Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lần này hẹn Kim luật sư gặp mặt, chủ yếu là để hỏi một vài vấn đề về thủ tục ly hôn cùng quyền nuôi con.” Song tiên sinh cười nói, sau khi nghĩ lại liền bổ sung thêm: “Đây là một bằng hữu của tôi muốn biết, bởi vì thân phận có chút không thuận tiện nên nhờ tôi đến xin tư vấn.”

Jennie nhấp một ngụm trà, sau đó không nhanh không chậm nhắc nhở: "Phương diện hôn nhân không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi. Nếu có nhu cầu, tôi kiến nghị anh liên hệ với đối tác của tôi, Luật sư Lalisa."

“Không, Kim luật sư.” Song tiên sinh cười, “Tôi biết về phương diện này có thể La luật sư chuyên nghiệp cùng nhiều kinh nghiệm hơn. Nhưng hiện tại tôi chỉ thay bằng hữu đến xin tư vấn một chút, cũng không có đến thời điểm quyết định tố tụng. Hơn nữa, mẹ tôi lại vừa vặn cùng mẹ cô quen biết, cho nên tôi muốn gặp cô trước. Hẳn là sẽ không làm phiền Kim luật sư đi."

Nói như thế cũng không sai, Jennie một tay cầm ly trà, ngón trỏ vuốt nhẹ, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được rồi."

Lúc này, Song tiên sinh sớm đã gọi món trước, đồ ăn cũng được mang lên. Sau khi bắt chuyện liền mời Jennie và Jisoo động đũa, hắn trầm mặt một lúc, bắt đầu trần thuật: “Chuyện này chủ yếu là do giữa bằng hữu của tôi cùng vợ cậu ta. Do hai người họ quá bận rộn với công việc, không có thời gian quản lý cảm tình nên bọn họ muốn thỏa thuận ly hôn. Nhưng về quyền nuôi con thì có chút rắc rối, gia thế hai người họ cũng không tồi, đều có thể nuôi con, cho nên cả hai đều cố gắng hết sức thuyết phục đối phương từ bỏ quyền nuôi con."

Jennie hỏi: "Đứa nhỏ qua hai tuổi chưa?"

"Qua rồi, đã năm tuổi."

Jennie cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy thì không có chuyện xem đứa nhỏ này như đang trong thời kỳ cho con bú mà nhà gái có phần thắng cao hơn, chỉ là sẽ có nhiều cân nhắc hơn. Ví dụ như điều kiện kinh tế cụ thể của hai bên, tố chất trong cuộc sống cá nhân của hai bên, mức độ gần gũi với con cái, môi trường sống hiện tại v.v. Cho nên, điều hiện tại cần quan tâm nhất là đã đáp ứng đầy đủ các điều kiện khi chung sống với đứa nhỏ, không chỉ vật chất mà mặt tình cảm cũng là điều kiện cần phải xem xét trước tòa."

Song tiên sinh cẩn thận lắng nghe, Jisoo cũng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

"Chuyện này thực sự không dễ xử lý, hai bên đều không muốn nhường quyền nuôi con. Đứa nhỏ lại nháo để ba mẹ không được ly hôn." Song tiên sinh khẽ thở dài, dáng vẻ có chút ăn không ngon.

Cảnh giới cuối cùng mà một luật sư không thể vượt qua là thuyết phục từ góc độ của một người ngoài cuộc. Jennie chỉ có thể duy trì nụ cười, nói: "Chuyện cũng đã xảy ra, nếu không thể cứu vãn được, vậy cũng chỉ có thể tận lực khống chế tổn thất. Khi một cuộc hôn nhân kết thúc, người bị hại lớn nhất sẽ là đứa nhỏ, cho nên hiện tại cần phải xem đứa nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh với ai."

Ánh mắt của nàng nhu hòa ấm áp, nhìn không giống như một nhân viên pháp luật, trái lại càng giống một giáo sư đang dẫn dắt học sinh xấu đi vào đường chính đạo, cảm giác mười phần thân thiết.

Jisoo cũng không biết từ lúc nào mình đối với Jennie có chút hứng thú, đồng thời cũng đối với những cách diễn đạt của nàng làm cho thích thú. Nghe rồi lại nghe, thỉnh thoảng khẽ quay đầu nhìn một chút, khóe môi hơi cong lên.

Mặc dù những lời kia của Jennie có chút chính thức, nhưng có một vài ý nghĩa ngoài chủ đề luật pháp. Sau đó Song tiên sinh không biết phải làm gì, tình huống xoay chuyển bắt đầu nói về hiện trạng bằng hữu của mình: "Thực ra tôi cảm thấy hai vợ chồng không nên đều chăm lo gia đình như vậy, nên có một người chăm lo là được rồi. Như vậy gia đình cũng không đi đến hiện trạng này, một người phụ trách bên ngoài, một người phụ trách bên trong, như vậy mới có thể cân bằng."

