Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie tỉnh dậy là vì lúc trở mình va phải một người.

Đúng vậy, là một người.

Mắt nàng đều không mở ra, nàng cau mày, mím chặt môi, một tay sờ vào vật thể trước mặt. Rất lớn, rất mịn, sờ rất thích....

Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều, sau khi ôm vào ngực liền muốn ngủ tiếp.

Ai biết bên tai đột nhiên nóng lên, thanh âm ngọt ngào êm ái chui vào trong tai: "Jennie, chị đang sờ cái gì vậy?"

Bàn tay sờ soạng chốc lát dừng lại, vẻ mặt lười biếng lập tức cứng đờ.

Sao lại có tiếng người? Hơn nữa còn quen thuộc như vậy?

Nàng không kìm được lập tức mở mắt ra, một màn trước mắt có lẽ là đáng sợ nhất nàng sống trong nhiều năm qua. Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn nàng, trên má có vệt màu hoa anh đào, có chút ngượng ngùng cùng mong đợi thẳng tắp nhìn nàng.

Quan trọng nhất là khi ánh mắt của nàng đi xuống, không thấy quần áo, nhưng chăn bông che gần hết bộ ngực mềm mại, lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta miên man bất định.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Em, sao em không mặc quần áo...?"

Jisoo có chút buồn cười, cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chị có mặc sao?"

Jennie chớp chớp mắt vài cái, tim đập rất nhanh, bàn tay đang đặt ở trên người Jisoo cũng thu lại sờ vào chính mình, hình như cũng không có mặc....

Nàng nghĩ tới xưng hô Jisoo vừa gọi, hỏi: "Sao em không gọi tôi là học tỷ?"

Jisoo bị ngây thơ của nàng chọc cho ý cười đầy mặt, mặt lại đỏ hơn, "Là đêm qua chị nói không muốn em gọi chị là học tỷ, là lúc đang cởi quần áo...."

“Ngừng...! Được rồi, tôi hiểu rồi.” Jennie vươn tay vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy nhiệt độ rõ ràng, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên.

Chuyện đêm qua lúc này như cơn sóng nhanh chóng che lấp cơn buồn ngủ mông lung của nàng, mạnh mẽ đưa nàng trở lại một màn đêm qua. Hai người ôm hôn triền miên, vừa nói ra hiểu lầm liền chỉ muốn bù đắp xa lánh trong khoảng thời gian này.

Jisoo ngượng ngùng mà dịu dàng, sau khi nhận ra cả hai đều có chung suy nghĩ trong mối quan hệ này, cũng hung hăng đáp lại theo cách tương tự. Vốn dĩ chỉ là triền miên do cảm xúc gây ra, ai biết về sau dần dần lại quên hết tất cả, đã xảy ra liền không thể kiểm soát.

Jennie nằm ngửa ra, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại lại có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, sao lại thấy có chút mệt mỏi....

Thấy nàng im lặng, Jisoo cắn cắn môi, tiến tới ôm eo nàng, cẩn thận hỏi: "Jennie, chị có hối hận không?"

Jennie lắc đầu: "Không có, đừng nghĩ nhiều."

Nàng nghĩ mình cũng không đến nỗi, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, nàng vừa ra ngoài đi dạo phố, làm sao lại đi dạo đến trên giường?

Jisoo nhận được câu trả lời trấn an, cô mỉm cười, ghé vào bên tai Jennie trầm thấp trấn an: "Cái kia, là em làm chị đau, chị có khó chịu không? Đêm qua em không biết phải làm gì, không biết nặng nhẹ, nếu thật làm đau chị, em...."

Cô ngập ngừng lại không nói được nữa. Jennie quay đầu lại cảm thấy để đứa nhỏ dỗ chính mình cũng thật không phù hợp, sau đó lại thở dài một hơi, xoay người cam chịu ôm cô.

“Ừm, tôi chỉ có chút mệt, cũng không phản ứng kịp mà thôi.” Jennie vuốt vuốt tóc cô, kéo cô vào trong ngực.

Khi mặt Jisoo đặt ở trên ngực Jennie, nàng vẫn có chút không thích ứng, cảm giác không có ngăn cách vừa xấu hổ vừa có một loại cảm giác yếu ớt rất thoải mái muốn tiếp tục.

