Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người xứng đáng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


N&J (Tập đoàn thời trang lớn nhất thành phố Seoul).

"Theo đánh giá sơ bộ, doanh thu năm nay không đạt đủ tiêu chuẩn. Số sản phẩm làm ra liên tục bị khiếu nại vì đường may không đều, phai màu nhanh, hư hỏng nặng chỉ sau vài ngày. Cửa hàng thời trang chi nhánh ở Busan hiện tại đang đứng trước nguy cơ phải đóng cửa vì ế hàng..."

"Dừng... Chả phải mảng thiết kế được giao cho Kim phó tổng thuê người làm sao?"

"A...cái đó...thưa chủ tịch...tôi nghĩ, chắc do có sự nhầm lẫn ở đây. Thợ làm rất tốt...kh..không thể nào có việc sản phẩm bị lỗi cả." Gương mặt sượng sùng của hắn khi bị hỏi về vấn đề này khiến mọi người đều cau mày, ánh mắt khó hiểu vì sự lấp bấp của hắn, càng khiến hắn lo hơn.

Sự lo lắng và sợ hãi lập phương lên khi hắn đón nhận cái nhìn sắc lạnh của Jin, hắn không biết phải nói gì cả, chẳng lẽ bây giờ lại nói ra rằng, kẻ thiết kế và tạo ra sản phẩm kia chỉ là một kẻ nghiệp dư, nhưng lại là bạn của hắn? Rõ ràng thuê nhà thiết kế với mức lương cao chót vót, nhưng điều kiện phải có kinh nghiệm hành nghề hơn mười năm, trong khi gã đàn ông kia chỉ mới chập chững vào nghề chừng mấy tháng, lại còn bị đuổi việc ít nhất hai chỗ vì liên tục làm hỏng mấy bản thiết kế.

Nếu không phải vì cuộc hôn nhân chết tiệt kia, lẽ ra người ngồi trên cái ghế Phó tổng ấy, chính là Jisoo. Trong khi Kim Jee Hyun chỉ là cháu trai, mà lẽ ra hắn cũng chỉ là người ngoài khi lại là đứa con hoang của mẹ hắn vốn dĩ chẳng có liên quan đến nhà họ Kim, vì sự việc này bố hắn đã lên cơn đau tim mà qua đời, mẹ hắn vì thấy tội lỗi nên khi hắn lên ba đã thắt cổ tự tử, để lại hắn bơ vơ một mình, may mắn lại được Jin thương tình mà nuôi dạy cho đến bây giờ. Nếu nói ông xem hắn như con ruột vẫn đúng, đôi lúc còn bênh vực hắn một cách thái quá khiến chị đôi ba lần muốn nổi điên lên.

Có lẽ ngồi trên cái ghế Phó tổng này khiến hắn sung sướng, nhưng cũng không ít mỏi mệt.

"Thưa Kim tổng...tôi có ý kiến."

"Giám đốc Son, cô có ý kiến gì?"

"Sự thật mất lòng. Đối với tôi, người đáng được ngồi trên cái ghế Phó tổng là Kim tiểu thư đây, cô ấy có đủ mọi tiêu chuẩn để trở thành một Phó tổng giám đốc, hay nói đúng hơn là ngồi trên cái ghế tổng giám đốc đang trống đó vẫn được. Sau ít nhất là gần một năm, kể từ khi Kim thiếu gia lên chức, công ty đã rơi vào khủng hoảng kinh tế ba lần, bị tuột giá cổ phiếu năm lần, bị đối tác khiếu nại bốn lần, cổ phiếu văng khỏi top 10 hai lần, văng khỏi top 15 một lần. Sau bảng báo cáo trên, có thể cho thấy, Kim thiếu gia còn không đáng để làm một quản lý cho một bộ phận nào đó trong công ty."

"Wendy! Chị nói gì vậy, ngồi xuống đi."

"Jisoo, chị chỉ nói sự thật. Tôi biết chắc, mọi người ở đây cũng đồng ý với ý kiến của tôi có phải không?" Gương mặt ngạo kiều của Wendy nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt đi của Jee Hyun, đôi môi bỗng nhếch lên một nụ cười khẩy chứa đựng sự khinh bỉ không hề nhẹ dành cho hắn. Sau đó mới dời ánh mắt cương trực nhìn sang Jin vẫn đang nhìn vào bảng báo cáo.

