Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung thở dài, nhắm mắt lại. Nàng khẽ đặt bút xuống bàn.

Hiện tại đang là cuối năm, mọi thứ đều tiến triển rất nhanh. Chaeyoung cũng đang rất bận bịu. Nàng bận tới nỗi không có thời gian để nhớ về cuộc chia tay vừa xảy ra của mình.

Chaeyoung khẽ cau mày, nàng nghĩ rằng mình vừa thấy được điều gì đó khác lạ trong bản báo cáo cuối ngày. Nàng nhấn nút gọi.

"Y tá Baek, vào đây, tôi có chút chuyện muốn gặp" Chaeyoung nói rồi đưa tay di thái dương. Thân ảnh cao kều của cậu trưởng bộ phận y tá từ từ bước vào. Chaeyoung nhìn cậu, sau đó chìa ra bản báo cáo trước mặt người kia.

"Tại sao cụ ông ở phòng 306 tầng hai không được kiểm tra tổng quát vào tối hôm qua? Tôi nhớ đích thân mình đã dặn dò là phải kiểm tra huyết áp của ông ấy mỗi tối mà. Bệnh tình của ông ấy tệ như vậy, cậu có biết nếu như chúng ta lơ là thì sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không?" Chaeyoung đều đều nói. Tông giọng của nàng trầm tĩnh, nàng rất ít khi nổi nóng với người ngoài. Nàng không muốn lớn tiếng với người khác, nhưng nàng lại không thể chịu nổi sự tắc trách của một người mang trên mình cái danh lương y.

Baek Jihoon chỉ đứng một chỗ, cúi gục đầu, không nói gì. Chaeyoung không nghe được cấp dưới trả lời, kiên nhẫn trong lòng Chaeyoung càng sụt giảm. Nàng ngước mắt lên.

"Sao vậy? Có gì quá khó khăn để nói hay sao?" Sự bình tĩnh của Chaeyoung chính là thứ khiến nàng trở nên đáng sợ nhất. Nàng không nổi điên lên, gào thét vào mặt mọi người. Chính sự yên tĩnh tới chết chóc và ánh mắt nghiêm túc của nàng là thứ khiến đối phương rét run mỗi khi bị nàng chất vấn. Baek Jihoon vẫn chôn chân tại chỗ. Chaeyoung tuy không có nhiều thời giờ, nhưng hối thúc người khác cũng không phải là thói quen của nàng. Nàng nghĩ, nếu để tự động người kia nói ra thì sự thật sẽ được tiết lộ sớm hơn. Gò ép người khác sẽ chỉ tạo ra thêm một lời nói dối mà thôi. Thế rồi dối trá sẽ chồng chất dối trá. Con người Chaeyoung, kị nhất là những người nói dối. Đó từ lâu đã trở thành nguyên tắc sống của nàng. Nàng thà chờ đợi để biết được sự thật còn hơn là nghe một lời nói dối chóng vánh rồi thôi.

Bầu không khí vì vậy mà trở nên ngưng trọng. Tiếng động duy nhất phát ra trong căn phòng trắng toát đầy lạnh lẽo là tiếng rè rè của điều hòa đang chạy. Chaeyoung không màng tới cấp dưới vẫn đang đứng ở đó, nàng quay lại làm việc trên máy tính. Tiếng nhấp chuột đều đều, tiếng bàn phím lách cách lạnh lùng vang lên như những mũi dao sắc nhọn cứa vào sự bồn chồn, lo lắng của Baek Jihoon. Cuối cùng, anh cũng không thể chịu được nữa mà mở miệng.

"Phó khoa, tôi... tôi chỉ là làm theo lời của Trưởng khoa thôi" Y tá Baek lắp bắp trả lời. Chaeyoung không vội lên tiếng. Nàng dường như đã hiểu được kha khá sự việc. Thế nhưng, nàng vẫn là muốn nghe ý kiến của cấp dưới. Sau một lúc im lặng, Chaeyoung mới khẽ hỏi.

