Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 59: A LẠP NHA VÀ A LẠP SA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân hạ cứ thế êm đềm trôi qua, Phác Thái Anh mấy tháng nay sống rất bình lặng, không có Lạp Tú Nguyệt làm phiền quả nhiên vô cùng an bình cho đến đầu thu hôm nay, Tú Nguyệt đã được thả!

Thái Anh vừa từ Linh Long điện trở ra, thì bắt gặp Tú Nguyệt đang đứng trước điện, nàng mỉm cười bình thản chào, rồi lướt qua người Tú Nguyệt mà đi.

Sau đêm xuân nồng đó mấy tháng nay Lệ Sa và Thái Anh, bề ngoài thì như người xa lạ nhưng khi chỉ có hai người với nhau... thì cả hai cứ như một đôi chim uyên ương ân ân ái ái vậy!

Tú Nguyệt nắm tay siết chặt, nàng thì bị nhốt trong Lưu Linh điện chép phạt kinh thư, ả ta ở ngoài này thì nhân cơ hội tiếp cận hoàng tỷ, nàng tức giận đuổi theo Thái Anh hét lớn

"Phác Thái Anh, ả tiện nhân này.... đứng lại cho ta"

Thái Anh nhàn nhã dừng bước xoay qua nhìn Tú Nguyệt cười hỏi

"Công chúa, có gì căn dặn?"

Tú Nguyệt đi đến gần nàng giáng một bạt tai xuống mặt Thái Anh, nhưng lần này Thái Anh lại không hề đỡ mà mặc cho nàng tát.

Đúng lúc đó cánh cửa Linh Long điện bật mở, Lệ Sa bước đến gần Thái Anh, nhìn thấy năm dấu tay in trên gương mặt trắng nõn của nàng thì vô cùng đau lòng

"Nàng có sao không?"

Đôi mắt Thái Anh rưng rưng nước mắt

"Ta không sao. Công chúa, ta không hiểu đã làm gì phật ý người, mà người lại ra tay đánh ta?"

Lệ Sa thập phần giận dữ nhìn Tú Nguyệt

"Muội vừa được thả lại tính gây chuyện? Có phải vẫn chưa chép kinh đủ?"

"Thất tỷ... à không hoàng thượng, là do ả ta cố tình mê hoặc người, người đừng u mê vì ả"

Thái Anh gương mặt ủy khúc hướng Lệ Sa

"Hoàng thượng, rõ ràng ta chỉ vào họa dung cho người sao công chúa lại nói như vậy?"

"Ngươi...."

"Tú Nguyệt, muội tính tình ngày càng quá quắt, ta phạt muội chép thêm một tuần kinh thư!"

"Bệ hạ, tỷ...."

Tú Nguyệt thấy mình hết cách bèn giả vờ quỳ xụp xuống

"Bệ hạ tỷ tỷ, muội biết muội sai rồi"

Sau đó nàng hướng Thái Anh

"Phác họa sư, ta vì nông nổi nhất thời, xin người bỏ qua cho ta!"

Phác Thái Anh tươi cười....

"Bệ hạ, ta cũng không sao công chúa chỉ vì lo cho người thôi. Người bỏ qua cho nàng ấy đi"

"Được rồi! Muội được thả phải tu tâm dưỡng tính lại. Không được sân si trẻ con như vậy nữa, đứng lên đi"

"Tạ bệ hạ"

Tú Nguyệt đứng lên choàng tay Lệ Sa tươi cười

"Bệ hạ, ngươi ta bị nhốt mấy tháng nay người cũng không đến thăm, hôm nay phải cùng muội ăn một bữa đó"

"Được, được rồi"

Thái Anh hành lễ...

"Thần nữ cáo lui"

"Ừm!"

Thái Anh xoay đi, Tú Nguyệt cùng Lệ Sa cũng xoay đi, Tú Nguyệt ấm ức nhìn lại Thái Anh, đã thấy nàng ấy từ lúc nào đứng đối diện với nàng. Trên môi nhoẻn nở một nụ cười hệt như nụ cười đắc thắng của Lạp Tú Nguyệt khi ngày đó nàng được Lệ Sa cứu từ dưới hồ lên vậy.

Tú Nguyệt tức đến độ móng tay đâm vào da thịt nàng rướm máu.

Thái Anh thôi không nhìn nữa mà quay lưng bước đi trên môi vẫn chưa dập tắt được nụ cười.

"Lạp Tú Nguyệt ta sẽ từng chút trả lại cho ngươi mối thù ngày xưa bằng thủ đoạn mà ngươi đã làm với ta! Ái nhi, ngươi yên tâm... ta vẫn chưa quên được cái chết của ngươi, ta phải cho nàng ta nếm được mùi vị quả báo là thế nào!"

