Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập Cuối (Nàng Lục Bình).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập Cuối, làm ăn hơi lâu ha, nhưng cũng vì quá luyến lưu đi. Viết riết mà yêu luôn những nhân vật trong sản phẩm, không muốn rời bỏ Fic mỗi khi The End đến.

Chúc các trái cà na có nhiều điều may mắn, nhiều hoạt động tốt trong suốt năm. Cảm ơn đã theo dõi Au. Tạm biệt. 👋

____________________________________________

Giờ đây nhỏ là giáo viên dạy Ngữ Văn.

Chừng mấy tháng nhỏ vô nghề...cha má của nó từ Huế về đây coi mắt. Ổng bả ở đây đã được hai ba bữa, nói chung thì tình cảm hết biết.

Bữa nay.

Cả nhà ăn cơm xong là chạng vạng về. Rửa chén rồi lau nhà một thể.

Bà sui của má với nhỏ ngồi sau hè. Gió ngoài đồng thổi dô mát rượi, từ chỗ này ngồi nhìn ra đồng là quá bá đi.

Nói chuyện với nhỏ, nói chuyện gì mà khéo dễ sợ, giọng nói phong trần và ngon ngọt dễ nghe, con gái hơn nhau ở chỗ sáng lạng thì rất hạp.

Bả thấy vậy đó, chứ mà tới Lệ Sa, là Lệ Sa cứ gãi đầu, cúi cái đầu, như muốn cắm cái đầu xuống ván.

Đi ra đường người ta còn tưởng hai đứa chưa quen. Nó sợ Thái Anh hơn cái giống gì.

Phác Thái Anh nói kể cho bả nghe vụ thi Phổ Thông, ngày thi đó đã xa gần 2 năm nay, mà đến tận bây giờ nhỏ vẫn nhớ khoảnh khắc bồi hồi đó như thiệt.

Uống trà sen, ăn trái cây, Phác Thái Anh ngồi tâm sự với bà sui của má, tới nửa đêm. Mà hai mẹ con còn ngồi cười tét mỏ.

Ngày đó...là tháng 6, cái tháng mà học sinh xa nhau hơn, bài vở không thể xuể hay bớt đi miếng nào, học bù đầu bù cổ để lo thi, muốn cho mình một cái nghề tốt.

Nên tía má, thầy cô, bạn bè, Lạp Lệ Sa nó...là hậu phương.

...vô thi mấy môn xã hội cũng không có thậm tệ mấy, có cái môn Anh nhỏ này ghét gì đâu, ta nói cái môn ngu dốt hết biết, vậy mà cũng được tám điểm...

Năm nào cũng cầu cho không thi môn Hóa, bởi vì rất dở. Con nhỏ cũng được Trời Phật độ cho năm lớp 9, năm cuối cấp ba không thi Hóa.

Hồi đó đại học sư phạm An Giang dễ vô, đó là một cái nghề đơn điệu và vô cùng ý nghĩa. Muốn sống không bon chen thì vào.

Còn nữa. Trong tháng 6 năm thi cuối cấp đó.

Lạp Lệ Sa hay ngứa. Cái đứa thấy ghét như nó thì một năm mười hai tháng, hết mười tháng là mắc giận hờn nó.

Nhỏ này ghen, thì trời ơi đất hỡi, dai như đỉa đốt, khó khăn như quỷ.

Dỗ hoài không nghe, không có cho đụng dô ngón tay, hay da tay luôn. Nói chuyện mà ta nói thấy ghét dữ lắm, nói chuyện mà...muốn vả vô cái mỏ, ngang ngược, vô cùng nhạt nhòa.

Còn nó, nó ghen, thì nhỏ này không cho.

Thành ra bữa đó phân bì, hơn thua, nói là sao giận nó được mà giận lại thì không cho.

Nên cãi lộn rùm beng, vậy là một đứa chạy về Huế tu tu hai tháng. Một đứa ôn thi trong nước mắt.

Con nhỏ này vô mùa thi mà nhớ Lạp Lệ Sa muốn chết muốn sống, mắc nó chạy về trong khi ngoài Huế, nhà đang bán nếp.