"Ông ấy nói gì?" Baek Jihoon không biết mình có nên nói cho Chaeyoung nghe sự thật hay không. Bản thân anh thấy nó thật tàn nhẫn và vô nhân tính. Huống chi Chaeyoung còn là một người bác sĩ vô cùng tật tâm với nghề, làm sao có thể chịu nổi những lời lẽ như vậy cơ chứ? Chính là, nếu Baek Jihoon không nói ra bây giờ, chỉ sợ Chaeyoung sẽ không cho anh bước nửa bước ra khỏi căn phòng này. Hai tay đan chặt vào nhau, Baek Jihoon cảm nhận được rõ rệt tầng mồ hôi mỏng đang rịt ra dưới lớp áo blouse của mình.

"Ông ấy nói... cụ ông ở phòng 306 bệnh cũng đã rất nặng rồi, coi như không thể nào chữa được. Nếu cứ tiếp tục truyền nước như vậy, sẽ tổn hại chi phí của bệnh viện" Nàng ngước lên.

"Truyền nước sao? Đáng lẽ ra phải truyền máu chứ, tại sao lại truyền nước biển?"

Sau đó, nàng ngỡ ngàng phát hiện, đây chỉ là một chiêu trò truyền dinh dưỡng vào cơ thể nạn nhân để cầm cự qua ngày, chứ thật sự chẳng giúp được gì cho người ta cả.

Chaeyoung cau mày, bàn tay khẽ nắm chặt lấy cây bút trên bàn. Quả nhiên, nàng đoán không hề sai. Tất cả những gì ông ta quan tâm cũng chỉ là tiền. "Lương y như từ mẫu", chỉ cần nghĩ tới câu thành ngữ chết tiệt đó thôi đã làm Chaeyoung cảm thấy thật nực cười. Từ khi vào làm trong ngành Y, Chaeyoung đã học được một điều. Chính là trong môi trường được cho là lành mạnh nhất này, không hề tồn tại những giá trị y đức hão huyền, cũng không hề có những hành động cao thượng, cổ tích. Thế giới ngày càng phát triển, tới nỗi đường đua tới giá trị lớn nhất của đồng tiền từ lâu đã không còn là sân chơi của duy nhất giới kinh tế. Tất cả những lĩnh vực khác đều có thể gia nhập đội hình đua, kể cả y học cũng vậy.

Giờ đây, bác sĩ cũng đã không còn quan tâm tới liệu bệnh nhân có đủ điều kiện sức khỏe cần thiết để chạy thận hay không. Họ chỉ quan tâm tới liệu bệnh nhân có đủ điều kiện kinh tế cần thiết để chạy thận hay không thôi. Ánh mắt Chaeyoung rũ xuống, nàng khẽ cười. Một nụ cười đầy chua xót và bất lực.

"Nói như vậy, thì tại sao không cho bệnh nhân xuất viện, bảo người nhà đón về chờ chết mà vẫn để bệnh nhân ở bệnh viện. Có phải là để thu viện phí hay không?" Nàng cũng biết Baek Jihoon sẽ không thể nào trả lời câu hỏi này của nàng. Vì nó không phải là câu hỏi của Chaeyoung dành cho anh. Nếu là nàng, nàng sẽ không bao giờ hỏi điều này vì nàng sẽ không bao giờ làm chuyện thất đức ấy. Đây chỉ là câu hỏi của thực tại tàn nhẫn mà Baek Jihoon đã trót phóng lao để đi theo phục tùng. Cái thực tại mà ở đó, đồng tiền dễ dàng nghiền nát mạng sống con người.

"Y tá Baek, tôi không trách cậu. Cậu cũng phải vì chính mình thôi. Cậu còn trẻ, nếu cãi lời Trưởng khoa chắc chắn sẽ bị mất việc. Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có cảm thấy ngay thẳng với lương tâm mình hay không?" Chaeyoung từ nãy giờ vẫn chỉ ngồi một chỗ. Nàng quan sát kĩ lưỡng biểu hiện của người trước mặt. Sau đó không nói không rằng đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng. Ngay lập tức, nàng nghe được tiếng khóc rấm rứt phát ra từ trong phòng mình. Chaeyoung đứng sững ở một chỗ, sau đó chỉ biết buông một tiếng thở dài lặng yên rồi lẳng lặng bước đi.

