Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ vật của Chaeyoung không ít, những danh hiệu mà nàng có được trong mấy năm qua còn có quần áo, đều tràn đầy hai chiếc vali, gần như không đủ nhét vào.

Trước khi ăn tối, hai người rời Phượng Hoàng về nhà, trên đường còn mua chút đồ ăn. Về đến nhà, Chaeyoung liền bắt tay vào thu thập đồ đạc.

Đầu tiên nàng đặt chiếc cúp vào tủ kính trong thư phòng của cô, cuối cùng là quần áo của nàng.

Lisa ở một bên nhìn, định xắn tay áo giúp nàng.

Chaeyoung đẩy cô ra ngoài, "Mình không muốn cậu giúp, cậu đi nấu cơm đi, chờ mình làm xong liền có thể ăn cơm."

Lisa nhìn thoáng qua vali, "Nhiều quần áo như vậy, thật sự không cần tôi giúp sao?"

Chaeyoung lắc đầu dứt khoát nói: "Không cần, mình muốn chỉnh lý xong lập tức ăn cơm. Cậu đi nấu cơm đi, hôm nay tùy cậu nấu."

Lisa sờ sờ tóc nàng, khóe môi nhẹ câu, nói: "Vậy khi nào muốn giúp thì gọi tôi, nếu không cần thì chỉnh lý tốt rồi đặt vào vali, ăn cơm xong để tôi thu thập."

Chaeyoung kéo tay cô xuống, đẩy cô ra khỏi phòng, thúc giục nói: "Mau đi đi, mình đói rồi."

Lisa không thương tiếc bị đẩy vào bếp nấu cơm, còn Chaeyoung ở trong phòng thu thập quần áo.

Rất lâu trước đây, nàng đã từng tưởng tượng rằng khi lớn lên, ngoài một hôn lễ với người yêu, còn có một cuộc sống bình dị như vậy.

Giày dép của hai người sẽ được xếp gọn gàng trên tủ giày ở cửa ra vào, quần áo của hai người sẽ được treo cùng không phân biệt nhau, hai người sẽ ngồi vào bàn ăn cơm gắp thức ăn cho nhau, mỗi lần ánh mắt chạm đến sẽ nhìn nhau mỉm cười.

Nàng đã từng nghĩ cuộc sống này có thể sẽ không có, nàng rất sợ phải trải qua cuộc chia ly khác, thậm chí không cho chính mình cơ hội bắt đầu.

Nhưng hiện tại, bức tranh trong tưởng tượng ban đầu đã dần dần đầy đặn hơn, hình ảnh bên trong đều là cùng một người, chính là người đã quen lạnh lùng, có thể khiến người ta cả người phát lạnh.

Ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, có một chồng áo khoác mùa đông, Chaeyoung xếp áo khoác lên trên, lần thứ hai thả xuống, tay vô tình quét phải một vật mềm mại.

Nàng lôi ra thì thấy đó là một chiếc gối hình vuông, có in nhân vật chibi. Phong cách này khiến mọi người khó phân biệt được là người được vẽ như thế nào, nhưng nhìn sơ qua thì Chaeyoung đã nhận ra, đó là bộ phim mà nàng đã quay hai năm trước.

Bởi vì có một hình xăm trên mặt nhân vật, trông táo bạo cùng xinh đẹp, nàng nhớ kỹ loại tạo hình này.

Chaeyoung ôm gối, trước mắt phảng phất xuất hiện một hình ảnh, Lisa đang ôm cái gối này ngồi ở ghế sô pha xem TV, đột nhiên có cuộc gọi đến, cô buông lỏng tay, lấy điện thoại trả lời, nhưng từ đầu đến cuối không buông gối.

Mũi Chaeyoung chua xót, đột nhiên nàng tưởng tượng lúc ở bên ngoài quay phim hai năm trước, Lisa chịu đựng thống khổ cùng tình ý trong lòng, còn cẩn thận gửi tin nhắn cho nàng, thật lâu mới gọi cho mình một lần. Đại khái đều nói cho nàng biết tình hình trong nhà, để cho nàng không cần lo lắng.

Thật ra cô không phải không muốn liên lạc, nhưng đúng như lời cô nói ngày đó, nếu cô bước sai một bước, liền không có hiện tại.

Lúc Lisa bước vào, Chaeyoung bỏ vài thứ vụn vặt vào ngăn kéo, cất cuốn album đi.

