Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Chaeyoung đã có thể cảm nhận được sự kì lạ của Lisa. Ánh mắt lờ đờ vẫn còn đó, quai hàm bị nghiến lại với nhau. Hơi thở còn có phần nặng nề hơn ban nãy. Trông cả thân thể của Lisa dường như đang rất căng thẳng.

Tuy chỉ là những thay đổi nhỏ thôi, nếu người khác nhìn vào sẽ cảm thấy, Lisa hoàn toàn bình thường, chỉ là hơi mệt mỏi một chút thôi. Thế nhưng Chaeyoung lại rất tinh ý, Lisa còn là người nàng quan tâm nhiều như vậy, nên những biểu hiện nhỏ này, nàng đều để vào trong mắt. Chaeyoung không thể lí giải được vì sao, khi hỏi thì Lisa vẫn bảo cậu ổn nên nàng cũng chẳng thể nói thêm gì. Suốt quãng đường, cả hai nói chuyện với nhau rất ít. Hầu hết thời gian đều dành ra để Chaeyoung lén lút quan sát Lisa.

Buổi tối, không gian xung quanh tĩnh mịch. Bầu không khí loãng, ít tiếng ồn. Đây đáng lẽ ra là một trong những thời điểm trong ngày khiến con người ta cảm thấy thư thái nhất. Khi không còn tiếng xe cộ cùng tiếng bước chân ồn ã. Nơi đây như trở về thuở sơ khai, chỉ còn lại những chiếc bóng của thời gian và ánh đèn đường khuya khoắt hoà quyện nhẹ nhàng với đèn pha trước xe của Lisa. Thế nhưng, bầu không khí trong ngực Chaeyoung lại nặng nề làm sao. Nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Lisa. Nàng không biết trong khi nàng đang ở bên trong phòng của IU, thứ gì đã khiến hàm răng đẹp đẽ kia phải nghiến lại với nhau chặt như vậy. Đôi lúc, Chaeyoung thực sự mong mình bớt quan tâm lại. Nàng mong rằng mình sẽ không vì những đổi thay cỏn con mà nghĩ ngợi lung tung. Cuộc sống của nàng hiện tại đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu cứ mãi quanh quẩn bên đám suy nghĩ tiêu cực và những lo lắng thường trực thì có lẽ nàng phát điên mất.

Nghĩ vậy, Chaeyoung gồng mình không nói ra với Lisa. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi thu mình vào một góc. Tầm mắt tuy đang nhìn vào khoảng không vô định phía trước nhưng tai lại hướng về tiếng động ken két rất nhỏ của những kẽ răng đang siết vào nhau.

Cuối cùng cả hai cũng về tới nhà, Lisa rõ rằng là kiệm lời hơn hẳn. Mãi tới khi trở về phòng, cậu mới lên tiếng nói với nàng.

"Chị có muốn tắm không ?" Lisa hỏi. Cậu cảm thấy cơn say mê trong người mình đang dâng trào như nước lũ. Bình thường thì Lisa không nhận thấy, nhưng bây giờ, ngay lúc này, ở trên cơ thể của cậu tựa như có một chỗ vô cùng nhạy cảm. Nó nằm ở đâu đó, đằng sau thâm tâm của cậu, có lẽ là sau đỉnh đầu, nếu nói về vị trí trên da thịt mà Lisa có thể diễn tả, thì nó ở gần ót. Thật ra nó nằm ở trong tâm trí, ví dụ não bộ là một vũ trụ, thì bộ phận này sẽ nằm ở xa tít tận nơi ngân hà nào đó trong não của Lisa. Một chỗ mềm, rất khó tả. Bộ phận này nằm ngoài tầm tay của Lisa và dĩ nhiên không thể được nhìn thấy từ bên ngoài. Thế nhưng, vào những lúc không ngờ tới, điển hình như là bây giờ, bộ phận đó chợt lộ ra. Như thể bên trong người cậu, trong tâm trí của cậu có thứ gì đó bắt đầu được kích hoạt. Như thể có một loại chất lỏng, hoặc một loại hoá chất vô cùng đặc biệt được tiết ra từ não. Loại chất này chạy ra xuyên suốt cơ thể của Lisa. Nó hoà lẫn vào với máu, sau đó bắt đầu thấm nhuần vào từng ngóc ngách của cơ thể. Từ đó, cảm giác kích thích được tạo ra từ quá trình này vừa làm Lisa cảm thấy nhục dục tràn trề, vừa làm cậu cảm thấy mình nhớ da diết bóng hình của Chaeyoung.

