Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không có cảm giác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Và cũng từ đó mà một Lalisa dịu dàng, nữ nhi được ra đời. Ai lại biết Chaeyoung không thích chứ? Cô vò đầu bứt tóc, mặc kệ luôn nàng vẫn đang đứng chờ ngoài cửa. Thấy ai kia không chịu mở cửa cho mình mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nhanh chóng xoay người bỏ đi, không thèm dỗ ngọt cô nữa.

Tắm chừng mười lăm phút, Lisa lại rút lấy chiếc khăn bông màu trắng của mình, cô lau chùi thân thể sạch sẽ, sau đó liền mò mẫm đồ đạc. Mọi thứ cô chạm vào chính là một khoảng trống không. Nhất thời sợ hãi vì chẳng có một món đồ nào để thay ra, Lisa lúng túng, bước đến một bước lại vấp phải một cục xà phòng, té ngã ra phía sau.

"Á!"

Ê ẩm cả mông, khắp phòng tắm như vang lên chỉ mỗi tiếng rên rĩ của Lisa. Đau lắm chứ đừng đùa, cũng phải nằm dưới đó ít nhất là mấy phút, cô mới dám đứng dậy, quấn lấy chiếc khăn kia lên người của mình, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Cánh cửa mở ra, nhưng cô vẫn chưa kịp chạm vào, lực kéo từ bên ngoài, cuối cùng chính là thân ảnh quen thuộc của ai đó với gương mặt lo lắng tột độ.

"Chị bị gì vậy hả?"

"Có bị gì đâu chứ? Tránh ra!"

Nhưng...nàng không tránh đi, một dòng máu đỏ tươi nhỏ từng giọt xuống đất, dòng máu bắt nguồn từ mũi của Chaeyoung, lý do là vì nàng bất giác thấy thân thể của Lisa chỉ quần hờ lấy chiếc khăn tắm to kia, mặc dù đủ che hết cảnh xuân, nhưng có chỗ vẫn lộ ra một chút. Chẳng hạn như ngực, giọt nước rơi từ đuôi tóc trôi xuống cổ của cô, lướt ngang qua yết hầu đang lên xuống, rồi lại chạy đến xương quai xanh quyến rũ, rồi trượt vào chính giữa khe hở của hai bên đồi núi.

"Tôi bảo em tránh...l..àm...làm gì vậy?"

"Lisa...chị quyến rũ thật..."

Chốc lát, cả thân thể của Lisa liền bị Chaeyoung ôm chầm lấy, nàng đưa tay xoa bóp vòng ba của cô, há miệng mút lấy bầu ngực lấp ló kia. Vừa mới tắm xong, da thịt của cô mát lạnh, kết hợp với đầu lưỡi ấm nóng của nàng, hòa vào nhau lại vang lên tiếng chóp chép.

"Chúng ta...ưm..."

"Suỵt! Nào....em có giỏi....lật thử xem...nếu được...tôi sẽ cho em hôm nay."

Dục vọng làm mờ con mắt, vẻ đắc chí của nàng là rất rõ, chẳng những bạo gan đẩy mạnh Lisa khỏi cửa nhà tắm phòng trường hợp cô sợ quá chạy vào trong đấy mà trốn, nàng còn đem cô đặt xuống ghế gỗ, nhanh chóng đem cả thân thể của mình che lấp thân thể của Lisa, hoàn toàn áp sát cô...cái này cũng là học từ cô mà ra đó. Lời thì thầm của cô cứ vang lên trong đầu khiến nàng điên đảo. "Năm phút...thử xem..."

"Rồi chị sẽ phải phục vụ em."

"Hân hạnh."

Dứt lời, Chaeyoung liền lao đến như một con thú hoang dã, hai tay nàng ghì chặt lấy hai tay của cô, nhưng lại chẳng biết nơi vết thương do mảnh vỡ của kính đang vì cái siết chặt kia làm cho rỉ máu. Nàng đem xương quai xanh của cô cắn, mút. Một tay liền buông xuống bóp lấy ngực của Lisa mà nhào nắn đủ kiểu.

"Sao? Chị đã phục chưa?"

"Đã....phục rồi..."

"Oái! Chị làm gì vậy hả?"

