Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Krixi ôm con búp bê mặc đầm ren màu hồng, đôi má phúng phính dễ thương phình ra y hệt chú ếch, đôi mắt giận dỗi nhìn cậu bạn trước mặt.

- Trả Bunny lại cho tớ!

Nakroth tay cầm con thỏ nhồi bông mềm mềm đến nỗi không nhịn được mà bóp bóp mấy cái, xong rồi lại thảy lên thảy xuống vào không trung, nhất quyết ngó lơ con bạn.

- Trả đây!

Krixi nhón nhóm ngón chân lên, tay với với cố gắng để cầm được một bên chân của chú thỏ bông Nakroth đang giữ. Mà cũng mệt thật nha, chân bé đã ngắn rồi mà còn đang đứng cạnh một tên cao hơn mình một cái đầu, thiệt khó nha.

- Lêu lêu, cái đồ lùn tịt!

Nakroth lè lưỡi, bĩu môi trêu chọc cô bạn, thế là Krixi ức quá, nhảy chồm vào cậu. Vừa may mà cũng không may là cậu né được, nhưng nó lại mất đà, lao ụych xuống đất với cái tư thế "bán mặt cho đất bán lưng cho trời". Đã bị bạn lấy mất con thú bông yêu quý rồi còn ngã đau nữa, nó không chịu nổi oà khóc, vừa chùi nước mắt vừa ngồi dậy. Nakroth bắt đầu hốt hoảng, cậu có bao giờ nghĩ đến việc chọc một tí thôi mà Krixi cũng khóc, chưa kể đầu gối của Krixi cũng đỏ lên, lộ ra lớp da non. Thế là Nakroth dúi nhanh con thỏ bông vào lòng nó, chết thật, vẫn chưa hết khóc. Cậu vụng về một tay vừa vỗ lưng dỗ Krixi nín, một tay phụ lau nước mắt, và đại loại là nịnh con gái nhà người ta kiểu này:

- Krixi à, hôm nay cậu xinh thật đó, à không giống mấy cô hoa hậu ở mấy cái bìa tạp chí bố tớ hay đọc ấy~

- Krixi ơi, cậu mà khóc là sẽ hết đẹp đó! Cậu mà hết đẹp tớ bỏ cậu đi luôn ấy!

Nịnh người ta kiểu gì mà đến đoạn này con bé lại khóc to hơn...

- CẬU MÀ KHÓC NỮA LÀ SẼ KHÔNG ĐƯỢC MẸ CHO ĂN PUDDING ĐÂU!

Quả thật chiêu này thật linh nghiệm. Krixi ngừng khóc, ngước đôi mắt long lanh như nước còn vương vài giọt lệ lên nhìn cậu, đôi môi hồng mọng nước khẽ cử động:

- N-nhưng tớ lỡ khóc rồi...hức...liệu mẹ...hức...Tel'Annas có còn cho tớ ăn pudding nữa không?

Nakroth mặt đỏ ửng cả lên, quay đầu qua một bên, lắp bắp trả lời. Mà cũng đúng thôi, Krixi giờ nhìn rất mong manh tựa như một chiếc lông vũ, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể bị gió thổi đi. Cậu lấy một tay bịt mũi lại, cố gắng không để lộ khuôn mặt như trái cả chua của mình...nhưng mà...

Krixi phủi phủi bụi rồi đứng dậy, chợt thấy Nakroth nhìn không ổn, liền lại gần gỡ tay của cậu ra và...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top