Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 42

Khi Mã Nặc Ba thức dậy thì cảm thấy trên thế gian không khoảnh khắc nào yên bình hơn khoảnh khắc này. Phác Thái Anh ở trước mặt cô vẫn đang say ngủ. Khuôn mặt nàng vẫn như thế tinh xảo, không có từ gì có thể miêu tả được dáng vẻ lúc này của nàng. Là bình yên? Là thuần khiết? Là xinh đẹp động lòng người? Mã Nặc Ba cười cười đột nhiên có chút tự hào. Phải rồi, vẻ đẹp này chỉ thuộc về mình cô mà thôi. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc nghịch ngợm của Phác Thái Anh ra phía sau. Tay Mã Nặc Ba sờ đến vành tai của Phác Thái Anh thì đùa nghịch một chút. Thân thể Phác Thái Anh theo phản xạ khẽ run trước thân nhiệt của tay Mã Nặc Ba. Nàng đột nhiên nhíu nhíu mày, đôi mi khẽ rung động. Mã Nặc Ba vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, cô cũng không hiểu tại sao mình lại chột dạ như thế.
Phác Thái Anh mở mắt, đập vào mắt nàng là khuôn mặt Mã Nặc Ba được phóng đại. Phác Thái Anh có xung động muốn hét lên nhưng may mà nàng đã cô kiềm nén nó. Ngắm nhìn kỹ một chút, khuôn mặt Mã Nặc Ba lúc ngủ trông thật khả ái a. Không có nụ cười lưu manh kia thì nhìn hắn yên bình như một đứa trẻ vậy. Ngắm nhìn khuôn mặt Mã Nặc Ba, đột nhiên lại nhìn đến đôi môi kia. Không hiểu tại sao trái tim nàng không tự chủ được mà đập ngày càng nhanh, Phác Thái Anh dùng hai tay ôm ngực, cố gắng không để nó đánh thức Mã Nặc Ba. Phác Thái Anh có thể nghe thấy rất rõ tiếng đập thình thịch thình thịch ở ngực trái. Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến việc hôn một chút, chỉ một chút thôi, có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu. Mặt Phác Thái Anh trong phút chốc đã đỏ bừng, bàn tay vì khẩn trương mà nắm chặt. Lấy hết dũng khí, hôn phớt đôi môi của Mã Nặc Ba. Sau đó Phác Thái Anh che miệng cười hạnh phúc, tự biện minh cho hành động của mình chỉ là "trả thù" Mã Nặc Ba mà thôi.
Mã Nặc Ba đột nhiên mở mắt khiến Phác Thái Anh giật mình. Mã Nặc Ba vẫn treo bên miệng nụ cười lưu manh:

"Anh nhi... Ngươi vừa mới... "

Mã Nặc Ba vừa nói, Phác Thái Anh ngay lập tức bịt miệng cô lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:

"Ngươi không được nói! "

Mã Nặc Ba buồn cười nhìn Phác Thái Anh, bắt gặp được khuôn mặt túng quẫn của nàng. Mã Nặc Ba cười cười, một vị tiểu tiên nữ mà mọi người ca tụng cư nhiên lại ở trong lòng cô ngượng ngùng, suy nghĩ này thực khiến Mã Nặc Ba có chút cảm giác thành tựu. Gỡ tay của Phác Thái Anh, hôn vào trán nàng:

"Hảo. Ngươi xem... Bây giờ chúng ta hòa nhau có được hay không? "

Phác Thái Anh đỏ mặt, gật gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ôm chặt lấy Mã Nặc Ba, nàng thủ thỉ:

"Thế này thật tốt... Nặc Ba... "

Mã Nặc Ba cười cười, hai tay ôm lấy Phác Thái Anh:
"Vậy ngươi gả cho ta đi... Sau này chúng ta sẽ mãi như thế... "

Phác Thái Anh trầm mặc lâu thật lâu, Mã Nặc Ba nghi hoặc nhìn nàng. Phác Thái Anh cuối cùng ngẩng mặt lên, cười thật tươi:

"Hảo! Vậy gả cho ngươi! "

Mã Nặc Ba khẽ nhếch miệng, lại ôm Phác Thái Anh vào lòng:

"Anh nhi... Ngươi có nghe thấy hay không... ? Tiếng tim ta đập đấy... Nó đang reo mừng ngươi biết không? "