Chạy đi chạy về, chạy đi chạy về. Làm hoài có một bộ dạng.

Lệ Sa về đây ăn uống rồi ra đồng riết, cũng to con, no đủ, không ốm nhom ốm nhách như hồi đó. Nhìn bản mặt, coi cũng được.

Trải qua năm năm quen nhau, hai đứa...cũng hiểu về nhau thiệt nhiều. Tới cái đỗi như con mén chung thủy.

Và rồi con nhỏ đó cũng trao nó cái trong trắng của đời người con gái để định tình...trong cái đêm mà, Lạp Lệ Sa nó ghen lồng lộng với thằng Ban hàng xóm. Có cái gì đâu mà làm dữ dội.

Từ khi rời trọ và gắn bó đến nay, đã là tròn thêm một năm nữa kỉ niệm tình yêu của hai đứa, tía má hai bên đã bàn nhau vụ cưới gả, ngày lành tháng tốt là triển cho vui nhà vui cửa...

Lâu mau gì cũng có cháu. Bà nội, ông nội ham quá, ghiền quá, ông nội đống cái nôi sẵn, bà nội thì...may một tủ quần áo con nít, toàn vải xịn, trắng mướt mát.

Anh em ở trọ khi xưa, đôi khi cũng tới lui chỗ nhà nhỏ chơi, rồi nhậu.

Nhưng mà, vài năm quay lại, thì rất ít khi. Vì hiện tại, các bạn đã lập gia đình.

Có anh Hiếu, với anh Thịnh vẫn ở vậy, Tết nào cũng ở hết tháng, hè nào cũng ở hết hè. Quậy muốn chết. Lạp Lệ Sa nó uống bia, bị chửi riết, cũng đỡ.

Giờ này chắc ngoài ruộng thăm câu rồi.

___

-"Đi tắm rửa gì đi, má kêu con Anh hâm đồ ăn."

-"Vâng."

-"Tối mà ra đồng vậy đó. Dữ ác hong." Má.

___

-"À, mẹ có cuốc điện thoại."

-"Dạ." Thái Anh.

-"Vâng, có chuyện mô ? Vâng, lô đất đó tôi mua...vâng."

Ào ~ ào ~ ào ~

Cái vuông sạch mức ngoài sau hè này là cha của con nhỏ đào ra, tèn tèn mấy tháng thì được năm sáu mét vuông, nước sạch mà mát lắm, làm chỗ nuôi bèo, bán cho sà lan, sà lan thì đi giao cho mấy trại cá bảy màu trên Sì Gòn. Nói chung mùa nào cũng trúng..

Trên bờ, còn dựng thêm cái buồng tắm, nước dưới vuông kéo lên bằng gánh rất tiện..

Phác Thái Anh nghe tiếng té nước, là biết nó về nhà. Vậy mà cũng không vô chào hỏi mình một cái, coi tức không.

Chắc là giận lắm rồi chứ gì.

Cái vụ hồi sáng chớ đâu. Nghĩ sao đi ghen tào lao với cha nội bán thịt ngoài chợ, tính ra là đi mua thịt để hầm cho nó ăn, mà nó về là cự nự, bỏ xược ra ngoài đồng thăm câu, giờ mới về đó.

Phác Thái Anh chẹp miệng, nhìn ra một chút coi mần cái gì.

Lạp Lệ Sa xói nước ào ào lên đầu, không biết dằn mặt ai, nay cao ráo hơn chút, thịt thà cũng ú no ra, cắt tóc lởm chởm khó ưa.

Gió muốn chết đứng đó tắm.

Cái thứ như nó, đâu có biết lạnh.

Nói ra mắc ghét.

Mà lâu lâu được ghen cũng vui thiệt.

Thái Anh cười phì, lầm bầm lèm bèm... :

-"Thứ ba chợn..."

____

Thái Anh vô bếp hâm nồi cá kho, với thịt hầm cho nó bới tô mà ăn, tính ra cũng không thích, mà coi như làm phước, đói no thì cũng con nhỏ này mần cho.