Jennie cảm thấy mình thích ôm Jisoo như vậy, nhưng lần đầu tiên ôm trên phương diện lớn như vậy, nàng có chút không chịu nổi.

“Vậy chị nghỉ ngơi một chút đi, em nằm cùng chị.” Jisoo ôm eo Jennie, dụi mặt vào ngực nàng rồi thành thật nép vào.

Jennie cau mày cúi đầu, thấp giọng nói: "Jisoo, em cảm thấy chúng ta có nhanh quá không? Người khác yêu đương trước, xác định đối phương có cùng tâm ý với mình, cùng một chỗ một thời gian ngắn, sau đó mới cảm thấy phù hợp mới làm...." Thanh âm của nàng nhỏ một chút, ho nhẹ rồi tiếp tục nói: "Cái gì chúng ta đều không có, trực tiếp làm cái kia... Không phải quá...."

Một "cái kia" làm Jisoo muốn cười.

Lúc đầu cô cũng ngượng ngùng, nhưng so với Jennie, ngượng ngùng của cô thực sự không là gì cả. Cô không ngờ một luật sư hiểu biết cùng có năng lực như Jennie lúc đối mặt với chuyện này lại đáng yêu như vậy.

Jisoo cắn môi, nghĩ đến những lời đêm qua, trong lòng trào ra một dòng nước xiết, ở trong ngực Jennie lầm bầm: "Vâng, chúng ta không có. Thế nhưng chúng ta chỉ có hiểu lầm mà thôi, chúng ta đều thích đối phương...!"

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jennie bối rối nhìn mình, cô không nhịn được cười, hôn lên trên mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia, Jennie, bây giờ chúng ta thử một lần được không? Cùng đi làm, cùng tan sở, cùng làm việc, ban đêm cùng đi dạo, cuối tuần cùng đi chơi, được không?"

Jisoo cảm thấy Jennie vẫn luôn không dám đối mặt với cảm xúc thật của nàng, phần lớn liên quan đến tính cách của nàng.

Tính cách của nàng mười phần thoải mái, không muốn bị lo lắng của tình cảm trói buộc, bởi vì nàng sợ tình cảm của mình là đơn phương, lúc này mới một mực né tránh.

Cho nên, vì để Jennie yên tâm, cô cần chủ động rất nhiều chỗ, để nàng cảm thấy tình cảm này đều xuất phát từ hai phía.

Thấy Jisoo nghiêm túc hỏi như vậy, vẻ mặt Jennie cũng liền nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Không được."

Sắc mặt Jisoo lập tức thay đổi, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng Jennie nói thêm một câu: "Tôi không muốn thử một lần, tôi muốn nghiêm túc, loại hướng tới kết hôn."

Jisoo thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vừa rồi trái tim mình bị nàng dọa sợ, còn lo lắng không biết có phải nàng tức giận hay không, vậy mới nhất quyết không đồng ý. Không nghĩ tới, suy nghĩ của nàng còn làm cô vui vẻ hơn.

Nghĩ đến đây, Jisoo vui vẻ trả lời: "Đương nhiên rồi, vừa rồi em sợ chị không có ý tứ đồng ý nên đổi thành cách nói uyển chuyển hơn a."

Jennie xấu hổ đến mức sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từ khi nào nàng trở nên xấu hổ như vậy, cái này còn không phải do Jisoo đêm qua....

Nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến hậu quả của việc hai người cùng một đêm không về, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, biểu hiện trên gương mặt cũng khôi phục hơn một chút, nàng cọ xát chân cô, híp mắt đề nghị: "Jisoo, đừng nói với ba mẹ chuyện của chúng ta, không thể để ba mẹ biết những gì họ muốn đạt được nhanh như vậy. Chúng ta bị làm phiền nhiều năm như vậy rồi."

Nếu ba mẹ hai bên biết chuyện này thì vui vẻ đến trần nhà muốn xốc lên. Mặc dù hai người đã cùng một chỗ, nhưng cũng phải tranh thủ thời khắc cuối cùng này để khôi phục một chút “nhân quyền”.

“Vậy chị định làm gì?” Jisoo hiếu kỳ hỏi.

“Chỉ cần giữ bí mật, sau đó nên phối hợp với tôi như thế nào, tôi sẽ tự mình liên hệ riêng với em.” Jennie sờ sờ đầu cô, trong lòng có tính toán.

