Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mắn thay, từ nhà nàng đi tới Kasho Bar mà Lisa nói không hề xa. Chaeyoung mãi mới bắt được taxi để đi. Vừa đi nàng vừa nhẹ hối tài xế chạy nhanh một chút. Vừa nãy, khi nghe điện thoại của Lisa, Chaeyoung vẫn còn rất bình tĩnh. Thế nhưng khi đã ngồi lên xe rồi, thì nàng lại suy nghĩ rất nhiều về việc rốt cuộc là thứ gì đã làm Lisa buồn. Càng nghĩ, nàng lại càng lo lắng hơn. Chaeyoung cảm thấy có thứ gì đó thúc đẩy nàng, bắt nàng phải thật nhanh đi gặp Lisa. Chaeyoung đã ở bên Lisa từ khi cậu còn rất nhỏ. Bản tính bảo vệ thái quá của nàng dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là trong suốt những năm qua, cảm giác ấy vì những bộn bề cuộc sống mà ngủ yên. Để giờ đây khi gặp lại Lisa, lần đầu tiên thấy cậu vô lực như vậy khiến nó trỗi dậy không ngừng.

Tới được cửa quán rượu, Chaeyoung vội trả tiền xe rồi xách túi đi nhanh vào bên trong. Ở trong rất vắng, tiếng nhạc cũng không còn ồn ào như ban nãy. Có lẽ quán người ta cũng sắp đóng cửa rồi, chỉ chờ nàng tới đón đứa nhóc kia đi thôi. Chaeyoung đi thẳng một mạch vào quầy bar thì thấy Lisa đang nằm gục trên bàn. Cậu không ngủ, nhưng cũng không còn đủ sức để ngồi thẳng người. Lisa nằm quay lưng về phía nàng, cậu không thể thấy nàng đã tới, nhưng Chaeyoung có thể nhìn thấy cậu đang đưa tay vào cốc rượu của mình. Ngón tay thon dài, mảnh khảnh đang khuấy động cho đá bên trong xoay thành tròn. Viên đá chuyển động không nhanh, chỉ nhẹ nhàng xoay vòng theo ngón tay của Lisa. Chaeyoung đứng yên một chỗ nhìn Lisa. Hình ảnh này bỗng làm nàng nhớ lại ngày xưa khi Lisa còn nhỏ.

Ngay từ khi còn bé, khuôn mặt của Lisa đã rất bầu bĩnh và đáng yêu, nhìn giống hệt như một con gấu con. Vào ngày sinh nhật lần thứ mười hai của cậu, Chaeyoung đã viết cho Lisa một tấm thiệp sinh nhật có nội dung thế này:

"Lisa của chúng ta bây giờ đã mười hai tuổi rồi, chị không mong gì nhiều, chỉ mong em của bây giờ, và cả sau này lớn lên có thể giống như một con gấu trắng ở Bắc Cực. Sáu tháng mùa đông thì đi ngủ, sáng tháng mùa hè thì bắt cá để ăn. Sống một cuộc đời vô tư vô lo nhé. Những điều tốt đẹp sẽ đến bên em thôi, Lisa à, chị biết chắc là như vậy"

Kí ức nhỏ nhặt hiện lên trong đầu nàng làm Chaeyoung bất giác cảm thấy buồn cười. Lisa bây giờ chẳng khác gì một con gấu đang nằm. Nàng khẽ khàng đi tới bên Lisa. Chaeyoung đưa tay quàng qua vai cậu. Nàng ghé xuống bên tai Lisa mà thì thầm thật khẽ.

"Lisa à, đi về thôi" Lisa dường như bị giật mình bởi sự xuất hiện của Chaeyoung, cậu dựng đầu dậy nhìn nàng. Ánh mắt sau khi thấy được người quen thuộc liền dịu đi đôi chút, sau đó là mệt mỏi cố gắng đứng dậy. Thế nhưng, dường như Lisa đã thực sự uống rất nhiều, cậu gắng gượng đứng dậy, cuối cùng lại lảo đảo, không thể đi vững phải bám vào cánh tay Chaeyoung. Nàng thấy cậu như vậy, liền đi tới đỡ lấy Lisa.

"Coi kìa, làm sao có thể uống say như vậy cơ chứ ?" Nàng vừa lèm bèm vừa cắn răng chịu đựng sức nặng của Lisa đè lên người mình. Cả người cậu đều toát ra mùi rượu làm Chaeyoung cau mày khó chịu. Tiếng nhạc có du dương thế nào và Lisa khi say có ngoan ra sao cũng không thể làm nàng cảm thấy khá khẩm hơn trong tình huống này.

