Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em có phải là nam nhân không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng hải âu vang lên văng vẳng như đón chào ánh mặt trời len lỏi trong từng đám mây. Thân ảnh bé nhỏ của hai con người nằm yên trên giường thật tình chẳng khác mọi hôm là bao, chỉ khác mỗi cái, người thức dậy trước hết lại là Lisa. Cô vẫn cảm nhận được bàn tay của ai kia đặt nhẹ lên ngực của mình, bản thân của cô lại ôm lấy đầu của người ta.

Một người đã thức giấc, hai mắt mở trao tráo ra nhìn trần nhà, động đậy cũng có đó, vậy mà người kia vẫn gục đầu vào lồng ngực của cô mà ngủ ngon lành. Đôi tay trắng trẻo cũng đã bị trói từ tối hôm qua đến giờ, có lẽ nếu như cởi trói vào lúc này cũng đã để lại một dấu hằn đỏ, khó chịu lắm nhưng biết sao bây giờ? Cho dù cô đã thức dậy trước thì vẫn phải đợi Chaeyoung thức dậy cởi trói cho cô chứ.

Đêm hôm qua phải nói là vô cùng "tuyệt vời" đối với Lisa, "tuyệt vời" đến mức nó phải nằm gói gọn trong hai từ "lãng xẹt".

Có lẽ dưới mắt nhìn của cô, Park Chaeyoung chẳng còn là nam nhân nữa, người gì mà yếu ớt thấy sợ, không thể hiểu nổi tại sao nàng lại có thể gục đầu xuống giường ngủ, trong khi giây phút cao trào ấy đã bước được một bước. Đành chịu thôi, ai bảo sức yếu làm gì? Lisa cho rằng con trai ở quê, làm nương làm rẫy vất vả, sẽ cường trán, mạnh mẽ, chưa kể đến những nữ nhân ở quê có khi còn hơn cả nam nhân sống ở thành phố. Vậy mà...người nằm trong lòng cô ngày nào cũng đi ra đồng mà lại như một tiểu thư đài cát yếu đuối đến lạ. Chắc sau này...ừ thì cô phải ra dáng công một chút rồi..

Kệ đi, nhưng cô bận ngắm nàng rồi, cũng chẳng có thời gian chất vấn nàng nữa. Hôm nay, cũng lâu lắm rồi cô mới có dịp thấy Chaeyoung thức dậy trễ, gương mặt không góc chết kia đang chìm vào giấc ngủ say tựa như tiểu tiên nữ bước ra từ truyện tranh, đôi môi khẽ khép hờ, chân mày dãn ra, thả lỏng..hiếm khi thấy mấy khoảnh khắc này lắm, vì nàng lúc nào mà chả cau có?

"Sao mình có thể mất lần đầu bởi tên nam nhân này vậy chứ? Lại còn lãng xẹt!" Dứt câu, người trong lòng lại rục rịch, trở người một cái rồi mới chịu mở mắt ra nhìn cô.

"Ưm....chị thức chi sớm vậy, em muốn ngủ, muốn ngủ nữa."

"Thức dậy đi, tôi đói bụng, em còn phải bế tôi đi vệ sinh cá nhân nữa. Không thì cởi trói cho tôi."

"Sao lại phải bế chị? Nằm dưới phải được bế chứ? Em là con....em...em nhầm một chút...ahaha..." Có lẽ chỉ cần một chút nữa Chaeyoung liền đem những lời không nên nói kia mà nói hết cho Lisa nghe, để sau đó cô lại tiếp tục nghi ngờ nàng. Chuyện này phải giấu, nàng không chắc khi cô đã biết được sự thật thì sẽ như nào? Giết nàng? Đem nàng đi tra tấn bằng mấy đòn roi? Hay tra tấn bằng cách nhặn nước? Cũng có thể là lột da và cắt thịt của nàng? Chẳng ai biết được cả vì vốn dĩ...Lisa nói là làm, có khi không nói cũng làm nữa cơ.

Biết bản thân vừa rồi nói chuyện đã lộ một chút, nàng nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy, gương mặt bơ phờ, đầu tóc lại rối bù hết cả lên. Tạo kiểu tóc vào ngày hôm qua, đến hôm nay lại như tổ quạ, sau này không nên làm tóc là tốt nhất. Nhưng...tại sao cô lại...khỏa thân thế này? Chaeyoung cùng gương mặt ngu ngơ đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Lisa, phút chốc đã như một đứa bị đãng trí.

"Ch..chuyện gì xảy ra vậy? Đ..đồ ch..ị..đâu?"

