Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 70: HÔN LỄ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì ngày trọng đại này cũng đến. Cả Nam Triều bỗng nhiên hân hoan, vui vẻ như có một lễ hội đang diễn ra vậy.

Sự việc Vương đại tướng quân cùng "đệ nhất tài nữ" Phác Thái Anh thành thân đã vang đội khắp cả nước....

Phác phủ của Tể tướng và phủ của tướng quân đều được treo đèn, kết hoa, khắp Nam Triều người dân cũng treo đèn lồng đỏ trước nhà như bày tỏ một phần chúc phúc cho bọn họ.

Khoảng giờ tỵ (từ 9-11h sáng) một đoàn người rước dâu hoành tráng bước trên đường cái từ phủ Đại tướng quân đến phủ tể tướng.... Vương Tử San oai phong lẫm liệt đi đầu, mọi người đều há hóc mồm nhìn Tử San. Vương đại tướng quân lạnh lùng ngày nào, giờ đây đã buông bỏ chiếc mặt nạ bạc để lộ một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, nét đẹp lai giữa nữ và nam, yêu yêu mị mị thêu đốt tâm can của các nữ nhân trong kinh thành. Ai ngờ ẩn sau chiếc mặt nạ ấy không hề có vết sẹo như mọi người đồn đại mà lại là một gương mặt băng sương đệ nhất mỹ như vậy. Mọi sự ngưỡng mộ của nữ nhân dành cho Thái Anh đều chuyển sang ganh ghét đố kỵ vô cùng. Nàng ấy không những chiếm lấy trái tim của tướng quân tài mạo vô song mà còn làm cho ngài ấy tự nguyện buông bỏ lớp mặt nạ lạnh giá kia. Trên môi Tử San còn không ngừng nở nụ cười.

Nữ nhân cuồng mộ Tử San là vậy nhưng nam nhân lại vô cùng ganh ghét. Vì nàng đã ngang nhiên mà đoạt lấy hoa khôi của bọn họ, nữ nhân mà đa số nam nhân đều một lòng tơ tưởng đến......

Một nam nhân trên mặt không hề che dấu được nét đố kỵ nói

"Hừ! Ta thấy có gì gọi là Tuấn mỹ lắm đâu. Nam nhân gì mà gương mặt lại trắng trẻo, mảnh mai như nữ nhân vậy"

Các nữ nhân đứng bên cạnh thấy vậy liền phản bác...

"Dù sao người ta vẫn đẹp gấp mười lần ngươi, ai cần biết chàng ấy giống nam hay nữ chứ, ta chỉ biết chàng rất rất tuấn tú là được"

Một nữ nhân khác thêm vào

"Phải... phải đó, tuy ngươi nói người ta không giống nam nhân nhưng mà người ta đường đường lại là một đại tướng quân đứng đầu Đại Hán đó, ngươi có được như chàng không mà đố kỵ chứ?"

"Phải... phải, giỏi sao không đứng trước mặt ngài ấy mà nói, ta đoán chưa đầy một khắc, đầu ngươi đã rơi xuống đường"

Tên nam nhân kia bĩu môi nhưng lại không dám nói gì thêm.
.
.
.
.
.
Bên trong Phác phủ, Thái Anh đang ngồi trước gương đồng. Sắc mặt ảm đạm, không vui cũng không buồn. Lý Ngọc Như thì lại tươi cười đến mức giống như chính nàng mới là người sắp được gả đi vậy. Nàng đang làm thủ tục chải đầu cho Thái Anh....

Thái Anh nhìn mình trong gương, một thân hỷ phục đỏ thẳm, gương mặt được họa trang vô cùng mỹ lệ. Nhìn nàng bây giờ còn thập phần xinh đẹp hơn ngày thường. Nàng từ sáng sớm đến giờ chưa từng nở một nụ cười.

Nhớ khi xưa, nàng cũng đã từng mơ ước đến ngày hôm nay, nhưng là cùng với Lệ Sa, người nàng thật tâm yêu. Dù sao đó cũng chỉ là mơ, hiện thực vẫn luôn phũ phàng như vậy!

Nàng dặn lòng, Tử San cũng là một người tốt nên sau khi gả cho nàng ấy rồi... nàng phải quên Lệ Sa đi mà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tử San.

Sau khi vấn tóc xong, Thái Anh mới lấy chiếc trâm phượng ra đắn đo giây lát rồi cũng cài lên mái tóc đen tuyền của mình. Nhìn nàng càng thêm phần lộng lẫy hơn.

Lúc này A Lạp Sa mới gõ cửa bước vào, Thái Anh thấy nàng thì gượng cười

"Lạp Sa tỷ, tỷ đã đến"

"Ừ! Ngày vui của muội ta sao có thể không đến"

A Lạp Sa giúp Thái Anh chỉnh trang lại một chút y phục, nàng ngưỡng mộ trầm trồ khen ngợi

"Thái Anh muội, muội hôm nay chắc chắn là nữ nhân mỹ lệ nhất Đại Hán này"

"Tỷ nói quá, mai mốt đến phiên tỷ, tỷ cũng sẽ xinh đẹp không thua gì muội"

Hai người nhìn nhau cười, lúc này bà mối mới thúc giục

"Tân nương nhanh ra kiệu, Tân lang đã đến cổng"

Thái Anh liền che khăn hỷ lên đầu rồi được Lý Ngọc Như cầm tay dắt ra cửa.