Bên tai cũng vang lên không ít lời bàn tán, dĩ nhiên có người cho rằng y đúng, cũng có người cho rằng y đã sai. Chỉ có mỗi Jee Hyun, Jisoo và Jin vẫn đang trầm ngâm, im lặng chẳng nói gì. Đợi quá lâu mà không ai đáp lại, Wendy định mở miệng nói tiếp, thì giám đốc bộ phận tiêu thụ cũng thêm chút ý kiến vào lời nói của y. "Tôi đồng tình với ý kiến của giám đốc Son. Thưa Kim tổng, bảng báo cáo của tôi có đề cập đến vấn đề hơn ba tháng qua, công ty đã tiêu đi không ít tiền, mà nó không rõ nguyên nhân, đã vậy danh tính của người sử dụng nó còn bất ngờ hơn, chẳng ai khác ngoài Kim phó tổng."

"Đúng vậy, nếu không phải mấy tháng trước Manoban tổng về đây hỗ trợ, tôi còn tưởng công ty sẽ phá sản đấy chứ."

"Giám đốc Son, Giám đốc Hwang và Quản lý Jung nói chí phải. Thử nghĩ đến cái cảnh không có Manoban tổng thì phải làm sao? Kim tổng, tôi nghĩ đã đến lúc thay đổi một số thứ cần thiết rồi."

Trừ cúi mặt và câm nín, Jee Hyun chẳng biết phải nói gì cả, số tiền hắn lấy từ quỹ công ty là để trả nợ, hắn đầu tư vào chứng khoán, bất quá vì thua nên mới lấy tiền của công ty bởi vì hắn sợ nếu như nói cho Namjoon hay Jin nghe, chắc chắn hai người họ sẽ nổi điên lên mà đuổi hắn ra khỏi nhà. Trong mắt họ, Kim Jee Hyun vẫn giỏi giang hơn con gái của họ, hắn sẽ cùng chị nắm giữ công ty và đem công ty trở nên một tầm cao mới. Mọi thứ chỉ vụt bay khi hắn lên chức sau gần một năm, và bây giờ...hắn...chẳng còn tốt đẹp trong mắt Jin nữa.

"Bác...cháu...cháu chỉ túng thiếu nên mới lấy nó thôi, cháu sẽ trả...việc công ty sa sút, đâu phải chỉ riêng một mình cháu quản lý. Chắc chắn Kim Jisoo cũng có quản lý, cũng có dính líu, không thể trách một mình cháu được."

"Được rồi! Tôi sẽ không cách chức Jee Hyun..." Nghe đến đây, hắn lại mừng rỡ, miệng nở một nụ cười tự mãn, hướng Wendy mà nhìn, như muốn nói rằng, kế hoạch lật đổ hắn nhầm nâng Jisoo lên của y hoàn toàn thất bại. Đa số mọi người đều bàng hoàng vì câu nói của Jin, nhưng rồi lại nín thở nghe ông nói tiếp.

"Tôi sẽ không đổi bất cứ thứ gì hết, chỉ trừ Jisoo. Tôi, Kim Seok Jin tuyên bố, Kim Jisoo, con gái duy nhất của tôi, kể từ nay sẽ đảm nhận chức chủ tịch thay tôi. Tan họp."

Mọi thứ cứ lên, rồi lại xuống, y như tâm trạng của Wendy và Jee Hyun vậy, chỉ có điều bây giờ y đang vui, còn hắn đang tức giận. Y đắc chí, bắt lấy tay Jisoo rồi nói lớn. "Chúc mừng tân chủ tịch." Kéo theo đó là hàng chục lời chúc từ những người khác khiến chị cũng có chút vui mừng, mới đầu còn tưởng họ ghét chị ấy chứ, ai mà ngờ lại yêu quý cái vẻ nghiêm khắc của chị.

Nhưng điều này lại làm Jee Hyun sinh ra một lòng đố kỵ với chị, hắn nổi giận đá mạnh vào chiếc ghế, rời khỏi căn phòng ngộp ngạt ấy. Hàm răng hắn ma sát với nhau tạo nên âm thanh ken két nghe ớn lạnh. Chỉ là...nhìn hắn như này, không chỉ Wendy đắc chí, mà còn có cả ai đó đang âm thầm quan sát cũng che miệng cười vì quá sung sướng khi nhìn thấy hắn bẽ mặt.

"Chuẩn bị đi Jee Hyun...anh phải trả giá vì những gì đã làm với mẹ của tôi!"