Phác Thái Anh chỉ cười, không nói bất cứ thứ gì khác. Có những thứ đôi khi im lặng là câu trả lời tốt nhất. Hai người lại nằm ân ân ái ái một chút, hết nửa ngày mới chịu ngồi dậy. Vừa định mở cửa lấy nước rửa mặt thì Mã Nặc Ba đã thấy ngay hai chậu nước ở trước cửa. Nghi hoặc một chút, lại đem cả bưng cả hai chậu nước vào phòng. Phác Thái Anh cười, không nghĩ đến Mã Nặc Ba là người chu đáo như thế:
"Cảm ơn ngươi a... "

Mã Nặc Ba cười cười, vẫn mãi suy nghĩ tại sao lại có hai chậu nước. Cô nhớ không hề dặn các vị hòa thượng chuẩn bị thêm mà. Cả hai bước ra khỏi phòng cùng đi dạo trong hoa viên. Đột nhiên Lưu Tấn cùng Phác Tịch Minh không biết từ đâu xuất hiện. Cơ mặt Mã Nặc Ba bắt đầu co giật. Lại nữa. Hai người này thực sự không thể không phá chuyện tốt của cô hay sao!!? Mã Nặc Ba khuôn mặt nhăn nhó, Lưu Tấn cười cười, sau đó hắn nói nhỏ gì đó với Phác Tịch Minh, sau đó nàng cũng che miệng cười cười. Đột nhiên Mã Nặc Ba cảm thấy lạnh sống lưng vô cùng. Không phải hai người này lại bày mưu kế gì đó đấy chứ!? Lưu Tấn vỗ vỗ vai Mã Nặc Ba:

"Mã nhi lại đây một chút. "

Mã Nặc Ba nghi hoặc nhìn Lưu Tấn nhưng cũng đi theo hắn. Phác Thái Anh cũng bị Phác Tịch Minh gọi đi đâu đó. Mã Nặc Ba nghi hoặc ngày một lớn. Lưu Tấn cuối cùng cũng kéo Mã Nặc Ba vào một góc sân, hắn kéo Mã Nặc Ba ngồi xổm xuống:
"Mã nhi... Có chuyện này con phải thành thật với bá bá... "

"Vâng... ? "

"Có phải hay không tối qua Anh nhi ở chỗ con qua đêm? "

"Anh nhi? Tấn bá bá. Từ khi nào mà người thân thiết với Anh nhi quá vậy "

"Cái tên tiểu tử này! Đừng để ý đến tiểu tiết! Mau trả lời đi! "

"Ách... Vâng... "

Khuôn mặt Lưu Tấn trở nên gian tà hơn, hắn cười cười sau đó rời đi. Để lại Mã Nặc Ba một đống nghi hoặc. Một lúc sau, Phác Thái Anh cũng đi đến chỗ hoa viên kia. Hai người nhìn nhau khó hiểu. Còn hai con người lớn xác kia cứ thế gian tà cười nhìn hai người. Mã Nặc Ba khó hiểu hỏi Phác Thái Anh:

"Anh nhi... Minh di hỏi ngươi cái gì vậy a... ?"

"Vậy Tấn đại... À không... Tấn bá bá hỏi ngươi cái gì a... ? "

"Lại nữa a... Ta hỏi này... Ngươi và Tấn bá bá thân nhau như vậy từ khi nào? "

"Ta... Chuyện là thế này... Sau khi ngươi bị Tấn bá bá kéo đi. Nương cũng kéo ta đi. Hỏi xem tối hôm qua ta đi đâu... Ta thành thật trả lời nàng... Không hiểu sao nàng nhìn ta cười rất khó hiểu... Sau đó ta hỏi tại sao nương lại đi cùng Tấn đại hiệp... Nương ta liền nổi giận... Bảo ta không được gọi hắn là Tấn đại hiệp... Phải theo ngươi gọi bá bá... Sau đó nương trực tiếp bỏ đi... "

Mã Nặc Ba ngày càng khó hiểu. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra a? Phác Thái Anh cũng không kém gì cô. Thay đổi cách xưng hô tại sao lại khó thế chứ? Mà tại sao phải đổi cơ chứ? Nhưng chuyện này cũng dần chìm vào lãng quên. Mã Nặc Ba cùng Phác Thái Anh vẫn như thế ngày ngày hạnh phúc.