Đôi mắt cô nhạy bén, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc gối trên giường.

Từ ngày đầu tiên Chaeyoung chuyển đến, cô đã mở hoàn toàn lĩnh vực riêng tư của mình với nàng. Những vật kia là những thứ làm dịu nỗi nhớ thương, cô sẽ không chủ động lấy ra, nhưng cô không muốn vứt bỏ, cứ cất đi như vậy. Về việc Chaeyoung có phát hiện hay không, cô không nghĩ quá nhiều.

Lisa nhẹ nhàng bước tới, vươn tay từ phía sau ôm lấy eo Chaeyoung, thở dài bên tai nàng, cố ý hỏi: "La yeobo, làm sao lại lật ra đồ của tôi vậy?"

Chaeyoung đẩy ngăn kéo vào, nhẹ nói: "Cậu có thể suy tính một chút, thừa dịp mình còn chưa lật ra hết mà tự mình thú nhận đi."

Lisa chống cằm lên vai nàng, thành thật nói: "Không cần nữa, có cái này rồi."

Nàng không thể không để Lisa lộ ra vẻ yếu đuối trong chốc lát, nhưng khi cô đến gần, thanh âm nhẹ một chút, nàng liền không đành lòng trêu chọc. Đặc biệt là sau khi biết những gì cô đã làm trong nhiều năm qua, lòng nàng tràn đầy thương tiếc.

Chaeyoung xoay người, hô hấp lấy thân thể của Lisa, giống như có mùi thức ăn. Nàng mím môi cười, rốt cuộc là cái người không dính khói bụi trần gian này đã vì nàng mà có chút thế tục.

“Park yeobo." Chaeyoung vuốt mái tóc dài trên vai cô, cười như không cười nói: “Cậu còn kém hơn đứa nhỏ kia một chút, cả phòng em ấy đều là mình, cậu chỉ có một cái gối."

“Một cái là đủ rồi.” Lisa không né tránh, ôn nhu ôm nàng vào lòng. “Lúc nghĩ đến cậu thì cứ ôm nó một chút, cho nên không cần nhiều như vậy. Hơn nữa, đồng nghiệp của tôi thỉnh thoảng tới, nếu như họ phát hiện, khả năng liền sẽ bị cậu biết. Như Jung Haein a, nhìn thấy cậu nhất định sẽ nói rất nhiều."

Chaeyoung ghé vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, La Lili nhà chúng ta là đang ăn giấm sao?"

Lisa hỏi ngược lại: "Đoán xem?"

"Mình đoán là ...." Chaeyoung híp mắt cười nhẹ nhàng thở ra bên tai cô, "Mình đoán chắc là uống phải một hũ giấm to, là loại chua nhất a."

Lisa trầm thấp cười không trả lời, chỉ là hai tay vẫn ôm chặt Chaeyoung.

Trước kia cô không có thân phận có thể yêu nàng, những cảm xúc đi cùng tình yêu đó chỉ có thể âm thầm nén chặt trong đáy lòng. Ngay cả khi hai người kết hôn vài tháng trước, cô cũng không thể thổ lộ tình cảm của mình.

Cô từng nghĩ nếu thật sự chỉ là bạn thì ít nhất cũng có thể quan tâm, yêu thương qua cuộc hôn nhân này. Đối với cô, có thể cùng nàng già đi, chỉ là bạn thôi cũng đủ rồi.

Hiện tại, cô có thể không cố kỵ mà yêu, không cần phải che giấu nữa. Cô có thể quang minh chính đại ăn giấm, lúc nhớ thì có thể ôm nàng vào lòng, có thể mặc quần áo cùng chải tóc cho nàng, không phải lo lắng những cảm xúc đó vô tình bộc lộ.

Chaeyoung chạm vào mái tóc dài của cô, nói nhỏ vào tai cô: "Lisa, kể cho mình nghe cuộc sống của cậu trong những năm qua được không? Mình muốn nghe, mình muốn biết, muốn xem cậu nghĩ gì về mình."

Lisa nhìn nàng hỏi: "Rất muốn biết sao? Có thể sẽ rất nhàm chán, cũng rất vô vị, lại rất buồn tẻ. Không có nơi nào có thể hấp dẫn cậu cả."

Trái tim Chaeyoung mềm mại, ôm mặt Lisa hống cô: "Mình muốn biết là chuyện liên quan đến cậu a, còn những chuyện liên quan đến mình, một chữ đều không cho phép cậu giấu giếm."