"Park Rosé...em nghĩ em là ai? Đêm đó là vì tôi nhường nhịn...sức của em chưa bằng một phần tư của tôi...muốn sao đây?"

"Ch..o...cho dù như nào thì chị cũng đâu thể làm gì em được...Lisa chị nằm dưới là nằm dưới!"

Ấy vậy mà chẳng hề lay chuyển được Lisa, cô lại nở nụ cười, cái nụ cười phúc hắc kia được vẽ lên trên gương mặt gian manh ấy. Toàn bộ thân thể của Chaeyoung đã nằm dưới thân cô, lúc nãy áp sát người ta, bây giờ người ta áp sát lại, nhưng người này mới thật sự có kinh nghiệm đây. Bàn tay "lịch thiệp" của ai kia đặt ở ngực của nàng, chân lại ma xát với điểm nhạy cảm bên dưới khiến nàng khó chịu ra mặt.

"Rosé...tôi thắc mắc....của em...không cương sao?"

"Ba lần bảy lượt em khen tôi quyến rũ, vẻ mặt hưởng thụ của em mỗi khi nhìn vào ngực của tôi, nhưng bên dưới...chẳng hề có phản ứng."

"Đ..ừng..."

Đôi chân thon dài của Chaeyoung co giật mấy cái, nàng la lối được một vài phút liền đỏ mặt. Bên dưới truyền đến cảm giác khó chịu, cơ hồ có thứ gì đó đang muốn thoát ra bên ngoài. Trong vô thức ngửa cổ ra phía sau mà thở hỗn hễn, rồi lại cắn chặt lấy môi dưới của mình. Trông nàng bây giờ thật quyến rũ, cứ như bị ức hiếp vậy...nếu như trên giường có phải tốt hơn không?

"Ngay cả bây giờ...cũng chẳng có phản ứng.."

"Ưm...đừng mà!"

"Em nói xem...như này là sao?"

Đến khi Chaeyoung chịu không nổi nữa, bản thân nàng cứ như đang ở trong miền cực lạc nào đó, ánh mắt mơ hồ, khép hờ, phủ một tầng sương mỏng. Thấy nàng đang khó chịu, cùng với việc lơ là. Lisa liền lần mò, dùng tay tháo nút quần của Chaeyoung ra một cách chậm rãi.

"Ha...kh..ông...Li...sa đừng mà..."

"Tiểu mỹ thụ...em nói xem...có phải nên thay nó hay không? Hửm?"

"D..ừng...dừng lại! E..m...xin chị mà!"

"Chậc chậc."

*Rầm rầm! Rầm rầm!*

"Tiểu Ro! Tiểu Ro! Em mau ra đây đi!" Tiếng đập cửa đi đôi với một giọng nói hối hả, có lẽ kia là giọng của Se Jin sao? Chaeyoung như bị cậu ấy kéo về, nàng lập tức đẩy ngã Lisa ra khỏi người của mình, nhanh chóng đứng dậy, điều chỉnh lại hơi thở rồi liếc nhìn cô. "Đ..i...đi thay đồ đi, đừng để Se Jin thấy bộ dạng này của chị."

"Ồ...tiểu mỹ thụ...em đang ra lệnh cho tôi sao?"

"Chị! Đi nhanh lên!"

Nhìn thấy Lisa vừa loay hoay đi vào trong phòng, nàng mới tiến đến mở cửa nhà, đập vào mắt nàng là Se Jin đang đứng trước mặt với một tinh thần phấn chấn, vui tươi. Cậu nhìn thấy Chaeyoung, nhưng rồi lại lóng ngóng nhìn vào bên trong như tìm kiếm bóng hình của ai kia.

"Có chuyện gì sao?"

"A...anh đến để cảm ơn em...với lại, anh cùng Seo Min và mẹ sẽ đến Busan lập nghiệp."

"Mẹ anh chữa bệnh xong chưa?"

"A chưa, vẫn đang đợi ngày để đến Seoul. Những tiểu Ro...em cũng muốn đến Seoul mà...phải không?"

