Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai nàng lại hào hứng chạy đến Động Đình Hồ, ngày thường nha đầu Bạch Quang Cẩm này thích nhất là khoe khoang với nàng, lúc thì nói là vừa ý công tử nhà nào, một lúc lại nói công tử nhà nào đang vừa ý nàng.

Cho nên bây giờ nàng sẽ đi nói với Bạch Quang Cẩm, không phải chỉ có Bạch Quang Cẩm nàng mới có tư cách để khoe khoang, Cửu Cửu cũng đã thích một người, mà người kia...có lẽ cũng rất thích Cửu Cửu.

Nàng nghĩ, lại bỗng nhiên ngẩn ra, đêm qua sao lại hồ đồ như vậy, lại quên hỏi hắn, có phải hắn cũng thích nàng như nàng thích hắn hay không?

Thế nhưng lại cười, có gì để hỏi chứ, nếu như hắn không thích nàng, sao có thể làm một việc thân mật với nàng như vậy, sao còn gọi nàng thân mật như vậy chứ, Cửu Cửu, Cửu Cửu...?

Giọng nói của hắn vô cùng dễ nghe, tên của nàng khi thoát ra từ miệng hắn, không hiểu sao lại trở nên rất êm tai.

Nàng nghĩ đến lại đỏ mặt, không kìm lòng được nhẹ giọng thì thầm: "Cửu Cửu, Thập Nhị, Thập Nhị, Cửu Cửu, Cửu Cửu, Thập Nhị, Thập Nhị, Cửu Cửu..."

Thật sự điên rồi!

Nàng nhớ tới, lại nhịn không được xấu hổ, nghiêm mặt mắng chửi mình, nếu như bị nha đầu Bạch Quang Cẩm kia nghe được, nhất định sẽ vặn lỗ tai nàng, rồi mắng nàng là một đứa ngốc mà!

Nhưng mà... Nàng lại mỉm cười, đứa ngốc ư, làm đứa ngốc như vậy rõ ràng cũng không tệ!

Một cách âm thầm, trong lòng bắt đầu nảy sinh một loại tình cảm tươi đẹp, tựa như hương thơm tươi mát bên trong tim sen, mang theo vị ngọt nhàn nhạt.

Động Đình Hồ trời trong nắng ấm, có chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp chậm rãi lướt trên mặt hồ, bên trong thuyền hoa truyền ra tiếng hát trong trẻo êm ái của ca nữ: "Giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền. Trung hữu song lý ngư, tương hí bích ba gian. Ngư hí liên diệp động, ngư hí liên diệp nam..." *Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen. Trong có đôi cá chép, cùng đùa trong sóng biếc. Cá đùa đông lá sen, cá đùa nam lá sen... * (1)

Nàng lắng nghe, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng mãi vẫn không tìm được Bạch Quang Cẩm, trong lòng nàng nghi ngờ, không chỉ không nhìn thấy Bạch Quang Cẩm, ngay cả một số tinh linh hay ra ngoài bơi lội đùa giỡn cũng không thấy.

Bạch Quang Cẩm, ngươi đang ở đâu?

Nàng lo lắng nhìn xung quanh Động Đình Hồ rộng lớn, cố gắng quên đi ý nghĩ chẳng lành đang vụt qua đầu.

Rốt cuộc nghe ngóng được tin tìm đến phủ Thái Thú, nàng ẩn thân lẻn vào trong, nhìn thấy Bạch Quang Cẩm bị nhốt trong địa lao.

Lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng biến thành sự thật, địa lao hiện ra trước mắt, nàng nhìn thấy Bạch Quang Cẩm bị nhốt trong một cái lồng sắt, bên ngoài dán chi chít những lá bùa màu vàng viết văn tự đỏ, nước mắt lập tức rơi xuống, bị nhiều bùa chú như vậy trói buộc, Quang Cẩm ắt hẳn phải chịu ít nhiều đau khổ giày vò?!

Bạch Quang Cẩm từ từ tỉnh lại, trông thấy nàng thì giật mình, mặt mũi trắng bệch.

"Cửu Cửu, Cửu Cửu", từ bên trong lồng sắt, nàng cất tiếng gọi, "Ngươi mau chạy đi, đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, đừng hiện thân, bị bọn họ bắt đấy!"

