Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung cầm trên tay tấm danh thiếp màu vỏ trứng phông La Mã. Phông chữ nổi Silian Rail khiến cho bề mặt chữ khi lướt qua từng đầu ngón tay tạo những chỗ lõm trồi tinh tế. Hình in mờ nhạt màu của dấu mộc bên góc tấm danh thiếp ẩn hiện như tấm mây nhẹ nhàng.

Trên bề mặt trắng, in hằn lên dòng chữ có màu xanh dương thẫm, gần như đen, giống màu mực Mont Blanc xanh đen mà nàng vẫn luôn dùng.

Người tạo ra tấm danh thiếp này hẳn là người có đầu óc thẩm mĩ cao. Và cả người sở hữu nó. Chaeyoung nghĩ vậy. Nàng híp mắt lại, quan sát thật kĩ cái tên nổi bần bật được in chính giữa tấm danh thiếp trang nhã. Đây có thật sự là người mà nàng có thể giao phó Lisa như Jennie đã nói hay không?

Cánh cửa kêu cõn kẹt khi Chaeyoung đẩy vào. Xung quanh đều được trang trí bằng nội thất màu gỗ ấm nóng. Văn phòng tạo cảm giác chuyên nghiệp, nhưng không quá cứng nhắc. Không gian nơi đây làm nàng chợt nhớ đến những căn phòng của những bộ phim thập niên 60 mà nàng đã từng xem cùng Lisa. Tầm mắt nàng khẽ đặt lên nhân vậy duy nhất xuất hiện trong căn phòng này. Một người con gái với bờ vai rộng, mái tóc đen dài và khuôn mặt đang khẽ cúi. Khoé miệng nàng giật giật mỗi khi bàn tay phải đang cầm bút khẽ viết gì đó trên đống văn thư trước mặt.

Ánh nắng từ bên ngoài khung cửa chiếu vào những tia sáng yếu ớt. Đủ để soi sáng cả căn phòng mà không cần đèn đóm gì, nhưng lại chẳng đủ để Chaeyoung có thể cảm nhận được cội nguồn của cái nóng kinh tởm đang bao phủ Hàn Quốc. Những hạt bụi li ti bay trong không khí, hoà quyền với làn khói trắng mỏng, dày phát ra từ điếu thuốc lá đang cháy được kẹp giữa hai ngón tay tay mảnh dài của người kia. Chaeyoung khẽ chau mày.

Cô ta được phép hút thuốc trong khi làm việc sao?

Dường như người kia đang quá tập trung vào công việc mà chẳng hề để ý tới Chaeyoung khi nàng bước vào. Nàng đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, người con gái trước mặt mới ngẩng đầu lên. Cô nàng là một người có gương mặt rất đỗi khả ái, và nụ cười tươi như ánh Mặt Trời. Chắc hẳn, người này biết rõ yếu tố công việc của mình, và việc để ai đó thấy mình hút thuốc trong giờ làm là điều không nên, thậm chí cấm kị. Thế nhưng, có vẻ nàng không quan tâm. Nàng đưa điếu thuốc đang hút dở lên miệng, rít một hơi dài rồi thở ra bằng mũi, sau đó nhanh chóng dập nó đi. Nàng đưa ngón tay ra hiệu Chaeyoung chờ một chút, sau đó lấy trong hộc tủ bên cạnh gói kẹo ngậm. Dáng vẻ không vội vã, từ tốn sốc gói kẹo đổ ra tay hai viên rồi cho vào miệng. Cả quá trình vừa diễn ra trước mắt Chaeyoung trơn tru tới độ, có lẽ đây đã là lần thứ "không biết bao nhiêu" cô ta bị bắt gặp đang hút thuốc.

Chiếc áo blouse trắng khẽ đung đưa theo từng chuyển động của nàng. Khi nàng đến trước mặt Chaeyoung, giơ ra cánh tay với nụ cười niềm nở, da thịt tiếp xúc, mặc dù sở hữu nụ cười ấm áp, tay người ấy lại rất lạnh.

"Kim Jisoo. Chị chắc hẳn là Chaeyoung. Em đã đợi chị từ nãy" Jisoo hướng tay tới ghế mời nàng ngồi.