Khoảnh khắc khi mở mắt ra và thấy Chaeyoung ngồi ngay trước mặt mình trên băng ghế của bệnh viện, Lisa cảm nhận rõ ràng cái công tắc của bộ phận nhạy cảm ấy ở sâu trong tâm trí mình được bật lên. Bởi nàng.

Có vẻ như Chaeyoung đã nói cái gì đó với Lisa, nhưng cậu lại chẳng thể nhớ ra là nàng nói điều gì. Thứ duy nhất Lisa cảm nhận được khi vừa mở mắt ra là cảm giác giật thót ở đằng sau đầu, và rồi một sự kích thích kì lạ, khó lòng diễn tả bằng lời thâm nhập vào cơ thể cậu. Nó cho cậu một cảm giác mà đã từ rất lâu rồi, Lisa không hề cảm nhận được. Thật lạ lùng làm sao khi chỉ một ánh mắt mà có thể mang lại cho cả tâm và cả thân của Lisa nhiều thứ như vậy.

Thế nhưng, Lisa lại có phần sợ hãi nếu để lộ ra cho Chaeyoung thấy được điều kì quái này. Thế nên cậu chọn cách kiềm nén và giấu đi những mâu thuẫn cùng bấn loạn này. Cậu không muốn doạ cho nàng sợ.

"Cũng khuya rồi, chị nghĩ là chị sẽ tắm qua loa một chút thôi. Em có quần áo cho chị thay không ?" Tuy Chaeyoung vẫn còn đang suy nghĩ về những biểu hiện kì lạ của Lisa, nhưng nàng vẫn chọn cách bỏ qua. Hơn ai hết, Chaeyoung là người vô cùng kiên nhẫn. Nàng có thể chờ đợi những câu trả lời cho thắc mắc của mình trong khoảng thời gian rất lâu. Nàng cũng đã quá mệt mỏi rồi. Bây giờ nàng chỉ muốn đi tắm, sau đó ngủ một giấc thật ngon bên cạnh Lisa.

"Để em đi lấy cho chị" Lisa nghe vậy, cứng nhắc đi vào phòng ngủ. Cuối cùng cũng tìm được một cái áo thun màu xám có vẻ rộng so với Chaeyoung, và một cái quần nỉ. Cậu còn chu đáo lấy cho nàng một cái bàn chải đánh răng mới chưa bóc ra.

Cầm mọi thứ vào phòng tắm, Chaeyoung uể oải mở nước. Hơi nước từ từ bốc lên làm mờ tấm kính, bám lên làn da trần trắng nõn nà của Chaeyoung. Dòng nước ấm áp chảy lên người khiến Chaeyoung làm nàng thở dài một cách thoả mãn. Các hệ thần kinh bên trong bắt đầu giãn ra khiến căng thẳng cùng mệt mỏi của cả một ngày trời dường như biến mất trong giây lát. Giờ đây Chaeyoung cũng chẳng còn quan tâm tới cái gì bệnh viện, cái gì cô IU kia nữa. Nàng muốn cơ thể mình ở trong trạng thái thư giãn nhất có thể.

Xong xuôi, khi Chaeyoung mặc quần áo của Lisa vào rồi, nàng mới cảm nhận được một trận nóng bỏng trên hai gò má của mình. Nàng đang mặc đồ của Lisa, tay áo có chút dài, quần cũng thùng thình rộng. Trông nàng khi mặc vào chẳng khác gì một đứa trẻ học lớp một con nhà nghèo. Có nghĩa là, vì nhà quá nghèo mà phải sử dụng một bộ quần áo trong suốt năm năm tiểu học. Các bà mẹ sẽ có xu hướng mua bộ đồng phục rộng thùng thình cho con mình cùng suy nghĩ là "sau này cao lên sẽ vừa". Chaeyoung cảm thấy mình giống như đang ở giai đoạn đầu của quá trình đó vậy. Thật là tủi thân.

Trong đầu bay nhảy những suy nghĩ vẩn vơ, Chaeyoung lơ đễnh đánh răng. Nàng cứ chà lên, rồi lại chà xuống cho tới khi cảm thấy mình đã đủ sạch sẽ thì mới dừng lại. Chaeyoung nhớ ngày xưa Lisa rất lười đánh răng, vì hồi nhỏ cậu đánh răng sai cách nên thường bị chảy máu nướu, bao giờ đánh răng với Chaeyoung, lúc xúc miệng cũng phun ra nào là máu, nào là kem đánh răng trông rất đáng sợ. Nàng đã thử sửa cho cậu nhưng vô ích, không biết bây giờ đã biết cách đánh răng cho đúng chưa.