Nước mắt nàng rơi lã chã, nhưng vẫn run rẩy đưa tay ra, chậm rãi dò xét một góc lá bùa.

Nhưng vẫn không thể, trong nháy mắt nàng bị một lực khổng lồ đánh bật ra, đập mạnh vào cột trụ trong địa lao!

"Cửu Cửu..." Bạch Quang Cẩm cầu xin nàng, "Ngươi đi nhanh đi, nếu không đi sẽ không kịp mất, pháp lực của chúng ta trên đất liền vốn rất yếu..."

Cửa địa lao truyền đến tiếng xích sắt rầm rầm, nàng không còn cách nào, đành phải hóa thành một luồng sáng nhạt bay khỏi cửa sổ địa lao.

Thế nhưng Quang Cẩm, ta nhất định sẽ quay trở lại cứu ngươi!

Màn đêm lại buông xuống Lưu Quang hồ, ánh trăng mông lung, nhìn thấy hắn ngồi trong nhà thủy tạ mỉm cười, trái tim nàng khẽ buông lỏng, dưới chân mềm nhũn, xụi lơ ngã xuống trước mặt hắn.

Hắn lập tức tiến lên ôm lấy nàng: "Cửu Cửu, Cửu Cửu?"

Nàng khẽ ngẩng đầu, ngửi được hương sen thơm ngát nhẹ nhàng trên người hắn, cũng không nói gì, lại vùi đầu đi, chỉ gắt gao nằm trước ngực hắn.

Ngón tay hắn hơi ngừng lại, sau đó nhẹ nhàng xoa vào mái tóc đen ướt sũng của nàng.

Bên cạnh nhà thủy tạ vẫn có làn sương mù lờ mờ, lớp tơ mềm mại lượn lờ che phủ, tựa như vô số giấc mơ mông lung dưới ánh trăng.

Qua thật lâu sau, nàng cảm thấy có chút sức lực, cuối cùng cũng ngẩng đầu nở nụ cười với hắn.

"Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy?" Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt có sự lo lắng hoang mang.

Nàng thoáng khựng lại, ngay sau đó thoải mái cười: "Ta không sao, chỉ muốn nằm như vậy mà thôi."

Ánh mắt hắn lại trong vắt: "Cửu Cửu, ngươi có chuyện gì cũng không được giấu ta, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi."'

Thế nhưng... Việc này sao có thể để ngươi giúp đỡ?

Trong lòng nàng khổ sở, lại cố tình giả vờ như có vẻ không sao: "Ta là ai hả? Ta là Cửu Cửu lợi hại nhất Lưu Quang hồ, có chuyện gì mà ta không thể làm chứ? Ngươi đừng lo lắng."

Không còn cách nào, hắn chỉ biết cười nhạt: "Thế này là tốt nhất, ngươi phải biết chăm sóc thật tốt bản thân mình."

"Ta sẽ, ngươi cũng phải vậy." Nàng khẽ đem mặt đặt lên tay hắn, "Ta phải cùng cha mẹ đến nhà họ hàng, có lẽ vài ngày sẽ không đến đây được."

Hắn cười: "Vậy thì lấy năm ngày làm hạn định, ta cũng có vài chuyện quan trọng phải rời đi, nhưng mà năm ngày sau, chúng ta đều có thể trở lại, phải không?"

Năm ngày... Hẳn là có khả năng nghĩ được biện pháp cứu Quang Cẩm.

Nàng gật đầu, gương mặt chôn vào tay hắn sâu hơn một chút, sâu hơn một chút, dường như chỉ có như vậy, mới có thể cảm nhận hắn nhiều hơn, nhiều hơn chút nữa thôi...

Nhưng mà Thập Nhị à, ngươi thực sự hiểu, ta là yêu tinh trong Lưu Quang hồ sao?

Ở Lưu Quang hồ vẫn có hai bầu trời, có hai mặt hồ, còn có hai vầng trăng sáng...

Ánh trăng vẫn trong trẻo như trước, chẳng qua vì mùa thu đã đến, lại thêm một chút se lạnh thanh thoát.

Nàng ở phủ Thái Thú làm một tỳ nữ, thử tất cả các biện pháp có thể cứu Bạch Quang Cẩm.