Suy cho cùng, thì y tá Baek cũng là một trong những nạn nhân của cái lồng chết chóc này thôi. Tuy làm bác sĩ không phải là đam mê của nàng, Chaeyoung vẫn luôn coi việc được chữa bệnh cho người khác là niềm vui, niềm tự hào mà dốc lòng thực hiện. Huống chi đối với những người trẻ thực sự có tình yêu với nghề này. Nàng nghĩ, chắc họ cũng đã từng ngồi trên ghế giảng đường, mơ về một ngày có thể đứng trước bàn mổ cứu người. Chắc chắn họ cũng đã rất đau đớn khi giấc mộng đẹp đẽ ấy lại tam vỡ khi họ bắt đầu đi làm. Chính bản thân nàng cũng đã trải qua cảm giác ấy. Cái cảm giác mà tất cả mọi thứ màu hồng từng được tung hô về cái nghề này, đều trở thành một bóng đen bao trùm. Nàng tự hỏi, những vị lãnh đạo, những vị trưởng khoa máu lạnh kia, có phải trước kia họ cũng đã từng là những bác sĩ tận tâm với nghề hay không? Điều gì đã khiến họ thay đổi? Có phải, họ cũng đã đấu tranh vì bệnh nhân, sau đó nhận ra tiếng nói của mình cũng chỉ như một hạt cát ngoài sa mạc. Để rồi cuối cùng, tất cả những gì họ có thể làm chính là bỏ cuộc và để mặc cho bản thân bị điều khiển bởi thế lực đồng tiền.

Chaeyoung vô cùng sợ khi nghĩ về việc mình rồi đây cũng sẽ trở thành một người như vậy. Nàng không chấp nhận bản thân mình bị tha hoá như vậy, một chút cũng không.

Khẽ gõ cửa vài tiếng, bên trong phòng liền vang ra tiếng nói.

"Vào đi" Chaeyoung đẩy cửa bước vào. Lão Trưởng khoa đang ngồi phè phỡn gác chân lên bàn khi thấy nàng liền bật xuống. Khuôn mặt chuột của lão lộ ra một nụ cười ghê tởm. Lão nặng nề đi tới trước mặt Chaeyoung.

"Phó khoa Park, có chuyện gì tới tìm tôi hay sao?" Chaeyoung nhìn tới vẻ mặt háo sắc của lão ta, không nhịn được lại cảm thấy có chút buồn nôn. Nàng né tránh bàn tay kia đang có ý định nắm lấy tay mình.

Từ lâu, nàng đã biết được lão Trưởng khoa háo sắc này có ý với mình. Nàng đã nhẫn nhịn lắm mới chưa tát cho lão một bạt tai. Vậy mà bây giờ chuyện thế này lại xảy ra.

"Tiên sinh, tôi tới đây để nói về chuyện của cụ ông ở phòng 306" Chaeyoung cảm thấy lời nói của mình không hề lọt vào tai lão. Trong khi nàng nói, lão ta vãn đang say mê ngắm nhìn nàng. Thế nên Chaeyoung cũng không kiêng nể mà nói thẳng.

"Tiên sinh, tôi cho rằng thay vì lo lắng tốn đi một chút tiền, nghĩa vụ của chúng ta chính là chăm sóc tốt cho bệnh nhân" Nàng kiên cường nói. Nghe vậy, ông ta khẽ cau mày.

"Phó khoa Park, cô có biết rằng bệnh nhân ở phòng 306 đang nợ tiền viện phí của bệnh viện không? Chúng ta làm thế này, là đang làm điều tốt đấy" Lão Trưởng khoa dường như không hề biết giữ khoảng cách với Chaeyoung. Lão nói một câu, tại tiến tới gần nàng một bước. Chaeyoung cau mày, làm thế nào cũng không thể hiểu một cách thấu tình đạt lí kết luận này của Trưởng khoa.

"Tốt sao? Như vậy thì khác gì là giam lỏng người ta cho tới khi người ta chịu trả tiền" Khuôn mặt Trưởng khoa vẫn đang nở ra một nụ cười dâm đãng.

"Thì bây giờ nếu cho xuất viện, tức là ông lão sẽ phải trả góp tiền viện phí thôi" Hắn nói một cách vô cùng dửng dưng. Dường như chuyện sống chết của ông cụ không hề khiến lão bận tâm. Điều mà lão quan tâm duy nhất lúc này chính là nàng. Lão khẽ vén tóc nàng làm Chaeyoung nổi da gà. Một người đàn ông đáng tuổi cha chú nàng, sao lại có thể hành xử thiếu văn hoá thế này cơ chứ? Nàng liếm môi, thẳng người nói tiếp.