Nhìn mình trong gương, Chaeyoung khẽ sửa lại tóc, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài. Khi vừa định tắt đèn thì nàng lại quên chưa vứt vỏ nhựa bọc của bàn chải. Thông thường, Chaeyoung sẽ chỉ đạp thùng rác cho nắp bật lên rồi vứt rác vào luôn. Thế nhưng, không hiểu sao hôm nay nàng lại để ý bên trong thùng rác ở nhà tắm của Lisa có chứa gì. Có vẻ như Lisa thật sự rất thích ăn kẹo. Trong thùng rác cậu chứa khá nhiều giấy bạc của vỏ kẹo cao su. Nàng lắc đầu ngán ngẩm, vậy là dù có thay đổi ra sao thì cái tật lười đánh răng thì vẫn còn.

Khi Chaeyoung ra tới phòng ngủ, nàng đã thấy Lisa nằm ở trên giường nhắm mắt. Trông như thể đã ngủ rồi. Chaeyoung cau mày, chẳng lẽ cậu mệt mỏi như vậy sao ? Không biết cả ngày hôm nay Lisa đã làm những gì mà ngay cả khi nàng đã nằm ở cạnh bên rồi cậu vẫn không biết. Chaeyoung với tay ra tắt đèn ở trên chiếc tủ kế bên Lisa thì chợt thấy mô hình Lego của đoàn tàu ba toa đang được đặt cạnh đèn ngủ. Nàng khẽ nhìn sang Lisa, chẳng lẽ đây là nơi mà cậu thường hay để nó sao ? Ngay cạnh giường lúc ngủ như vậy ?

Cảm giác ấm áp hiện lên trong phút giây, nàng chồm người tới lấy đoàn tàu. Chaeyoung khẽ nằm sát người vào Lisa. Nàng ôm lấy một bên cánh tay của cậu. Chaeyoung phải công nhận rằng, người Lisa rất ấm, lúc nào cũng như cái ấm lô toả ra nhiệt độ rất dễ chịu. Chaeyoung một bên đưa mắt nhìn khuôn ngực đang nâng lên hạ xuống đều đều theo từng hơi thở của Lisa. Một bên đưa đầu ngón tay vuốt ve dọc theo thân mình của mô hình tàu hoả. Trong ánh sáng vàng mờ mờ, nàng tinh nghịch đưa tay di chuyển đoàn tàu thành một đường thẳng, như thể nó đang chạy trên một đường ray thật sự vậy. Càng nhìn, Chaeyoung càng thấy vui. Nàng thật sự rất cảm động khi Lisa vẫn còn giữ món đồ chơi này. Chaeyoung nghĩ mình cảm động tới nỗi, nàng có thể ngồi ngắm đoàn tàu ba toa này mãi không chán.

Và quả thật, rất lâu sau đó, Chaeyoung mới chịu đặt món đồ về vị trí cũ của nó. Đột nhiên bây giờ nàng lại không thấy buồn ngủ nữa. Chaeyoung chống tay lên giường, đưa mắt nhìn chằm chằm Lisa đang ngủ mê mệt trên giường. Chợt, một cỗ lo lắng không tên hiện ra trong lòng nàng. Chaeyoung không nhịn được mà đưa tay lên, khẽ khàng vuốt dọc sườn mặt của người kia. Lisa dưới động chạm của nàng cũng không phản ứng. Cậu nằm trong tư thế hướng mặt lên trần nhà, như thể đang nhìn chằm chằm thứ gì đó trên đó. Đương nhiên, trên thực tế, Lisa chẳng đang nhìn gì cả. Đôi mắt đẹp vẫn đang nhắm nghiền. Mái tóc đen mượt của Lisa trải dài ra hai bên gối như một dòng suối đen. Chaeyoung đưa tay vén đi một sợi tóc trên mặt cậu, sau đó quan sát từng cử động trên mặt của Lisa. Thế nhưng, không một thớ cơ nào, thậm chí tới lông mi của Lisa cũng không cử động. Có vẻ như cậu ngủ rất say, thậm chí còn không mộng mị chút nào.

Chaeyoung cầm tay Lisa lên, khẽ luồn năm ngón tay mình nắm chặt lấy bàn tay cậu. Lisa thực sự mệt mỏi như thế sao ? Vì thậm chí khi nàng ở trạng thái buồn ngủ nhất, Chaeyoung cũng không thể nào ngủ say thế này được.