Jisoo cắn cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve phía sau nàng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chúng ta bình thường gặp nhau thế nào? Lúc em muốn ở cùng chị, vậy nên làm thế nào...?"

Cái này thật đúng là vấn đề.

Jennie nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: "Tôi... chúng ta có thể tới đây gặp mặt, buổi tối tôi có thể không về nhà, chúng ta chỉ cần tìm lý do đi ra ngoài là được. Ở đây cũng không cần phải kiêng kỵ gì, có thể nấu ăn, muốn qua đêm cũng không thành vấn đề. Lúc khác, chúng ta sẽ hẹn ở bên ngoài."

Tại sao nghe như có chút giống yêu đương vụng trộm a? Jennie bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, tới đây chỉ là thuận tiện ở chung mà thôi, đúng vậy, không sai....

Khóe môi Jisoo lộ ra ý cười, tràn đầy đắc ý, trong mắt ngậm lấy chiều theo Jennie, nhàn nhạt đáp: "Được, đều theo chị."
.
.
.
.
.
Tối chủ nhật khách quan hơn thứ bảy, lượng người ra ngoài giảm đi đáng kể, có thể là do ngày hôm sau phải đi làm.

Chaeyoung tắm xong, mở máy tính trong phòng xem trailer phim mới, chủ đề chiến tranh đẫm máu, cả khán phòng thi thoảng lại tràn ngập tiếng hò hét.

Lisa từ thư phòng trở về, nhìn thấy nàng ngồi trên ghế, trên bàn đặt một đĩa táo đã cắt, nàng chăm chú nhìn vào máy tính, trên tay cầm một cây tăm để xiên những lát táo.

Lisa cầm lấy quần áo muốn thay, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: "Chaeyoung, cậu đang xem phim sao?"

Chaeyoung cắn miếng táo "ân" một tiếng rồi trả lời, "Đoạn giới thiệu phim mới của Sehun được quay trước khi cậu ấy chấm dứt hợp đồng."

Lisa thay áo phông cùng quần đùi bước tới, cái ghế tương đối rộng, khi Chaeyoung ngồi xuống, một người còn có chút khoảng hở, nhưng hai người ngồi lại quá chật. Chaeyoung phản ứng lại, đứng dậy kéo Lisa ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi trên đùi cô.

Lisa cong môi, ôm eo Chaeyoung, há miệng ngậm miếng táo nàng xiên tới.

Sau khi ăn xong, cằm cô dụi vào trán nàng, "Gần đây có bộ phim nào mới có thể xem không, chúng ta cùng đi xem đi."

Chaeyoung cúi đầu suy nghĩ, một ngón tay nâng cằm Lisa lên nhìn nàng, "Không có, phim này của Sehun cũng phải vài tháng nữa mới công chiếu. Nhưng mấy bộ phim gần đây không thích hợp cho chúng ta xem, còn loại phim văn học thanh xuân, vẫn là thôi đi."

Lisa kéo tay nàng ra, nửa thật nửa giả hỏi: "Vậy cậu muốn xem cái gì? Xem phim làm thế nào duy trì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau khi kết hôn sao?"

Chaeyoung cười một tiếng, sau khi máy tính phát đoạn trailer, nàng tiếp tục chiếu chương trình trò chuyện của Sehun, cúi người ấn phím cách để tạm dừng, sau đó quay lại tiếp tục tựa vào Lisa phản bác: "Loại này mình càng không cần xem, quan hệ của mình với mẹ rất tốt. Xem làm thế nào để người yêu có chút tình thú còn tạm được, mình suýt nữa bị cậu đưa trở thành cán bộ già rồi. Thế nhưng mình là nữ thần quốc dân đầy sức sống được chứ?"

Lisa im lặng một hồi, nắm tay nàng thật chặt hỏi: "Tôi rất không có tình thú sao?"

"Mình đùa thôi." Chaeyoung dùng ngón tay chọc vào má Lisa, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Cậu rất đáng yêu, như vậy cũng tốt. Loại tình thú này mình có rồi, chúng ta có thể bổ sung cho nhau."

Kỳ thực, Lisa so với những người khác thực sự là một cán bộ già, nhưng cô trông như vậy mới là thu hút Chaeyoung nhất.

