Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Kim Jisoo rời đi Jennie lại có một nỗi sợ khác, nỗi sợ về người phụ nữ đã yêu thương nàng ngần ấy năm giờ đây nghe tin con gái mình bị người khác cưỡng hiếp, liệu bà ấy có còn muốn gặp nàng không? Gặp đứa con gái mà có khi từ lúc sinh ra đã là một nỗi nhục.

Cô định đi xuống một mình, muốn một mình bản thân cúi đầu tạ tội và xin cưới nàng nhưng vừa đi được vài bước đã nghe tiếng chân phía sau bước theo.

-Em xuống làm gì? Ở trên đó đi, Soo làm Soo nhận chứ em xuống để mẹ em giết em đi à.

Nàng run rẩy trên từng bậc thang, cả người giống như mất sức và cả gương mặt tái mét lại.

-Tôi..tôi cũng muốn xuống.

Jisoo chìa tay ra, đỡ lấy bàn tay mảnh khảnh của người con gái ấy. Ừ dẫu sao nàng cũng là một omega, cũng là một người có giá trị riêng và cuộc sống riêng, vốn từ ban đầu cả hai va vào nhau đã chỉ là như hai đường chéo đan vào, là bất chợt, là yêu thương nhanh chóng thì làm sao phụ huynh có thể chấp nhận. Nói người con gái của cô không sợ thì không phải, nói cô không sợ lại càng không phải vì chính bản thân Kim Jisoo là làm việc chưa suy nghĩ, là chỉ đang viện một cái cớ, một trường hợp thành công đem em làm của riêng để an ủi lòng. Lỡ như mọi thứ không thành thì song sắt ấy có cầm cũng không phải là vô lý.

-Thực sự muốn xuống chứ? 

-Ưm!

Vươn tay đón lấy nàng, bàn tay Kim Jisoo khẽ đan vào tay Jennie, cô lúc này đành phải cười một cái để nỗi lo vơi đi trong lòng em và cô.

-Soo cưới em được mà....hì hì Soo sẽ thương em thật nhiều.

Nàng không có tâm trạng để đùa vui mấy câu tẻ nhạt như vậy. Nàng đang sợ, sợ rất nhiều thứ.

-Im đi!

Phía trước cả hai không mấy chói loá lắm mà chỉ hiện lên hình ảnh các bậc phụ huynh có quyền có lực của cả hai gia đình đang đứng.

Jisoo đi lên đầu tiên, cô kéo theo nàng ở sau, đem mình ra làm tấm khiêng cho cô gái của bản thân.

Khi nhìn thấy con gái mình đang tay trong tay với kẻ kia đi ra mà lòng bà Kim không khỏi khó chịu, đứa con bà nuôi từng ấy năm không phải để ai muốn xâm hại là xâm hại, muốn đụng là đụng thậm chí Kim Jennie bà còn chưa mắng, chưa chửi bao giờ thì ai có quyền đụng đến đứa nhỏ ấy.

Kim Jisoo vừa thấy mẹ Kim, thấy mẹ Jennie thì cổ họng có chút khô rát, tâm tư cũng hoảng loạn nhưng tuyệt nhiên không dám biểu lộ, sự bình tĩnh để giải quyết mọi việc là điều duy nhất có ích mà cô học được từ mẹ mình.

Mẹ Kim khi gọi điện có thể thấy rõ sự tức giận ấy vậy khi đứng ở trước đứa con gái của mình bà lại lộ ra một vẻ bình thản đến lạ. Ánh mắt bình bình tưởng chừng không chút gợn sóng ấy đặt lên đứa con gái đang nép phía sau Kim Jisoo.

Đứa con gái đó trong mắt bà thật nhỏ bé, cơ thể mảnh khảnh đầy vẻ yếu đuối với đôi bàn tay đang run lên và nắm chặt lấy tay con bà. Không phải sự rè bỉu gì nhưng cũng không thích thú, không thiện cảm lắm với loại con gái như vậy. Bà không rõ được là con mình làm càn hay là bị chuốc cho làm càn nên chẳng vội kết luận, thứ duy nhất bà muốn là đem Kim Jisoo an toàn rời khỏi đây, rời khỏi mớ hỗn độn này. Cô là niềm tự hào của cả một gia tộc, là sự khôn ngoan, khéo léo được bà đúc thành, không thể để vì một chút sai lầm mà tô mờ tương lai.