Jennie miễn cưỡng kéo khóe môi, cười không nói. Việc phân công lao động cụ thể trong gia đình nên được lựa chọn sau khi tham khảo ý kiến ​​của từng cặp đôi. Việc hai người tập trung vào công việc cũng không phải là không có nhưng mối quan hệ vẫn tốt đẹp. Việc này chủ yếu phụ thuộc vào cả hai bên có nguyện ý phân bổ thời gian cho nhau hay không.

Coi trọng công việc cùng mối quan hệ, hai điều này cũng không quá xung đột.

Không ngờ Song tiên sinh lại tỏ ra rất cao hứng, cảm xúc được thể hiện nhiều hơn: "Nếu như lúc đầu vợ cậu ta không mạnh mẽ gánh vác công việc gia đình thì bây giờ cũng không biến thành cái dạng này. Chồng ở bên ngoài công tác, vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, việc này không thể thích hợp hơn."

Jennie quay đầu lại nhìn Jisoo, giống như đang chịu đựng một vài cảm xúc. Cô nghĩ đến lời Song tiên sinh nói, không khỏi mím môi cười, đưa tay xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên bàn tay đang co cứng của Jennie, ra hiệu cho nàng thả lỏng một chút.

Nhưng Song tiên sinh kia vẫn tiếp tục mang bộ dạng hữu lễ, ngữ khí ôn hòa nói: "Như vậy hình thức cũng không chịu đựng được. Đừng nói giữa nam nhân với nữ nhân, ngay cả nam nhân với nam nhân cũng sẽ vô thức cảm thấy bản thân yếu hơn đối phương vài điểm. Vả lại, giữa nữ nhân với nữ nhân, đa phần sẽ có một người mạnh hơn. Việc này vô hình chung phản ánh quan điểm mà tôi vừa nói."

Jennie càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng hắng giọng cười nói: "Có một số việc quả thực là chúng ta có thể nhìn được bằng mắt thường. Nhưng có một số việc, sau khi người khác đóng cửa lại cũng không ai biết ai mạnh ai yếu. Dù mạnh mẽ đối xử với người yêu thế nào thì họ cũng sẽ dễ bị tổn thương thôi. Còn chuyện vợ ở nhà phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái, tôi nghĩ đây không phải là việc chỉ nữ nhân mới làm được, trái lại hẳn là để hai bên phối hợp mà thu xếp. Tương tự như vậy, các cặp đồng giới cũng không thể hạn định xem ai yếu hơn mà toàn quyền phụ trách việc nhà."

Quan điểm sống của nàng luôn được Jisoo đề cao, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng vừa dứt lời, Song tiên sinh đã mở to mắt không tin nổi, nhưng Jisoo khẽ cười, lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Jennie, tán thưởng câu đáp trả của nàng.

Song tiên sinh có chút không phục, ngồi thẳng dậy, chắp tay trên bàn, nhìn chằm chằm vào nàng: "Kim luật sư, cô không cảm thấy một người phụ trách bên trong, một người phụ trách bên ngoài, như vậy hôn nhân càng có thể dài lâu hơn sao?"

"Tôi cũng không nói như vậy. Ý tôi là nên được hai bên phối hợp thương lượng cùng nhau thu xếp, cũng không nên từ mới bắt đầu đã áp đặt một vài phương diện lên người đối phương."

Jennie vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy tư thái của người kia, nàng thả lỏng người dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, tay cầm tách trà, tư thế ung dung nhưng không mất phần tao nhã.

Đối với đối thủ, ngươi càng ung dung thì càng có thể tạo ra nhiều áp lực hơn cho hắn.

"Nhưng cả hai bên đều có ý thức làm những gì họ nên làm. Việc này không phải không hiệu quả lại còn không tránh khỏi xích mích trong lúc phối hợp sao? Ví dụ như một bên có ý thức nỗ lực làm việc, có tinh thần trách nhiệm với bạn đời cùng con cái. Trong khi đó bên kia thì chăm sóc tốt cho gia đình, hàng ngày giáo dục con cái để giảm bớt áp lực cho người yêu sau khi về nhà. Việc này không phải là tốt hơn so với phối hợp mà cô nói sao?"

Song tiên sinh vì nói quá nhiều, nói xong liền uống vài ngụm trà. Jisoo thấy thế liền đứng dậy cầm ấm trà lên. Hắn nghĩ cô rót trà cho mình, ánh mắt chuyển sang Jisoo, ai biết cô lại rót trà cho Jennie, cũng không để ý đến hắn.