Chật vật một lúc Chaeyoung mới có thể chao đảo đưa Lisa vào xe. Cậu ngã uỵnh xuống ghế. Lisa đang cảm thấy vô cùng nóng nực, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, còn có chút buồn nôn và chóng mặt. Thật là xấu hổ và thảm hại khi uống say thế này mà gọi cho người mình thích, nhưng đâu đó trong cơn say chênh vênh lạc lối này, sự xuất hiện của Chaeyoung lại làm Lisa cảm thấy thật vui. Cậu lại muốn hỏi về một ngày của Chaeyoung, nhưng Lisa cũng giận Chaeyoung vô cùng. Nhiều lúc, trong cơn say, Lisa không biết mình nên đặt Chaeyoung ở đâu trong lòng mình. Tình cảm này làm cậu vừa yêu vừa hận. Có nhiều thứ Chaeyoung làm, nàng làm cậu thật sự rất bực mình, nhưng Lisa vẫn thương nàng. Nhiều lúc, Lisa cảm thấy Chaeyoung là một thứ gì đó rất mơ hồ, nàng mang theo trong lòng một nỗi buồn mênh mang như biển, lại xa lạ như nước, làm cho Lisa có cố gắng tới đâu cũng không thể nhìn thấu. Vậy nhưng cũng có nhiều lúc, cậu lại cảm thấy mình có thể trao hết tâm tư vào nàng. Nói chung, rất khó hiểu.

Chỉ tới khi tiếng động cơ xe nổ lên, Lisa mới bị lôi kéo ra từ những phân bua trong lòng. Cậu yếu ớt quay đầu nhìn sang Chaeyoung. Nàng đang mặc một chiếc áo len màu hồng. Trông thì vô cùng đơn giản, nhưng lại toát ra vẻ thuần khiết đáng yêu. Góc nghiêng hoàn hảo của nàng như chiếu thẳng vào lòng Lisa đang tăm tối một tia sáng ngọt ngào.

Hàng lông mi của nàng cong vút, trong ánh sáng mờ ảo của tầng hầm giữ xe, lông mi của Chaeyoung tựa như hai hàng lông vũ của loài quyện điểu đắt tiền nhất. Cánh mũi nhỏ nhắn, thẳng tắp như cung tên của thần tình yêu đâm thẳng vào tim Lisa. Với nhan sắc này, nếu như một ngày nào đó, những áng mây kia có thể mang Chaeyoung đi về một nơi xa vời, ra khỏi cuộc đời của Lisa, thì cậu chưa chắc mình có thể tìm được một thiên thần xinh đẹp thế này trong suốt quãng đời còn lại của mình. Sau khi đã rót đầy vào tầm mắt vẻ đẹp của Chaeyoung, Lisa mới hài lòng lên tiếng.

"Chị Chaeyoung, đừng đưa em về nhà có được không ?" Câu nói này khi ở trong đầu Lisa nghe vô cùng bình thường. Thế nhưng, lại nghe rất kì quái, có chút thảm hại khi nó phát ra từ miệng cậu. Đáp lại cậu, Chaeyoung cũng chỉ khẽ bật cười. Nàng rướn người sang thắt dây an toàn cho Lisa, sau đó đưa tay lên xoa lấy gò má đã đỏ ửng vì rượu của cậu.

Nàng thì thầm.

"Nhóc con, không cần em nhắc chuyện đó. Bây giờ chị mà đưa em về trong bộ dạng này thì bà cô già kia sẽ không để yên cho chị mất" Có người yêu như Chaeyoung quả thật là rất nguy hiểm. Lisa nghĩ thầm, lỡ như anh chàng người yêu của nàng biết nàng có thể làm ra bộ dáng vừa nhu thuận vừa yêu nghiệt thế này với người khác, anh ta có ghen lồng lộn với Lisa không ? Hay là chỉ có cậu, vì mê đắm nàng lên mới thấy dù nàng có giơ tay nhấc chân thế nào cũng thật hoàn mĩ ?

Chiếc xe mượt mà di chuyển trên con đường vắng vẻ và yên tĩnh. Buổi tối ở Seoul vẫn luôn thành công trong việc dẫn dắt Chaeyoung theo những suy nghĩ khi đêm về. Nơi hàng cây, sáng lung linh ánh đèn đường rất lâu. Mười hai giờ đêm. Màn đêm dịu dàng, nhẹ bẫng như nuốt chửng lấy cô đơn và mỏi mệt của Chaeyoung. Nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lên tiếng với Lisa.