Jennie vốn đã rất sợ giờ đây còn bắt gặp phải ánh mắt không nóng không lạnh của phía gia đình Kim Jisoo cộng thêm nét mặt mẹ nàng không ổn, người kéo theo cũng không ít, sợ rằng muốn đánh chết cả nàng và cô mất.

Ở đây dẫu sao cũng là một nơi ăn chơi hát lượn của cái đám chơi bời vậy nên người ra vào cũng tính là nhiều, để không đụng chạm gì đến danh tiếng của gia đình bắt buộc mẹ Kim phải mở lời ra trước. Bà cũng đoán được vài chục thằng đứng ở trước cửa quán không ít thì nhiều hơn phân nửa là người của gia đình cô gái kia, nếu đụng chắc chắn xác không yên mà danh dự hao tổn cũng hơn phần. Nhìn con gái mình vẫn đứng thẳng mặt thì bà cũng phải khen bản thân đã dạy dỗ ra được một kẻ sát đá, chỉ tiếc là chưa hoàn hảo.

-Có gì phải chăng nói ở đây hơi bất tiện không? 

Mẹ Kim Jennie cũng đâu phải dại khờ gì mà không nghe được ý tứ trong câu nói đó, làm lớn chuyện hẳn Jennie là kẻ thiệt nên cũng đành nuốt cục tức vào trong lòng, gật đầu.

-Lên lầu nói chuyện.

Là người đầu tiên bước lên lầu, mẹ Jennie chỉ đi đúng một mình, theo sau có lẽ là người phụ nữ uy quyền còn lại, tay cầm chiếc túi sách sang trọng của nhà mốt Dior khoan thai bước đi như không hề có sự lo lắng. Mọi chuyện càng nhỏ, danh tiếng và quyền lợi càng được bảo đảm.

Nàng nhìn cô, nhìn Kim Jisoo vẫn cứ đứng đờ ra đó giương mắt nhìn lên phía trên. Bàn tay khẽ đẩy vào tay cô nhưng người ấy vẫn thẩn thờ giây lát mới chịu thôi.

-Nếu không phải mẹ chị mở miệng....có lẽ chị đã định quỳ xuống để tạ lỗi với mẹ em.

Hoá ra là bất ngờ vì phong thái ấy, chắc là cái tên này nghĩ sẽ bị đánh đập hành hạ tướm máu hay gì? Ngớ ngẩn thật...mẹ nàng dù gì cũng không phải dân đầu đường xó chợ, gia đình cũng đâu phải hạng trung lưu đâu mà hành xử thấp kém vậy. 

-Ngáo à!

-Jennie..mẹ em làm nghề gì ấy?

-Tự nhiên hỏi vậy chi? Đang căng thẳng đó!

-Nói đi!

-Kinh doanh chuỗi nhà hàng..sao? Bộ trước nghĩ đây rách rưới lắm hả?

-Không! Tại Soo sợ mẹ em đồng ý việc dùng tiền thoả thuận của mẹ Soo thôi!

Jennie tự nhiên lại có chút gì đấy muốn khinh bỉ cái kẻ trước mặt, có tiền nhiều oai dữ vậy sao? Nhà nàng cũng đâu thiếu hụt kinh tế, cũng đâu nghèo đói gì cho cam mà sao cứ nói đến là lại dùng cách lấy tiền đập mặt vậy!

-Lên nói chuyện đi kìa! Của cô tất đó...cô gây ra tự mà chịu.

-Thì chịu mà, trách nhiệm gì liên quan đến em Soo cũng chịu. Làm mẹ con em cũng được.

Nhận lại cái lườm sắc lạnh của cô thì Jisoo mới chịu thôi nói mấy cái câu vớ vẩn ấy đi và ngoan ngoãn đi lên tầng. Căn phòng được chọn cũng quá kín đáo rồi, xung quanh có khi muỗi còn không có. Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau phong thái cũng có sự khác biệt, một bên trông rất nhẹ nhàng, ung dung không vướng chút gì là lo âu, còn một bên thì cứ như một con dao sắc liên tục mài đến mức bén cắt được sắt, có khi đến con mắt của mẹ nàng giờ còn cứng hơn kẹo đồng rồi.