Một ngày nọ, Mã Nặc Ba cùng Phác Thái Anh đang đi dạo ở hoa viên. Đột nhiên Mã Nặc Ba bị đạp một phát, Mã Nặc Ba kinh ngạc, có người có thể lại gần cô mà không bị cô phát hiện? Rốt cuộc là cao nhân phương nào? Mã Nặc Ba xoay người lại, cô một lần nữa kinh ngạc, lắp ba lắp bắp:

"Diệp... Diệp Thúy... ? "

"Tiểu Mã tử chết tiệt! Tên Lưu Tấn kia cũng chết tiệt! Không phải hắn nói ngươi sẽ đến gặp ta hay sao!? Nếu ta không đi tìm ngươi thì ngươi có hay không đi gặp ta!? "

Nghe Diệp Thúy mắng xong, Mã Nặc Ba mới bừng tỉnh. Mấy ngày nay cô cùng Phác Thái Anh ở chung một chỗ thì đã quên béng mất việc này. Mã Nặc Ba cười trừ:
"Ách... Thực xin lỗi... "

Diệp Thúy lại đạp vào chân Mã Nặc Ba một phát nữa, nàng cao giọng:

"Tiểu Mã tử chết tiệt! Ta đã phải chờ nửa tháng đấy! Một câu xin lỗi của ngươi là xong hay sao!? "

Diệp Thúy đưa tay chuẩn bị gõ đầu Mã Nặc Ba thì bị Phác Thái Anh ngăn lại. Nàng ôn nhu nói:

"Diệp thần y, ngươi bớt giận, không nên động thủ như thế. "

"Thần y? Diệp Thúy!? Ngươi là thần y sao? "

Mã Nặc Ba kinh ngạc nhìn Diệp Thúy. Diệp Thúy nheo mắt, nàng có loại xúc động muốn đánh Mã Nặc Ba, tên này, ta đã cứu hắn mà hắn còn dám nghi ngờ ta như thế! Tiểu Mã tử đáng chết! Bàn tay Diệp Thúy vừa hạ xuống, Phác Thái Anh lại nhanh nhẹn ngăn cản. Mã Nặc Ba vẻ mặt biết ơn nhìn Phác Thái Anh. Phác Thái Anh lại trừng mắt nhìn cô. Hảo cho Mã Nặc Ba nhà ngươi! Trước mặt ta lại còn có thể thân thiết với cô nương khác như thế. Xem lát ta trị ngươi như thế nào! Mã Nặc Ba vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh. Rốt cuộc cô đã làm gì chọc giận nàng đây? Diệp Thúy nheo nheo mắt nhìn hai người, đột nhiên kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh:
"Phác cô nương!? Ngươi... Ngươi... !? "

Diệp Thúy ngươi nửa ngày cũng không biết nói cái gì. Phác Thái Anh khó hiểu nhìn Diệp Thúy, không lẽ Nặc Ba lại đi trêu ghẹo các cô nương khác!? Bây giờ cô nương người ta tìm đến!? Phác Thái Anh trừng mắt nhìn Mã Nặc Ba. Mã Nặc Ba bị dọa cho hoảng sợ, co rúm một góc. Rốt cuộc là cô đã làm cái gì nên tội a!? Diệp Thúy nhìn một lát, sau đó trực tiếp kéo Mã Nặc Ba đi. Phác Thái Anh vội vàng bắt lấy cánh tay kia Mã Nặc Ba:

"Ngươi muốn đưa hắn đi đâu!? "

Diệp Thúy buông Mã Nặc Ba cười cười nhìn Phác Thái Anh, nụ cười có chút gượng gạo, ngữ khí vô cùng nghiêm túc:

"Yên tâm đi. Ta chỉ mượn hắn một chút. "

Mã Nặc Ba cười cười, cô cảm nhận được Diệp Thúy có chuyện quan trọng muốn nói. Cầm lấy tay của Phác Thái Anh, hôn lên đó:

"Chỉ một chút thôi Anh nhi. Chờ ta. "
Sau đó Mã Nặc Ba theo chân Diệp Thúy rời khỏi tầm mắt Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đột nhiên có cảm giác hoảng sợ. Cũng không biết xuất phát từ đâu. Cảm giác này... Đúng rồi... Y như lúc Mã Nặc Ba đi đến đảo Ám Dạ. Phác Thái Anh hai tay nắm chặt khẩn trương.

Mã Nặc Ba bị Diệp Thúy kéo đến một góc trong sân, nàng nhỏ giọng thì thầm:

"Ngươi... Nàng... Ai nha... Hai ngươi đang ở cùng một chỗ... ? "

Mã Nặc Ba khó hiểu nhìn Diệp Thúy, sau đó gật gật đầu. Diệp Thúy vẻ mặt có chút khó xử. Mã Nặc Ba nghi ngờ nhìn Diệp Thúy. Cô không kiên nhẫn nói:

"Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì? "

Diệp Thúy hít một hơi, nhìn chằm chằm mặt Mã Nặc Ba, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhưng trong ánh mắt không giấu được một chút thương cảm:

"Ngươi và vị Phác cô nương kia không thể cùng một chỗ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top