"Sao em lại uống say tới nông nỗi thế này hả ?" Nàng hỏi, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại. Chaeyoung khẽ quay sang nhìn, đã thấy Lisa nằm tựa người sang một bên, trán tì vào ô cửa kính. Chaeyoung lắc đầu, nhóc con như vậy mà đã ngủ rồi. Nàng phải đưa Lisa về sớm thôi, cứ để cậu nằm ngủ thế này, ngày mai chắc chắn sẽ có một cục u đỏ trên trán mất.

Cũng không mất nhiều thời gian để Chaeyoung lái xe về nhà, chỉ là tính tình nàng luôn luôn chậm rãi, nên cố chấp muốn hít thêm một chút khí trời ban đêm.

Chaeyoung đỡ Lisa ra khỏi xe, có vẻ như tới tận bây giờ, số cồn mà Lisa đã uống vào người mới thật sự phát huy tác dụng. Vừa nãy, Lisa còn có thể đứng thẳng người, bây giờ lại hoàn toàn suy suyễn như muốn đổ gục trong lòng nàng. Chaeyoung ước sao cho Lisa bây giờ đột nhiên trở về làm Lisa bé nhỏ của ngày xưa, cho nàng dễ dàng bế bồng, muốn nhấc liền nhấc, đặt ở đâu cũng được. Có phải đi Tây ăn đồ Tây, uống sữa nhiều không ? Tại sao lại to lớn thế này chứ ? Nàng cảm tưởng như điều ước của mình dành cho Lisa đã trở thành sự thật được một phần. Không rõ là Lisa có đang sống một cuộc sống vô tư vô lo hay không, nhưng chắc chắn là cậu đã trở thành con gấu trắng ở Bắc cực rồi.

Chật vật mãi, Chaeyoung mới có thể mở cửa nhà với Lisa đang ghì chặt lấy vai áo của mình. Thật may mắn là khi Lisa say, cậu không nôn mửa như một số người, nếu không thì Chaeyoung nghĩ nàng sẽ thực sự mệt chết mất. Chaeyoung đỡ Lisa vào tới giường.

"Cẩn thận, chầm chậm thôi. Nằm xuống đây" Cả người Lisa đổ phịch xuống giường nàng như một bao tải. Chaeyoung nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, vẫn chưa thể nói gì ngoài chống tay xuống hai gối thở gấp. Nàng thầm nghĩ, có lẽ mình đã già rồi, hoặc công việc bác sĩ bận bịu này đã làm nàng không thể tập thể dục quá lâu. Cớ gì chỉ vừa đưa Lisa về một chút thôi mà lại mệt đứt hơi thế này ? Cảm tưởng như từng hơi thở trong buồng phổi yếu ớt của nàng đều bị trút hết, không chừa chút nào. Lisa vẫn nằm bất động trên giường, nàng thở dài, sau đó đi tới cởi giày cho cậu. Chaeyoung từ tốn cởi đi giày, đồng hồ đeo tay, áo khoác ngoài cùng thắt lưng cho Lisa có thể thoải mái nằm ngủ. Sau đó, nàng đi thẳng vào phòng bếp pha cho cậu chút nước chanh giải rượu. Vừa pha nước, Chaeyoung vừa nghĩ xem có nên vắt thật nhiều chanh cho chua chết Lisa vì đã hành nàng thế này hay không ? Cuối cùng, nàng vẫn là nhẹ tay, nhân nhượng cho thêm một chút đường.

Khi Chaeyoung quay lại phòng ngủ cùng ly nước chanh, Lisa vẫn nằm bất động một tư thế như khi nàng rời khỏi. Trong bóng tối, Chaeyoung chợt nghĩ ngợi về màn đêm ngoài kia, sao mà u ám thế nhỉ ? Hôm nay trời quang, mây tạnh, nhưng trăng lại không sáng, làm cho màn đêm đã tối màu càng trở nên quạnh hiu hơn. Tận cho tới khi nàng nhìn thấy ánh đèn từ ngoài ban công khẽ chiếu rọi lên một bên mặt của Lisa. Sườn mặt cậu đối diện với ánh sáng lập lòe trở nên dịu dàng tới lạ. Nhìn thế nào cũng không nghĩ được rằng Lisa đang say, trông cậu, chỉ giống như đang ngủ. Ngủ rất ngoan, và rất yên ổn. Tựa như, khuôn mặt của Lisa là thứ duy nhất mà Chaeyoung có thể nhìn thấy lúc này. Một cảm giác lạ lẫm dấy lên trong lòng nàng, rất mơ hồ và trầm luân. Trong căn phòng im lặng, nàng và cậu mỗi người một góc. Sự im lặng cứ vậy tràn ngập trong màn đêm, cả hai đều không nói gì. Lisa không thể nói, Chaeyoung thì lại không muốn nói gì. Nàng muốn, tận hưởng như yên tĩnh này một chút.