Lisa hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút, liền nắm tay Chaeyoung đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Muốn nghe thì ăn cơm trước đi. Ăn cơm xong chúng ta đi tản bộ, tôi từ từ kể cho cậu nghe."

Sau khi ăn xong, rất nhiều người sẽ đi tản bộ trong hoa viên, căn hộ mà Lisa mua ở vị trí tốt, không chỉ có phong cảnh không tệ, mà tiện nghi giải trí cũng không thiếu.

Đêm đang đến gần, gió thoảng qua, nhiều người trong cộng đồng ra ngoài tản bộ, có những cặp vợ chồng già, trong đó có một gia đình ba người có con nhỏ.

Mùa thu đang đến gần, gió về đêm chuyển từ ấm sang lạnh.Lisa cùng Chaeyoung nắm tay nhau nhàn nhã dạo bước dọc theo thảm hoa, đi vể hướng mặt trời lặn.

Lisa nhàn nhạt hỏi: "La yeobo, đồ ăn tối nay có hợp khẩu vị không?"

Nhìn thấy điệu bộ này của cô, Chaeyoung cũng phối hợp nở nụ cười: "Tất nhiên là hợp rồi, món cá hấp rất ngon, quả nhiên là La đại đầu bếp."

Lisa mỉm cười, dưới mặt trời lặn, trong mắt cô lóe lên gợn sóng, "Chỉ có cá hấp ngon thôi sao? Còn rau trộn khoai tây thì sao? Còn có món khác nữa?"

“Đều ngon, món nào cũng giống món ăn trong nhà hàng lớn, à không, ngon hơn.” Chaeyoung nắm chặt tay, không keo kiệt mà tán thưởng.

Khóe môi Lisa cong lên, trong lòng ấm áp, nâng cằm nói: "Chaeyoung, tôi chuẩn bị bắt đầu kể chuyện, cậu nghe cho kỹ, tôi không nói lần thứ hai."

Chaeyoung buông tay ra, nắm lấy cánh tay cô, "Ừm, mình xin rửa tai lắng nghe."

Lisa im lặng một lúc, nhìn về phía xa, ánh mắt rơi xuống hồ nước nhân tạo cách đó không xa, lại rơi trên cầu đá, cho đến khi sự im lặng tựa như dài bằng một thế kỷ, cô mới khẽ nói: "Ngôi nhà này là do ba tôi tặng khi tôi tốt nghiệp đại học, lúc đó ông ấy cho tôi chọn, tôi liền chọn nơi này, phong cảnh rất tốt, phong cách cũng vậy, quan trọng nhất chính là không phải người mới ra trường sẽ chọn, ngược lại giống như người có gia đình sẽ chọn."

Cô dừng lại, Chaeyoung cười hỏi cô: "Sau đó thì sao?"

Lisa nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười rồi hé môi nói: "Sau đó, ngày đầu tiên tôi chuyển đến, một người hàng xóm hỏi tôi: Cô gái, cô sống một mình trong ngôi nhà lớn như vậy không sợ sao? Tôi nói, tôi không sợ, tôi thường rủ đồng nghiệp đến tụ tập, nơi này rộng rãi chúng tôi có thể ở cùng. Lại sau đó, người hàng xóm liền cười tôi, nói rằng đây là lần đầu tiên thấy người mua nhà lại cân nhắc đồng nghiệp đến chơi không đủ không gian như vậy"

Chaeyoung lờ mờ cảm nhận được mục đích thực sự của Lisa lúc đó, trái tim nàng khẽ run lên, siết chặt tay của cô.

Lisa dẫn Chaeyoung đi về phía hồ nhân tạo, thanh âm của cô trong trẻo ôn nhuận không còn lãnh đạm như trước kia: "Thật ra, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ cảm thấy muốn có một căn nhà đủ rộng rãi, muốn có người ở cùng. Có cô ấy ở đây, ngôi nhà này mới có thể được gọi là "nhà". Chúng tôi có thể trang trí ngôi nhà này theo ý mình, những thứ cô ấy thích, cô ấy muốn, tôi đều mua về, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi. Buổi tối, chúng tôi có thể cùng ăn cơm, cùng xem các chương trình truyền hình, cùng ăn một quả táo, cùng tắm rửa, cùng ngủ chung. Trước khi đi ngủ, cô ấy sẽ cùng tôi nói lời chúc ngủ ngon, ngày hôm sau chúng tôi lại tiếp tục cuộc sống như vậy, không khoa trương, không oanh oanh liệt liệt, chỉ như vậy là đủ rồi."