Chaeyoung dựa vào vai cô, đầu ngón tay nghịch tóc cô. Nàng đang cùng Lisa tận hưởng khoảnh khắc ôm ấp yên tĩnh này, tựa như sẽ không cảm thấy mỏi, thậm chí có chút lười biếng ngay cả khi nằm trên giường, chỉ muốn nằm trong vòng tay của cô.

"Lisa."

"Hửm?"

Chaeyoung thì thầm vào tai cô: "Tối ngày kia bạn học thời đại học hợp lớp, là lớp của mình, bọn họ gửi tin nhắn cho mình."

Lisa hơi quay đầu lại hỏi: "Muốn đi sao? Tối ngày kia tôi có xã giao, có thể đón cậu cùng trở về."

Chaeyoung cắn môi bóp mặt cô, có chút oán trách: "Cậu có hiểu ý tứ của mình hay không vậy? Lớp của mình, là lớp của mình a!"

Thời đại học, hai người không học cùng lớp, nhưng Chaeyoung với Arin học cùng lớp, họp lớp có nghĩa là Arin rất có thể sẽ ở đó.

Lisa làm sao có thể không hiểu việc này? Cô chỉ muốn làm theo ý nàng thôi, thấy nàng nghiêm mặt, không khỏi cười nói: "Tôi hiểu ý tứ của cậu, nhưng tôi không muốn vì mấy lời của tôi làm ảnh hưởng đến quyết định của cậu. Hơn nữa, những chuyện kia thực sự đối với chúng ta đã không còn quan trọng, không phải sao?"

Chaeyoung sững sờ nhìn, sau đó cẩn thận quan sát biểu hiện của Lisa, đạm mạc giữa lông mày của cô đã được một tia ôn nhu thay thế, không có sinh khí hay bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn có chút nhu tình nhìn mình.

Nàng vòng tay qua cổ Lisa, giơ tay nhéo nhéo vành tai ấm áp, nghiêm túc nói: "Mình không đi, tối ngày kia mình ở nhà chờ cậu xã giao trở về."

Lisa cười lắc đầu, gõ trán nàng, "Cậu quên tôi đã nói gì với cậu rồi sao?"

“Cái gì?” Chaeyoung hoang mang nhìn cô.

Vẻ mặt Lisa càng thêm nhu hòa, ánh mắt nhìn Chaeyoung như đang nhớ lại, cô nắm chặt tay nàng, đem nhiệt độ bàn tay truyền cho nàng, sau đó dùng ngữ khí tự nhiên nói: "Chaeyoung, tôi đã nói với cậu, tôi không muốn quá khứ của cậu cùng Son Arin ảnh hưởng đến tương lai của cậu, lời này vẫn còn giá trị như cũ. Trong đời cậu có tôi, nhưng trong đời cậu không chỉ có tình yêu, con đường hiện tại cậu đi càng rộng thì càng đòi hỏi giao thiệp. Cô ấy đã là quá khứ, đã không thể ảnh hướng đến tình yêu của cậu, cũng càng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Cậu không có bất kỳ lý do gì vì cô ấy mà đứng yên không tiến, cũng không có bất kỳ lý do gì vì cô ấy mà từ bỏ những gì cậu muốn làm."

“Mình nào có muốn từ bỏ, mình chỉ không muốn lại gặp rắc rối thôi.” Chaeyoung vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Nghĩ đến lần vừa mới tiến vào đoàn phim <Dữ Quân Tuyệt>, lại đau lòng Lisa, nhịn không được nắm tay cô nói: "Mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ cậu sẽ không vui."

Lisa cười cười, nhẹ giọng nói đùa: "Sợ cái gì? Cậu đã là vợ của tôi rồi, trên tay cậu cũng đeo chiếc nhẫn giống tôi, như vậy đời này là người của tôi. Cùng lắm thì, chờ cậu trở về tôi lại thu thập cậu."

Chaeyoung cười không tự chủ được giơ véo eo cô, cắn môi nói: "Ai là người của cậu? Đều không có nửa điểm xấu hổ a, cả ngày đùa nghịch lưu manh, mau đi tắm đi...."

Lisa cong lên khóe môi, thanh âm bởi vì bị véo mà có chút mơ hồ không rõ, cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top