Thấy tâm tình của Se Jin vui, Chaeyoung cũng vui lây. Nàng khẽ gật đầu nhẹ nhàng một cái nhưng rồi lại giật mình vì một cánh tay của ai đó vừa ôm chầm lấy eo của nàng từ phía sau.

"A Lisa! Thật sự cảm ơn cậu! Tớ đã gọi điện cho bác sĩ Hong, anh ấy nói...tiền viện phí, thuốc men là miễn phí, không ngờ bệnh viện Seoul lại tốt đến như vậy."

"Vậy cậu định đến Seoul trước, sau đó đến Busan?"

"Có lẽ là vậy...tiểu Ro, tiền...tiền không đủ chỗ cho bốn người...hay là...anh để Seo Min ở nhà hàng xóm, nhờ họ nuôi thằng bé trong vòng năm năm, để nhường chỗ cho em đến Seoul!"

Nghe đến đây, nàng thất thần trước câu nói của Se Jin, chuyện gì vậy? Nãy đến giờ nàng vẫn chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà đi Seoul có thể đi ba người? Lại còn có cả việc miễn phí tiền viện phí, thuốc, phẫu thuật ở Bệnh Viện Seoul? Se Jin lại còn gọi điện cho bác sĩ Hong, là Hong Si Yeok hay Hong Wen Ji? Mấy người đó toàn là bác sĩ tài giỏi, để có thể hẹn họ thực hiện một ca phẫu thuật thật tình là rất khó khăn.

"Tiểu Ro! Em làm sao vậy?"

"Hả?"

"Anh hỏi em có đồng ý hay không...nhưng mà...em định đến Seoul làm gì?"

"E...em định đến đó xem mấy thứ trên thành phố như nào thôi, ở đây sống là tốt rồi. Anh mang Seo Min theo đi. Chúc anh thượng lộ bình an, chúc mẹ anh phẫu thuật thành công, sớm khỏe mạnh. Phần em...em ở cùng Lisa là được rồi."

"À....hai người...hợp đôi lắm...haha!"

Bỏ lại một câu nói ấy, nửa đùa, cũng nửa thật. Se Jin vẫy tay chào tạm biệt Chaeyoung và Lisa rồi ra về, để lại nàng ở đây, giương ánh mắt long lanh, bên trong chứa đựng sự vui vẻ, khẩn trương, nhưng lại có chút buồn bã. Tạm biệt người bạn thân thiết nhất từ sáu năm nay, hẹn gặp lại vào một ngày nào đó không xa.

"Hết giận rồi! Hết giận rồi!" Đâu đó bên cửa sổ có một đống đồ, nhìn thoáng qua thì trông giống đồ của Lisa đem vào phòng tắm vậy, bên cạnh còn có một chú chim đang tíu tít, nhưng rồi chú chim ấy thất thần, lại lèm bèm thốt lên. "Tiểu Ro có cái gì để cương? Để cương?"

-----

Sau ít tháng, mùa đông cũng đến và Lisa cũng đã ở đây ít nhất là sáu tháng, vui có, buồn có, giận hờn có, yêu thương có và đặc biệt cô cũng đã yêu. Cái lúc rời khỏi nhà, hùng hổ tuyên bố cùng appa rằng bản thân sẽ đem về một cô người yêu tốt hơn ả họ Ahn kia gấp trăm lần, lúc đó nói vậy cho ngầu chứ cô nào nghĩ bản thân thật tình đã biết yêu đâu chứ?

Nhưng có lẽ nếu cô thành công cưa đỗ nàng, người cô đem về lại chẳng phải một cô gái, mà là một chàng trai, cái kia là vì cô chưa biết sự thật mà thôi. Sáng nay, Lisa kỳ thực cảm thấy trong người chẳng ổn tí nào nên đã đầu hàng, xin ở lại nhà mà không đi theo Chaeyoung. Thật sự mà nói cô đòi đi và nàng không cho mới phải, cũng vì sợ nàng lạnh nên cô cũng đã đem áo khoác của bản thân khoác vào cho nàng, kể cả khăn choàng và găng tay cũng chẳng thiếu. Chỉ là Lisa ở đây lại có chút lạnh thôi.