"Phác Thái Anh, nếu ngươi đã không muốn sống vậy ta giúp ngươi chết!"

Tú Nguyệt âm thầm nguyền rủa.
.
.
.
.
.
.
Tối đó Tú Nguyệt ở trong phòng thả bồ câu... đưa đi một bức mật thư, trên đó viết vỏn vẹn vài chữ

"Hãy giúp ta một việc!"
.
.
.
.
.
Gần đến ngày trăng rằm, Tam Hoàng Tử cùng Ngũ Công Chúa nước A Lạp Thiên cùng đến Đại Hán để làm khách!

Hôm đó, cả Nam Triều hân hoan vui mừng chào đón đoàn người, ngựa tấp nập tiến vào triều đình.

Lệ Sa oai vệ ngồi trên ngai vàng, Tam Hoàng Tử_A Lạp Nha cùng ngũ công chúa_A Lạp Sa cùng nhau tiến vào triều, cả hai cùng hành lễ với Lệ Sa.

"Hoàng thượng Đại Hán vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Bình thân"

"Tạ hoàng thượng!"

Nước A Lạp Thiên tuy uy quyền không sánh bằng nước Đại Hán nhưng cả hai nước xưa nay đều có mối giao hảo rất tốt. Đại Hán hằng năm luôn giúp đỡ cho nước A Lạp Thiên lương thực, thực phẩm còn nước A Lạp Thiên thì luôn giúp đỡ Đại Hán mỗi khi họ đóng quân Trên đất của A Lạp Thiên, cả hai nước bắt tay cùng nhau đánh đuổi lũ man rợ Khương Quỳ... nên dĩ nhiên cả hai đều là nước láng giềng tốt, nhưng dù sao Đại Hán vẫn hùng mạnh hơn, nên nước A Lạp Thiên vẫn phải cung kính một bậc.

Lệ Sa hôm nay hoàng bào uy nghiêm, khí chất tuy là nữ tử nhưng lại toát ra vẻ oai hùng khó cưỡng....

Ngũ công chúa A Lạp Sa len lén đưa mắt nhìn, đúng là bóng dáng ấy... khi xưa lúc nàng qua đây cùng cha nàng để làm khách, bóng dáng ấy đã dẫn nàng đi chơi khắp nơi, tận tình vui vẻ bảo bọc nàng, không ai khác chính là Thất công chúa năm xưa_Lạp Lệ Sa!

Nét mặt nàng ấy đến bây giờ vẫn nằm trong tim nàng, đã mười mấy năm trôi qua nàng bây giờ đã tròn mười tám và Lệ Sa nàng đã tròn hai mươi lại còn làm hoàng đế oai phong lẫm liệt như vậy. Thời gian quả thật rất nhanh.

Gương mặt Lệ Sa từ nhỏ đã mỹ lệ vô cùng, lớn lên còn vạn phần đẹp, khí chất ngoài lạnh trong nóng kia vẫn chưa bao giờ thay đổi. Dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng ấy khiến bất cứ ai cũng hận không thể chạm vào.

Thật ra nàng đã si mê Lệ Sa từ lâu, còn nói với phụ mẫu nàng, nếu sau này không lấy được nàng ấy sẽ không lấy một ai... nên đến bây giờ nàng vẫn phòng không chiếc bóng. Nước A Lạp Thiên nàng thật chất là 1 nước mang tư tưởng rất phóng khoáng, không cần biết là nam hay nữ miễn hai người đều có tình thì sẽ được ở bên nhau. Và tất nhiên vẫn nhận được sự ủng hộ của mọi người xung quanh, nên bao năm nay nàng càng thêm quyết tâm giữ chặt tình yêu ấy ở trong lòng.

Nàng lại là hài nhi rất được phụ hoàng cưng chiều, từ nhỏ đã muốn gì được nấy ngay cả các ca ca cũng rất yêu thương nàng... vì vậy, bằng mọi giá... nàng cũng phải gả cho Lạp Lệ Sa!

Đang miên man suy nghĩ thì tiếng Lệ Sa cất lên

"Hai vị, mời ngồi"

A Lạp Sa thẹn thùng cười rồi cùng tam ca an tọa.

Lệ Sa nhìn A Lạp Nha, hắn tuy là hoàng tử nhưng khí chất lại rất hoang dã, tóc dài đến vai, tùy tiện buộc lại một chùm sau đầu. Làn da nâu săn chắc, dáng vẻ rất tuấn tú ưa nhìn, nhìn hắn còn lãng tử hơn cả Phác Minh An.