Cách một ngày, phủ Thái Thú giăng đèn kết hoa, thiết yến chiêu đãi khách quý đến từ kinh thành, Thái Thú phân phó chuẩn bị một bữa tiệc rượu thật tốt, an bài những ca vũ xinh đẹp động lòng người nhất, sắp xếp những sương phòng thật sạch sẽ thoải mái.

Pháp lực của nàng trên mặt đất rất yếu, vừa mới bắt đầu còn có thể ẩn thân lẫn trốn, nhưng tới bây giờ, cũng không khác người phàm là bao nhiêu.

Điều may mắn duy nhất là nàng vẫn chưa đến mức bị hiện nguyên hình, sẽ không giống Bạch Quang Cẩm hiện rõ nguyên hình là cá chép gấm, bị nhốt ở lồng sắt bên trong vại nước, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi người khác xâu xé.

Phải cứu Bạch Quang Cẩm, nàng phải dùng biện pháp của người phàm.

Lúc đêm đến, yến tiệc của phủ Thái Thú vừa bắt đầu. Khi tiếng đàn sáo trầm bổng vang lên, nàng cùng rất nhiều vũ nương che khăn nhanh nhẹn khiêu vũ, mị nhãn yêu kiều nhìn những tân khách trên yến hội. Trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhạt, đôi chân trần như bước trên mũi đao, mỗi một bước nhảy, đôi chân đau như bị kim châm muối xát, đau đến tê tâm liệt phế.

Nàng lả lướt xoay tròn đến chỗ ngồi của khách quý, trong mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, ngửa người xoay mình đến bên một người trong số đó, ống tay áo trượt ra lưỡi dao sắc bén kề sát vào cổ của người nọ.

Mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng rất quen thuộc, nàng cũng không suy nghĩ thêm, chỉ thờ ơ nhìn yến hội vì động tác bất ngờ của nàng mà đã ồn ào rối loạn, các vũ nương và thị nữ đều hét toáng lên chạy tứ tán, mà những tân khách còn lại cũng hoảng sợ lùi về phía sau đám thị vệ.

Có người hốt hoảng kêu to: "Bảo hộ Vương gia, bảo hộ Vương gia!"

Nàng cười, thật tốt, hóa ra khách quý chính là Vương gia.

Thị vệ ồ ạt tiến vào bữa tiệc, đã chuẩn bị tấn công, cung thủ của phủ Thái Thú cũng đã dàn thành một hàng, giương cung chờ lệnh.

Tình thế giương cung bạt kiếm!

Nàng không mảy may lo sợ, chỉ gắt gao kề dao vào yết hầu của người bên cạnh, thấp giọng nói: "Ra lệnh cho tất cả bọn họ lui ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Nhưng chỉ sau một khắc, cổ của nàng cũng bị một vật gì đó lạnh như băng kề sát vào, người nọ xuất thủ cực nhanh, vậy mà nàng chưa từng phát hiện được một chút!

Người bên cạnh đã rời đi an toàn, cùng lúc với thanh trường kiếm xuất hiện, lưỡi dao nàng đặt trên cổ người đó cũng bị đánh rơi, bất đắc dĩ nàng đành phải buông tay xuống, lẽ nào... mình tu luyện mấy trăm năm qua...Rốt cuộc ngay cả một phàm nhân cũng không bằng?!

Dường như nàng đã rõ ràng đoán được kết cuộc của mình, thế nhưng vẫn tiếc nuối.

Quang Cẩm, làm sao bây giờ, ta không cứu được ngươi.

Thiên Cung, phải làm sao bây giờ, ta không thể trở thành thần tiên nữa rồi.

Thập Nhị à, phải làm thế nào đây, có lẽ ta không thể giữ được lời ước hẹn năm ngày...

Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một nam tử ung dung vỗ tay, âm thanh trong trẻo, giương giọng nói: "Không tồi, thật không tồi, không hổ là ái thiếp của Bổn vương, diễn vở tuồng vui này thực sự là sinh động như thật."

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, vừa lúc chạm vào đôi mắt đen nhánh của hắn.

Nàng không dám tin, nhưng lại phải tin!

Người đặt kiếm lên cổ nàng đã lui ra, trong lúc nàng vẫn còn kinh ngạc, hắn bước đến, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Cửu Cửu, xuýt chút nữa ngươi vừa lấy mạng ta."