Jennie mím môi cười, mang theo ý cười nhìn cô rồi nói với Song tiên sinh: "Ừm, Song tiên sinh nói xong chưa?"

Bữa cơm này nàng ăn không vào, nếu không thì có thể bị tư tưởng phong kiến của người kia đầu độc mà chết.

Nhưng vẻ mặt của nàng quá mức ôn hòa, nhìn không ra được tia không hài lòng, Song tiên sinh càng là đem giờ phút này để trao đổi.

Hắn tự rót trà cho mình rồi nói: “Ví dụ, giữa nam nhân và nữ nhân, nam nhân phải phụ trách nguồn tài chính của gia đình, đồng thời cũng phụ trách phụng dưỡng cha mẹ cùng giáo dục con cái thì đây là không thể. Như vậy nên để nữ nhân phụ trách việc nhà, chăm sóc người trong nhà cùng con cái, còn có bồi dưỡng cảm tình của hai người. Cũng ví dụ như tôi với cô, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, cô có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó ...."

"Ngừng lại."

Đôi mày của Jennie run lên mấy lần, tại sao nàng lại cho người này cơ hội tiếp tục nói trước mặt mình như vậy? Jisoo đã kìm nén khóe môi đang giương lên.

Nàng cầm túi xách, một tay nắm cổ tay cô đứng dậy, khuôn mặt đã có chút lạnh, nụ cười không chạm tới mắt. "Xin lỗi Song tiên sinh, buổi tư vấn hôm nay không thể tiếp tục nữa. Bởi vì quan điểm anh nói nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi. Cho nên, tôi kiến nghị anh cùng bằng hữu của anh nếu như có nhu cầu kiện tụng, có thể liên hệ trực tiếp với đối tác của tôi là La luật sư, cô ấy chuyên nghiệp hơn tôi."

Nàng nói xong, lôi kéo Jisoo giẫm giày cao gót rời đi, người sau vẫn còn nín cười.

Sau đó Song tiên sinh vẫn còn ngẩn người, lấy điện thoại ra bấm Messages gửi một câu cho mẹ: “Mẹ, mẹ không nói với Kim luật sư là con rất thích cô ấy, muốn kết giao với cô ấy sao?"

"Con ngốc hả? Nói xong đứa nhỏ đó có thể đi sao? Chúc con trai vui vẻ!"

Sau khi bước ra khỏi khách sạn, Jennie cảm thấy không khí trong lành hơn trong phòng, ý nghĩ suy đồi đó khiến nàng không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Chỉ là đáng thương La Lili bị nàng đem ra làm bia đỡ đạn, nhưng khuôn mặt băng lãnh của La Lili sẽ làm cho người ta không thể nói nhiều như vậy.

Nàng đi tới cửa xe dừng lại, thoáng chốc hít sâu một hơi không khí trong lành, hỏi cô: "Jisoo, tôi có thể phát biểu ý kiến ​​không?"

"Đương nhiên rồi, em nghe, chị nói đi." Jisoo mỉm cười với Jennie, ngoan ngoãn để nàng nắm lấy tay mình, trong lòng có chút ngượng ngùng từng tia dâng lên trên gò má, làm cho hai gò má trắng mịn có chút ửng hồng.

Jennie thẳng tắp nhìn Jisoo, siết chặt tay cô, lạnh lùng nói: "Đây đúng là kiến thức như sách giáo khoa của trực nam vậy!"

Jisoo cười một tiếng rồi bị nàng kéo lên xe. Bữa cơm này ăn không thành nên hai người không thể làm gì khác là phải về nhà ăn cơm, dọc theo đường đi Jennie thỉnh thoảng nói chuyện với cô về cuộc nói chuyện vừa rồi.

Cuối cùng đỗ xe đi tới tòa nhà, hai người không ở cùng một tòa nhà nên phải tách ra. Nàng gọi cô lại, ánh mắt có chút kỳ quái.

"Học tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Ừm... cái kia ...." Jennie chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, lại đi tới nhìn Jisoo nhỏ hơn mình một chút, "Ngực của tôi... rất nhỏ sao...?"

"Cũng ví dụ như tôi với cô, nếu như giữa chúng ta có mối quan hệ bất đồng, cô có thể cân nhắc đi nâng ngực hay gì đó ...."

Lời nói của nam nhân kia lại vang lên bên tai Jisoo, cô nhìn chằm chằm vào ngực nàng, đỏ mặt lắc lắc đầu. Lúc này, cô tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

"Em cảm thấy không nhỏ...."