Bầu không khí cứ im lặng đến mức ngột ngạt và sự thật là cứ thế này thì kẻ lo nhất là hai tên ranh con gây ra chuyện Kim Jisoo và Kim Jennie. Để kết thúc cái sự tĩnh mịch này thì mẹ nàng dùng điện thoại đưa ra một đoạn video mà có lẽ là đến chính bà ấy cũng không muốn xem, không muốn nghe những gì nó phát ra. Video được mở lên là từ lúc có bóng người bước vào cho đến cái lúc tiếng nói của Kim Jisoo bảo yêu, bảo thương Jennie rồi đến cái lúc tiếng rên la ư ử được phát ra vẫn không dừng lại. Có lẽ nếu bình thường khi nghe những cái tiếng thô tục ấy thì phải ngại ngùng nhưng trong cái tình cảnh này thì nó như một mồi châm pháo.

-Có thể tắt nó đi được rồi. 

Mẹ Jisoo không thể nào cảm nổi tiếp những cái mà chính con mình gây ra rồi. Bà thở một hơi dài như thể lấy sức cho câu nói tiếp theo. Bà đủ thông minh để nhìn ra người phụ nữ trước mắt không cần tiền, mục đích đến đây so với bà cơ hồ cũng giống nhau, đều muốn mang con về và muốn bảo toàn những gì bản thân có.

-Chuyện do người trẻ gây ra nhưng người lớn phải gánh chịu. Tôi không mong con gái tôi bị xâm hại cũng càng không mong nó sẽ mất mặt mũi với xã hội rồi phải sống với nỗi ô nhục, vấy bẩn do con bà gây ra. Tôi nghĩ bản thân đủ khả năng để tống một đứa nhãi ranh vô tù nhưng xét lại nếu nó vô tù thì người thiệt vẫn là Kim Jennie.

Đây là một sự xuống nước nhất định và duy nhất mà mẹ nàng đã làm. Không ai muốn con mình phải sống nhục hay thiệt thòi, bà không nghĩ việc chấp nhận kẻ xâm hại con mình nhưng tống nó vào tù thì vụ việc sẽ vỡ lỡ lớn hơn.

-Gia đình chúng tôi cũng không muốn gây thiệt thòi cho ai, chuyện kẻ đầu xanh làm thì hãy để chúng chịu. Kim Jisoo, con bé nhà chúng tôi đúng là đã làm ra loại chuyện ô uế đó nhưng gia đình tôi không chối bỏ trách nhiệm, đó là sự thật so với những gì chúng tôi làm. Nếu con gái cô có thai, chúng tôi sẽ nhận cháu, sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.

-Thế sự trong trắng của con tôi vứt đâu? Chỉ khi có thai mới có trách nhiệm?

Hai ánh mắt nhìn nhau đều đã xác định đối phương không vừa và sẽ không nhún nhường trước quyền lợi riêng. Đứng ở đây vẫn là Kim Jisoo bất lợi, bà Kim tặc lưỡi nuốt mọi tôn nghiêm xuống bụng mà hạ nước.

-Có lẽ là hơi hiểu sai ý của chúng tôi rồi. Đương nhiên có làm thì có nhận, nếu chúng nó sau và trước có tình cảm thì việc này cũng đâu khó giải quyết. Một hôn ước có thể nhường đường cho tương lai cả hai đứa, còn nếu không có tình cảm thì mọi phần trách nhiệm về tinh thần, sức khoẻ của cô bé ấy chúng tôi đều nhận về phía mình.

Mẹ nàng ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt dần nhìn về phía cô. Có lẽ là bà có chút nhận ra cái nắm tay ban nãy và sự chở che ấy không phải đến vì hai chữ trách nhiệm nặng nề và con bà cũng sẽ không tự nhiên an tâm mà nép người về phía sau để nhận sự bao bọc đó. Dẫu sao có chút tư tình thì vẫn sẽ phát triển tình cảm được và hơn hết đứa mà gây ra chuyện cũng là một alpha mạnh, có khả năng giúp cho con bà được sống như một người phụ nữ bình thường. Nghĩ ngợi chán rồi cũng nhận ra chẳng còn cách nào trọn vẹn hơn thôi thì chấp thuận một lần rồi có gì nghĩ cách rèn sau.

-Được! Mong giữ lấy lời, chúng ta sẽ gặp nhau vào khoảng tuần tới được chứ? Mọi chuyện nên dừng trước khi bọn nhõi con ở phía dưới đồn nó lên trên trường của hai đứa nhỏ.

Không phải là bất ngờ đâu, nàng bị sốc khi cái việc này nó diễn ra cứ như phim ấy. Mẹ nàng không giận dữ quát tháo và mẹ cô cũng thật bình tĩnh. Mọi thứ cứ thế êm xuôi mà qua.