"Tôi vẫn cho rằng chúng ta nên để cụ ông lại theo dõi thêm một thời gian. Bệnh của ông vẫn chưa có chuyển biến xấu" Lão Trưởng khoa gật đầu. Nụ cười trên cái miệng rộng càng khiến cho vết chân chim trên mắt lão hõm vào sâu hơn. Lão gật đầu.

"Rồi sao nữa?" Chaeyoung không nói nhiều, liền đi khỏi vòng vây mà lão đang ép mình vào. Nàng đứng một bên, không to không nhỏ nói.

"Tạm thời tôi trả tiền thay cho ông cụ" Trưởng khoa nghe được điều Chaeyoung nói. Tựa như nghe được chuyện gì đó rất hài hước. Lão ngửa đầu lên cười lớn.

"Ra thế" Lão Trưởng khoa cuối cùng cũng đã tha cho Chaeyoung. Lão xoay thân hình mập mạp đi về phía bàn làm việc. Sau đó gấp tờ báo lại, ném sang một bên. Lão ngồi phịch xuống, ngước lên nhìn Chaeyoung.

"Như thế tức là viện phí của ông cụ từ nay về sau sẽ do Phó khoa Park trả ư?" Chaeyoung thực sự chán ngấy thái độ giễu cợt này của ông ta. Thế nhưng, nàng cũng không thể làm được gì nhiều ngoài giữ bình tĩnh.

"Chẳng qua tôi tạm cho ông cụ vay tiền cho đến khi nào con cái của ông kiếm đủ tiền thôi. Gia cảnh của họ rất khó khăn" Nàng bình tĩnh nói. Nghe không giống như Chaeyoung đang hỏi ý kiến, mà chỉ đang báo cáo mà thôi.

Lão Trưởng khoa đểu cáng nhìn Chaeyoung, sau đó lại vẫn nhếch môi cười lên điệu cười đặc trưng mà nàng vô cùng khinh thường.

"Thế nếu họ không kiếm đủ thì sao?" Lão hỏi lại. Chaeyoung thật sự chỉ muốn đi ra khỏi đây ngay lúc này. Nàng không hiểu trong bộ não ngu muội kia đang muốn điều gì. Lão ta muốn bệnh nhân trả tiền, thì nàng cũng đã lo liệu việc đó rồi. Lão ta còn vòng vo gì vậy?

"Ta không nên đoán trước chuyện chưa đến"

Chaeyoung lạnh lùng lên tiếng. Trưởng khoa xoa cằm, đối với nàng gật gù vài cái.

"Tôi hiểu Phó khoa một phần. Nhưng cô có chắc là làm như vậy đáng không?" Ánh mắt cương nghị của nàng không một chút thay đổi. Chaeyoung khẽ nhắm chặt tay, ngẩng cao đầu nói. Hôm nay nàng phải nói cho rõ việc này.

"Tại sao không? Tôi cho rằng ông cụ cần được điều trị tiếp trong bệnh viện. Không có tiền không phải là một lý do để ném một con người đang cần săn sóc ra ngoài đường"

"Thế à?" Chính là, lão ta đối với sự giận dữ của nàng, cũng chỉ gật gù cho có lệ. Đã đến nước này, thì Chaeyoung cảm thấy mình cũng không cần phải giữ giới hạn nữa.

"Nếu như ý của Trưởng khoa, thành ra những người như ông cụ phải ra viện trong khi cũng đúng lúc ấy bệnh viện lại nhận những người hoàn toàn không có việc gì nằm ở đây cả. Tôi không tán thành làm như vậy. Chỉ có những kẻ trục lợi mới có thể hành động như vậy" Chaeyoung ném lên lão Trưởng khoa một cái nhìn giận dữ. Giọng nói nàng đanh thép, không hề kiêng dè chức quyền của lão.

"Tiên sinh cho như thế là đúng à?" Vẫn là nét mặt hờ hững, có phần chán nản khi phải nhắc tới chuyện này, lão nhẹ lắc đầu.

"Không, tôi không cho như thế là đúng. Nhưng không thể đổ hết tội cho những người thầy thuốc được. Ai cũng cần ăn mà" Nàng không muốn phí nhiều thời gian. Nàng còn bệnh nhân đang đợi mình ở ngoài kia. Thế nên, Chaeyoung cũng muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô bổ này ở đây.