Nàng để mặc hắn tháo xuống tấm khăn lụa đã ướt mồ hôi trên mặt, gương mặt trắng bệch, có phần ngỡ ngàng nhìn hắn.

"Vẫn còn đang làm trò sao?" Hắn khẽ kéo nàng vào ngực mình, lại hướng về phía những người đang ngỡ ngàng kia, cười nói: "Yến hội rất buồn tẻ, trận ám sát này Cửu Cửu nhà ta diễn có hay không?"

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngay cả Thái Thú cũng dùng tay áo lau mồ hôi, nghĩ thầm đây quả thật là một trò đùa "hay".

Thị vệ và cung thủ đều lui ra, bên cạnh cũng có một nam tử đeo đai lưng quan ngọc cười nói: "Thập Nhị đệ, ái thiếp của đệ quả thật đã cho Bổn vương một ngạc nhiên rất lớn, nhưng mà, sao ta chưa từng thấy qua vị ái thiếp này?"

Hắn ôm nàng ngồi xuống chỗ ngồi, trên mặt có ý cười nhàn nhạt: "Lục ca không cần phải lo sợ về Cửu Cửu nhà ta, nàng thật ra là yêu tinh bảo bối ta có được ở Lưu Quang hồ."

"Yêu tinh?"Ánh sáng trong mắt Lục Vương gia lóe lên, "Thập Nhị đệ nên chú ý, Hoàng Thượng đang tìm nội đan của yêu tinh làm thuốc dẫn, yêu tinh bảo bối của đệ tốt nhất không nên để bị cướp đi."

Hắn chỉ cười xòa: "Lục ca thật thích nói giỡn, thứ Hoàng Thượng muốn là nội đan của yêu tinh, mà Cửu Cửu nhà ta...Nàng chỉ là yêu tinh của một mình ta, nội đan của nàng... Phải là bản thân ta rồi."

Lục Vương gia cười sang sảng: "Thập Nhị đệ, ngươi và Hoàng Thượng xem như rất có duyên phận, một người đứng hàng nhị thập, một người lại đứng hàng thập nhị, chưa kể hiện tại lại vì một loại nội đan hiếm có mà tranh nhau náo loạn cả lên!"

Hắn cười không nói gì, chỉ là đôi tay đang ôm lưng nàng lại hơi siết chặt.

Nàng vẫn còn vì chuyện hỗn loạn vừa rồi mà nghi hoặc không thôi, nghe lời nói như thế, đột nhiên nhớ đến câu nói khi lần đầu tiên gặp hắn, hai mắt hắn híp lại và nói, "Nhớ kĩ, ta là Thập Nhị, không phải là Nhị Thập."

Hóa ra, Nhị Thập là đương kim Hoàng đế, còn hắn là đương kim Thập Nhị Vương gia.

Tướng mạo của hắn xuất chúng, phong thái không tầm thường, nàng đã thầm nghĩ, hắn có thể là công tử con nhà quan lại nào đó, nhưng lại không hề nghĩ hắn là Vương gia.

Mà việc khiến nàng hoảng sợ chính là, đương kim Hoàng Thượng lại muốn dùng nội đan của yêu tinh làm thuốc dẫn, như vậy, như vậy Bạch Quang Cẩm bị bắt giam...Chính là vì nội đan của nàng sao?!

Trong lòng hơi trầm xuống, nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy vị đắng chát lan tỏa trong lồng ngực.

—————————-

(*) Bài hát lấy ý từ bài dân ca "Giang Nam" thuộc "Tương hoạ ca" trong "Nhạc phủ thi tập", là một bài dân ca của người hái sen, cũng là một bài tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động. Chữ liên (sen) trong bài ca thông với liên (thương mến), một thủ pháp song quan thường được dùng trong các bài dân ca. Bốn câu cuối sử dụng thủ pháp "nhất xướng tam thán" phản ánh tâm tình khoan khoái của người hái sen.

Bản dịch của Điệp Luyến Hoa:

"Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen. Cá đùa trong lá sen. Cá đùa đông lá sen, cá đùa tây lá sen, cá đùa nam lá sen, cá đùa bắc lá sen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top