Coi được thì hết giận, không coi được thì giận tiếp. Không ai rãnh rỗi, đi mềm yếu, an ủi nó như gia nhân..

Cốp!

-"Cha chả..." Lệ Sa.

-"Bị sao đó ?" Thái Anh dòm nó là sự khinh thường bản thân.

-"Đứt." Lệ Sa bới tô cơm, vớt mấy muỗng nước mắm tưới lên, trộn rạo rạo, ăn một muỗng.

-"Thì dán." Thái Anh.

-"Vâng." Lệ Sa.

-"Đau nhiều không ?" Thái Anh lấy đũa xơ xơ khứa cá.

-"Khộng." Lệ Sa.

-"Ừ." Thái Anh.

-"Nấu gì vậy ?" Lệ Sa.

-"Cá kho, thịt hầm." Thái Anh.

-"Khộng ăn thịt." Lệ Sa.

-"Vậy thì cá." Thái Anh.

-"Vâng..." Lệ Sa xoa xoa mái tóc, làm ráo.

Phác Thái Anh nhìn nồi cá kho đang sôi sùng sục, nhỏ cười tủm tỉm, lấy miếng nhấc, bắt cái nồi đất xuống, bợ lại bàn, bước một bước :

-"Sao buồn..." Thái Anh.

-"..." Lệ Sa kẹp dưa leo quệt kho quẹt, ăn với lừa xương rất kỹ, không trả lời.

Bản mặt tỉnh queo của nó khiến Thái Anh nổi lên tự ái. Bàn tay của con nhỏ chưa đặt lên vai nó nữa, mà nó vậy, rồi thôi. Nhỏ đi vô buồng.

Lạp Lệ Sa nhai, chán cùng cực.

Ăn một muỗng là nhìn ra cửa sổ có mấy trái bắp khô treo lòng thòng, vài sợi chanh dây cũng tới vách tường trong nhà, thấy bừa bộn từ ngày hộm qua rồi, định bửa gốc cây chanh dây cho nó nghỉ bò, nhưng trông thấy thực vật thì tâm trạng với suy nghĩ rõ ràng lại một chút....càng không thể bẻ nó mà bỏ.

___

Cửa buồng vén qua, tấm mùng hồng đã thả xuống chổng, nhạc niệm Phật, quạt máy nó quay cò cò...

Trong mùng còn có một con mèo mướp...mướp đắng, đang buồn.

Con mèo mướp này nó biết giận dai với hay chửi mắng người ta, cũng có khi nó biết nhõng nhẽo, nhưng nhõng nhẽo thiệt là lạ, toàn là nằm im trên vai, rồi rầy mấy câu thân thương. Con mèo hay niệm Phật với ăn chay.

Cái mõm thì rất xinh, nhưng toàn là lời thâm và khéo. Mắt cũng vậy, cũng tròn với lại to, nhìn vô một cái là lấp la lấp lánh. Mũi cao cái kiểu miền Nam.

Bản mặt con mèo này hết sức dễ cưng. Nên phải hun một cái...

Lạp Lệ Sa thả dép xuống đất, leo vô mùng, cái chổng kêu két một cái rồi dừng hẳn...

-"Nó bán em nhiêu..." Lệ Sa.

Thái Anh nằm ngủ, tưởng ngủ rất sâu, tướng nằm như con mèo mướp, tay còn đeo hột chuỗi, mỗi lần lăn qua một hột để niệm Phật, lâu mau quay mặt lên dòm nó.

Gương mặt của nó đanh lại :

-"Thấy em nắm tay nó nì, đừng có mà lí thuyết vớ va vớ vẩn."

Thái Anh giở mền lên, đưa bàn chân dọng dô bụng nó.

Lạp Lệ Sa la oai oái.

-"Mua thịt người ta đưa cái bọc. Cầm chứ không lẽ quăng ?." Thái Anh.

-"..." Lệ Sa ngồi im ôm bụng, nhìn nhỏ.

Trong lòng nhỏ nỗi lên tia phản ứng xót xa. Bèn bật lên một tiếng cười khanh khách để che giấu.

