Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.3

Nạn nhân bị cưỡng hiếp, mất nhiều máu, loét bao tử nặng vì thuốc tẩy, nó thấm vào tử cung khả năng có con sau này chưa tới 10%. Vậy mà không chết xem ra cô ta phước lớn mạng lớn.

"Madame Phác, nạn nhân tên Mẫn Mẫn, 20 tuổi, hiện đang là sinh viên, cả cô lao công và cô gái đó đều xác nhận phát hiện nạn nhân vào khoảng 4 giờ sáng, cô lao công chắc chắn như vậy, vì cô ấy mỗi một tiếng đồng hồ sẽ đến để vệ sinh một lần.

Anh Hứa – chủ quán cho biết, nạn nhân và hai người bạn là khách quen tại Whistle, mối quan hệ chỉ dừng lại chủ - khách. Anh bảo vệ và cô lao công cho biết bản thân không quen biết cô ta. Cô gái trẻ có thể xác nhận đó là lần đầu tiên cô ta gặp nạn nhân.

Hai người bạn, Minh Hạo và Cao Minh, được biết là bạn học từ cấp ba với nạn nhân, cả ba cùng nhau đi ăn và tới đây nhảy nhót." Tử Du quay về với cuốn sổ ghi đầy chữ, luyên thuyên về những gì mình vừa tra khảo được.

"Được. Phiền anh Hứa đưa chúng tôi đến phòng điều khiển để kiểm tra camera của quán. Biết đâu có manh mối."_ chắc chắn là phải để lại dấu vết chứ nhỉ, madame Phác nghĩ.

"Mời đi theo tôi, hướng này" _ anh Hứa lịch sự mời mọi người vào phòng giám sát.

Cô chăm chú nhìn vào màn hình, màn hình các camera tổng hợp của quán, vừa tối đen vừa đèn chói mắt, đôi mắt muốn nổ ra chẳng thấy rõ mặt người nữa.

"Hai anh ngồi bàn nào?" _ madame khoanh tay nhìn thẳng, hỏi lửng.

"Madame, chúng tôi ngồi bàn số 8, đây này, lúc này ba chúng tôi vẫn còn ngồi chung với nhau này" Cao Minh nhanh nhẹn lên tiếng, ngón trỏ đồng thời cũng chỉ vào màn hình.

"Phóng to bàn số 8."

Nhân viên an ninh phòng điều khiển theo lời madame anh ta phóng to màn hình cho đến khi nhận dạng đủ mặt tất cả. Lúc này ba người bọn họ đang nhảy với nhau, xem ra cô gái này cũng phóng khoáng quá rồi bạn bình thường mà vuốt ve ôm ấp, tự madame cũng có nét cau mày vì cảnh thân thiết trước mặt.

Người con gái trong màn hình có dấu hiệu rời đi.. 3 giờ 40 phút.. theo sau đó Minh Hạo cũng rời bàn vào 3 giờ 42 đến 3 giờ 55 thì quay lại. Lúc này cô lao công chạy ra hối hả gặp anh Hứa và anh bảo vệ tại nơi gần cửa ra vào lúc 4h00 tức là cô lao công không nói dối.

"Minh Hạo anh làm gì trong khoảng thời gian từ 3 giờ 42 đến 3 giờ 55 phút?"

"Tôi.. tôi.."

"Có phải anh có tình cảm với nạn nhân, nhân dịp này nên mới muốn nạn nhân là của mình, nhưng nạn nhân không chấp nhận, phản kháng kịch liệt, nên anh mới cưỡng hiếp nạn nhân đúng không?" _ Madame nhìn Minh Hạo, bắt đầu lên giọng thái độ như con hổ muốn ép chết một chú nai tơ. Cậu ta gương mặt vô cùng lo lắng sợ sệt, trán lấm tấm đổ mồ hôi lạnh bàn tay có chút run run, với tình trạng của cậu ta madame không nghi ngờ cậu ta phạm tội mới là lạ.

"Không! Không phải! Tôi không có làm điều đó với cô ấy."