Đương nhiên nàng đi rồi, việc nhà đều là cô làm tất, chỉ trừ nấu ăn ra thôi. Từ lau nhà, quét nhà, lau chùi vật dụng, cho Isaac ăn,...bây giờ Lisa chỉ muốn đi hít không khí trong lành ngoài trời một chút thôi. Quả nhiên cô đã mở tung cửa để đón nhận từng đợt gió lạnh lẽo tát thẳng vào trong mặt mình, nhưng có sao đâu chứ vì cô vốn chịu lạnh rất cừ mà?

Sáng nay tuyết rơi, bây giờ cũng đã ngừng rồi, vì tuyết rơi nên tạm thời cánh đồng hoa ở phía sau tạm dừng việc chăm sóc. Sáng này Chaeyoung đương nhiên là đi mua đồ ăn rồi, bất quá vì nàng đi hơi lâu nên cô có chút trông ngóng mà chạy ra đây, vờ như hít thở không khí trong lành nhưng thật chất lại chính là đợi Chaeyoung.

Ấy vậy mà thân hình cao cùng với chiếc áo sơ mi đen nổi bật giữa làn tuyết trắng ấy lại hứng ngay một gáo nước như từ trên trời rơi xuống, gáo nước từ bên nhà hàng xóm tạt thẳng vào người cô, ướt hết từ đầu đến chân. Bản thân định bụng sẽ thốt lên một câu chửi bậy, nhưng lại nhớ lời Chaeyoung dặn dò mà dịu xuống.

"Cô bị mù sao? Không thấy tôi đang đứng ở đây hả?"

"Ách...em...em xin lỗi."

"Bực cả mình!" Dĩ nhiên bị tạt nước thì phải đi vào trong nhà rồi, trời thì lạnh, lúc nãy cô còn chẳng thèm mặt áo khoác, lại thêm gáo nước kia khiến cho toàn thân Lisa lạnh buốt đi. Bất giác hai hàm răng đánh vào nhau không ngừng nghỉ cũng có thể hiểu được độ lạnh lẽo ấy. Mặc dù đảo Jeju là một hòn đảo núi lửa, nhưng ít ra nó cũng có tuyết, nhưng nhiệt độ vẫn khá ấm hơn so với những chỗ khác, nhưng mà đến Lisa lúc này cũng run cầm cập thì đủ hiểu rồi.

Chỗ nhà Chaeyoung thì làm gì có máy điều hòa như ở Seoul chứ, cô chẳng hề quan tâm đến mọi thứ, chỉ cắm đầu chạy thẳng vào trong phòng đem tấm chăn quấn lấy thân thể, đôi chân thon dài run lên từng đợt, ấy vậy vẫn cố gắng chạy vào nhà bếp để bật lò củi lên. Bất quá vì lạnh, nên Lisa quẹt lửa cũng chẳng nổi nữa mà đi ngược ra phòng khách.

Nhìn Isaac đã ngủ trong lồng chim, cô cũng chẳng làm ồn nữa bởi vì...con chim kia đối với Chaeyoung còn quý hơn cả cô nữa. Thật là bất công! Vốn dĩ định ra ngoài kia đứng đợi nàng nữa thì nàng cũng đã về đến, ánh mắt long lanh nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của Lisa, bất giác nụ cười trên môi nàng chợt nhoẻn lên, tay đặt túi đồ lên bàn mà chạy đến ôm lấy cô.

Nhưng...hôm nay cô làm sao vậy? Hoàn toàn chẳng đáp lại cái ôm này của nàng? Là do quá lạnh? Hay do một lý do khác? Chaeyoung ngẩn mặt nhìn Lisa chao đảo thì cau mày, rõ ràng cô không ổn vào lúc sáng, bây giờ còn tệ hơn thế nữa. Đúng là không hỏi không được mà! "Chị bị sao vậy?"

"Hả? Tự dưng tôi thấy buồn ngủ...chắc...tôi không ăn trưa đâu, em chịu khó ăn một mình nhé."

Vẻ mặt cùng với bước đi của Lisa thật tình chẳng ổn chút nào, vẻ mặt nhợt nhạt, bước chân lại loạng choạng càng khiến cho nàng lo lắng. Dù sao cô cũng đi ngủ rồi, chắc do thiếu ngủ thôi, rồi sẽ ổn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top