"Park Rosé! Em nhìn ngón tay em đi!"

"Nhìn...nhìn...ngón tay?" Quả nhiên ngón tay giữa dính máu khiến Chaeyoung phần nào đó đã hình dung ra điều mình làm. Từ lúc ở tiệc sinh nhật, cho đến khi nhìn thấy bầu ngực lấp ló của cô, đến lúc đánh dấu chủ quyền và đến lúc lấy luôn lần đầu của cô, nhưng lại chẳng có nổi một đêm trọn vẹn, dù nhớ ra...nhưng...nó chẳng hề rõ rệt, mọi thứ đều mập mờ, khó hình dung ra được.

"E..m..."

"Mất cũng đã mất, em có thể lấy lại được cho tôi không? Nhanh lên một chút, tôi muốn ăn gì đó."

Cũng đâu thể để lâu được? Chaeyoung cũng nhanh nhẹn cởi trói cho Lisa, quả thật cổ tay cũng đã hằn lên một vệt đỏ rõ ràng, một cỗ tội lỗi vội vàng xâm chiếm toàn bộ thân thể của nàng, bản thân muốn làm một cái gì đó để bù đắp cho cô. Nhưng chưa kịp làm gì khác thì cô đã đứng dậy, trên gương mặt hiện lên một chút cau có khi đôi chân ấy chạm xuống mặt đất. Dù gì thì đêm qua cũng rách mất rồi, đau lắm chứ đừng đùa. Nhìn cô lần vách tường mà bước đi, bất giác tim nàng lại nhói lên đau đớn. Làm sao đây? Nàng có một đêm hoan ái cùng con người ta xong lại tự để con người ta chật vật bước đi vậy sao?

Cùng lắm cũng phải ra dáng một lão công chứ! Park Chaeyoung ngẩn cao đầu, tiến đến một cách hùng hổ và bế Lisa lên. Nhưng chuyện không như là mơ, cho dù có bế cỡ nào, nàng cũng chẳng đứng vững mà ngã xuống đất, đã vậy lại còn kéo cả cô cũng ngã xuống, chẳng có gì đáng chú ý nếu như, tư thế ngã của hai người không quá ám muội, đã vậy người nằm dưới lại chính là Chaeyoung chứ chẳng phải Lisa.

"Bế không nổi?"

Nhận được ánh mắt dò xét của Lisa, Chaeyoung trừ việc cố gắng né tránh thì chẳng biết làm gì. Nước bọt như nghẹn ứ ở nơi cổ họng, một Lalisa với cân nặng chỉ 44,7kg, đã vậy nàng đây còn chẳng bế lên nổi. Tay chân của nàng lúc này cuống cuồng cả lên, cố gắng đứng dậy mà bế cô lên lần nữa. Bất lực chính là những gì mà Chaeyoung có được sau khi cố gắng bế Lisa. Nhưng không phải không có cách.

Chỉ còn cách cõng thôi, nhưng cũng chẳng ổn tí nào khi Chaeyoung cõng cô đi vào phòng tắm, quãng đường không quá xa nhưng nàng lại muốn ngã ngửa những mấy lần. Đến khi đứng vệ sinh cá nhân cùng cô trong nhà tắm lại còn hơn thế nữa. Hai chân của nàng run rẩy muốn khuỵu xuống, chúng như muốn đánh vào nhau liên tục, lại còn thêm ngón chân giật giật khiến cô gái trên vai buồn cười mà nhìn dáng vẻ yếu đuối của ai kia.

"Có vậy cũng không nổi? Em có phải là nam nhân không?"

"Đ...ương....đương nhiên là phải." Nàng đây không phải vì muốn làm nam nhân mà ai cũng lừa. Từ lúc tỉnh lại ở đây, sau đó bương trải kiếm ăn tại vùng quê này, ai ai cũng nghĩ nàng là nam nhân vì kiểu tóc mà Jennie đã xốc nàng lên rồi chạy đến tiệm tóc mà cắt đi, nếu biết trước chuyện này diễn ra, Chaeyoung sẽ chẳng tự cắt tóc ở nhà, để rồi lại làm hỏng quả đầu kia rồi phải cắn răng nhìn mái tóc chẳng khác nam nhân của chính mình đâu. Cũng vì vậy, nên nàng đành phải diễn cho nốt cái vai này đến khi trở về mảnh đất Seoul.

May mắn cho nàng, Lisa làm vệ sinh cá nhân rất nhanh, còn nàng thì không, sức chịu đựng của nàng quá yếu, thế nên rất nhanh đã lã mồ hồi, phải đợi cô làm xong, từ từ leo xuống nàng mới có thể ổn định bản thân mà tiếp tục đánh răng.