"Anh yêu nạn nhân, khi thấy nạn nhân đi một mình vào toilet, anh đã nảy ra ý đồ và đi theo để thực hiện hành vi đồi bại của mình nhưng không ngờ đã quá mạnh tay nên phải phi tang mọi thứ và rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra." madame trợn mắt, ánh mắt và lời nói đều trở nên cương quyết.

"Không phải tôi!!!!!!!"

"Anh Minh Hạo, chúng tôi nghi ngờ anh là hung thủ cưỡng hiếp Mẫn Mẫn, anh nên thành thật khai báo với chúng tôi. Nếu anh cố che giấu sự thật thì tôi báo cho anh biết tội của mình sẽ bị phạt tổng cộng bao nhiêu năm tù." cả tổ điều tra ngoài Madame Phác ra ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ madame hung hăng và đáng sợ cỡ này. Cả những người khác đến nước bọt cũng không dám nuốt.

"Tôi không phải là hung thủ.. lúc đó.. lúc đó.. tôi tôi đang cùng một cô gái khác quan hệ tại phòng vệ sinh nam." anh thanh niên đối diện madame xem ra đã không chịu nỗi nữa, mếu máo thú thật.

"Minh Hạo, ai làm chứng cho anh điều anh nói với chúng tôi là thật?!"

"Tôi có tin nhắn của hai chúng tôi làm bằng chứng, còn không tôi sẽ gọi cô ấy đến ngay bây giờ."_ Minh Hạo rút chiếc điện thoại trong túi quần ra gọi cho ai đó trông tưởng chừng sắp khóc đến nơi.

Và rồi cả đội chúng tôi ngồi đợi cô ta đến vì hiện tại Minh Hạo chính là nghi phạm lớn nhất.

Lúc sau, một cô gái thân hình đẩy đà, áo hai dây váy ngắn xem ra với phong cách này cũng xem là dân chơi, gout cái tên này cũng được lắm.

Cô ta xác nhận cả hai đã quan hệ với nhau vào khoảng thời gian đó, tin nhắn trong điện thoại là bằng chứng cho lời nói của hai người họ, thậm chí còn tìm được bao cao su đã được sử dụng có tinh dịch của cậu ta trong thùng rác ở phòng vệ sinh nam.

Theo quan sát camera thì đã thấy cô gái đó vào khoảng thời gian xảy ra vụ việc cũng đã rời bàn của mình và về cùng nhau. Lúc này, madame ôm đầu chán nản, tiện miệng quăng cho người được thả ra một câu. "Cô trông đợi gì từ một người chỉ cho mình vỏn vẹn mười phút sung sướng chứ?"

Nghi phạm lớn nhất có bằng chứng ngoại phạm.

Việc điều tra đi vào bế tắc.

Camera đường vào phòng vệ sinh nữ đã bị hư, không thể biết rõ ai đã vào đó. Chỉ có thể quan sát người khác ra vào khu nhà vệ sinh chung từ camera ngoài sảnh đến đường vào khu nhà vệ sinh.

Vậy thì,..

Điều tra những người đi vào nhà vệ sinh vào khoảng thời gian đó. Xem đi xem lại cũng hơn trăm lượt,

"Trình Vũ, Trịnh Hoàn tìm tất cả những người ra vào nhà vệ sinh từ khoảng 3 giờ 40 phút đến 4 giờ."

"Yes madame."

Ba vết đâm hình tam giác có ý nghĩa gì? Tại sao hung thủ lại phải làm như vậy? Một tên tội phạm biến thái kĩ tính khát máu? Những luồng suy nghĩ rối tung trong đầu madame lúc này chợt vì một tiếng chuông điện thoại mà choàng tỉnh.

"Alo, sao? Đã rõ, chúng tôi tới ngay."

Tiếng của Tư Nguyên phát ra trong không gian trầm lặng, nhìn cái gương mặt của Tư Nguyên madame gượng nhìn biết chắc là chẳng có gì tốt đẹp nữa rồi. Tư Nguyên với gương mặt trầm trọng nhìn bọn họ xong đi lại gần phía madame Phác và Tử Du đang ngồi, cất chiếc điện thoại vào túi quần rồi lên tiếng..