...

Bây giờ cũng đã gần mười giờ, mà Chaeyoung vẫn nằm trên giường chưa chịu dậy, nhưng cũng phải thôi. Miệng Lisa nói một hiệp, nhưng rồi lại thêm một hiệp nữa, rồi một hiệp nữa, rồi tới sáng mới ngừng. Quả thật, đêm qua Chaeyoung đã nằm trên, nàng đã vắt kiệt hết sức lực và Lisa thật sự rất thoả mãn, miệng lúc nào cũng khen giọng nàng hay, biểu tình nàng đáng yêu. Mệt muốn gãy cả lưng ra thế kia mà cô cứ bảo rất sướng. Sương sương thôi, vì cô bảo sáng mai còn phải đến công ty, thế nên là bỏ nàng ở nhà một mình. Tâm trạng phải nói là phấn chấn vô cùng, đã vậy trước khi đi còn hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói rằng: "Tôi đi làm nhé." rồi mới chịu rời khỏi đó. Chaeyoung biết đó, biết cô hôn nàng, nhưng vì quá mệt nên đành nhắm mắt ngủ tiếp.

Đến bây giờ lại rục tịch, tay quơ loạn xạ để tìm kiếm bóng hình của ai đó, phát hiện bên cạnh chỉ là một khoảng trống, lúc đó nàng mới lờ đờ mở mắt ra, uể oải lăn sang chỗ này, lăn sang chỗ kia rồi ngồi bật dậy. Đầu tóc bù xù không phải là thứ bắt mắt nhất, nó còn kém xa mấy dấu hôn trải dài từ cổ đến tận eo của nàng cơ, không thể không kể đến mấy dấu hôn sau lưng nàng nữa, không quá đậm, cũng chẳng quá nhạt, thật tình cứ như mấy quả dâu tây trên lớp tuyết vậy.

*Cạch.*

"Sao chị lại ở đây?"

"Lisa gọi chị đến."

"Thuận với nhau rồi sao?"

"Nếu không phải vì cô ta bảo em đi không được, chị còn không thèm đến đây. Con người gì kỳ cục, gọi nhờ người ta mà như là má vậy."

Quả thật lúc đầu Lisa có bảo với Jennie rằng, nàng bây giờ như liệt vậy, đi không nổi. Nhưng cô đâu có nói là vì sao nàng bị như vậy đâu. Mới đầu em còn tưởng nàng bị té xe, tại nạn, trượt chân ngã cầu thang,... Cho đến khi nhìn thấy thân thể trần như nhộng của em mình trên giường với mấy dấu hickey đỏ chói mắt ấy, em mới cau mày, khó hiểu.

"Có bị đau ngón tay không đấy?"

"Không...đêm qua chị ấy sung sức đến mức em la muốn khàn cả cổ họng, bây giờ thắt lưng em đau nhức kinh khủng. Rót giúp em cốc nước."

"Hả? Em bảo sao?"

"Em bảo đêm qua Lisa sung sức, hành em chết lên chết xuống, hiểu chưa?"

Gương mặt em bỗng dưng chuyển sang trắng bệch, ánh mắt vô (số) tội liếc nhìn sang chỗ khác mà không dám nhìn Chaeyoung. Theo như suy đoán của em vào ngày hôm qua, sau khi Lisa giận dỗi, sẽ về nhà trách móc nàng, cả hai cãi vã có, xô xát có. Diễn biến sau đó cô sẽ nói đại loại như: "Làm chuyện đó với tôi không tốt sao?" hoặc là: "Em chán tôi? Được...đêm nay tôi cho em, xem em còn chán tôi nữa không?"

Vì theo những gì Jennie đoán, Chaeyoung sẽ không mạnh miệng nói ra mình là nữ nhân hay là luôn kỹ lưỡng không để Lisa phát hiện bí mật động trời, nên việc ăn trọn Manoban tổng là có thể. Nhưng mà...bây giờ hình như nó đi lệch quỹ đạo rồi.

"Bánh Bao! Chị ngờ ra làm gì?"

"Em bị áp?"

"Aishh! Em đã nói với chị rồi mà, suốt mấy tháng cùng Lisa ở Jeju, có bao giờ em dùng hết sức mà lại chị ấy đâu? Bởi vì...hôm qua...Jung Annie bắt em vào khách sạn, còn chủ động nhắn tin thông báo cho Lisa, chị chắc có đọc báo mà. Lúc đó em đã kịp mặc áo ngực và vứt bộ tóc giả nhưng...lại quên mất dấu hickey đỏ chói mà Lisa để lại trên cổ! Trời ơi! Khổ quá mà!"