Lisa, cố gắng uống một chút nước chanh được không ? Nếu không mai em sẽ đau đầu chết mất" Chaeyoung nói sau vài phút đứng ở góc tường nhìn ngắm Lisa. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nàng nhẹ nhàng đặt đầu Lisa lên đùi mình. Chaeyoung đưa tay ra sau gáy Lisa, đỡ đầu cậu dậy. Nàng thì thầm.

"Lisa, em có nghe thấy chị nói không ?" Lisa đang mơ ngủ, bỗng nghe thấy giọng nói của Chaeyoung thì ngoan ngoãn mở mắt. Cậu rướn người dậy, uống hết ly nước chanh nàng đưa rồi lại nằm uỵnh xuống đùi nàng.

"Nghe" Lisa lèm bèm. Chaeyoung không vội nói, nàng chỉ khẽ khàng vuốt ve mái tóc có chút ẩm ướt vì mồ hôi của Lisa. Từng lọn tóc khẽ mơn trớn kẽ tay Chaeyoung. Lisa có vẻ rất hưởng thụ loại thoải mái này mà nằm yên để Chaeyoung xoa đầu cho mình.

"Chị hỏi em lần nữa, sao em lại uống say thế này hả ?" Lúc này, bỗng cậu quay người, ngước mặt lên nhìn nàng từ bên dưới. Trong bóng tối, Chaeyoung có thể thấy rõ ánh mắt của Lisa mờ mịt nhìn mình. Đôi mắt có chút đỏ, màu hơi đục, đáy mắt cũng khô, không còn long lanh như nước mùa thu nữa. Cậu thì thầm.

"Vậy em hỏi chị, chị ăn cái gì mà lớn lên ?" Câu hỏi của Lisa dường như chẳng có chút gì liên quan tới việc Chaeyoung vừa hỏi cậu. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra câu trả lời, Chaeyoung hỏi lại.

"Cái gì cơ ?" Chaeyoung mím môi. Thông thường, cậu sẽ suy nghĩ rất kĩ càng những thứ mình sẽ nói với Chaeyoung. Bây giờ lại khác, trong người Lisa đã có cồn, động lực thôi thúc lời nói càng cao, Lisa bỗng nhiên tự cho mình cái quyền nói mà không cần suy nghĩ.

"Chị ăn cái gì để lớn lên, mà lại cho một kẻ phản bội cơ hội thứ hai ? Tại sao...lại đối xử với bản thân mình như vậy ?" Chaeyoung khẽ cau mày, vẫn không hiểu rốt cuộc Lisa đang muốn nói điều gì với mình.

"Em nói gì vậy ?" Động tác trên tay của nàng cũng dừng lại. Chaeyoung nhận thấy được Lisa đang tránh né không muốn nhìn mình. Chắc chắn trong lòng cậu có lời muốn nói với nàng. Ngón tay nhỏ nhắn, thon dài của Chaeyoung lạnh buốt khẽ chạm vào cằm Lisa, bắt cậu phải một lần nữa nhìn vào mắt mình. Chaeyoung không hối thúc Lisa, nhưng ánh mắt của nàng đã nói lên tất cả. Nàng đòi hỏi sự thành thật của Lisa, và trong cơn say, chính bản thân Lisa cũng muốn mình thành thật với Chaeyoung.

"Em thương chị như vậy, tại sao chị lại đối xử với bản thân mình thế này ?" Chaeyoung vẫn lẳng lặng nghe Lisa nói. Nàng có rất nhiều kiên nhẫn với cậu, thế nhưng Chaeyoung không biết có phải do Lisa đang say hay không, mà từ ngữ cậu nói ra lại vô cùng rời rạc khi vào tai nàng. Rõ ràng là Lisa đang nói một câu rất hoàn chỉnh, nhưng đối với Chaeyoung, nó lại là những câu nói không đầu không đuôi.

