Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Caelan thật bội phục những người yêu nhau rồi lại như cá gặp nước. Cậu trải qua gần hai mươi năm độc thân không có lo lắng, hiện tại bị mạnh mẽ rót vào rất nhiều phiền não.

Mấy tháng trước cậu lần đầu tiên tới Thành Đô tham gia hoạt động Chanel, một lòng một dạ chỉ nghĩ cùng với Tăng Hàm Giang quay vài cái video thú vị, sau đó kêu hắn mang chính mình đi ăn ngon mà thôi.

Mà lúc này đây, cậu lại buồn rầu nghĩ tìm một cái cớ gì mới có thể cùng hắn nhiều đãi trong chốc lát.

Lần này cậu là vì một cửa hàng trang sức mới khai trương của nhãn hiệu ở sân ga mới đến Thành Đô.

Sau khi lễ khai trương kết thúc, nhân viên công tác dẫn cậu vào trong tiệm tham quan.

Cậu liếc mắt một cái liền nhìn trúng một sợi dây chuyền hình chiếc chìa khóa.

Cậu cảm thấy sợi dây chuyền này thực hợp với Tăng Hàm Giang, ma xui quỷ khiến mà thanh toán tiền.

Nhưng cậu đột nhiên lại ý thức được không có cái lý do gì chính đáng để đưa cho hắn cả. Lại không phải là sinh nhật của hắn, cũng không phải ngày lễ ngày tết gì cả.

Haiz, lại cho chính mình tăng thêm một chuyện phiền não.

Khi Caelan trở lại khách sạn thì Tăng Hàm Giang sớm đã chờ ở trước sảnh rồi.

Caelanngắt gao ôm hắn, “Miss you, bro.”

Tăng Hàm Giang cười, “Chậc chậc chậc, sao tự dưng lại trở nên buồn nôn thế.”

Trở lại phòng, Caelan làm bộ không chút để ý mà đem vòng cổ cho hắn, “Cho anh này.”

Tăng Hàm Giang mở ra nhìn thoáng qua, phản ứng đầu tiên là Mika đưa cho mình.

“Lại là Mika nhờ em đưa cho anh nữa hả?”

Caelan vừa muốn giải thích, nhưng Tăng Hàm Giang đã ném cái hộp đựng dây chuyền lên trên giường, bất mãn mà lẩm bẩm một câu, “Tổng tặng cho tôi mấy thứ này làm gì.”

Caelan không biết nên mở miệng như thế nào.

Tăng Hàm Giang nói, “Đi thôi, ăn cơm trưa đi.”

Caelan ấp a ấp úng mà nói, “Lát nữa em còn có mấy cái phỏng vấn, còn phải chụp vài tấm ảnh tuyên truyền nữa, phỏng chừng phải hai ba tiếng mới xong được.”

“Ha? Ở đâu?”

Caelan chỉ vào một căn phòng khác, “Ở ngay cạnh phòng của em, các chị ấy cũng sắp đến rồi.”

“Thế cậu còn vội vã kêu anh tới đây làm gì.”

Caelan nhất thời cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào hợp lý cả, tùy tiện xả cái ngụy trang, “Mika nhờ em bồi anh nhiều hơn còn gì.”

Tăng Hàm Giang không thể tưởng tượng mà nhìn cậu, “Mika nhờ một người nước ngoài như cậu bồi một người dân bản xứ Thành Đô là anh sao?”

“Không phải anh nói trong điện thoại là hôm nay không có việc gì hết cả sao?”

“Cho dù anh đây không có việc gì, nhưng cậu còn phải công tác, anh ở chỗ này làm gì a, ở bên cạnh ngồi chơi vui vậy sao?”

“Anh ở bên cạnh chơi điện thoại chút cũng được mà.”

Tăng Hàm Giang ha hả cười gượng hai tiếng, “Cũng thật chỉ có cậu mới nói như vậy được thôi.”



Tăng Hàm Giang dựa vào trên sô pha chơi game, viết vài câu ca từ, ngây ngốc nhìn dòng người ra ra vào vào.

Caelan thường thường ra tới hỏi hắn có chán quá không, có muốn uống nước hay không này nọ.

Làm xong hết việc cũng đã hơn 4 giờ.

Caelan thấy Tăng Hàm Giang gối ở trên sô pha ngủ rồi.

Caelan đi qua đi nhìn hắn, trong lòng cái ý nghĩ nào đó vẫn luôn bị áp chế dọc theo đường nhỏ quen thuộc lại một lần tìm tòi ra tới.

“Nếu như anh là con gái thì tốt rồi……”

“Kỳ thật, không phải là con gái cũng không sao cả……”

“Nếu anh không phải người mà Mika thích thì tốt rồi……”

Caelan một dúm tóc đáp ở trên chóp mũi của hắn, đang muốn duỗi tay giúp hắn duỗi đến sau tai, Tăng Hàm Giang lại đột nhiên tỉnh.

Caelan hoảng sợ, vội vàng thu hồi tay, “Kết thúc, chúng ta đi thôi.”



