Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao cũng là phụ nữ như nhau, mà nó mặc cái kia mình mặc cái này thoạt nhìn không hay.

Cứ cho rằng bữa đi chơi này có hai cô gái. Thì Lạp Lệ Sa sẽ chạy theo một cái mốt nữ tính với tha ma son lên mỏ. Cái gọi là bùng nổ nhan sắc. Giấu đi cái lọ với lem trên bản mặt đó giờ bằng lớp phấn hoặc mái tóc giả dài.

Trong dịp Tết và kể cả trong tâm hồn Phác Thái Anh tự nhiên muốn thấy nó mặc áo bà ba với quần phi bóng ghê nghen. Mà không nói ra. Tại nếu mà nói ra, nó mặc thiệt...mà cái tướng tá nó không đội trời chung với bộ đồ thì cũng như không.

Và có hi vọng Tết này nó sẽ mặc. Để đừng ai nói nó giống con trai. Thể hiện cái sự nữ tánh có trong Lệ Sa hết ra. Chừng nữa nó đẹp gái nhất trọ thì sao ? Nó không biết mắc cỡ khi ai nói nó giống con trai hả ta ?

Vậy mà...hôm nay nó ăn mần làm sao mà nhìn như con trai luôn.

Nên thành ra, đi trên chiếc xe...nhìn hai đứa i như một cặp ngố tàu vắt mũi chưa sạch.

Nói ra thì mắc cỡ.

(ngố tàu vắt mũi chưa sạch : non trẻ, nhiệt huyết với học tập, nhưng trông nho nhã khi yêu nhau).

-"Thái Anh."

-"Gì ?

Lạp Lệ Sa tự bóp lỗ tai rồi cười tủm tỉm mình ên.

-"Khùng."

Lệ Sa : -"Hạ ?"

Lạp Lệ Sa gãi đầu. Chắc bị điên rồi.

Hai đứa điệu nhau ra tới phà Mười Đẩu rồi. Qua phà là thấy Hồng Ngự trước mắt.

Ông lái đò ổng còn thấy hai nhỏ này khó ưa, con mắt ổng ngứa ngứa. Gì mà đầu năm đầu tháng lên đò ổng chở, có cái đứa cao như cây xào cứ mãi ngắm con nhỏ lùn hơn...

Dễ thương quá trời. Ổng nói bà kia, đừng lấy tiền chiếc xe tầm vong này nghe. Nhưng xui sao bả không nghe thấy. Chỉ nhìn đò đi.

Cảnh sáng sớm 30 hiên ngang dịu dàng, xanh tươi mát mẻ, không một miếng nắng. Với lại...nhỏ khó ưa, nó đẹp gái không tả nỗi.

...con đò thì cứ bồng bềnh trên mặt sông, ấy thế Lục Bình lại trổ như 'đồng đồng', phủ vây mặt sông không ngại mặt sông vỗ mạnh có làm rách lá của Lục Bình.

Hay những chuyến ghe, đò, buông lái sang sông...

...chân vịt thì làm đau Lục Bình, người vớt Lục Bình lên bờ khô héo, để dọn đường cho phương tiện di chuyển. Cái đó đáng lí là một sự giải thoát.

Những tổn thương gây ra cho nó là vô kể. Vậy mà nó vẫn kiếm đường sanh nở cho phủ hết mặt sông, lần nữa cho người ta dọn chứ mãi mãi không lui đến một dòng sống khác nương nhờ, chịu thương chịu khổ cái cảnh lắc léo mà ông trời ban tặng.

Tết đến thì... con đò này ôn hòa với lặng lờ lắm. Người ta ở nhà chỉ lo trưng bày Tết. Nói chung không ra đường bao nhiêu. Đò vắng, lòng người không vắng...

Chỉ trách là trách lòng em luôn vắng, không có bóng hình nó ở trong đó. Trong con tim đã bị tẩn bởi mũi tên lạnh lùng.

Thái Anh đứng kế vách đò, em đưa tay vuốt cái bím đuôi tôm, mái tóc em bay bay trong gió sáng sớm, hàng mi vuốt lên cao chửng. Cái vuốt, cái chớp mắt, cũng chứa thêm cái lém lỉnh đó giờ em mang.