Những câu nói, mà để nàng dù có đi tới chân trời góc biển nào trên thế gian này, cũng sẽ không tìm được câu trả lời cho cậu. Thế nên, Chaeyoung đã im lặng.

"Chị một chút cũng không biết đau chính mình, nhưng em...em đau" Lisa khi nói ra lời này, cứ ngỡ rằng mình đã cùng người ta tỏ tình. Lisa thật ra rất nhát gan, đặc thành thực được như thế này, cần rất nhiều nghị lực và cả thúc đẩy của sự không tỉnh táo. Chaeyoung nghe được lời này, đôi mày thanh tú càng cau chặt. Nàng khi nào thì làm cậu phải đau lòng vì nàng cơ chứ ?

Nhìn Lisa thế này, người xót xa, người đau lòng, phải là nàng mới đúng.

"Rốt cuộc em đang nói gì vậy Lisa ? Chị khi nào cho kẻ phản bội cơ hội thứ hai ?" Lisa đã từng nghĩ, có một số việc Chaeyoung làm, nó làm cậu tức chết đi được. Và lúc này chính là những lúc đó, cơn giận trong lòng Lisa, tuy không mãnh liệt tới mức muốn gào thét, nhưng lại đầy âm ỉ cùng trách móc.

"Chị biết em đang nói về chuyện gì mà" Cố gắng lục tung suy nghĩ của mình lên để bắt kịp với mạch suy nghĩ của Lisa, Chaeyoung cuối cùng băn khoản hỏi.

"Em đang nói tới chuyện của chị và Pil Kyo sao ?" Lisa không trả lời, ánh mắt mơ hồ trong cơn say chỉ lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm. Chaeyoung khi đó liền hiểu ra, suy nghĩ của mình đã đúng rồi. Nàng phì cười, cảm thấy như Lisa giống hệt như một đứa trẻ to xác đang giận dỗi.

"Lisa à, chị và anh ta đã chấm dứt rồi" Nàng giải thích. Chaeyoung thực sự không hiểu vì sao mình lại phải nói điều này với Lisa. Nàng không hiểu được cảm giác khi mà, nàng thấy việc giải thích rõ ràng với Lisa lại cần thiết như vậy. Và nàng cũng chẳng tức giận điều gì khi Lisa hiểu lầm, vì Chaeyoung biết, Lisa thực sự quan tâm tới mình.

"Vậy tại sao hôm nay chị còn đi gặp anh ta ?" Lisa cong môi chất vấn. Mặc dù cậu đang rất say, nhưng ý thức của Lisa vẫn chưa mất. Cậu chỉ, mạnh dạn hơn, liều lĩnh hơn và thành thật hơn với tình cảm này mà thôi. Chaeyoung đột nhiên cảm thấy, Lisa cũng thật là có tố chất nhị nguyên. Giống như, cùng là một người, nhưng lại chứa hai hình ảnh phản chiếu hoàn toàn đối ngược. Lisa cũng vậy, đứng xa nhìn thì thấy lạnh nhạt, bí ẩn, đứng gần chọt vào má thì lại thấy dễ thương. Động tác trên tay nàng khẽ lặp lại một vòng tròn trên tóc cậu. Chuyển động có chút lơ đễnh và bất cần.

"Vì anh ta đòi gặp chị để xin quay lại, nhưng chị thì muốn giải quyết ổn thỏa mọi thứ để kết thúc. Khi anh ta nói rằng anh ta sẽ không từ bỏ chị, chị cũng nói rằng chị sẽ trình báo công an tội quấy rối chị nếu như anh ta còn tới tìm chị nữa" Lisa trong một giây đã nghĩ mình là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời. Đầu cậu có chút thanh tỉnh, trái tim cũng có chút nhẹ đi. Lisa khẽ mở to mắt, nhìn Chaeyoung rồi nói.

"Vậy là...chị và anh ta chia tay sao ?" Chaeyoung thấy cuối cùng đứa ngốc này cũng tỉnh ngộ. Nàng có chút buồn cười với nét mặt chưng hửng của Lisa. Tựa như, ti tỉ thứ đáng yêu trên đời này, đều được mây rắc xuống như mưa rào, rơi lên hết trên mặt Lisa. Đương nhiên là Chaeyoung không thể nhìn ra hổ thẹn trong lòng cậu rồi. Vì nếu nàng nhìn ra, Lisa nhất định sẽ biến thành cái lò xo mà bật đi ra xa, không bao giờ nói chuyện với nàng nữa.