"Madame Phác, có án mạng tại bar Angel. Chúng ta cần đến đó để điều tra."

Không phải chứ, sao án mạng tại bar không vậy? madame trố mắt.

"Tử Du, chuyển vụ này qua tổ Tệ nạn, báo cho sếp Trương theo dõi"

"Yes Madame"

Cả đội nhanh chóng đi tới hiện trường mới.

.

Bar Angel cách đó khoảng bốn trăm mét, cũng nằm trong khu ăn chơi tại đây. Một quán bar tầm trung, xem ra thiết kế tại đây cũng rất độc đáo, kiến trúc, phong cách hoàn toàn mới lạ.

[Hiện trường vụ án, nhà vệ sinh bên trong bar Angel]

Cả đội bước đến hiện trường vụ án, nhà vệ sinh. Đập vào mắt cô là hình ảnh nạn nhân nằm bất động dưới sàn nhà trong khoảng không từ buồng số một đến bồn rửa tay, có một chiếc gương lớn trước bốn buồng vệ sinh.

Toàn thân nạn nhân đều chi chít vết bầm, đặc biệt trên cổ hiện lên vết dây siết, bước đầu nghi ngờ là bị siết cổ đến chết. Đôi mắt cô ta vẫn còn trừng trừng nhìn lên trần, khóe mi vẫn còn ươn ướt, khoé môi cũng vô thức mà giần giật.

Madame tiến đến gần cái xác của cô ta, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay run lên trong không trung, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của cô ta.

Thật khốn nạn!

"Tư Nguyên, Trình Vũ ở đây xem xét tình hình, giữ nguyên hiện trường chờ đội khám nghiệm đến, Tử Du, Trịnh Hoàn theo tôi ra ngoài" __ không nên ở đây lâu, nhất quyết phải tìm được hung thủ càng nhanh càng tốt, madame tự nhủ.

"Yes Madame" cả bốn đồng thanh trả lời.

Đợi Madame và hai đồng nghiệp kia đi khỏi, Trình Vũ uể oải vươn vai lắc đầu, than thở với tiền bối Tư Nguyên.

"Haizz, em cũng muốn được ăn tết lớn, nhưng như vầy thì quá khủng rồi."

"Cậu đi rà soát xung quanh xem xem có manh mối không? Tôi sẽ ở đây đón tổ khám nghiệm. Muốn nghỉ ngơi thì mau mau phá xong vụ này đi. Nhanh lên." Tư Nguyên cả đêm bị quay như chong chóng khó tránh nổi cáu gắt mà quát đàn em của mình. Suy cho cùng vẫn là không ai trong tổ được yên thân, than trách thì phá được án sao.

.

Madame chống nạnh nheo mắt nhìn người đàn ông mặc vest trắng đang ngồi tại bàn, tự đoán có vẻ anh ta là chủ quán.

"Anh là chủ quán ở đây?"

Anh ta không trả lời, bất lịch sự quá rồi đúng không? Nghĩ mình là ai mà không xem ai ra gì.

"Tôi – Phác Thái Anh, Thanh tra cao cấp tổ trọng án Tây Cửu Long. Đề nghị anh hợp tác điều tra. Tôi hỏi lần nữa, anh có phải chủ quán bar này không?" _ vừa nói vừa giơ chiếc thẻ thanh tra đang được đeo trên cổ cô lên. Đi thẳng đến chiếc ghế đối diện ngồi nhìn anh ta đang nghịch chiếc điện thoại của mình. Vest trắng kết hợp với áo sơ mi loè loẹt, phong cách vừa mát mẻ vừa kín đáo trang trọng.

Cái mặt anh ta cứ đờ ra và mắt thì dán chặt vào điện thoại.

"Anh là chủ ở đây?"

"Ừm". Âm thanh rất bất hợp tác, và thái độ tên chủ quán cũng như vậy.

"Tôi đề nghị anh hợp tác điều tra"

"Tôi biết gì đâu mà điều tra tôi, tôi uống say không nhớ gì hết" và anh ta chối bỏ mọi trách nhiệm.