"À, chuyện là, Jennie giới thiệu cho chị tới chỗ em. Em ấy nói rằng chị có thể tin tưởng em" Chaeyoung nói. Mặc dù nàng vẫn có chút không tin tưởng người này cho lắm. Ai đời là bác sĩ tư vấn hỗ trợ và điều trị cai nghiện lại bị bắt gặp đang hút thuốc lá cơ chứ? Chẳng phải thứ đó cũng có thể gây nghiện hay sao?

"Dĩ nhiên rồi. Chị đến thật đúng lúc, em vừa mới ở trên điện thoại nói chuyện cùng Jennie. Đúng là tiểu ma đầu, bao lần em đòi hẹn gặp đều từ chối. Nay có chuyện lại liền tìm tới em" Jisoo giả vờ nhăn mặt nói. Chaeyoung cảm thấy khá bất ngờ vì tính tình thoải mái của vị bác sĩ này. Nàng ấy trông...rất không giống bác sĩ. Sự mệt mỏi cùng căng thẳng của người bác sĩ dường như chẳng xuất hiện trên mặt Jisoo. Nhìn người này, Chaeyoung chỉ nghĩ tới một nghệ sĩ nào đó mà thôi.

Theo như Jennie giới thiệu thì đây là một người bạn "cũ" mà nàng quen biết ở Đại học. Cả hai đều tốt nghiệp trường Y với nhau và người này hẳn sẽ giúp được Lisa, cũng như Chaeyoung.

"Nào, Chaeyoung. Hãy cho em biết một chút về chị" Jisoo tựa lưng vào ghế. Ánh mắt mang ý cười vẫn nhìn thẳng vào người nàng khi câu hỏi ấy được phát ra. Chaeyoung có một chút khó hiểu. Nàng tới đây để nhận sự giúp đỡ của người này cho Lisa. Tại sao lại muốn biết về thông tin của nàng cơ chứ? Chẳng phải Lisa mới nên là vấn đề mà Jisoo cần phải quan tâm hay sao?

Nàng đảo mắt một chút, đột nhiên lại nhớ tới lời Jennie đã nói với nàng về vị bác sĩ này.

"Chị Chaeyoung, ừ, người này, tính tình có phần lập dị. Nếu như Jisoo có hỏi chị điều gì phiền phức, thì chị chỉ cần trả lời cho qua là được"

Nghĩ vậy, Chaeyoung đang suy nghĩ xem không biết nên giới thiệu điều gì về bản thân cho Jisoo nghe. Ngoài sự nhàm chán, nàng còn đang mang trong lòng một tảng đá vô cùng nặng nề. Tóm lại là chẳng có tin lành gì mà nàng có thể đem ra kể cho Kim Jisoo nghe về mình.

"Chị đừng lo, em không cần biết thứ gì quá đặc biệt về chị. Em chỉ đang muốn làm bạn chị thôi" Jisoo xoay nhẹ cây bút trên tay, sau đó tì tay lên cằm, chống xuống bàn.

"Làm bạn với chị sao?" Chaeyoung hơi nghiêng đầu. Đây thật sự là một đề nghị rất kì quái mà nàng nhận được từ một người lạ. Và một vị bác sĩ.

"Phải. Nó là thế này. Em đã nghe sơ qua về chuyện của chị. Jennie đã nói cho em nghe. Người yêu chị là một con nghiện, phải không?" Ngoài sự lập dị, Kim Jisoo còn là một người thẳng thắn tới không ngờ. Thế nhưng, là nàng ấy sai sao? Dù sớm hay muộn, Chaeyoung cũng sẽ phải chấp nhận chuyện Lisa là như vậy. Và để cứu lấy cậu, chính bản thân nàng cũng phải chấp nhận chung sống với sự thật ấy đi thôi. Chaeyoung khẽ gật đầu.

"Và chị muốn em giúp đỡ người yêu chị phải không? Hừm" Jisoo khẽ vuốt cằm.

"Thế này nhé chị Chaeyoung. Người được chữa bệnh ở đây không phải là chị. Mà là..." Jisoo nói đoạn rồi hướng cây bút về phía nàng, khẽ cau mày.

"Lisa" Chaeyoung nói.

"Phải, là Lisa. Người tên 'Lisa' ấy là bệnh nhân của em. Và dĩ nhiên em và Lisa sau này sẽ thành bạn, sớm thôi. Để giúp một người có thể thành công cai nghiện, trước hết phải lấy được niềm tin từ họ. Và mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân thông thường hẳn sẽ chẳng bao giờ khiến cho Lisa tin em. Thế nên, chuyện em làm bạn với Lisa, chắc chắn sẽ diễn ra. Thế nhưng,.." Jisoo lại dừng lại.