Bản mặt nó xụi xuống với buồn, nhìn tội nghiệp lắm, Phác Thái Anh đưa tay kéo nó.

-"Xin lỗi". Thái Anh.

-"Vâng..." Lệ Sa.

-"Ai biểu chọc tui chi. Có sao hong ? Kéo lên coi coi." Thái Anh.

Lệ Sa vạch áo lên.

Thái Anh tắt cái la-dô, nhạc Phật biến mất, nói : -"Thôi, nằm xuống, thương nhiều."

Lạp Lệ Sa đưa tay đập chổng cái rầm để nghỉ giận, nhào lên người Thái Anh, nằm mít ướt chứ không khóc, hai tay đút dô áo, mặt dúi dô cổ, ôm nhỏ Thái Anh khó ưa nhất trên đời, nhỏ đó xoa đầu của nó, khiến mái tóc Lệ Sa rối bời.

-"Ra đồng vậy, có khui nước bên thửa của má chưa ?" Thái Anh câu cổ nó.

-"...rồi." Lệ Sa.

-"Nay nặng quá ta..." Thái Anh.

-"...em nặng thì có."

Thái Anh nghiêng người qua, nó nằm lọt thỏm dưới ngực như con nít ôm mẹ : -"Nói ba khơi gì ạ ?"

-"Em í." Lệ Sa dúi đầu vô.

-"Em sao ?" Vỗ vỗ cái gò má của nó.

-"Nói gì em cũng mắng cả...buồn lắm ệ."

-"Nói chuyện mắc cỡ chớ."

Lệ Sa làm mạng, nó còn bóp một cái thiệt đau vô vú :

-"A! Chó." Thái Anh la lên.

-"Mắc cỡ mô !" Lệ Sa.

-"Đừng có đập chổng nữa coi. Biết om sòm lắm hong ?" Thái Anh rầy, tát vô vai nó cái bát, đau ơi là đau.

Phác Thái Anh nhắm mắt, đưa tay ôm nó.

-"Nằm đây nghe niệm Phật đi."

Lệ Sa lắc lắc cái đầu, trườn lên, dí mỏ vô mỏ nhỏ đó.

-"Miệng thúi hun hoài..." Thái Anh chùi mỏ.

Hai đứa nhìn nhau.

____

-"Nực nội quá à, buông em ra coi."

-"Khộng."

____

Ô ô sáng hôm nay trên quê hương tôi.

Quê hương xinh xinh, quê hương hữu tình.

Rầm !

-"Anh Hiếu, anh làm nết gì kì cục dị ?" Tân.

-"Mày...nín. Khụ khụ....thằng Hùng nó...nó dí tao. Nó nhậu vô, nó nói với má nó, nói cưới tao đó Tân. Đụ mẹ. Hu hu ~"

-"Anh Híu ới ~ ực..."

-"Á ~~"

Chà, nhà ai trắng xanh vàng tím.

Đẹp, làm sao bướm bay chập chờn.

-"Kính thưa quý cô bác, dòng họ hai bên, bát duyên hai họ. Sơn con đây nè, xin gửi lời chào trân trọng nhứt !" Sơn.

Ồ ngộ thay có con lợn quay.

Xôi đầy mầm -

-"IM COÁI !" Sơn.

-"Phát cháo từ thiện chứ con mồng nào cưới mà-mà bật nhạc đó. Dòng cái thứ khùng điên gì á trời ơi."

Phật dạy ta rằng...

Sơn trìu mến mỉm cười, nâng mai-cro :

-"Dạ. Hôm nay nhằm đêm ba mươi, tháng giêng, năm con Chuột chít chít sắp qua, ta nói cái năm mà á he vui gần chết ! Giờ cũng qua, sắp tới năm con Trâu ụm bò mụ bò."

-"Con xin chúc quý dị cô bác làng xóm cả nước có một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát đạt, dọng hoài không hết của."

-"Tụi con đi phát cháo từ thiện hen, nên cô chú anh chị nào có nhu cầu ăn cháo, ăn súp, ăn canh, ăn gì mà xanh sạch đẹp cứ bới cái tô, bới cái tô cho con nhà anh chị em cô bác quô!" Sơn.