Gò má em hồng vì gió sương sớm, và môi đỏ tựa như nhụy Lục Bình thơm ngọt cắt lòng.

Đôi mắt tròn xoe như hạt nhãn, hạt nhãn này không cứng mà lại còn gây nhớ thương, nhìn ra sông bạt ngàn sự sang Xuân, còn đằng Lạp Lệ Sa nó nhìn em như 'Vầng Trăng' đêm ấy.

Vừa say vừa mê em như cái tuổi yêu học trò. Thấy thương em nhiều lắm. Bàn tay nõn trắng em vuốt ve bím tóc, nghiêng người hơi hơi làm xõa tà áo dài tím pha trắng lượn lờ...

Tà áo dài vuốt một cái vào con tim Thừa Thiên Huế, va một cái vào đôi mắt cưng yêu nó dành cho em. Một cái màu tím buồn bã nặng nhẹ tấm lòng, nhưng em khoác vào liền đẹp thấy sợ..

Trên tay còn xỏ thêm túi tiền bé tẹo, trán đeo băng đô như mấy nàng hồi xưa.

-"Thâu...đừng nhìn nựa." Lệ Sa gãi đầu, bịch mắt, hong cho phép được ngắm nghía ai hết á...

Nhất...là em.

Má nó ngoài Huế chỉ vậy. Bị lú, bị bí bởi cái gì gây nhớ thì không nên dòm lâu, cũng là của mình đâu mà dòm lâu. Nhìn vào gây nhớ, chỉ có cái đẹp mới gây nhớ. Mà cái đẹp...thường thì rất 'mắc tiền'...khó ưa...như nhỏ nào đó.

Bây giờ...nó không dám nhìn nhỏ nữa, quay ra dòm sông cho nó yên bình tâm tình.

Quải theo cái máy chụp hình trên cổ, cũng đâu vô dụng mấy đâu.

Mấy ban bị bơ vơ, hay mắc cỡ, hẳn lấy ra xài. Giờ thì lấy ra xài.

Nói đi Cần Thơ chứ làm sao mà chạy nổi. Nên hai đứa định hướng vòng qua bên trung tâm Hồng Ngự đi chơi chợ Xuân cho gần lại chút. Đâu cũng khoảng...15 cây.

Muốn nhỏ này nó chừa sức về quê. Quê nhỏ cũng gần, nhỏ cũng muốn đi chơi xa xíu đó chớ...nhưng Lạp Lệ Sa là tài xế, không cho phép khách hàng cưng yêu đi xa, đi mệt mỏi thì đau lòng rồi sao mà chữa ? Toàn tự chữa, riết quen.

Xe người ta chạy vù vù lên dốc. Còn Lạp Lệ Sa nó hết chụp hình, còn đứng dòm ra đó đây lại nâng máy chụp tiếp ,coi ác hong. Thấy ghét.

-"Định ở đây ha ?" Thái Anh.

-"M...mô ?" (Mô = đâu, sao)

Lệ Sa : -"Xin lỗi. Em đi bộ lên dốc kẻo té ra, tôi theo sau."

-"Ừ." Phác Thái Anh lén lút đi nhanh hơn để trả tiền đò.

Nó phát hiện, nhưng không kêu ca, chỉ đi hấm hứ. Chỉ mãi mãi theo dõi bóng lưng em.

Nhỏ đó có lợi thế hơn.

Hai đứa...như đuổi nhau.

Thái Anh đi nhanh, nó đi nhanh.

Thái Anh đưa tay vào cái túi tìm tiền. Lệ Sa có chuẩn bị, móc từ đế giày ra 100 đồng.

Bà thu phí vừa xong xuôi, hai đứa nhỏ kia tiến tới, hai cái tay cùng một lúc chìa tiền ra cho bả.

-"H...hả ? Xe...có 50 đồng à."

-"Chà...nhỏ này đẹp gái ta." Khen ngợi làm Thái Anh để bụng, chủ yếu phải là người trả tiền đò.

-"Dạ, con cảm ơn." Thái Anh.

Bả bí, bả đứng một hồi thì đứa nhìn ngộ gái nhún tay một cái với bả :

-"Nè, con gởi 50 nè." Thái Anh.