"Anh và nạn nhân có quan hệ gì?"

" ..."

"Nếu không đủ tỉnh táo anh có thể nhờ phòng giám sát trích xuất camera an ninh hỗ trợ chúng tôi điều tra khách ra vào được không?"

"..."

"Vậy cho hỏi anh có quen biết gì với nạn nhân không?"

"..."

Cái tên này đúng là đụng đến lòng tự trọng của Phác Thái Anh rồi, chưa từng có ai dám phớt lờ thanh tra như vậy, Madame như muốn đấm mấy phát vào cái bản mặt của anh ta.

"Bây giờ anh có chịu nói không? Rốt cuộc mối quan hệ của anh với cô gái này là gì?" __ cô lớn tiếng nhìn anh ta.

Madame Phác có lẽ vì mất ngủ nên mất bình tĩnh thật rồi, đến cả chân đã gác hẳn lên mặt bàn, tư chất điềm đạm thông thái của một thanh tra đã hoàn toàn biến mất. Điên thật.

Sau đó thì thật nhanh chóng tổ khám nghiệm hiện trường đã tới, đây cũng là lần đầu tiên madame Phác chạm mặt với bác sĩ Lạp, nhưng khi bác sĩ Lạp mở lời chào hỏi thì madame trông có vẻ không hân hoan lắm, có lẽ, vì tính khí cô madame này thật sự không nể nang ai, hoặc cũng như theo phỏng đoán của Tư Nguyên, mọi sự cáu gắt đều đến từ việc thiếu ngủ mà thành.

**

Nhìn vẻ mặt chán nản của Tư Nguyên, Anh Đào rất muốn tống chiếc sandwich trên tay vào miệng của cậu. 7h30 sáng đáng lẽ ra phải bắt đầu tận hưởng một ngày mới năng lượng chứ, nhìn cậu ta kìa. Ngáp ngắn ngáp dài, nét mặt như có ai vừa lấy mất sổ gạo nhà cậu ấy.

"Cà phê nóng không? Dù không ngon nhưng ít ra tỉnh ngủ." Anh Đào uể oải hét xu vào tủ cà phê tự động trong hành lang sở cảnh sát, chọn bừa hai ly espresso nóng, theo thường lệ đưa cho Tư Nguyên.

"Sao cô còn tâm trạng ăn uống được vậy?" Tư Nguyên chậm rãi hớp ngụm cà phê đầu tiên, nhìn Anh Đào ngấu nghiến chiếc sandwich còn lại mà thắc mắc.

"Bộ lạ lắm hả? Sáng thì phải ăn, ăn xong rồi mới đi làm. Ăn no thì mới đủ tỉnh táo để tập trung cho công việc chứ. madame Lạp của tôi dặn vậy đó." Anh Đào thẳng thắn, đúng là sếp nào thì nhân viên nấy thôi.

"Chà! Hình như có ai nhắc đến tôi? Đông đủ quá! Tư Nguyên, Anh Đào chào buổi sáng, chúc một năm mới tốt lành." Madame Lạp là cấp trên của Anh Đào, nhân viên sở cảnh sát hiếm khi gọi cô với cái tên này. Mọi người chỉ quen với cái tên bác sĩ Lạp, vì thời gian trước Bs Lạp chỉ toàn dành thời gian cho giải phẫu, muốn tìm đươc cô chỉ cần đến nhà xác là gặp.
"Bác sĩ Lạp cô cũng biết đùa quá, hai người vừa từ phòng xác về lại đến thẳng đây luôn sao? Mất ngủ cả đêm, đáng lẽ hai cô nên về nghỉ ngơi mới phải." Tư Nguyên

"Không cần đâu. Đông đủ ở đây rồi thì hay quá. Tử Du vừa gửi báo cáo qua, thay vì ở đây tám chuyện chi bằng chúng ta cùng vào văn phòng của tôi thảo luận đi." madame Phác dứt khoác nói cũng đồng thời ra hiệu cho Anh Đào nhanh chóng ăn xong miếng sandwich còn thừa trên tay. Đột nhiên làm cho Anh Đào cảm thấy mình đang gặp phải một bà cô già nghiêm khắc, đến đùa cũng không biết đùa một câu.