-"Xếp hàng đi cô chú ê !!! Ai cũng có cháo hết á. Không có cháo cũng có cháo luôn." Anh Thịnh.

Ảnh đeo một cái nón bo dày cộm, múc cháo lia lịa.

-"Cho miếng nhạc dựt đi anh ê."

-"Này chỗ phát cháo từ thiện chứ không phải cà phê chòi đâu má, biến liền biến liền."

Bởi, thời gian cũng như con chó chạy ngoài đồng mà thôi.

Mới đó...đã là cái năm con Trâu đầy khỏe khoắn và sung túc.

Đêm ba mươi nay cũng giống như đêm ba mươi trước, nhưng lạ lùng thay, đêm ba mươi nay bạn bè và học trò của cô giáo Ngữ Văn ấy, đông đủ trên bao giờ hết.

Phác Thái Anh đứng bên cạnh một đứa học trò, hai cô cháu nói chuyện khoan thai, bạn học trò nữ có mái tóc dài thượm, đeo băng đô trên đầu, áo sơ mi và quần Tây, ăn ta ni rất đàng hoàng.

...còn cô giáo Phác Thái Anh ấy, là chiếc áo dài tím mướt mát bay lên bay xuống, thắt đuôi tôm, gót son trên đôi guốc gỗ, mỗi lần bước đi là lộc cộc thiết tha. Ta mới nói, gái một con...trông mòn cái con mắt.

Con nhỏ Thái Anh đã không còn bé bỏng khó ưa, để ta kêu nàng là "con nhỏ" hay, "nhỏ" nữa. Giờ đây, đã thật là cổ hủ với cái vóc dáng của bà cô giáo bốn mươi hai tuổi, có con với người Huế to con ốm nhom ốm nhách ngày xưa...là điều hãnh diện của cô giáo ấy.

Hồi chiều.

Mấy anh lạm như, ở đây là ở chỗ trọ ngày xưa, sáng tạo bàn bạc đủ thứ trên trần gian. Tiếng cười, tiếng nói...như hồi còn là học sinh tươi trẻ, ở cùng trọ với nhau.

Mọi người muốn làm gì đó cho buổi gặp mặt thêm náo động, nên bày ra cái kiểu từ thiện mới. Mỗi sạp mỗi món. Có cháo chay, có cơm chiên chay, có mì căn, có giò nhồi nấm....chắc là toàn đồ tương trên đất Đức Thầy.

Lại nhà cô giáo, mà mần đồ mặn. Chắc bị đánh chết á.

Mấy bóng đèn trái ổi treo dài từ đây tới đầu ngỏ, vài cô nàng bạn cũ ở chung trọ hồi đó, cô nào cũng cầm trên tay ly trà đường quậy quậy bằng muỗng, ngồi trên bẹ dừa rộng, nói gì mà nói gớm lắm...

Thiệt tình, kể chuyện hồi đó, bây giờ ngồi gặp mặt nhau, nói muốn xoáy mỏ cũng chưa hết.

...có vài anh chàng đang bó pháo, để đến giờ chạp (12 giờ là bước sang năm mới) thì đốt phỏng. Nổ, cho nó đẹp.

Quay qua quay lại, thì ai cũng có vợ, có chồng. Trừ anh Thịnh với...anh Hiếu, hai người trong cùng cái trọ, đi cùng cái đại học, mà già rồi, ú na ú nần, chưa có vợ thương yêu nữa.

-"Mì căn đeeee ~ ê, bả hong có răng hả. Này dai lắm, để con cắt ra."

Bà đó bả cười quá trời. Riết muốn mọc răng.

Cái thằng nhây nhây có bản mặt non xèo là thằng Sơn chứ ai.

Sơn cũng chưa có vợ. Nhưng có chồng rồi. Quen ai bên Chợ Vàm á, tên là Nhựt. Hồi đó ráp nó với anh Hiếu, mà đâu có thành.

-"Ê! anh Bé ơi. Bên đây nè, chở nước đá đổ vô thùng bên đây nè." Tân.

