Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33 : "Nhận ra tình cảm "

- Em là Tiểu Ái
- Tiểu Ái ??
- Cô bé có người cha bị trúng đạn mắc kẹt trong hầm than đá mà chị đã dùm thân mình che chở cho cô bé ấy
- À chị nhớ rồi ...em lớn thật đấy
- Dạo này bác trai sao rồi ??
- Ba em vẫn ổn
- Thấy hai người tốt là chị mừng rồi
- Anh Châu Thắng đâu ạ ??
- Anh mất rồi
- Sao lại mất ạ ??
- Mất trong ngày cưới của chị và anh ấy
- Em xin lỗi em không biết ...là em lỡ lời
- Không sao đâu... Anh ấy mất 7 năm rồi
- Bệnh nhân lúc nãy là ??
- Là ân nhân cứu mạng của Lục Băng
- Eo ôi ghét thế...
- Nó muốn thị uy với chị đây mà ... Để em phụ trách chăm sóc cô ta
- Em học y sao ??
- À em quên giới thiệu Em là Triệu Thiên Ái ...
- Em là vị tiến sĩ 17 tuổi đó ư ??
- Dạ ...
- nhưng là đích thân Lục Băng nhờ chị
- Em cũng là tiến sĩ chuyên khoa thần kinh và cơ ...với cả tính cách cô ta rõ ràng chả muốn chữa trị ... Chỉ là muốn gậy sự với chị rồi để anh Lục Băng ghét chị ...sau đó độc chiếm anh ấy
Cô ầm nghỉ : " Quá nhan hiểm "
Hôm sau , Thiên Ái mang một tổ ong tới bệnh viện . Nhã Đình tỉnh dậy thấy cô ấy ngồi đó thì nói :
- Sao cô lại ở đây??
- Trị bệnh cô đó
- Không phải cô nói chân cô không có cảm giác ư ??
-Thế sao lại mang ong tới đây??
- Vật lý trị liệu đó ....
Rồi cô nàng đè cô ta ra rồi để tổ ong ấy chích lên chân cô ta . sau một lúc chân cô ta truyền tới cảm giác đau thì cô ta hét lên :
- á
- Có cảm giác rồi sao??
- Cô bạo hành bệnh nhân...Tôi sẽ kiện cô
- Này Ninh Nhã Đình ...cô đừng có mà ngang ngược
- Nếu cô ngoan ngoãn thì đã sớm khỏi bệnh
- Cô là muốn trèo cao
- Mượn thân phân là ân nhân cứu mạng của anh Lục Băng để hòng có giả tâm trèo cao đến với sản nghiệp nhà họ Lục chứ gì
- Cô ngậm máu phun người
- Tôi mà ngậm máu phun người thì cô cũng là loại không có tự trọng,không có liêm sỉ ,rẻ tiền
- Cô nên nhớ nếu tôi thay liều lượng thì ma không biết quỷ không hay ...cùng lắm là sai sót y khoa ...tạm dừng công tác 1 tháng sau đó trở lại thì tôi đi làm lại
- còn cô thì ...
- Cô uy hiếp tôi??
- Umm.... Nếu cô còn giám không biết điều thì tôi không chắc tôi sẽ làm gì đâu
- Gọi Nguyễn Nhật Hạ tới đây
- Viện trưởng sao?? Cô nghỉ chị ấy sẽ đến ư?? Viện trưởng thật ra chả phải đích thân chửa trị cho cô...nhưng cô là do Lục Băng xin viện trưởng nể mặt anh Lục Băng
- Chị ấy mới khám và trị cho cô chứ cái ngữ cô đã sớm bị đá ra khỏi bệnh viên rồi
- Sao cô dám ...?
- Nghi ngơi đi ...- Nói rồi cô nàng đi ra
Vài ngày sau , cô ta đã đi lại được tuy nhiên còn khập khễnh thôi. Cô ta gặp cô và bắt đầu châm chọc cô :
- Ây dô..Viên trưởng đây sao ??
- Xem ra Thiên Ái cũng có tay nghề khá cao
-  À ...cảm ơn đã quan tâm ...Dạo gần đây lòng người cũng hiểm ác lắm
- ồ vậy sao??
- Có những người rất 2 mặt ...Có bạn của họ thì tỏ ra thánh thiện nhưng sau lưng lại luôn âm thầm hại người khác
- Dô... Thế người bị hại chắc cũng không phải dạng tốt đẹp gì nhỉ cô Ninh
Cô vẫn cười nhưng mặt cô ta đã đen lại rồi
Hôm sau, cô ta đang chửi cô :
- Bỏ cái dáng vẻ cao cao tại thượng đấy đi ...cô thì hơn ai chứ
- Ấu trĩ
Lúc này thấy hắn đến thì cô ta tự ngã xuống lầu rồi nói :
- Anh ơi... Cô ta đẩy em
- Vậy sao ??