"Nhưng bây giờ thì ổn cả rồi mà! Tôi đã nộp tiền thay ông cụ" Nàng nói. Trong lòng mong sao lão cũng sẽ chỉ gật gù rồi cho nàng đi.

"Phải, phải. Chỉ có điều..." Chaeyoung vẫn im lặng, đợi xem con cáo già trước mặt mình sẽ có lời gì để nói. Chuyện cũng đã rồi, lương tâm con người một khi đã thối nát thì khó mà lấy lại được. Nàng không muốn so đo với loại người này. Tiếng nói chậm rãi về tư tưởng đầy cổ hủ của lão ta lại vang lên.

"Các bác sĩ không được thiết lập những mối quan hệ như vậy với bệnh nhân" Nàng cắn răng, nuốt xuống cơn giận đang dâng trào từ ổ bụng của mình tới tận cổ.

"Tại sao? Nếu một bác sĩ trả viện phí cho một người nghèo thì như thế có gì là xấu?"

"Là xấu hay là tốt, vấn đề có phải ở đấy đâu" Trưởng khoa ngẫm nghĩ một lát. Lão ta lại đứng dậy, đi về phía Chaeyoung đang đứng. Lão khoanh tay, ánh mắt đăm chiêu. Nụ cười nhếch mép đầy tráo trở vẫn ở đó.

"Phó khoa Park, cô còn trẻ người non dạ lắm. Quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân phải là quan hệ thuần túy sự vụ" Chaeyoung khẽ nhắm mắt thật sâu. Nàng có chút mệt mỏi vì phải đứng trong căn phòng này quá lâu nên chỉ tuỳ tiện trả lời.

"Tôi đồng ý, nhưng trong trường hợp này không có cách gì khác" Hắn lại tới gần nàng.

"Cần phân biệt ai cần và có thể được giúp đỡ và thông cảm" Đột nhiên, lão ngừng lại giữa chừng, ẩn ý nhìn nàng.

"Tiên sinh muốn nói gì?"

"Tôi chỉ muốn nói rằng một ông lão đã tới tuổi gần đất xa trời rồi, chúng ta cũng không nên níu kéo làm gì" Hắn đưa tay lên chạm vào tóc nàng làm Chaeyoung buồn bực tránh né.

"Trừ khi Phó khoa Park giúp tôi một việc, thì tôi sẽ cân nhắc lại chuyện này" Chaeyoung nhìn chằm chằm lão già gian xảo kia. Trong đầu nàng đã ngờ ngợ ra lời đề nghị bẩn thỉu của hắn. Thế nhưng Chaeyoung vẫn đứng chôn chân một chỗ, can đảm hỏi lại.

"Chuyện gì?" Bàn tay kia lại không biết điều mà trượt xuống nắm lấy tay Chaeyoung.

"Có lẽ Phó khoa Park sẽ có thời gian tăng ca buổi đêm chứ?" Chaeyoung nhìn tới bàn tay kia đang chạm vào da mình mà cảm thấy ổ bụng rộn rạo. Nàng nhếch môi cười.

"Trưởng khoa, xin hãy cẩn thận lời nói. Hãy nghĩ cho vợ con ở nhà của ông mà nhặt tự trọng lên đi. Tôi cá là có người đã đồng ý điều kiện bẩn thỉu này của ông rồi nên ông mới lộng hành thế này. Thế nhưng, nếu ông nghĩ tôi cũng là loại người như thế, thì ông thật quá ngu ngốc rồi" Chaeyoung nói rồi, liền giật tay ra khỏi cái nắm trước ánh mắt có phần ngỡ ngàng của Trưởng khoa. Có lẽ lão ta đã nghĩ, nàng nhịn nhục tức là nàng sẽ nhắm mắt chấp thuận mọi yêu cầu ông ta đề ra. Thế nhưng, ông ta lầm rồi.

Nàng không một tiếng chào hỏi, đi thẳng ra ngoài phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Chaeyoung bực tức nện giày cao gót quay về phòng. Nàng ngồi thụp xuống ghế, với tay lấy cốc uống ngụm nước lạnh. Chaeyoung nghĩ cứ thế này, thì mình điên mất thôi. Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn nàng vang lên tiếng báo hiệu tin nhắn. Chaeyoung uể oải đặt cốc lên bàn, sau đó với lấy điện thoại.

"Chị Chaeyoung, chị ăn gì chưa?"

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top