Trước đại môn (cổng lớn) kiệu vàng tám người khiêng, lộng lẫy, rực rỡ đang đứng chờ.... Tử San thì không cầm được niềm vui cứ mãi nở nụ cười.

Lý Ngọc Như cùng A Lạp Sa nhìn thấy Tử San thì hơi giật mình vì đây là lần đầu nàng ta chịu buông bỏ mặt nạ, thấy gương mặt tuấn mỹ của Tử San, Lý Ngọc Như càng thập phần vui vẻ, Nữ nhi nàng rốt cuộc cũng đã lên kiệu hoa lại được gả cho Đại tướng quân nổi tiếng, tài mạo vô song như vậy... thật đáng mừng!

Thái Anh bước lên kiệu, lòng một chút cũng không hề hồi hộp bởi vì nàng chỉ như một cái xác không hồn, răm rắp làm theo các tục lệ mà thôi.

Vì Tử San không có phụ mẫu nên cả Lý Ngọc Như cùng Phác Thiên Bá đều qua phủ tướng quân để cho hai nàng bái lạy....

Trong hỷ đường Phác Thiên Bá oai phong lẫm liệt ngồi trên ghế gia chủ, kế bên là Lý Ngọc Như xinh đẹp đang tươi cười rất hạnh phúc....

Phác Minh An, Trịnh Hải Nhân cùng Lạp Tuấn Khải đều đứng kế bên....

Trong ba người ai cũng đều ảm đạm nở nụ cười vì họ biết thật ra hôn nhân này không hề tồn tại tình yêu! Nhưng số trời đã định, mỗi người đều dính một duyên phận không thể chối bỏ vã lại Tử San cũng là người tốt, giao Thái Anh cho hắn dù sao vẫn hơn.

Tử San nắm tay Thái Anh cùng bước vào trong làm lễ, bà mối cất cao giọng.

Nhất bái thiên địa!!

Cả hai cùng bái trời đất...

Nhị bái cao đường!!

Cả hai lại cùng quay lại, quỳ xuống bái lạy Phác Thiên Bá cùng Lý Ngọc Như, lúc này cả hai sóng mũi bô lão mới cay cay. Thiên Bá nắm chặt tay phu nhân mình an ủi.

Phu thê giao bái!!

Thái Anh cùng Tử San đối mặt nhau từ từ cuối đầu.

Đưa vào động phòng....

Thái Anh được đưa vào trong phòng trước còn Tử San thì phải ở lại tiếp đãi khách nhân.
.
.
.
.
.
Cùng lúc đó bên trong Dưỡng Tâm điện lại một lần nữa tan hoang, Lệ Sa vừa cầm bình rượu uống vừa đập nát hết đồ vật xung quanh đến nổi tay nàng vương đầy máu. Cao công công hoảng loạn vô cùng, muốn bước vào ngăn... lại không dám, chỉ có thể bất lực đứng ở bên ngoài.

Lệ Sa đập chán chê thì ngồi gục xuống đất, nàng vùi đầu vào hai tay mà khóc đến đau thương

"Thái Anh, Thái Anh hãy chờ ta, ta sẽ nhanh đoạt nàng về.... Tử San ta tin ngươi đừng làm ta thất vọng!"
.
.
.
.
.
Tối đó, Tử San từ hỷ đường say khướt trở về phòng. Thái Anh vẫn ngồi im đó không nói một lời.

Tử San đến bên nàng gỡ xuống hỷ khăn đưa mắt ngắm nhìn

Thái Anh hôm nay thật đẹp, cuối cùng ngày nàng mong chờ cũng đến. Tuy không biết là bao lâu nhưng lòng nàng vẫn cực kì hạnh phúc!

Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt băng sương của Thái Anh thì thầm

"Thái Anh, nàng thật đẹp!"

Thái Anh không né tránh vì nàng biết từ bây giờ nàng đã chân chính là thê tử của Tử San. Nàng ấy muốn làm gì đối với nàng cũng là lẽ đương nhiên nhưng sao lòng nàng vẫn rất lo âu và hồi hộp.

Tử San không tự chủ được nữa ghì chặt Thái Anh xuống giường hôn mãnh liệt lên đôi môi căng mọng ấy, Thái Anh thân thể cứng đờ nằm im lặng, nàng không đáp lại cũng chẳng bài xích, hai tay nàng sợ hãi nắm chặt.....