- Tôi quen biết cô ấy đã 17 năm ...Tôi tự biết cô ấy là người như thế nào
- Tôi đã nghe rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân phản ánh về cô rồi
- Anh à ...Là bọn họ
Hắn không để cô ta nói thêm gì bèn bảo :
- Không muốn chửa trị thì cút về Ninh gia của cô đi... -
- Cảnh vệ đâu..
- Dạ ...
- Có người hành hung viện trưởng đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần số 2
- Vâng Phó boss
- Thả tôi ra ...Lục Băng anh sẽ phải hối hận
Hắn quay sang hỏi cô :
- Có sao không??
- Không sao
- Bị dọa sợ rồi à
- Đi thôi ...tao đưa mày về phòng
Hắn lập tức bế cô lên rồi đưa về phòng , sau đó hắn ru cô ngủ . Hắn thấy cô ngủ say nên cũng nằm xuống bên cạnh . Cái cô choàng tay ôm hắn nói :
- Đừng nghi ngờ tao...
- Anh sẽ không nghi ngờ em...
Cô mi tâm giãn ra rồi ngủ ngon lành trong vòng tay hắn
Sáng hôm sau, cô đến thăm mộ của anh vì hôm nay là ngày giỗ của anh . Cô nói :
- Anh Thắng ...dạo này anh khỏe không ??
- Dạo này em sống rất tốt ... Em mang đến bánh kem cho anh nè
- Anh biết không em cứ nghỉ bản thân sẽ không bao giờ ngừng yêu anh nhưng mà dạo gần đây có vẻ tình cảm nó đã bắt đầu nhạt phai rồi..-
- Thắng à ... em nhận ra em không thể mãi sống trong cái bóng của quá khứ ...Nên em sẽ buông bỏ...Tốt cho cả hai chúng ta
- Bell hứa ...Bell sẽ không để anh Thắng bận lòng thêm nữa
Sau đó cô thổi tắt nến rồi ăn bánh kem . Lát sau , cô về nhà trời cũng sập tối .Thấy đèn nhà vẫn tối thui thì cô nói :
- Minh với vợ nó chưa về à
- Lục Băng chắc cũng chưa
Cô đi vào thì :
- Happy Birthday to you ×5
- Lục Băng...?
- Chúc mừng sinh nhật nha
- Ừm cảm ơn....
- Hạ à...
- Hửm ??
- Sao lại cảm ơn ...
- Cũng 7 năm rồi tao chưa tổ chức sinh nhật
- Ừm...
Sau đó hai người cùng nhau ăn bánh rồi cùng nhau đi ăn tiệc . Cô say thì hắn đưa cô về rồi để cô nằm trên giường còn hắn ngủ ở sofa phòng cô.
Cô hôm nay rất vui nên đã ngủ rất ngon.
Vài ngày sau, hắn đi công tác . Cô dặn dò :
- Đi mạnh khỏe nha...
- Nhớ về sớm nha ...
- Chắc chắn rồi
- Nhớ đừng mang theo ân nhân gì đó đến nữa
- Sao thế ??
- Mắc mệt ...với lại là tao không thích
- Được òi
Sau khi hắn đi máy bay đến đó thì đi xe về khách sạn nhưng trên đường đi hắn đã sảy ra tai nạn . Cô lo lắng thấp thỏm :
- Đã 2 ngày Lục Băng chưa liên lạc lại..
-Chị hai...
- Nhật Minh...có tin gì chưa??
- Anh Lục Băng sảy ra tai nạn trên đường đi...Hôm nay bệnh tình trở nặng đã đưa về bệnh viện mình rồi
Cô lập tức hoảng chạy ra xe , cậu nói :
- Chị hai ....chìa khóa xe.
- Thôi để em lái ...Uyên tí em lên mang ít đồ lên nha
- Dạ
Sau khi đến bệnh viện , cô chạy vào phòng hắn . Cô thấy hắn nằm ở đó thì cô hét lên :
- Băng à ... Mày nói là mày sẽ về sớm mà ....
- Băng à .... mày nói là mày sẽ không bỏ rơi tao... Băng à ...Tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa
Lúc này Châu Tuyết bước vào :
- Chị dâu... Anh ấy không có gì nguy hiểm cả
- Tuyết Nhi...
- Nhưng mà ..Não đã tổn thương rất nặng nên đã rơi vào cuộc sống thực vật không biết bao giờ sẽ tỉnh lại
- Thực vật ??
Cô lập tức ngã khụy xuống , cô nói :
- Lục Băng ...
- Đừng bỏ tao một mình mà ...Tao sợ mất mày rồi
- Tỉnh lại đi... Tỉnh lại đi ...Lục Băng em nói là em yêu anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top