"Trước khi làm bạn với cậu ấy, em sẽ phải làm bạn với người giám hộ của cậu ấy. Vì cai nghiện ấy mà, nó là cả một quá trình rất gian nan. Và chị phải chấp nhận rằng Lisa có thể tái nghiện bất cứ lúc nào"

"Những lúc cậu ấy không đủ tỉnh táo để làm bạn em, thì chị phải làm bạn em, để giúp cậu ấy"

Đây là một lập luận khá kì quái. Thế nhưng, cũng có phần khá đúng đắn. Vì thứ duy nhất để một người có thể cai nghiện đó chính là ý chí lớn lao và niềm tin vào bản thân rằng người ấy sẽ làm được.

"Em thường làm bạn với tất cả bệnh nhân của mình như vậy sao?" Chaeyoung hỏi. Jisoo nhìn ở đâu đó sau lưng Chaeyoung, sau đó ngẩn người ra một chút rồi gật đầu.

"Hầu như là như vậy?" Điều này làm Chaeyoung có chút không hiểu.

"Hầu như, tức là không tuyệt đối sao?" Nàng hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, đâu phải lúc nào em cũng có thể làm bạn với họ. Đối với những người bị nghiện, người bạn duy nhất của họ chỉ là thuốc thôi"

"Nhưng em sẽ cố gắng. Hi vọng là Lisa sẽ không làm khó em" Chaeyoung thở dài. Sau đó lầm lũi gật đầu, tỏ ý thấu hiểu.

"Hi vọng là vậy"

"Vậy, hãy kể em nghe một chút về Lisa nào? Cậu ấy là người như thế nào?" Jisoo đeo kính vào. Dáng vẻ tỏ ra nghiêm nghị hơn hẳn. Như thể nàng vừa biến hình từ người khác sang vị bác sĩ trẻ đầy kinh nghiệm. Chaeyoung theo động tác của Jisoo cũng ngồi thẳng lên. Nàng chăm chú nhìn vào ngòi bút mực của Jisoo đặt hờ trên giấy. Trên bề mặt trắng phau của trang giấy đã ghi tên của Lisa. Nàng mím môi, đúng như nàng nghĩ, đó chính là màu mực Mont Blanc. Xem ra màu mực này rất được các bác sĩ yêu thích.

"Em ấy là một người tuyệt vời. Lúc còn nhỏ, Lisa rất thông minh và hiểu chuyện. Em ấy là một đứa trẻ duyên dáng và dịu dàng khi em ấy không sử dụng ma tuý. Thế nhưng, cũng như hầu hết những trường hợp của các con nghiện khác mà chị đã được nghe qua, Lisa trở thành một người hoàn toàn khác khi em ấy đang phê thuốc. Em ấy những lúc như vậy, trở nên xa cách, điên rồ và ngu xuẩn. Chị nghĩ, có lẽ, còn có cả tan vỡ, và một chút nguy hiểm" Chaeyoung bỗng thấy xúc động. Cơn sóng của sự xúc động khiến tim nàng phồng lên. Cảm giác nó đập thình thịnh ngày một lớn, như thể lồng ngực nàng là một chỗ vô cùng chật chội.

"Tuy chuyện chỉ vừa bắt đầu gần một tháng trước, nhưng chị đã phải khổ sở để làm quen với hai con người hoàn toàn trái ngược ấy ở trong một cơ thể của người mình yêu. Chị đã từng nghĩ rằng, dù cho nó bắt đầu và nguyên nhân của nó như thế nào.  Là do di truyền, do môi trường sống của Lisa ở Mĩ. Do bố mẹ em ấy li dị, do sự thất bại trong việc bảo vệ em ấy của họ. Sự thất bại trong việc bảo vệ Lisa của chị. Tất cả mọi nguyên nhân dù cho thế nào thì cơn nghiện bên trong Lisa dường như có một cuộc sống riêng cho nó" Hai tay nàng nắm chặt lại với nhau. Jisoo cau mày, khẽ đặt bàn tay to, dài của nàng lên mu bàn tay Chaeyoung. Cả hai ánh mắt bắt gặp nhau, Jisoo khẽ gật đầu, ra hiệu cho Chaeyoung nói hết những suy nghĩ trong lòng mình.