Nàng đã thức rất trễ vào đêm đó, chỉ để dành thời gian vuốt ve và ngắm nhìn Lisa say ngủ. Điều cuối cùng Chaeyoung còn nhớ được trước khi chìm vào giấc ngủ vào lúc ba giờ sáng chính là Lisa đã cử động một chút, sau đó rất tự nhiên ôm nàng vào lòng. Khi đó, Chaeyoung đã quá buồn ngủ để có thể suy nghĩ. Nàng cũng không có ý định từ chối hơi ấm này. Chaeyoung cứ như vậy thiếp đi trong ngực Lisa.

Buổi sáng ngày hôm sau, như thường lệ, cả hai vẫn phải thức dậy. Lần này, người dậy trước là Chaeyoung.

Một giấc ngủ không mộng mị, vô cùng êm đềm và yên ả. Có lẽ đêm qua nàng đã quá mệt mỏi, hoặc cái ôm của Lisa quá ấm áp. Buổi sáng, Chaeyoung thức dậy vô cùng tự nhiên. Nàng không thức dậy vì tiếng báo thức, hay vì ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt nàng. Nàng cũng không thức dậy vì cảm thấy khát nước, hay đói. Chỉ đơn giản là mi mắt Chaeyoung bỗng cảm thấy muốn mở ra. Trong đầu nàng cảm thấy nhẹ bẫng, không mù mờ, không nặng nhọc. Chaeyoung từ từ cảm nhận cuộc sống xung quanh mình. Trên chiếc giường lạ lẫm cùng một người quen thuộc. Đó là những âm thanh, là thứ ánh sáng của thiên nhiên.

Lisa vẫn đang ôm lấy nàng, cậu dường như vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Chaeyoung ngước mắt nhìn đôi hàng mi đang khép mà cảm thấy giấc mơ bình dị khi xưa của mình được hoàn thành. Mỗi người đều có mong ước, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có thể ở bên một người tốt. Và người biết chắc chắn, Lisa là người thế nào.

Khi Lisa tỉnh dậy và thấy Chaeyoung ở trong vòng tay mình, cậu đã nghĩ mình đang mơ. Viễn cảnh này, Lisa vẫn hay thường nghĩ tới vào những ngày mùa đông lạnh giá ở Mĩ. Có vẻ như Chaeyoung đã thấy được sự ngỡ ngàng của cậu, nàng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó chống hai tay lên vai Lisa. Nàng không quan tâm tới chuyện phải giải thích với cậu về tư thế thân mật này của cả hai. Như thể đây là chuyện vô cùng bình thường và tự nhiên.

Có lẽ, Chaeyoung cũng không muốn không gian chìm mãi trong im lặng thế này. Trước khi cậu định nói điều gì đó, Chaeyoung đã lên tiếng.

"Lisa, chị muốn hỏi em một chuyện" Lisa vẫn đang chìm đắm vào cảnh đẹp trước mắt và lắng nghe tiếng tim mình đập liên hồi mà mãi mới có thể nói chuyện. Cậu liếm môi, vòng tay đang ôm Chaeyoung căng cứng lại.

"Chị...hỏi đi" Cậu lắp bắp.

"Cái mô hình toa tàu chị tặng cho em, là em luôn để ở đầu giường thế kia, hay là do hôm qua em chưa biết đặt ở đâu nên em để ở đó ?" Lisa không nghĩ rằng, đây sẽ là thứ mà nàng sẽ hỏi mình. Một câu hỏi, mà Lisa chưa bao giờ chuẩn bị trước câu trả lời.

"Chị nghĩ thế nào ?" Cậu hỏi lại.

"Chị không biết nên mới hỏi em" Chaeyoung khẽ đưa sát mặt mình vào mặt Lisa làm bàn tay người kia đang quấn sau lưng mình chợt run lên. Nàng cảm thấy rất rõ điều đó nên chỉ nhếch môi cười, chờ đợi phản hồi của cậu.

"Em...đã luôn đặt nó ở kế bên em như vậy. Nó ở vị trí đó, là đúng rồi đấy" Lisa đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào đồng tử xinh đẹp của nàng. Sau khi Lisa nói vậy, Chaeyoung vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cậu khiến Lisa cảm thấy, ở dưới da mình có lẽ đang bốc cháy. Nếu cứ tiếp tục để Chaeyoung nhìn thế này, Lisa nhất định sẽ bất tỉnh mất. Cậu khẽ thở ra, sau đó lên tiếng hỏi.