Cô cũng chẳng bước ra ngoài mà đứng lại đợi Chaeyoung, cả người cô tựa vào vách tường, quan sát nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ngay tại đôi chân đang không ngừng run lên kia, nhịn không nổi mà dùng tay che lấy miệng rồi cười lớn tiếng.

"Cười cái gì hả?"

"Thấy chưa? Tôi nói rồi. Tôi chỉ có mỗi 44,7kg, em bế tôi không nổi, cõng tôi cũng không xong. Nghe lời tôi đi chuyển giới đi!"

"Yah! Người ta...không cần chuyển giới!"

"Sao vậy? Em mà chuyển giới thì còn gì bằng? Đẹp xuất sắc!"

"Aishh! Ngoài cái chuyện chuyển giới này, chị còn chuyện gì để nói nữa không? Vớ va, vớ vẩn!"

Người ta là con gái thật đó! Sao Lisa lại có thể bảo nàng chuyển giới làm con gái được chứ? Đã là con gái, chuyển giới làm con gái thì làm như nào? Vô lý! Park Chaeyoung ngậm một ngụm nước trong miệng, hận không thể phun hết vào mặt của Lisa. Cuối cùng vẫn là người kia đáng ghét nhất nên bất quá phải phun hết vào người đang đứng ở kia, nhưng có lẽ điều này nằm trong dự đoán của cô, thế nên việc né nó đi lại vô cùng dễ đối với người ta.

"Biến! Chị cút xéo khỏi đây đi!" Thẹn quá hóa giận, Chaeyoung từ hiền thục đã vội vàng trở nên hung dữ, đạp một cước vào mông của Lisa, vô tâm đuổi cô ra ngoài. Chẳng những thế nàng còn đem cánh cửa gỗ đóng sầm lại, hòng dằn mặt ai kia. Cuối cùng chỉ còn mỗi một mình nàng trong này, nhưng xúc cảm giấu từ khi thức giấc đến bây giờ mới được bộc lộ ra. Cô gái ấy chẳng tin...chẳng hề tin mình đã trở nên mạnh mẽ đến mức lấy đi lần đầu của Manoban Lalisa!

Quả nhiên là Park Chaeyoung! Không uổng công dạo gần đây nàng tập luyện! Bản thân vì quá tự hào mỗi khi nhìn ngón tay dính máu đã khô đi, vẻ mặt ấy cùng ngón tay ấy nếu như để Lisa nhìn thấy sẽ như nào? Kiềm chế chẳng được nữa, nàng bắt đầu đem cốc nước trong tay hất tung lên trời, miệng "Yeah" một tiếng khá nhỏ. Hành động đứng trước gương đấm ngực tự cao của nàng chẳng khác gì một đứa tự kĩ, đấm cho đã đời lại thấy đau nên dùng tay xoa xoa rồi thôi.

Sau khi Chaeyoung đã vệ sinh cá nhân xong, lại hất mặt lên trời không thèm nhìn lấy mặt Lisa đang đứng đợi ở trước cửa. Cả hai cùng bước vào phòng bếp, nhìn Lisa khập khiễng bước đi thật tội nghiệp, đêm qua cũng chẳng quá đau nhưng do nó là lần đầu nên việc đi lại hôm sau có chút khó khăn. Nhận thấy người ta đang vịn tường bước đi, Chaeyoung nhanh chóng ra dáng nam tử hán, đưa tay dìu cô bước đi, chứ chẳng dám bế cô lần nữa đâu.

Cứ cố ôn nhu, nhưng nhìn lại vô cùng sượng trân, nhưng đâu phải nàng không biết điều đó, thế nên cũng chỉ ân cần dìu cô ngồi vào ghế gỗ, sau đó rời đi, không để cho Lisa có cơ hội nhìn thấy vẻ sượng trân ấy của nàng. Hôm nay, ừ thì...nàng sẽ đặc biệt nấu những món ăn mà Lisa thích ăn để tẩm bổ, mai mốt dụ cô làm mồi cho nàng bù cho hôm qua. Mất chỉ vỏn vẹn có vài phút để chuẩn bị những món ăn, Chaeyoung cứ như là một cô vợ hiền đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng ăn, để chồng còn đi làm. Việc này càng giống hơn khi Lisa bắt đầu rút lấy tờ báo được kẹp dưới bàn, vừa nhâm nhi tách cà phê sữa, vừa đọc báo. Đáng lẽ sẽ xem tin tức, nhưng nhà của nàng chẳng có TV...nhưng nói không có thì cũng không đúng, vì vốn dĩ nàng đang...kẹt tiền nên đem bán nó vào năm ngày trước rồi, là giấu Lisa đó, thế nên chỉ có thể theo dõi tin tức bằng báo thôi.