Chaeyoung cảm thấy bây giờ người được điều trị chính là mình chứ không phải là Lisa. Thế nhưng, nàng không thể phủ nhận rằng, cảm giác được ai đó lắng nghe những khó khăn của những ngày qua, thật nhẹ nhõm biết bao. Nàng phồng má, thổi ra một hơi nặng nề để tránh né chuyện mình sẽ khóc trước mặt vị bác sĩ này.

"Ngày đầu tiên chị gặp Lisa, em ấy chỉ mới là một đứa trẻ. Lúc đó, hẳn là một chuyện không thể nghĩ tới, dường như bất khả thi. Chị chẳng thể tưởng tượng nổi một ngày Lisa sẽ trở nên như vậy, phải chịu đựng những khổ sở và dày vò như bây giờ. Hoặc là chị chỉ là một người bạn, một người yêu như số đông, luôn nghĩ rằng chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra với người mình yêu. Ý chị là, chị đã gặp qua rất nhiều bệnh nhân là những con nghiện nhưng Lisa không thể nào là một trong số bọn họ" Nàng nói, sau đó lắc nhẹ đầu. Nước mắt rơi xuống vài giọt. Lần này chúng không chảy dài trên má nàng mà rơi thẳng như nước mưa xuống cổ áo của Chaeyoung. Nàng vội gạt nước mắt.

"Chị xin lỗi" Chaeyoung khẽ nói.

"Không sao, chị đừng lo về vấn đề đó" Jisoo đưa bút lên gãi gãi thái dương của mình.

"Chị Chaeyoung, nghe này. Lisa là người sẽ được em chữa trị, nhưng chị mới chính là nguồn động lực lớn nhất của cậu ấy. Thế nên chị không thể suy sụp được, chị phải hứa với em. Nếu có chuyện gì, chị nhất định phải nói chuyện với một ai đó"

"Chị phải làm như vậy. Chị có thể nói chuyện với em, hoặc Jennie, hoặc ai đó. Bất cứ ai cũng được, những người có thể lắng nghe chị. Vì sự thật là thế này, để giúp một người cai nghiện, chúng ta cũng như thể bị nghiện vậy. Chúng ta trở nên u mê bởi chính cơn nghiện của họ. Tinh thần chị phải thật tốt để chống chọi lại những giây phút Lisa yếu đuối nhất. Cậu ấy có thể cầu xin chị. Cậu ấy có thể dùng tình yêu của hai người để thuyết phục chị đưa thuốc cho cậu ấy. Và trước khi chị biết được, mối quan hệ của hai người sẽ trở nên thật sự độc hại đấy" Jisoo nói. Nàng đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi. Vì họ là người yêu nên rất dễ mềm lòng khi thấy người kia của mình khổ sở.

"Và để làm được như vậy, thì chị không được giữ bất kì thứ gì nặng nề cho bản thân mình cả. Chị có thể làm như vậy không?" Chaeyoung ngước mặt lên nhìn Jisoo. Ánh mắt do dự của nàng lộ rõ trên vết quầng thâm nhạt màu. Nàng vốn dĩ trước giờ là người không giỏi nói chuyện. Đặc biết là chia sẻ những khó khăn của mình với người khác. Thế nhưng, Chaeyoung nghĩ rằng Jisoo nói đúng. Nếu muốn giúp Lisa là chính mình không đổ bệnh, nàng buộc phải làm vậy thôi.

"Chị làm được"

"Bây giờ, hmm, em sẽ xem qua xét nghiệm của Lisa để xem tình hình của cậu ấy thế nào" Jisoo vừa nói, nàng vừa lật hồ sơ bệnh án của Lisa đã được đặt sẵn trên mặt bàn gỗ, cách cánh tay Jisoo không xa. Jennie có nói rằng nàng sẽ lo liệu việc gửi hồ sơ của Lisa sang cho Jisoo. Chaeyoung khá chắc là Jisoo đã có dịp nghiên cứu qua bệnh án của Lisa và cũng xác định được mức độ nặng nhẹ thế nào rồi. Nàng chỉ đang làm thế này để đúng thao tác mà thôi.

Trong thời gian chờ đợi, Chaeyoung lướt mắt qua những cuốn tạp chí ở góc phòng. Trong văn phòng của Jisoo còn có một bể cá ở phía sau. Ánh mắt của Chaeyoung như bị hút chặt vào những chú cá đang bơi bên trong.