-"Ừ ừ anh biết rồi."

Ào !!

-"Á!!!" Anh Hiếu trốn trong thùng, bị đổ đá ào ào trong cái tiết ba mươi lạnh lẽo thì trồi lên như con tôm tít gặp muối, nó đổ một vố lạnh muốn thấy bà nội.

Hùng mắt nhắm mắt mở chạy lại : -"Anh Híu !!! Ực!! Em yêu anh...nhoàm ~"

___

-"Nay ba mươi, khấn vái mạ cha quay về , ăn Tết chỉ cúng chay niệm Phật..." Lệ Sa thắp hương, quỳ xuống lạy.

Lệ Sa tập cúng kiếng cũng từ lúc má vợ nhắm mắt, lập tủ thờ cho má mà đau điếng, xót xa.

Phụng thờ riết mà nói tiếng miền Nam rành rỏi, tánh tình lạnh nhạt hơn một chút.

Cha má vợ mất cách nay cũng đã thiệt lâu. Lệ Sa ăn chay với vợ mấy năm đảo lại, cũng không cho Phác Thái Anh sanh nở lần thứ hai...

Nhỏ chóc chác đang nuôi là con gái rượu của má Thái Anh, năm con Trâu qua thì cũng được mười tuổi, cái mặt thấy ghét, nhìn i như mẹ nó, tánh nết cũng điềm đạm, ít xịu nói chuyện, mà có nói cũng rất thâm với khéo.

Nhưng biết là nhỏ rất yêu thích cha Lệ Sa của nhỏ.

Bây giờ...

Một con nhỏ Phác Thái Anh khó ưa lại xuất hiện, để thay thế cái chỗ nhỏ Thái Anh khi xưa. Nhưng nhỏ tí nị này tên là Thùy Anh. Rất lấm la lấm lét. Lạp Lệ Sa rầu rĩ biết mấy cho may sau.

-"Bạn không ăn, sao lại biết nó cay nhỉ ?" Thùy Anh.

-"Tại thấy ớt nè má." Tùng con trai của Sơn. -"Bớt giống má mày đi. Mụ nội cha nó, gì đâu mà nói chuyện ngang ngược."

Phác Thái Anh từ ngoài cổng vào nhà, bồng theo một vỏ quà thực to của học trò tặng. Nói chung ở lớp, dạy học thì nói chuyện rất lanh, nên tụi học trò nó khoái cô giáo lắm.

-"Chu choa, ai tặng cho nàng thế kia ?" Lệ Sa vuốt tóc, ló đầu vô tủ thờ.

-"Học trò nó mua ngoài miễu." Thái Anh.

-"Ừ, có hiếu như vậy với thầy cô là tốt. Nhưng tốn tiền thật tê." Lệ Sa.

-"Ưm." Thái Anh.

____

Thái Anh vén màng, từ trong buồng đi ra, đã thay con tôm trên tóc thành một búi tóc thật cao và xinh đẹp, đôi mắt rũ xuống, kéo Lệ Sa lại, nàng bưng má của cô, thơm môi vài cái..

-"Thương quá. Sáng giờ mần được gì chưa ? Sao ở đây sửa soạn hoài. Người ta ở ngoài đường chờ mấy người lâu lắm...cũng chỉ thấy bạn bè đợt xưa." Thái Anh.

-"Ừ, bận mà. Thương nhớ thì hãy hôn đi. Đừng có nói lí thuyết mô..." Lệ Sa.

-"Suốt ngày. Lí thuyết hoài." Thái Anh đưa ngón tay, sửa sửa mái tóc rất ngắn của cô...

-"Ừm..." Lệ Sa hôn lên trán cô giáo.

-"A! Ông bà nội."

-"Cha má về kìa..." Thái Anh.

-"Em ra ngoài ngoải nhé, tôi pha trà cho ông bà nó uống." Lệ Sa.

Nàng Phác bịn rịn, nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của cô, tì tay lên ngực Lệ Sa, kiểng chân một chút, hôn vào môi cô.