Chaeyoung cảm thấy hốc mắt mình như có thứ gì đó trào lên, sưng đến mức nàng không thể nói được gì, ngay khi vừa mở miệng đã cảm thấy câm lặng.

Hai người đi bộ đến hồ nhân tạo, có trẻ em chạy xung quanh trong gian hàng ở trung tâm cầu đá, người lớn la hét để trẻ em thận trọng cười đùa, nhưng những việc này không lọt vào tai hai người.

Lisa đặt hai cái khăn giấy lên bậc thềm, vừa kéo Chaeyoung vừa ngồi xuống, trên mặt hồ có gió thổi qua, tại lúc chuyển mùa càng thêm mấy phần lạnh lẽo.

Chaeyoung ngồi xuống, nắm lấy cánh tay của cô. Một lúc sau, cuối cùng nàng mới có thể nhẹ nhàng nói: "Còn gì nữa không? Mình nghe chưa đủ."

Ánh mắt Lisa đảo qua, rơi vào trên mặt Chaeyoung, đôi mắt dịu dàng, "Còn có, ngoài những chuyện vừa rồi, có lẽ chúng tôi còn có thể đi xem phim của cô ấy. Kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất tốt, cô ấy là người rất thiện lương nhưng lại có thể diễn nhiều nhân vật có tính cách khác nhau, có tàn nhẫn, có mềm yếu, mỗi một người đều giống như cô ấy, nhưng lại không chân chính là cô ấy."

Chaeyoung dựa vào vai cô, hoàn toàn trầm luân vào lưới tình do cô dệt ra, cô rõ ràng là một người không nhiệt tình, sao lại có thể ôn nhu như vậy? Cảm giác giống như bắt đầu từ lúc kết hôn liền trở nên hoàn thiện từng ngày. Trước đó, tính từ duy nhất mà nàng có thể nghĩ về cô cũng chỉ là lãnh mạc.

“Cô ấy hẳn là rất may mắn, phải chăng kiếp trước cô ấy làm nhiều việc tốt nên kiếp này mới có thể gặp được cậu.” Nước mắt từ khóe mắt Chaeyoung rơi trên vai Lisa, thanh âm nàng nhẹ nhàng, đặc biệt mềm mại. "Có lẽ cô ấy cũng sẽ tự hỏi bản thân, liệu mình có đáng để cậu yêu nhiều như vậy không."

Lisa xoa tóc Chaeyoung, đem hàng vạn nhu tình đều tan vào trong lời nói: "Vậy thì tối nay cô ấy sẽ phải bị tôi giáo huấn một lần mới được. Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy đều nghĩ mãi không hiểu. Cô ấy nên biết, tình yêu không nên hỏi có đáng hay không."

Cô tách khỏi tay Chaeyoung, hai tay ôm nàng vào trong ngực, cười nhạt hỏi: "Chuyện của tôi đã kể xong rồi, La yeobo có hài lòng không?"

Chaeyoung tựa vào trong ngực Lisa, lắng nghe tiếng người huyên náo bên tai cùng nhịp tim gần trong gang tấc, trầm ổn như vậy, làm người an tâm, làm người quyến luyến.

“Coi như hài lòng, ngoại trừ đoạn cuối.” Chaeyoung ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng, “Có người hiện tại có tài, còn muốn giáo huấn mình, cậu định giáo huấn thế nào đây?"

"Ừm...." Lisa suy nghĩ hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch lên, "Đoán xem."

Chaeyoung khẽ cười, duỗi ngón tay ra đẩy trán cô, "Trong đầu cậu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? Mình muốn vạch trần bộ mặt thật của cậu với đồng nghiệp a."

Nàng cùng Lisa bốn mắt nhìn nhau, đem lưu luyến nhu tình của nhau in sâu vào trong mắt, trong không gian không yên tĩnh này, trong lòng nàng chỉ có thể nghe thấy người này, trong lòng càng không ngừng phát lại cố sự kia.

Nàng muốn dùng hết dũng khí cùng vận khí để yêu Lisa, cho dù thua cũng không hối hận.

Chỉ cần là Lisa, nàng đều nguyện ý.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top