"Chị không có ý nhìn...nhưng đó có phải là bể cá mô phỏng lại bể cá trong "Đi tìm Nemo" không?" Nàng thật sự không biết tại sao mình lại hỏi như vậy. Thế nhưng, có vẻ như nàng đã khiến Jisoo bật cười.

"Chị quan sát tốt quá. Em đã từng được hỏi như vậy nhiều lần rồi, và đúng như vậy. Nó chính là bể cá trong "Đi tìm Nemo". Sao nhỉ? Bể cá này giúp em và cả bệnh nhân của em rất nhiều" Jisoo rướn người ra sau, gõ gõ cây bút mực lên bề mặt thuỷ tình rồi tiếp tục xem xét hồ sơ của Lisa.

"Giúp sao?"

"Phải. Như chị nhớ đó, trong phim, mỗi thành viên trong bể cá đều mang trong mình một tính cách. Những bệnh nhân của em cũng vậy. Đôi khi, giúp một người cai nghiện cũng giống như phân tích đúng sai cho một đứa trẻ học mầm non vậy. Chị phải kiên nhẫn, thấu hiểu và không được đả kích họ. Trò chơi đóng vai thành nhân vật nào đó trong phim hoạt hình cũng không phải là một ý tồi đâu"

Jisoo thật sự nghiên cứu từng thứ một trong hồ sơ của Lisa. Mãi tới gần ba mươi phút sau, nàng mới ngẩng đầu lên. Nét mặt của Jisoo đã cho Chaeyoung biết rằng tình trạng của Lisa có lẽ còn tệ hơn những gì tồi tệ nhất nàng đã tưởng tượng ra. Jisoo hít một hơi. Nàng thật sự không thích phải đi qua công đoạn thông báo này chút nào. Nàng còn đang có thiện cảm với vị bác sĩ xinh đẹp trước mặt. Bây giờ phải báo hung tin cho nàng ấy thì thật sự không hay.

"Tin xấu rồi. Lisa thật sự đang ở trong rắc rối rất nghiêm trọng" Jisoo nói.

"Chị hãy thật sự nghiêm túc nghĩ về chuyện đưa Lisa đi điều trị nội trú. Cậu ấy có lẽ không điều trị ngoại trú được đâu. Em không muốn dọa chị đâu, nhưng Lisa đã có thể chết một cách rất dễ dàng bởi số thuốc mà cậu ấy đã sử dụng"

"Thứ gì đã..." Chaeyoung như chết lặng trước lời nói của Jisoo. Nàng bỗng cảm thấy rùng mình khi nghĩ lại từ trước tới giờ, đã bao nhiêu lần Lisa đã có thể rời xa nàng.

"Ở tuổi hai mươi sáu, mà chị ấy đã sử dụng và pha trộn nhiều loại thuốc với nhau. Nhiều hơn rất nhiều so với những con nghiện ở độ tuổi cao hơn. Ở trong đây, Jennie có ghi lại quá trình theo dõi hành vi của Lisa. Và đúng như chị nói, chị ấy có một thái độ rất nguy hiểm. Dường như chị ấy không hề biết mình đang ở trong rắc rối"

"Có thể Lisa vẫn nghĩ rằng mình đã trưởng thành và không cần sự quản thúc của người khác, nhưng thực tế là chị ấy chỉ đang cố sống trong sự phủ nhận mà thôi. Tình trạng này em thấy rất nhiều. Ai bị nghiện cũng như vậy. Họ đều duy trì và bảo vệ niềm tin rằng mọi chuyện đều ổn. Họ có thể dừng lúc họ muốn. Ai cũng có vấn đề cả, trừ họ. Họ luôn nghĩ rằng họ sẽ ổn. Kể cả khi họ mất hết tất cả, kể cả khi họ phải ngủ ở ngoài đường, hay kể cả khi họ phải vào viện hoặc tệ hơn là vào tù"

"Vậy thì phải làm sao?" Chaeyoung run rẩy hỏi.

"Chị Chaeyoung, Lisa cần được điều trị nội trú, càng sớm càng tốt. Tình trạng này không thể kéo dài được nữa"

"Khi chạm tới ngưỡng cùng cực của cơn thèm ma tuý, Lisa sẽ có thể trở nên nguy hiểm đấy"

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top