Phác Thái Anh chừng mực, ưu ái nhìn bà dì thu phí.

Đứa con gái to con hơn kế bên, đâu chịu, nó sắn vô, đá chân chổi chiếc tầm vong, có cái giọng Huế, nhỏ nhẹ nói nói với bả :

-"Con tận 100 đồng, cho bà gìn giữ chút ít tiền dư xây cầu mai sau. Bà lời 50, đúng khộng ?"

-"Àm..." Bả liếc qua liếc lại.

......

-"Ơi...Thái Anh, lên xe đi ? Em mỏi chân thì biết làm như nao..." Lệ Sa lẽo đẽo theo sau. Mặt nhăn lắm.  (nao = nào)

Không cho nhỏ đó trả tiền đò, nó hờn. Đi te te đằng trước rồi.

-"Thái Anh...em lên xe đi mà, em đừng đi bộ. Nói chi Lệ Sa cũng làm cho em ưng thuận mới thôi."

Lệ Sa dắt xe đi lên, đi ngang hàng với Thái Anh.

-"..."

-"Như rứa ? Vô hậu." Lệ Sa gãi đầu bối rối. (Vô hậu : tình huống này là dùng cho sự bất lực).

-"Bây giờ phải cho tui chở mấy người." Thái Anh.

-"Khộng được! Khộng được!" Lệ Sa lắc đầu, biểu quyết không bằng lòng.

-"Ban nãy đã nói tui muốn chi cũng chiều ?." Thái Anh. -"Thôi, vậy đi một mình đi !".

-"Khộng, tại em đạp thì đau chân.." Lệ Sa.

-"Tui muốn tui đau chân, mỏi chân lắm hạ ? Chứ mấy người chở tui hông đau chân sao ? Tui đạp tui chở được tui mới dám nói.

Cái thứ như mấy người á..." Thái Anh.

Lạp Lệ Sa khoái bị nhỏ đó chửi.

-"..cái thứ như tôi làm sao ?" Lệ Sa nghênh ngang chiến luôn.

-"Cái thứ lì!" Thái Anh lần đầu thấy nó như cáu lên với mình, nên nạt nộ nó.

Dám chắc sẽ cãi lộn với nhau đi ?

Phác Thái Anh đâu đời nào muốn...

Ai cũng nói chuyện chua ngoa, mà với nó...thì càng chua ngoa. Vì mình ghét nó nhất mà.

-"Cái thứ lì..." Lệ Sa đá chống, hất cằm trước nhỏ đó, cái vóc hầm hầm muốn vào trận đấu mỏ nhưng bất ngờ hạ người xuống:

-"Ê...buông tui ra nga!!"

-"Này thì cái thứ lì.." Thóc ngang nhỏ vào lòng.

Thái Anh bấm răng bấm bụng ngồi im re!!

Trong dòng người Hồng Ngự.

Phác Thái Anh vô cõi, con nhỏ này còn nghĩ nó có thể yên bình đi bằng cẳng. Không nghĩ sẽ bị vô lực trong vòng tay đứa mà nhỏ ghét cay đắng...

-"Buông ra, biết bao nhiêu người mà nói!" Thái Anh không mắc cỡ cho lắm.

Vốn vô tình.

-"Nói tôi lì làm chi ? Ha ha."

-"Buông ra."

-"Khộng đó !"

-"Dỡn mặt nè !"

Thái Anh dọng vào vai Lệ Sa, khiến cho Lạp Lệ Sa buốt đá.

...

Tự nhiên thấy nhỏ này nó nhẹ hều thiệt.

Nhưng đâu phải.

Vì nó được bồng con nhỏ bướng, một con nhỏ dễ cưng.

Trong lòng có em có cả cảm giác hạnh phúc trẻ trung, vô lo vô tư nhiệt huyết.

Hai đứa im lặng.

Trong chốc lát đã yên vị trên cái yên sau vì không thể làm loạn khi chốn này quá đông người.

Thái Anh im lặng vì sợ nhục chứ không bằng la lói nhục nhã.

Cái mặt con nhỏ ngồi sau ba rai, còn nó thì giả bộ mê mẩn ngắm cảnh dữ lắm chứ cười giã lã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top