnh tức điên người đập bàn, giật kiếm Nhĩ Nhã lại. Con cái nhà ai lại hỗn xược, láo toét, một câu nể nang mặt mũi cậu cũng không có. Phương Đa Bệnh thẳng tay đá Thiếu Sư ra ngoài. Chốt cửa.

Mà Thiếu Sư bị đá ra ngoài, tâm tình lại có chút vui. Miệng có ý cười nhìn về phía Liên Hoa Lâu, y tìm một chỗ nào đó vừa ý, ngồi xuống đất nhìn về căn lầu đầy tự hào của Lý Liên Hoa.

Ra đây là căn lầu Lý Liên Hoa tự tay xây lên.

Kia là vườn củ cải tự tay y trồng.

Còn nữa, kia chẳng phải là tiểu cẩu Hồ Ly Tinh, người bằng hữu mười năm của Lý Liên Hoa.

Tất cả mọi thứ đều ở đây, chỉ có đều người quan trọng nhất lại không có ở đây.

Thiếu Sư trong túi áo lấy một viên kẹo đường, mắt ngắm Liên Hoa Lâu, tay xoa xoa viên kẹo đường. Gió hôm nay rất lạnh, nếu Lý Liên Hoa còn sống không phải là đang chịu lạnh sao.

Cứ thế thời gian trôi qua, Phương Đa Bệnh cũng mở cửa ra xem tình hình bên ngoài. Phát hiện tên nhóc khó ưa còn chưa đi, lại còn quay người nhìn về phía cậu. Như thể đang ngồi chờ cậu mở cửa ra rồi trêu chọc tiếp vậy.

Phương Đa Bệnh thở dài một tiếng, dù gì mâm cơm cũng rộng, đồ ăn cũng nhiều, căn bản một mình cậu không ăn hết. Cứ coi như cậu tích thêm công đức cho bản thân, cứu vớt một cái sinh linh mỏ hỗn ngoài kia đi.

"Này! Ăn cơm không?"

Thiếu Sư nghe vậy bỏ viên kẹo đường lại vào túi, chẳng biết vừa rồi y nghĩ gì, lại trưng ra bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn chạy lại. Cực kỳ lễ phép đáp lời.

"Dạ có"

Phương Đa Bệnh cười một tiếng, đúng là nhóc con, đá ra ngoài một chút liền trở thành bộ dạng ngoan ngoãn như thế, trẻ nhỏ bây giờ phải dạy bằng cách như vậy mới khuất phục.

Còn chuyện người trước mắt có phải Thiếu Sư hay không, đương nhiên Phương Đa Bệnh ta có não để tự suy xét. Nếu nhóc này mà là Thiếu Sư thật thì cậu sẽ giao toàn bộ gia tài cho nhóc này luôn.

Phương Đa Bệnh gật gù vẻ hài lòng.

"Ngoan, vào đi."

Y vào bàn, cầm chén lên ăn cơm.

" Này, ngươi không biết phải đợi tiền bối ăn trước mình mới được ăn sao?"

Thiếu Sư nghe vậy miếng thịt chuẩn bị vào miệng liền hạ xuống, đũa đặt về vị trí cũ. Ánh mắt nhìn về Phương Đa Bệnh, tỏ ý mới cậu dùng bữa.

Trẻ nhỏ quả là dễ bảo.

Phương Đa Bệnh thấy tên nhóc này đột nhiên nghe lời, tự cảm thấy bản thân có khiếu dạy con nhỏ, trẻ con ở với trẻ con, Phương Đa Bệnh đột nhiên tự cho bản thân đã lớn, phải thật ra dáng tiền bối.

"Được được, mau ăn đi, ăn nhiều chút để mau lớn ha"

Được dịp ra oai như vậy, quả thật hiếm có. Phương Đa Bệnh vừa ngồi ăn thầm cười trong lòng.

Còn Thiếu Sư thì vừa ăn, vừa nghĩ cách xem sau này tìm được Lý Liên Hoa về, làm sao để khai trừ tên trước mắt. Y bỗng nhiên hiền hòa, dễ mến như vậy là có mục đích. Thực lực và địa vị của Phương Đa Bệnh không kém, theo cậu là cơ hội tốt nhất để tìm được Lý Liên Hoa. Thiên Cơ đường to như vậy, đông như vậy, nói lật cả đất Trung Nguyên này lên cũng được. Chỉ là Thiếu Sư cũng thật sự đã đi tìm, trong ba năm qua có lúc nào y dừng chân.

Phương Đa Bệnh thấy người trước mặt im re không nói, chỉ gấp đồ ăn bỏ vào miệng trong vô thức. Đành lớn tiếng.

"Ngươi có sao không? Ta kêu mãi ngươi chẳng trả lời "

" không sao, Phương đại nhân lo lắng thừa rồi"

"Được rồi, nói thật đi, ngươi là ai? Quan hệ gì với Lý Liên Hoa?"

Thiếu Sư bỗng nhiên ăn không ngon nữa, không lẽ bây giờ nói y là con rơi của Lý Liên Hoa? Nói vậy có khác nào hủy hoại thanh danh một đời? Giải thích thì không nghe mà nói thì chẳng tin.

" Ta là Thiếu Sư "

"Một trò không dùng hai lần"

"Ta nói ta là Thiếu Sư "

"Nực cười"

"Ngươi..."

Phải biết Lý Tương Di từng là thần kiếm đệ nhất giang hồ, thì đương nhiên Thiếu Sư cũng là cây kiếm đệ nhất trong các loại kiếm. Vốn đã mang trong mình cái tính ngạo mạn, phách lối của chủ nhân. Thiếu Sư thật sự không nhịn được nữa.

"Vậy, ta nói ngươi biết, ngươi nghe cho rõ đây Phương Đa Bệnh "

"Ngươi hồi xưa nhiều bệnh chết đi được, một thân yếu ớt một đường kiếm cũng không luyện nổi, năm đó Lý Tương Di cho người một thanh kiếm gỗ, ngươi liền nhận y làm sư phụ"

"Sao người b--"

"Còn có, khi ngươi gặp Lý Liên Hoa, ngươi không chỉ chê võ công y thấp kém, mà còn chê luôn tài nấu ăn của y. Vì lúc đó ngươi không biết y là Lý Tương Di năm xưa, cũng không biết y trúng kịch độc Bích Trà "

"Ngươi nghĩ sao y lại giấu bạc trong hũ gạo,vì y không thể nhớ được mình để bạc ở đâu"

"Nghĩ xem tại sao một thần y lại chẳng biết gì về y thuật, vì y dùng Dương Châu Mạn để chữa bệnh"

" Ngươi nghĩ xem đường đường là một môn chủ của Tứ Cố Môn, vang danh khắp nơi lại chẳng chịu quay đầu lại, vì y biết bản thân chính là không còn ai bên cạnh nữa"

"Ta nói như vậy thì ngươi tin ta là Thiếu Sư chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top