"Phải, chia tay, chấm dứt rồi" Nàng nói chắc nịnh làm Lisa càng cảm thấy xấu hổ hơn. Lisa biết mình có rất nhiều điều ước. Là một nhà xây dựng kĩ xảo game, Lisa đương nhiên phải sở hữu trí tưởng tượng hơn người. Thế nên, từ những điều ước nhỏ nhặt nhất, đến những điều ước lớn lao nhất, Lisa đều đã trải nghiệm qua nhờ trí tưởng tượng muôn màu của mình. Và giờ đây, cậu ước sao mình có thể biến thành con đà điểu ở Nam Phi. Không những là loài chim chạy nhanh nhất, Lisa còn có thể tự đào hố mà chúi đầu vào bên trong.

"Vậy...thì tốt" Cậu nói, không biết phải nói gì với Chaeyoung, thật sự, hoàn toàn không biết nói gì cả. Bây giờ trong đầu cậu, trống rỗng, não bộ dường như trở nên thật vô dụng. Chính là, Chaeyoung lại không hề hiểu được tâm tình của cậu mà hỏi tới.

"Đấy, chị trả lời xong câu của em rồi. Bây giờ tới lượt em nói cho chị nghe, tại sao em lại uống rượu cho ra nông nỗi này hả ?" Lisa nhìn nàng, sau đó khẽ tách người mình ra khỏi đùi Chaeyoung. Cậu kéo vai nàng cho nàng nằm xuống bên cạnh mình. Cả hai nằm quay mặt vào nhau. Hơi thở quấn quanh ở một chỗ. Cậu khẽ nhắm mắt, sau đó thì thầm.

"Em buồn ngủ rồi" Chaeyoung yên tĩnh nằm nhìn Lisa. Chỉ thấy câu hỏi của mình đột nhiên bị người ta bỏ lơ lửng trên không khí như vậy, nàng ủy khuất nói.

"Này, Lisa, em đang đánh trống lảng đấy à ?" Đáp lại nàng, là tiếng thở của cậu. Lisa dường như rất giỏi trong trò chơi này. Cậu khăng khăng rằng mình buồn ngủ và không thèm để ý tới Chaeyoung nữa. Thật là ngốc. Chính là, Chaeyoung cũng không phải là một người nhỏ mọn, nàng lại có thói quen yêu thương Lisa ngay từ khi cậu chỉ mới là một đứa trẻ. Sự ngốc nghếch này của Lisa, nàng đương nhiên là có thể nhân nhượng được. Chaeyoung lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Rất lâu sau đó, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lisa lại mở ra trong màn đêm. Tựa như hai vì sao sáng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Chaeyoung. Nàng đang chắp tay lại, mặt gối lên tay mình, an ổn ngủ. Mặt đối mặt với nhau, Lisa lúc này có thể quan sát được kĩ càng khuôn mặt của Chaeyoung.

Có lẽ nước chanh đã có tác dụng, Lisa bây giờ đã thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cậu lại chìm vào suy nghĩ của mình, khi đối diện với Chaeyoung. Nằm bên một người đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Tiếng hít thở đều đều của nàng như chìm sâu vào đêm lạnh. Lisa mở căng hai mắt, như muốn nhìn thật rõ hình hài của người ấy. Thế nhưng, cảm giác quen thuộc ấy lại tìm tới cậu, cái cảm giác mà, mặc dù Chaeyoung vẫn ở trước mặt mình, hình bóng của nàng vẫn thật mù mờ. Hệt như tình yêu được chôn chặt trong lòng Lisa vậy, không ai có thể nhìn rõ.

Mỗi lần như vậy, câu hỏi cuối cùng để lại, cũng chỉ là, nếu như đã bỏ hết tâm tư và tuổi xuân vào người này. Không đúng, phải là nếu như đã hết lòng gửi hi vọng vào người này, thì làm sao, phải rồi, là câu hỏi làm sao. Làm sao để khi tất cả kết thúc, cả hai lại có thể bước qua khỏi những năm tháng yêu đương này một cách nguyên vẹn đây ?

Ít nhất là đối với cậu, nếu thật sự có một ngày Chaeyoung đáp trả lại tình cảm của cậu, thế nhưng mọi thứ lại không được như ý nguyện, làm sao Lisa có thể đi ra khỏi đoạn tình cảm này một cách nguyên vẹn đây ?

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top