Hai người rượu đủ cơm no sau ngồi ở bên đường uống thức uống nóng.

Lúc ăn cơm Tăng Hàm Giang có nói với cậu, là ngày mai bọn họ sẽ thừa dịp cùng chiếc máy bay mà trở về Bắc Kinh. Bởi vì công tác mà lễ Giáng Sinh hắn cũng sẽ ở Bắc Kinh.

Caelan cảm thấy chính mình giống uống lên Harry Potter phúc linh tề, mọi chuyện đều hài lòng như nguyện.

Caelan thảnh thơi mà uống trà sữa. Nửa năm trước lần đầu tiên tới Thành Đô, hai người bọn họ cũng là vào lúc chạng vạng ngồi ở ven đường uống đồ uống lạnh. Loại tháng đổi năm dời này cảm giác thật tốt quá, cậu một hơi uống xong một mồm to, “Thật tốt, em thật muốn vẫn luôn đãi ở Thành Đô.”

Tăng Hàm Giang cười nói, “Vậy cậu mau tranh thủ đi tìm một cô vợ người Thành Đô đi. Anh có cô em họ, rất xinh đẹp, có muốn làm quen chút không?”

“Cũng đừng có hại em gái của anh.”

“Ha ha, như thế nào là hại đâu, tuy rằng mặt cậu thoạt nhìn không có chút tư tưởng gì…………” Caelan duỗi tay dùng sức đỗi hắn một chút, “Anh chưa có nói xong đâu……… Anh cảm thấy cậu là một người đặc biệt thành thục, thật sự, Mika lớn hơn cậu mấy tuổi, anh ấy người này còn thời thời khắc khắc yêu cầu người khác nhân nhượng đâu.”

“Bởi vì bên cạnh của anh ấy có cái tên ngốc là anh nguyện ý nhân nhượng anh ấy, ai lại muốn thành thục a, thành thục nhàm chán chết đi được.”

Tăng Hàm Giang cười ôm vai cậu, “Tin anh đi, rồi có ngày cậu sẽ tìm được một người như vậy thôi.”

Đèn rực rỡ mới lên, chiều hôm tiệm trầm. Tăng Hàm Giang nhìn nơi xa xuất thần, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Caelan hỏi hắn, “Anh đang nghĩ đến cái gì vậy?”

Tăng Hàm Giang nói, “Anh nghĩ, anh và Mika trước nay không có cùng nhau ngồi ở ven đường uống qua thứ gì cả.”

“Vì sao?”

“Anh ấy sợ bị chụp đến, nếu như là bị công ty biết, sẽ thực phiền toái.”

Những chuyện thân bất do kỷ quá nhiều.

Đảo Hải Hoa là nơi tạo cho bọn họ một bức tường ngăn cách với xã hội, Tăng Hàm Giang cho rằng tình yêu có thể cô lập tồn tại, cho rằng dùng yêu có thể bễ nghễ thế giới.

Ra doanh lúc sau mới phát hiện tình yêu cùng lắm chỉ là tầng đáy chật vật bất kham của hiện thực, giằng co không nổi bất luận cái thế tục nan đề gì được cả.

Hắn yêu anh, nhưng tình yêu ở trên đảo sau khi lên bờ rồi, lại trở nên xấu xí vô cùng.

Caelan hỏi, “Anh cảm thấy hai người về sau sẽ thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa, không phải đường ai nấy đi, chính là duy trì hiện trạng của bây giờ thôi,” Tăng Hàm Giang dừng một chút, “Khả năng đều không tới phiên anh nghĩ, lại qua một thời gian nữa anh ấy cũng sẽ cảm thấy đoạn cảm tình này là cái gánh nặng, hận không thể chạy nhanh thoát khỏi mới thôi.”

Mỗi khi nghĩ đến cảm tình của hai người, Tăng Hàm Giang luôn là biểu tình buồn bực đầy cõi lòng tâm sự, hắn không thích chính mình như vậy, cũng không thích để cho Mika nhìn thấy mình như thế nữa, nhưng hắn thật sự không thể nghĩ ra được bất kỳ con đường nào để thoát ra cả.

“Anh cũng quá bi quan rồi.”

“Nhưng mà hiện thực không chấp nhận được anh lạc quan a.”

Caelan cúi đầu trầm mặc thật lâu sau, nhẹ giọng nói, “Hàm Giang……”

“Ừ?”

“Có đôi khi em rất hy vọng anh là gánh nặng của em.”

“Đừng có an ủi anh nữa, cậu bây giờ nói chuyện càng ngày càng giống cái trái kiwi kia rồi đó,” nói rồi, Tăng Hàm Giang đứng lên duỗi người, đưa mũ của mình cho cậu đội lên, “Coi mà che lại cái khuôn mặt minh tinh của cậu đi, đi thôi, qua cái con phố này chính là Xuân Hi Lộ, anh mang cậu đi dạo.”

Nhưng Caelan không có động, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của hắn, “Em muốn cái gánh nặng này là anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top