"Chị muốn biết vì sao không ?" Lisa thề rằng mình đã thấy mắt Chaeyoung sáng lên một chút sau câu hỏi ấy. Điều này làm Lisa cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu cũng đã thả lỏng hơn mà thoải mái ôm Chaeyoung trong lòng. Lúc này, cảm giác ngượng ngùng được thay thế bởi sự ấm áp, rất dễ chịu.

"Vì đoàn tàu đó rất có ý nghĩa với em. Ngày nhỏ, em đã thực sự nghĩ rằng mình lớn lên sẽ chẳng làm được gì, hoặc là không có nghề nghiệp gì ổn định. Cho tới khi em nhìn thấy mô hình đoàn tàu mà chị tặng em" Cậu ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói.

"Chắc là chị Chaeyoung cũng không biết điều này. Đối với chị, có lẽ nó chỉ là một món đồ chơi tầm thường, nhưng đối với em nó là cả một sự hình thành niềm say mê của em đối với những ga tàu. Những năm đi học ở bên Mĩ, em đã ở rất gần nhà ga. Mỗi lần không có gì để làm, em sẽ đi ra ngoài, lang thang vô định, kì lạ là điểm đến cuối cùng lại luôn là nhà ga. Em sẽ ngồi xuống băng ghế, ngắm không biết chán những đoàn tàu đến và đi" Chaeyoung chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của Lisa. Nàng không nghĩ rằng bản thân có thể bị cuốn hút tới mức này khi chỉ nghe người khác nói về đam mê của họ. Thế nhưng khi Lisa luyên thuyên về sở thích của cậu, Chaeyoung thực sự cảm thấy một luồng khí đầy hấp dẫn ở quanh.

"Em thích nhìn những đoàn tàu chạy lướt qua như thế. Chúng thường sẽ lao tới như một cánh chim, sau đó từ từ giảm tốc độ và dừng lại vừa khít với đường ke để đón khách"

"Chuyện này, có liên quan gì tới nghề nghiệp của em sao ?" Chaeyoung hỏi. Lisa nhìn nàng, như thể cậu không tin được là nàng không hiểu ý đồ của cậu. Cái gật đầu chắc nịch như thay thế cho sự quả quyết của Lisa.

"Đương nhiên rồi. Ngày đó, em còn mong được làm kĩ sư phụ trách thiết kế công trình đường ray. Thế nhưng em lại không thể học nổi những môn Tự nhiên để theo ngành đó. Em chỉ giỏi nghệ thuật, nên em đã chọn nghề xây dựng kĩ xảo game" Chaeyoung híp mày, trong đầu không ngừng tưởng tượng lên những thế giới đầy màu sắc trong game với những đoàn tàu chạy xuôi ngược của Lisa.

"Em xây lên những đoàn tàu trong game của mình sao ?" Lisa bật cười, cậu lắc đầu.

"Không. Em xây lên những nơi mà em tưởng tượng đoàn tàu sẽ đi qua" Dường như, Chaeyoung vẫn chưa thể có một hình ảnh cụ thể trong đầu. Và Lisa rất vui lòng giải thích cho nàng những thứ này.

"Em sẽ nói thế này để chị dễ hình dung" Cậu đưa tay lên trước mặt, khẽ chạm vào không khí ở nơi hư vô. Như thể đang nhìn vào một thế giới ở chiều không gian khác.

"Giống như khi chuyến tàu trạm số sáu chở các linh hồn cùng Chihiro và Vô Diện lướt nhẹ trên biển trong một buổi chiều tà. Bao trùm mọi thứ là không gian mênh mông, rộng lớn và xanh biếc. Tất cả mọi thứ đều im lặng, chỉ còn tiếng đoàn tàu một chiều xìn xịt xìn xịt đi mãi. Và nhiệm vụ của em, là phải tái hiện khung cảnh ấy vào game" Chaeyoung có lẽ đá mường tượng được cảnh tượng ấy. Nàng trầm trồ.

"Công việc của em thật là ngầu quá đi, chẳng như công việc của chị" Lisa khẽ tựa trán mình vào trán Chaeyoung. Chót mũi của cả hai chạm khẽ vào nhau, cậu thì thầm.

"Vậy sao ?"

"Ừ"

"Vậy mà đối với em, chị là ngầu nhất đấy"

To be continued...

-

Disclaimer: *Một số chi tiết đã được trích dẫn từ tiểu thuyết "Đèn không hắt bóng" của tác giả Junichi Watanabe*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top