Dây thân kinh mồm em bị câu nói ấy làm bấn loạn, bất quá nó khiến môi em giật giật mấy cái liên hồi, gương mặt bất lực trước cô em gái ngây ngốc đang nằm trên giường kia. Dù vẫn đang trò chuyện cùng nàng, nhưng em vẫn miễn cưỡng rót một cốc nước đến cho Chaeyoung, tay nâng đầu nàng lên rồi trút vào một cách nhanh gọn lẹ khiến nàng trợn tròn mắt ho sặc sụa.

"Yah! Khụ...khụ.."

"Đôi tình nhân các người dám sai tôi? Tôi hành các người đến chết!"

"A đau em! Chị khùng à?"

"Đùa em một chút thôi. Tối nay có một buổi đấu giá ở lại khách sạn The Greatest FPL, em có muốn đi không?" Nhìn Chaeyoung nằm trên giường vẫn đang chần chừ, phân vân không biết trả lời như nào, em định bụng sẽ nói gì đó, nhưng rồi nàng lại lắc đầu bảo không muốn đi vì ê ẩm mình mẩy. Đã vậy còn bảo Jennie về nhà đi, nàng không cần em ở đây, thế nên em đành lủi thủi đi về nhà, bỏ lại nàng đang trùm chăn trên giường.

"Hắt xì! A...quên bảo Jennie lấy giúp quần áo rồi...đau quá...người gì mà mạnh thấy sợ, ngón tay còn dài nữa."

Rõ ràng Chaeyoung còn tự dặn với lòng, một ngày nào đó sẽ cho cô một đêm thật tuyệt vời. Kỳ thực đêm qua cũng là một đêm tuyệt vời đấy chứ, chỉ là nó nằm ngoài dự đoán của nàng. Nghĩ rằng bản thân sẽ ăn được cô thêm một lần nữa sau lần ân ái có muôn phần lãng xẹt kia. Nàng muốn cô khen nàng tuyệt, muốn cô khen nàng giỏi. Nhưng chả phải đêm qua cô khen hết rồi sao?

FLASHBACK .

"Nhấc mông lên một chút. Tuyệt thật, Rosie."

"Li...Li..sa...e..m...em muốn...ha...đi ngủ."

"Ngoan nào...một chút nữa thôi...đúng rồi...phải như vậy chứ." Bàn tay có chút lạnh của cô ôm lấy eo của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi dậy với tư thế doggy, bầu ngực cao ngạo áp sát vào tấm lưng trần có vài ba dấu hôn vô tình làm Chaeyoung đỏ mặt. Mặc dù không muốn làm nữa, nhưng cứ hễ giọng nói kia vang lên, dục vọng của nàng lại dâng trào, không thể nào ngừng lại được.

"Ha..."

"Há miệng ra..." Ngón tay dính dịch mật, hư hỏng đút vào miệng Chaeyoung, nghịch ngợm đủ thứ trong đấy, lại còn thêm con quái vật không xương kia cứ mãi liếm lấy vành tai, thật tình là bên dưới sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Ưm...hưm.."

"Sóc nhỏ giỏi thật đấy. Giọng em thật tuyệt, lớn hơn một chút nữa."

ENDFLASHBACK.

Đấy! Người ta đã khen đáo để như vậy rồi, còn đòi hỏi chi nữa?

Ý của Chaeyoung không phải là được khen trong tình cảnh đó...à ừm...quạch tẹt ra thì ý nàng muốn người nằm dưới là Lisa sẽ thản thốt khen kỹ thuật của mình tốt. Ít nhất trong vòng một tháng nàng cũng học được không ít kỹ năng điêu luyện từ mấy bộ phim trên mạng, vậy mà bây giờ lại không sài, tiếc thật. Nhưng phải công nhận rằng, ngón tay cô vừa dài, vừa thon, sức cô vừa mạnh, kỹ năng lại còn vô cùng tốt.

Mới nghĩ đến đó thôi, mà hai tai của nàng đã đỏ ửng, hoàn toàn không dám ló mặt ra khỏi tấm chăn ấm áp kia chỉ vì ngại.

"Sau này...biết sống sao đây?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top