Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

---------- Khách điếm ----------

Phác Thái Anh vốn muốn bàn bạc về nhiệm vụ với Tuệ Đàm nhưng nàng phát hiện hắn không có trong phòng. Đi ngang qua phòng của Mã Nặc Ba thì thấy nến đã tắt, có lẽ hắn đã ngủ. Phác Thái Anh quyết định đi đến hoa viên để đi dạo. Đang đi thì nàng cảm thấy có một ít sát khí, còn có một khí chất vô cùng đáng sợ. Men theo đó nàng đi đến hậu viện. Nàng ẩn núp xem có việc gì, sau đó phát hiện đó là 2 người Mã Nặc Ba và Tuệ Đàm. Muốn chạy ra hỏi xem hai người đang làm gì? Nhưng Phác Thái Anh lại tình cờ nghe được cuộc đối thoại này:

"Thế nên ngươi hãy rời đi, tránh cho chúng ta phiền lòng!"

"Được thôi ~"

Nghe Mã Nặc Ba sẽ rời đi, tim Phác Thái Anh như bị ai đó hung hăng đâm một nhát dao, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng khó chịu... Phác Thái Anh chỉ đứng yên ở đó. Mã Nặc Ba đang đi thì đột nhiên thấy thân ảnh của Phác Thái Anh đứng ở chỗ này. Cô lo lắng không biết nàng đã nghe được bao nhiêu. Mã Nặc Ba quyết định làm lơ Phác Thái Anh, lướt qua nàng. Đột nhiên Phác Thái Anh bắt lấy cánh tay của cô, nghẹn ngào hỏi:

"Ngươi... Sẽ rời đi sao... ?"

Thấy thân ảnh Phác Thái Anh đơn bạc, kiềm chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng. Mã Nặc Ba cố gắng để ngữ khí bình thường nhất có thể:

"Ừ"

Phác Thái Anh nghe câu trả lời của Mã Nặc Ba thực bình thản thì tim lại nhói đau, nàng buông tay cô ra. Mã Nặc Ba quay đầu, không dám tiếp tục nhìn thân ảnh nhỏ bé đó. Cô bỏ về phòng, chuẩn bị hành lý xong cô định đi nghỉ để sáng mai lên đường. Không ngờ, cô nghe thấy tiếng binh khí va chạm. Do võ công cùng nội lực rất thâm sâu nên Mã Nặc Ba có thể xác định là tiếng đó phát ra ở hậu viện. Cô sử dụng khinh công, leo lên nóc nhà quan sát.

Phác Thái Anh sau khi nói chuyện với Mã Nặc Ba thì cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, đi đến chỗ Tuệ Đàm hỏi một vài chuyện. Ai ngờ, đang hỏi thì một đám hắc y nhân lao đến, bao vây nàng cùng Tuệ Đàm. Mã Nặc Ba thấy Phác Thái Anh gặp hiểm thì muốn xông vào, đột nhiên trong đầu Mã Nặc Ba vang lên giọng của Tuệ Đàm: "Ta có thể bảo vệ nàng!" Mã Nặc Ba kiên nhẫn quan sát tình hình. Sau một lúc giao chiến thì Tuệ Đàm cùng Phác Thái Anh đã cạn kiệt sức lực. Một tên hắc y nhân bước ra, có vẻ là thủ lĩnh. Hắn nói:

"Bọn oắt các ngươi mà muốn phá hoại kế hoạch của giáo chủ? Nằm mơ đi."

Mặt Phác Thái Anh cùng Tuệ Đàm biến sắc, Phác Thái Anh lạnh lùng hét lên :

"Ma giáo!"

Tên hắc y nhân đứng đầu quay sang thuộc hạ:

"Gϊếŧ chúng!"