-"Hôn mãi..." Lệ Sa nháy mắt, nhìn rất ảo.

-"Gớm." Thái Anh trệt môi, bỏ đi tuốt.

___

Bốp bốp -

Pháo hoa xè lên một tiếng, phóng lên trời bắn lung tung màu sắc, đám con nít đêm ba mươi hồi đó hay ví von lôi kéo chị Thái Anh đi chợ đêm, bây giờ đã là thanh thiếu niên trẻ măng...

Anh em và bạn bè gom tụ xem lại đoạn băng dài kinh điển, ngày ấy đi bắt cua và cá bên mương Cái. Mấy cô nàng cầm ô chỉ tay về nhau, chàng trai ngồi trên chiếc cub phong trần thật ngầu, nhưng đó là tuổi trẻ ngây thơ và tươi sáng nhất.

Kỉ niệm và mỗi khoảnh khắc, ta đều cần trân trọng, để mai sau chẳng thể nào hối hận.

Và nó - Lạp Lệ Sa ngày đó. Tu tu theo người con gái mang nét màu Tím của Lục Bình trôi nổi, thích đơn phương rồi dẫn tới cái thích kiên trì nhẫn nại, biết hy sinh và vị tha cho tất cả...mặc dù là người con đất Huế, nhưng lại mang đậm nét tình nghĩa miền Nam.

Và nàng Lục Bình cũng thật khó ưa, khó chiều quá đi. Ngày ấy mái tóc vẫn dài nhưng không dày như hiện tại...

Đến nay, chiếc xe đạp tầm vong cũng chẳng thể nào chở em thêm một vòng quanh chợ Quê ngày Tết hứa hẹn ấy.

Nhưng con nhỏ đó, đã hối hận vì phũ phàng và cảm thấy hạnh phúc vì đã là vợ chồng của nhau..

Đẳng cấp của người phụ nữ không bao giờ khuất. Chỉ là chưa nghĩ đúng. Nên phụ nữ thường hay bị rẻ khinh...

Đàn ông cũng nên chững chạc nghìn vạn lần.

-"Ê Tân, mày trả nồi chè cho bà Sa chưa ? Hồi đó con Thái Anh chịu cho bả chở đó con." Sơn.

Tân : -"Không nhắc nên quên. Thôi xí xóa đi, hihi."

Áhhh!!!

-"Ủa anh Hiếu đâu."

-"Thằng Hùng hi*p ổng trong lùm á."

Anh em ngồi trên tấm bạc trải dài, cùng nhìn lên bầu trời đầy sao đêm 30 Ất Sửu.

-"Ê! Chụp một bôi đi mấy bạn già."

-"Ừ ! Hồi trẻ chụp, giờ bốn mấy cũng chơi."

-"Vô, vô!!"

Tách !

Chị em ta năm chín chín.


Đi phượt Long Xuyên nhé - Anh Hiếu (93)



Vịnh Hạ Long (98)

Bến Cảng Nhà Rồng.

Anh Bé và Sơn ở công viên Hải Phòng (99).

____

Có thể cũng là Lục Bình. Nhưng chưa biền biệt bằng cách đáp trả của nàng đâu.

Từ đó. Tình yêu và tình bạn bên nhau ngàn năm. Đi rồi, nhưng Fic vẫn giữ lại thơ ngây của đêm ba mươi ấy, và sự phũ phàng của nàng Lục Bình ở đây để làm bằng chứng.

___

Cảm ơn đã theo dõi cuộc đời của cô giáo Ngữ Văn.

Hãy hiểu cho sự trọng nam khinh nữ ngày đó. Yêu những người nam biết kiên trì theo đuổi và yêu thích đậm sâu thật thà nhưng bị phụ nữ nghi ngờ là tồi tệ giả dạng sa đà, lãng tử.

Bây giờ thật là khó kiếm. Nhưng tiếc thay cô đã lỡ cho đi một ân tình quý hiếm nhất trên cõi đời này, là chú, chú người Huế.

Hai người vẫn đợi nhau.

Và Au vẫn đợi bạn cho sao.

Hẹn gặp lại ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top