Sáng nào cũng có những cậu bé bán báo chạy đi khắp xóm, quăng những tờ báo được quấn thành một hình trụ vào trước cửa nhà, đương nhiên tiền sẽ thanh toán vào cuối tuần. Hễ muốn đọc báo vào tuần sau thì sẽ dặn dò họ. Nghĩ đến đây, lại nhớ đến Hongkong vào những thập niên 80-90, những cậu bé ăn mặc giản dị, mang giày vải, miệng hô lên: "Báo đây! Báo đây!", nhắc thôi lại nhớ về thời ngày xưa, thú vị đúng không Lisa nhỉ?

Lisa: Không. Ở cùng Rosie thú vị nhất.

:>>

Bày đủ các loại món ăn như đi buffet lên bàn, mùi thơm nức cả mũi, vậy mà Lisa một chút cũng không để ý, phải để nàng mạnh tay giật lấy tờ báo, xếp thật gọn gàng rồi đặt sang một bên, lúc đó cô mới hoàn hồn mà nhìn bao quát tất cả các món ăn trên bàn.

Nhưng Lisa nào dám động đũa trước? Dám động trước khi Chaeyoung ngồi vào bàn xem, nàng sẽ lấy củi trong lò chích vào người cô ngay! Đến khi nàng ngồi xuống, trước mắt cô cũng đã có một bát cơm trắng thơm phức. Hình như mấy hôm trước lúc nào bữa sáng cũng là mì, có lẽ ngán rồi nên đổi thành cơm đây mà? Nói vậy thôi chứ bây giờ đã mười một giờ hơn rồi, chẳng còn sớm đâu.

Chẳng biết, đêm hôm qua nàng đã vận động kiểu gì, chắc cũng tốn sức khá nhiều nên bây giờ mới đứng có một chút mà đã thở dài một hơi. Chốc lát lại liếc mắt nhìn Lisa đang chẳng hề động đũa mà chỉ đăm đăm nhìn về phía nàng. Trên mặt cô vẽ lên một nụ cười quỷ dị, ánh mắt mỗi bên chỉ còn nửa con nhìn chằm chằm vào nàng không rời. Ban đầu, nàng cũng chỉ làm ngơ, sau đó liền cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng, đặc biệt chính là ở phần chân.

Đôi chân thon dài của Lisa vuốt ve lấy đôi chân của nàng, bàn chân kia nghịch ngợm lướt lên, xuống, rồi còn cong ngón chân khều khều nàng mấy cái. Cô bày ra vẻ mặt quyến rũ kia để làm gì? Nhìn Chaeyoung bất chợt lúng túng, cô mới hả dạ mà bật cười thành tiếng, không còn trêu nàng nữa mà chuyên tâm thưởng thức "sơn hào hải vị" trên bàn.

"A....nào há miệng ra..."

"Xì....làm thấy gớm." Miệng chê người ta, những lát sau lại giả vờ như chẳng nói gì mà nhắm mắt, há miệng ăn lấy thứ mà cô gái kia đút cho. Nhưng nếu Lisa tốt như những gì nàng tưởng tượng lúc nãy, nàng sẽ đi đầu xuống đất ngay. Cô nàng nghịch ngợm kia đút một miếng bơ vào miệng của nàng, đã vậy người được đút cứ nhắm mắt, ngây ngô nhai nhai thật lâu, từ nhanh cho đến chậm dần, càng nhai mày đẹp càng nhíu chặt.

"Bơ? Chị dám trêu em!"

"Haha, cho chừa!"

"Aishh, đáng ghét!"

"Em làm được gì tôi?"

"Kh...ông....không thèm nói chị nữa!"

Cứ thế tiếng cười cùng với sự giận dỗi của ai kia tràn ngập khắp cả căn nhà. Cho dù họ có vui đến mức nào thì Isaac cũng xụ mặt, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa được ăn, đến bây giờ hai người kia thức dậy, ăn uống, lại còn đùa giỡn khiến thời gian như kéo dài hơn, đương nhiên Isaac đói! Rất đói là đằng khác. Nó liên tục la hét inh ỏi, nhưng ai nghe? Chẳng có ai cả. Cũng từ đó, Isaac xin được phép...bẻ thuyền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top