Anh Đào liếc Tư Nguyên, liếc luôn qua cả bác sĩ Lạp cố tìm một bàn tay tương trợ trong tình huống khổ sở này, mong cấp trên của mình có thể nói đỡ một câu. Cũng không đến mức khiến cấp trên mới của tên Tư Nguyên đáng ghét nghĩ là bản thân Anh Đào là người không có chuyên môn chỉ biết ăn uống giải trí. Nào ngờ, cả hai đều không hề nói đỡ một tiếng nào thậm chí còn răm rắp nghe theo, một hơi nối gót theo chân vị madame tiến về phòng làm việc. Cố ngốn một hơi miếng sanhwich cuối, Anh Đào cũng đành đi theo.

Phòng làm việc của madame mới tối giản đến kinh ngạc, không có bất kì một chậu cây hay lọ cắm hoa nào trên bàn, cửa sổ cũng đóng kín, không có nắng, không có nước uống, cũng không có trà hay cà phê.

"Đây cũng gọi là phòng làm việc sao?" Anh Đào bĩu môi, thì thầm.

"Xin lỗi, vì mới chuyển công tác đến nên tôi không kịp trang bị vật dụng cần thiết gì. Nên là chúng ta nói nhanh tìm ra manh mối hỗ trợ điều tra rồi tôi sẽ để mọi người về sớm." madame Phác có chút dịu giọng, để ý đến thái độ của Anh Đào cô liền có chút suy nghĩ, mời cả ba cán bộ đến nhưng không chuẩn bị nổi một tách trà cũng xem như không lịch sự lắm.

"Không sao, không sao. Phá án quan trọng hơn." Bs Lạp nói đỡ một tiếng, mọi người cười cho qua, vẫn nên là tập trung vào vụ án trước.

Madame Phác tập trung thuật lại các chi tiết quan trọng về vụ án, nạn nhân Lâm Gia Tuệ hai mươi tuổi sinh viên đại học bị sát hại tại quán bar Angel. Nguyên nhân tử vong được kết luận theo báo cáo từ bác sĩ Lạp là ngạt thở.

"Bằng một sợi dây mỏng?" madame Phác dừng lại trên tờ giấy báo cáo giây lát.

"Phải. Tôi cho rằng hung thủ siết cổ nạn nhân rất khéo, nếu trong lúc khám nghiệm lơ là tuyệt đối không nhìn ra được vết hằn mỏng." Bác sĩ Lạp quả quyết.

"Về phần vật dụng, tất cả đều chỉ tìm thấy mẫu vân tay của nạn nhân. Gồm son môi YSL, túi xách YSL, ví tiền YSL đều là hàng thật chính hãng, nhưng mọi người biết điều gì thú vị không? Tiền trong ví của cô ta thậm chí không trả nổi cho một cuốc taxi. Tôi tự hỏi nếu con người khoe mẻ quá nhiều bên ngoài nhưng trong ví là không có tiền thì dám đi đến quán bar một mình sao?" Anh Đào vừa báo cáo nhưng cũng vừa mỉa mai.

"Vậy thì chắc kèo cô ta không đi một mình?" Tư Nguyên mắt dán vào sổ ghi chép, nói chuyện mặt không ngẩng lên.

"Có gì mới không, Tư Nguyên?" Madame Phác chống cằm.

"Cô gái này không hiểu lí do vì sao đã xóa hết tất cả nhật ký cuộc gọi, tin nhắn và cả danh bạ. Nhưng lại có một số điện thoại gọi cho cô ta rất nhiều lần nhưng nạn nhân không hề bắt máy." lúc này Tư Nguyên mới nhìn vào người đối diện mình nói chuyện.

"Đã điều tra chủ số điện thoại đó chưa? Có thể đó là hung thủ." madame hỏi khẩn trương.