Jisoo ban nãy vẫn còn giữ chặt tay nàng giờ lại buông lỏng rồi thả hẳn ra. Nàng nhìn cô đang suy nghĩ gì đấy, chỉ thấy mẹ cô bước qua thì một lát sau Jisoo đã như thế.

-Sao thế?

Nàng hỏi với chất giọng hơi ngây thơ làm Jisoo buồn cười.

-Có sao đâu! Em muốn đi ăn gà không? Soo hơi đói.

Nàng gật đầu, xoay người bước đi thì lúc này Jisoo mới dám lật điện lên xem dòng tin nhắn vừa được gửi đến.

_Con lo cho tốt vào, cái hôn ước này mẹ và bố sẽ chờ việc lắng xuống rồi bỏ qua nó cho con_

Cô có chút buồn cười, đáng lẽ người phải giãy lên không chịu hôn ước là gia đình Jennie chứ không phải của họ Kim nhà cô. Trớ trêu thật, kẻ có tiền cũng nhiều mưu quá rồi. Jisoo không nhắn lại, cô xoá nó đi và chạy theo bóng nàng.

-Nini, em muốn ăn gà gì?

-Tôi ăn loại bình thường thôi, cô ăn gì?

Cô bĩu môi với cái kiểu xưng hô đó của nàng, người ta có quyền bất mãn khi bị vợ xưng như thế nha.

-Xưng em với chị đi chứ cứ tôi, cô hoài thế!

-Không thích!

-Èo, con chị mà giống em chắc chị đánh nó nát đít mất.

Bỗng bước chân nàng dừng lại.

-Tôi đã bảo tôi tính trạng lặn, không đủ khả năng mang thai rồi mà!

-Ai bảo em vậy?

-Bác sĩ! Cả triệu người như tôi thụ thai thì giỏi lắm được hai người có tin vui và đương nhiên tôi không có cái phúc đó cô hiểu không? Đừng nhắc đến chuyện con cái trước mặt tôi!

Nàng bực rồi, nhìn nàng bực như thế cô cũng chẳng vui nổi.

-Ừm Soo không nhắc đến nữa.

-Về chuyện hôn ước ấy, cứ để qua một thời gian tôi sẽ bảo với mẹ rằng bản thân không có tình cảm, khi ấy mọi chuyện lắng xuống thì mẹ tôi cũng sẽ chấp thuận theo ý tôi thôi. 

-Em không thích nó à? 

-Không!

Jisoo im lặng một hồi, cổ họng hơi chan chát, bản thân cũng không phải muốn giỡn chơi qua đêm vui vui với em, cũng càng không xem nhẹ cái cơ hội này nhưng ngoài cô ra thì lại chẳng ai xem trọng nó.

-Tình cảm dễ để đùa đến vậy à? Lời nói ra Soo đều giữ đúng như những gì mình hứa. Soo yêu em cũng là nói thật, muốn cưới em cũng không có giỡn, vậy tại sao em lại cứ đem hết thảy những gì Soo cho em đem đi vứt thế? Nó không có giá trị hả?

-Cô có nhiều lựa chọn, hàng trăm kẻ ngoài kia cô chọn ai cũng được, mắc mớ gì lại chọn tôi? Bản thân tôi như này là quá đủ nhục rồi! Tôi năm lần bảy lượt muốn né cô, cô biết sao không? Tôi không muốn mình thích cô, đó là sự thật. Tôi không muốn dính dáng đến cô cũng là thật. Vì bản thân tôi, tôi còn chưa biết sẽ như nào, đi về đâu, đến mức cái chuyện tối thiểu nhất, cái giá trị duy nhất mà tôi có thể có là sinh nở thì cũng không thể. Tôi không thành công trên bất cứ một phương diện nào,  tôi không giỏi như cô, không suất sắc như cô. Đến độ gia đình nội ngoại đều mong mẹ tôi đẻ thêm một đứa trẻ bình thường, dù là beta cũng sẽ tốt hơn tôi.

Nàng hét lên với cô, nước mắt cũng chảy. Nhìn Jennie khóc lại khiến tim Jisoo nhói lên, cô khẽ đưa tay muốn lau cho em thì bị đẩy ra.

-Cô đừng có đụng vào tôi! Tôi nói rồi, tôi không muốn cái hôn ước chết tiệt này xảy ra nhưng vì để mẹ yên lòng, tôi mong cô hợp tác với tôi.

Cô gật đầu nhìn nàng.

-Ừm! Em muốn là được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top