Tử San hôn lần xuống xương quai xanh đầy mê người của nàng. Nàng gấp gáp đưa tay gỡ y phục của Thái Anh ra đến khi chỉ còn lại một cái yếm đào ở bên trong. Cơn men say làm đầu óc nàng không còn tỉnh táo, nàng bây giờ thật muốn Thái Anh. Đôi môi nàng trượt dài xuống hôn lên đôi bồng đào đang ở bên dưới chiếc yếm kia mà nhấp nhô. Chợt Thái Anh rơi nước mắt, Tử San đang tính đưa tay sờ lên gương mặt nàng, thấy nơi đó đẫm nước. Lúc này, Tử San mới khựng lại! Nàng nhìn Thái Anh rồi vội lắc đầu trấn tỉnh lại tinh thần. Nàng là đang làm gì thế này? Không phải Lệ Sa rất tin tưởng nàng sao, sao nàng lại làm ra chuyện có lỗi như vậy được. Nàng sợ hãi đưa tay lau đi dòng nước mắt của Thái Anh, ngồi dậy ôm đầu nói

"Thái Anh, ta xin lỗi... ta... ta không biết ta làm sao nữa! Chỉ là khi nhìn nàng ta thật không kiềm nén được. Ta không nên cưỡng ép nàng. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đến thư phòng ngủ"

Đang tính đi thì Thái Anh giữ nàng lại, nhẹ nhàng nói

"Ta mới phải là người xin lỗi nàng, vì dù sao ta cũng đã là nương tử của nàng nhưng lại chưa sẵn sàng để trao thân cho nàng. Cho ta thêm một chút thời gian nữa, được chứ? Ta hứa sẽ nhanh chóng quên được người kia để hoàn thành bổn phận của một nương tử mà bình an sống bên nàng"

Tử San cười buồn

"Ừ, ta đợi nàng!"

"Đêm nay nàng cứ ngủ lại đây dù sao chúng ta cũng đều là nữ nhân, nếu tách nhau ra ngủ sẽ mang lại nhiều điều tiếng không hay"

"Được!"

Nói xong Thái Anh xích vào trong chừa chỗ cho Tử San cùng nằm. Tử San thì thào....

"Ta có thể ôm nàng ngủ không?"

Thái Anh mỉm cười dịu dàng

"Được!"

Tử San vùi đầu vào lòng Thái Anh mà ngủ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người cho nàng một lồng ngực ấm áp như vậy, để đưa nàng vào một giấc ngủ ngon.

Còn Thái Anh chỉ lẵng lặng nằm im nhưng tâm tư nàng lại như đang bay bổng đến một nơi xa. Nàng ôm Tử San nhưng lại tham lam nhớ nhung hơi ấm và hương thơm của người kia. Nàng nhắm mắt tự trách bản thân mình rất nhiều nhưng mà Tử San, hãy hiểu cho ta, một khi tình đã quá sâu đậm ta khó mà buông xuống được đành phải xin lỗi vì đã ủy khuất cho nàng thôi! Hãy chờ ta... ta tin rồi có một ngày ta cũng sẽ buông bỏ được Lệ Sa!
.
.
.
.
.
Lệ Sa ngồi dưới đất không biết đã bao nhiêu canh giờ trôi qua, A Lạp Sa vừa về đến cung... nghe tin liền vội vã chạy đến.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng vừa hoảng sợ vừa đau lòng vô cùng, có lẽ khi bắt đầu nàng thực sự đã sai rồi sao? Thật ra tình yêu của Lệ Sa dành cho Thái Anh là không bao giờ có thể phai nhòa được!

Nàng rơi nước mắt bước đến ôm lấy Lệ Sa, Lệ Sa cũng không cản nàng, nàng ấy bây giờ cứ như người vô hồn mà thẩn thờ ngồi đó. A Lạp Sa nức nở....

"Tại sao? Tại sao mọi chuyện đến mức này tỷ vẫn không buông bỏ được Thái Anh, ta có gì không bằng nàng ấy? Tình yêu của ta trao tỷ cũng đâu thua gì nàng ấy, tại sao tỷ phải tự gò ép chính mình đau khổ như vậy? Buông bỏ không phải hay hơn sao?"

Lệ Sa lúc này mới đẩy A Lạp Sa ra cười nói

"Bởi vì đó chính là Thái Anh nên ta mới không màng tất cả, cả đời này nếu không phải nàng ấy, trái tim ta cũng không thể dung nổi ai!"

A Lạp Sa cười bi ai, thì ra nàng thật sự đã sai.

Lệ Sa dáng vẻ mệt mỏi, nhìn thẳng vào mắt A Lạp Sa

"Nàng có muốn nghe hết thảy mọi chuyện giữa ta và nàng ấy không? Khi nghe xong ta cũng có một yêu cầu đối với nàng, lúc đó nàng cứ từ từ mà suy nghĩ...."
.
.
.
.
.
Sau một canh giờ A Lạp Sa thất thểu đi ra, trên mặt vẫn còn đầy nước mắt. Trước khi đi nàng còn buông lại một câu

"Thái Anh, Lệ Sa... chuyện tình của hai nàng cũng thật quá bi thương, ta sẽ đáp ứng yêu cầu này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top