"Không có kết quả, đó là số điện thoại đăng kí lậu, chúng ta không thể tìm ra được một cái tên nào?" Tư Nguyên đẩy kính, nhanh chóng đáp. Cũng liền khiến nét khẩn trương trên gương mặt Phác Thái Anh tắt đi.

"Chúng ta vẫn còn manh mối, vết rạch hình tam giác, về độ sâu và độ nghiêng của vết thương tôi cho rằng hung thủ đã sử dụng một con dao cùn." Nhìn thấy mọi người vẫn im lặng, Bs Lạp nói tiếp. "Thông thường nếu miệng vết thương có mép đứt liền mạch chứng tỏ hung thủ đã sử dụng hung khí có mũi nhọn, sắc. Nhưng theo khám nghiệm, miệng vết thương có những đường nét đứt không mượt thậm chí có đoạn da hai bên bị nham nhở nên tôi cho rằng đó là do một con dao cùn và hung thủ là người không có chuyên môn."

"Chẳng lẽ hung thủ muốn để lại một dấu ấn gì đó kiểu như chữ ký ấy. Ôi trời, nếu thật là như thế thì chúng ta gặp một vụ khó nhằn rồi." Anh Đào ngán ngẫm lắc đầu.

"Tôi đang điên đầu vì cái tam giác chết tiệt này đây." Madame Phác bực dọc nói.

"Thông thường, tam giác xuất hiện ở các biển cảnh báo. Vụ cưỡng hiếp tại bar Whistle hung thủ cũng để lại một vết rạch tam giác y hệt. Nếu đem so sánh về đường nét, quả thật rất giống nhau. Tôi nghĩ đây là lời thách thức của hung thủ." Tư Nguyên ghim hai tấm ảnh chụp vết rạch lên bảng đen. Ánh mắt lờ đờ dần chuyển sang sắc sảo.

"Hình tam giác đại diện cho sự căng thẳng, hành động và sự hung hăng. Hình tam giác có năng lượng gợi sự xung đột hay sức mạnh bất định. Như vậy, có thể thấy rằng hình tam giác mang ý nghĩa biểu tượng của sức mạnh và sự chiến đấu, giành chiến thắng." Anh Đào làm việc thuần máy móc nên đó là toàn bộ thông tin cô tìm thấy trên các diễn đạt mạng xã hội khi nhắc đến từ khóa về ý nghĩa hình tam giác.

"Theo tâm lý học, thì tam giác là một hình dạng đầy năng lượng và sống động. Nhiều trường hợp cho rằng, hình tam giác còn mang lại ý nghĩa 'khiêu chiến' bởi nó được liên tưởng đến chiếc khiên và mũi kiếm." với kiến thức uyên thâm, Bs Lạp cũng không quên góp ý vào việc bàn luận.

"Hung thủ thực sự đang thách thức tổ trọng án của chúng ta." Madame Phác đập bàn, đường gân trán và cổ đã vì sự mất bình tĩnh này mà nổi lên trông thấy rõ. "Và Phác Thái Anh tôi sẽ quyết tìm cho ra hắn trước khi hắn nhắm vào thêm một nạn nhận vô tội nào nữa. Tôi sẽ để hắn chịu sự trừng phạt của luật pháp Hồng Kông."

Bác sĩ Lạp nhìn madame Phác ngược phía ánh sáng, cô không cho rằng thứ làm mắt cô đột nhiên chói đi là ánh sáng từ bóng đèn. Madame mới này đúng thật có chút bốc đồng nhưng là vẻ bốc đồng rất cuốn. Giai đoạn làm việc cùng nhau tới đây hẳn sẽ còn nhiều diễn biến thú vị nữa, "Trời ạ." Bs Lạp xoa xoa hai bên thái dương, khóe miệng bất giác khẽ cười. 

"Mình đã va phải một điều cấm kỵ. Nói không chừng là tình yêu." Bs Lạp sớm chào madame Phác và lấy lí do cần làm thêm một số xét nghiệm nữa nên phải quay về. Nếu tiếp tục ở lại thêm thì trái tim sẽ giống như bị say rượu, hoàn toàn không làm chủ được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top