Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Mặt trời vừa ngó rạng, đám gia nhân đã mỗi người một việc mà chăm chỉ làm. Trên tán cây thầu đâu, mấy con chích chòe đang hót râm ran dường như chúng nó cũng muốn góp vui vào nhịp sống của mọi người. Từng giọt sương của đêm hôm qua còn đọng lại trong những kẽ lá, lấp lánh như mấy viên pha lê vậy.

Bây giờ đã là giờ Thìn, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu nhưng trong căn phòng nào đó, thân ảnh một người con gái vẫn đang say giấc nồng chỉ đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài mới lười biếng mà đứng dậy đi ra xem đó là ai.

-"Cô út ơi, cô dậy chưa cô?" Tiếng con Hạnh văng vẳng ngoài cửa khiến Lệ Sa phải nhấc thân người mệt mỏi lên mà mở cửa đáp trả.

-"Cô dậy rồi, mà có chuyện chi không Hạnh?"

-"Dạ vừa rồi ông Hội đồng có bảo xuống nhà gọi cô lên nói chuyện ạ"

Lệ Sa mắt nhắm mắt mở gật gù ý bảo đã hiểu, rồi đuổi khéo con Hạnh đi làm việc của nó, bản thân cô thì có ý định quay lại giường mà ngủ tiếp nhưng chưa kịp đặt lưng xuống thì giọng con Hạnh một lần nữa vang lên.

-"Ông kêu cô lên trên nhà có chuyện gấp lắm đó cô"

Thật sự mà nói cô đang rất mệt mỏi chưa muốn rời khỏi giường nhưng sau khi nghe Hạnh nói vậy, cô cũng đành cắn răng mà mang thân xác uể oải đi rửa mặt, chỉnh trang lại tươm tất để đi gặp cha mình.

Mọi thứ cũng đã xong xuôi, cô đi từ nhà dưới lên nhà chính xem ông Hội đồng có việc gì gấp mà kiếm cô. Khi vừa đến nơi, cô đã thấy cha mình ngồi trên bộ trường kỷ nhâm nhi chén trà xanh, vẫn là nét mặt rạng ngời từ hôm qua tới giờ, trên môi ông chưa lúc nào là tắt nụ cười. Nhắm thấy Lệ Sa đã đến, ông nhanh chóng kêu cô lại mà ngồi xuống, cha con xa nhau bao năm cuối cùng cũng có thể ngồi lại nói chuyện. Câu nói đầu tiên ông thốt ra không gì khác đó là hỏi han sức khỏe của cô con gái diệu đây.

-"Sa à, đã đỡ mệt trong người chưa con?"

-"Dạ cha, con hết mệt rồi ạ"

Thấy con gái nói vậy ông cũng đã yên tâm phần nào. Với ông, cô chỉ cần không may xảy ra vấn đề gì, cho dù là điều nhỏ nhặt nhất thì đó chính là đang chà đạp lên tinh thần và thể xác của ông, nói đúng ra hơn, ông đây là cưng cô như trứng, hứng cô như hứng hoa vậy. Vốn dĩ ai bảo Lệ Sa là cô gái duy nhất trong nhà, mà lại là con của người phụ nữ ông yêu thương nhất lên hết thảy tất cả những điều tốt đẹp có thể làm của một người cha thì ông đều sẵn lòng.

-"Trông bây như vậy, cha cũng yên tâm. Nếu trong nhà không có gì vừa ý thì cứ nói cha, cha bây xử lý hết"

Câu nói tuy bông đùa nhưng lại chất chứa trong đó là những lời lẽ muốn bảo vệ, yêu thương con gái mình. Một khi ông còn trên nhân thế này thì tuyệt đối ông không cho phép bất kỳ ai được hành xử thiếu văn hóa với cô.

Sau vài ba câu nói để giãn đều hoà khí thì cô lúc này chợt nhớ ra lí do cha gọi cô lên.

-"Mà cha gọi con lên có chuyện chi gấp lắm hả cha?"

-"Có chuyện chi mà gấp đâu, cha gọi bây lên chỉ muốn hỏi thăm vài thứ thôi"

Ông Hội đồng cười khà khà sau câu nói của mình rồi nâng chén trà uống một ngụm. Lệ Sa nghe xong cứ lùng bùng bên tai mà đứng hình mất giây lát. Nghĩ lại lời con Hạnh nói mà thật tức chết mà, nó bảo có chuyện gấp lắm mà chuyện gấp của nó là đây à. Mặt Lệ Sa thoáng chốc hiện lên chút khó coi vì con Hạnh dám chơi xỏ cô, đúng là làm hầu lâu bên cô nên từ lúc nào nó ăn gan hùm cũng chẳng hay.

Gạt bỏ qua suy nghĩ trong mình, cô không thèm chấp nhất với người như nó. Cô nhìn cha rồi nói

-"Vậy không còn chuyện chi nữa hả cha? Con còn tưởng có chuyện gấp lắm cơ chứ"

-"Hahaha, nào có chi. Thôi nếu bây thấy vẫn mệt trong người thì về phòng mà nghỉ còn muốn đi đâu đó cho thoải mái đầu óc thì cứ kêu thằng Dần hoặc con Hạnh đưa đi"

-"Vâng thưa cha"

Sau cuộc trò chuyện với ông Hội đồng, cô cũng nghe ông mà về lại gian nhà sau. Nhìn theo bóng lưng của Lệ Sa dường như ông đã nhìn thấy được điều gì đó u uất ở con gái mình, cái thân cô đơn lẻ bóng ấy càng làm ông chua xót biết bao. Chợt nhớ lại hồi ức về 5 năm trước, trong lòng ông quặn đau lên từng hồi, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian tối tăm nhất đối với ông. Thấy những đứa trẻ khác đều có cha có mẹ đôi bên, được đón nhận trọn vẹn tình yêu và sự bao bọc chở che của cả cha lẫn mẹ mà ông không ngừng cắn rứt lương tâm. Sau cái ngày mà người phụ nữ ông yêu nhất rời xa trần thế này mãi mãi, ông vẫn luôn tự nhủ với bản thân sẽ bảo vệ cô hết khả năng của một người cha, không cho phép một ai có quyền làm tổn thương cô. Hồi ức năm đó đã là một trận đả kích lớn với cô nên ông phải có trách nhiệm của một người cha đối với đứa con của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top