Cả đám hắc y nhân xông đến tấn công 2 ngời. Phác Thái Anh võ công cao hơn Tuệ Đàm nên nàng rất dễ dàng giải quyết đám hắc y nhân. Sau khi nhận ra được kẻ mạnh, hơn 10 tên hắc y nhân bao vây Phác Thái Anh. Chỉ có 5 tên khác đối phó với Tuệ Đàm. Dù Phác Thái Anh võ công có cao đến mấy thì không thể lấy 1 chọi 1 đám. Nàng rất nhanh kiệt sức. Một tên hắc y nhân chuẩn bị đâm vào lưng Phác Thái Anh. Mã Nặc Ba cả kinh, cô vội vàng phát ra sát khí đầy trời, vô cùng đáng sợ. Đám hắc y nhân giật mình, tập trung mọi sự chú ý về phía luồng sát khí kia. Mã Nặc Ba dùng khinh công nhảy xuống trước mặt Phác Thái Anh, che chắn cho nàng. Cả đám hắc y nhân lùi lại, không dám sơ suất. Phác Thái Anh cũng ngạc nhiên, cố gắng mở miệng:

"Ngươi... như thế nào... lại xuất hiện ở đây?"

Mã Nặc Ba trầm mặc không trả lời Phác Thái Anh. Những tên hắc y nhân đối phó với Tuệ Đàm cũng rút về. Tuệ Đàm có cảm giác ở bên Mã Nặc Ba sẽ an toàn, hắn cố gắng chạy lại, giả vờ quan tâm Phác Thái Anh. Nhưng Phác Thái Anh không tài nào quan tâm Tuệ Đàm. Lúc này mọi sự chú ý của cô đều dồn lên người Mã Nặc Ba. Mã Nặc Ba liếc mắt khinh thường Tuệ Đàm. Cô cảm thấy vô cùng tức giận, sát khí tỏa ra còn bức người hơn trước. Tên thủ lĩnh hắc y nhân tuy rất sợ nhưng vẫn cố gắng hét to:

"Mau xông lên! Gϊếŧ! Gϊếŧ!!"

Nghe tên hắc y nhân nói xong, Phác Thái Anh lòng nổi lên từng đợt lo lắng. Mã Nặc Ba ngược lại rất nhàn nhã. Nhặt lên một cây kiếm của tên hắc y nhân bỏ mạng. Mã Nặc Ba di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, từng nhát kiếm rất có uy lực cũng không kém phần linh hoạt. Mã Nặc Ba như vừa thực hiện một vũ điệu vô cùng đẹp mắt. Khi chân Mã Nặc Ba vừa chạm đất. Đầu của các hắc y nhân xông lên đều lìa khỏi cổ. Máu bắn đỏ cả một vùng trời. Tên thủ lĩnh sợ hãi ngã bệt xuống, Mã Nặc Ba chỉa kiểm vào cổ tên thủ lĩnh, giọng uy hϊếp:
"Ngươi còn gì để nói nữa không?"

Tên kia vô cùng hoảng loạn, nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ nhất định sẽ không ban thuốc giải cho hắn. Nếu hắn khai ra điều gì thì gia đình hắn sẽ bị gϊếŧ. Hắn đành trầm mặc, thà chết còn hơn!! Hắn tự mình hướng đến kiếm của Mã Nặc Ba, kiếm đâm xuyên qua cổ hắn, hắn chết ngay lập tức. Mã Nặc Ba có chút ngạc nhiên với hành động này nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc. Cô cầm kiếm đi đến chỗ của Tuệ Đàm. Đâm thanh kiếm xuống đất, giọng vô cùng phẫn nộ:

"Ngươi không bảo vệ được nàng! Lúc nãy miệng nói rất hay kia mà!! Ngụy quân tử! Lo mà bảo vệ cho tốt cái mạng nhỏ của ngươi đi!"

Không hai lời, Mã Nặc Ba bỏ đi. Phác Thái Anh dù không hiểu hai người nói gì nhưng thấy Mã Nặc Ba bỏ đi thì nàng lập tức đuổi theo:
"Mã công tử!"

Mã Nặc Ba không dừng lại.

"Mã công tử! Ngươi chờ một chút!"

Mã Nặc Ba tiếp tục bước đi.

"Mã Nặc Ba!"

Hơi khựng lại sau đó tiếp tục bước đi. Phác Thái Anh sinh khí, sao lại có người không có phép tắc như thế chứ!!?

"Nặc Ba, Mã Nặc Ba, Mã da^ʍ tặc, Mã đại da^ʍ tặc! Ngươi đứng lại cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top