Jisoo trả lời chỉ sau một giây, Jennie cảm thấy có chút không thoải mái, tựa như vào lúc này nàng mới nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi thực kỳ quái. Nàng ho khan hai tiếng, buông tay ra nói: "Trở về ăn cơm đi, ngày mai gặp lại."

Nhìn bóng dáng Jennie đang đi vào hành lang, Jisoo đột nhiên cắn chặt môi, nụ cười không tự chủ được nở trên khóe môi. Học tỷ, chị thật đáng yêu a....
.
.
.
.
.
Lisa vừa mới tan sở về đã bị ba mẹ thuyết phục đến Park gia ăn tối, nói ngày mai Chaeyoung đi rồi, nói thế nào thì trước khi rời đi hai người cùng ăn cơm với nhau mới đúng.

Kết quả là Lisa vốn đã không kiên định lại do dự, trong chốc lát liền mang theo hộp giữ ấm đi qua. Trong hộp giữ ấm là món ăn mà tối nay mẹ cô đã đặc biệt làm, là thịt bò kho cùng đậu phụ sốt cay mà Chaeyoung thích ăn.

Cha mẹ của Chaeyoung đã sớm biết Lisa đi qua, vừa mở cửa đã cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Lisa, cô ôn thanh chào hỏi: "Chú, dì, trong này là thức ăn mẹ con làm thêm, vẫn còn nóng."

Park Mason sờ sờ bụng mặt đầy ý cười: "Mẹ con bận tâm quá rồi a, con tới ăn cơm, chúng ta làm sao có thể không thêm món đây?"

Lee Claire mở nắp ra, nhìn lướt qua rồi đóng lại, vỗ vai chồng tức giận nói: "Nấu món này là cho Chaeyoung, đều là món Chaeyoung thích ăn."

"Ừ ừ, đúng, đúng. Xem đầu óc tôi này...."

Lisa mỉm cười đi theo hai vị trưởng bối vào nhà, khi vào phòng khách trước tiên tầm mắt của cô rơi vào ghế sô pha cùng cửa sổ sát đất, nhưng không thấy bóng dáng của nàng.

Claire bắt chuyện cùng cô ngồi xuống, nói: "Lisa, chương trình thực tế quay xong mấy ngày rồi. Con có nghỉ ngơi thật tốt chưa?"

Sau khi Lisa ngồi xuống, trên môi nở nụ cười, "Vâng, thật ra cũng không mệt lắm."

Người bên kia rót một tách trà, hỏi: "Thật không? Sau khi Chaeyoung trở về, đến ngày hôm nay vẫn luôn ngủ đến mặt trời lên cao a. Con nhìn con xem, mẹ con nói sau khi con trở về liền vội đi làm, sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa?"

Mason "Chậc" một cái, dáng dấp như đang thuyết giảng "Claire a, Lisa sao giống với Chaeyoung được? Chaeyoung làm việc cả ngày lẫn đêm, Lisa bên này tan tầm liền về nhà rồi. Không phải Lisa còn có bạn học Kim kia sao, cả sở sư vụ cũng không thể luôn làm việc như vậy."

Thật ra Lisa và Jennie chưa từng phân rõ ràng như vậy, nhưng lúc này không cần giải thích nhiều, cô chỉ cười không nói.

Cô lại giương mắt nhìn xung quanh, Claire thấy vậy liền giảo hoạt cười một tiếng, "Lisa, tìm Chaeyoung sao?"

Vẻ mặt của cô rất lãnh đạm, lại giống như thường ngày tùy ý giương mắt liền nhìn ra biểu hiện. Lúc này mục đích thực sự bị Claire vạch trần, cô không được tự nhiên chớp chớp mắt, khẽ "Vâng" một tiếng.

"Chaeyoung đang ở trong phòng, vừa nãy mới ra ngoài nghe điện thoại, hình như đang nói chuyện quay phim." Claire dùng cùi chỏ đẩy cánh tay của cô, cười đến thâm ý nói: "Lên đi, khi nào ăn cơm dì lên kêu hai đứa một tiếng."

Cô siết chặt hai ngón tay, khéo léo đáp lại: "Được, vậy con đi lên."

Dù cô là một người điềm tĩnh cùng cẩn thận, nhưng hiện tại không thể tránh khỏi giống như hôm qua nàng chần chờ bất định đứng ở cửa. Cô đứng lặng ở cửa phòng hồi lâu, nghĩ lại lời thì thầm đêm qua Chaeyoung đã nói bên tai.

Trong lòng có cái gì đó như muốn trào ra, khóe môi không khắc chế được có độ cong nhàn nhạt, cuối cùng cánh tay đang giơ lên ​​cũng hạ xuống gõ cửa phòng.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top