Còn A Lạp Sa này từ nhỏ nàng đã có quen biết. Ngày xưa khi nàng ta được cha nàng ấy cho đi theo cùng để qua làm khách Đại Hán nhằm siết chặt tình giao hảo giữa cả hai nước... nàng ta là ngoại tộc nên chẳng ai thèm chơi chung cho đến khi phụ hoàng bắt nàng phải làm quen với nàng ấy và dẫn nàng ấy đi tham quan khắp nơi, lúc tiếp xúc với nàng ta mới biết được... kì thật vị công chúa này cũng rất thân thiện, vui vẻ và lém lỉnh.

Ngày đó nàng ấy còn nói

"Lệ Sa tỷ tỷ, sau này ta nhất định gả cho tỷ!"

Nàng ta đúng thật là một công chúa ưa gì nói đó, không sợ một ai, e là cả cuộc đời cũng không có ưu phiền gì, phải chi nàng cũng được như nàng ta thì tốt. Sống một cuộc sống... thích gì làm nấy, yêu ai thì yêu, mặc kệ thiên hạ.

A Lạp Sa khi nhỏ đã có nét xinh đẹp của sự tinh nghịch lớn lên có phần đằm thắm hơn. Gương mặt nàng ta vẫn bầu bĩnh như ngày nào, đôi mắt vẫn như xưa to tròn sáng lạn, mũi không cao lắm nhưng ưa nhìn nét mặt nói chung cũng rất hoàn mỹ.

A Lạp Sa thấy Lệ Sa cứ nhìn nàng thì đỏ mặt không thôi, Trịnh Hải Nhân đứng bên cạnh thấy vậy bèn nói nhỏ vào tai Lệ Sa.

"Hoàng thượng à hoàng thượng, người đã có trái tim của muội muội ta và cả Tú Nguyệt công chúa còn chưa đủ sao, nay lại còn muốn câu dẫn con gái nhà người ta vậy?"

Tuấn Khải ngồi bên cạnh cũng đá mắt với Hải Nhân, hai người khúc khích cười.

Lệ Sa tằng hắng nói nhỏ

"Các ngươi có muốn chép kinh thư không hả?"

Cả hai cùng đồng thanh

"Ây da chỉ là giỡn thôi mà!"

A Lạp Nha thì thấy em gái hắn vì bị Lệ Sa nhìn mà đỏ mặt nên thầm cười, hắn sao không biết muội muội hắn tương tư Lạp Lệ Sa bao nhiêu năm nay, lần này viện cớ đi theo không phải là muốn gả cho nàng ấy sao? Nghĩ vậy hắn cười, hướng Lệ Sa vui vẻ nói

"Bệ hạ, ta nghĩ người mà nhìn muội muội ta thêm một lát nữa thì mặt nàng ta sẽ đỏ như trái cà mất"

Lệ Sa cười

"Tại đã lâu không gặp Lạp Sa muội muội nên ta hơi thất lễ"

"Hoàng thượng đừng nói vậy. Được hoàng thượng còn lưu tâm và để mắt là phúc phần cho A Lạp Sa ta"

Nàng thẹn thùng nói, Hải Nhân đứng bên lại thì thầm

"Ây nhô không biết lát nữa đệ có rảnh đến thăm Thái Anh với ta không Tuấn Khải?

Tuấn Khải nhịn cười đến cả người run rẩy..

"Phải ha đã lâu không gặp tỷ ấy, có cần đệ kể cho tỷ ấy nghe bệ hạ tỷ tỷ ở đây liếc mắt đưa tình như thế nào không?"

Lệ Sa nghiến răng

"Ta không có liếc mắt đưa tình, ăn nói bậy bạ, ta nhốt hết các ngươi"

"Hoàng thượng đang có khách làm vậy thật không được đâu nha"

Lệ Sa không để ý hai con ruồi vo ve bên cạnh nữa, nàng nhìn về phía A Lạp Nha tiếp tục câu chuyện

"Sẵn tiện có Tam Hoàng Tử cùng Ngũ Công Chúa lưu lại đây, ngày mai ta sẽ tổ chức một buổi săn bắn, chúng ta vừa chơi vừa so tài... thế nào? Tam Hoàng Tử có đồng ý không?"

A Lạp Nha hào hứng

"Đương nhiên rồi! Ta rất có hứng thú nha. Tạ hoàng thượng bỏ công tiếp đãi như vậy"

"Tam hoàng tử đừng khách khí. Hôm nay ta sẽ cho người sắp xếp cho Tam hoàng tử và Ngũ công chúa ở điện Thành Tâm để nghỉ ngơi. Lấy sức cho cuộc săn bắn ngày mai, bãi triều!"

"Cung tiễn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top