Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Đồng cam cộng khổ (2)

  Thấy Thẩm Thanh Thu đã khuất bóng, Thượng Thanh Hoa cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, chân hắn đau, eo hắn đau giờ cả đầu hắn cũng đau. Mẹ kiếp đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước, kiếp trước phản bội tông môn, kiếp này đi đâu cũng hàm oan. 

 Liễu Thanh Ca tuy không được thông minh cho lắm, đại khái cũng không thể đần độn như đám đồ đệ An Định Phong. Liền hướng Thượng Thanh Hoa cất lời

" Ta tin ngươi nhưng ta không nghĩ ngươi nói thật." 

Hả ? Cmn Liễu Thanh Ca ngươi có rút gọn hơi quá không, ngươi nói gì ta không hiểu gì cả ? Thế rồi là tin hắn dữ chưa ?

Thượng Thanh Hoa không biết nói gì, có lẽ là nói hắn vẫn có điều ẩn giấu đi

" Liễu sư đệ, ta nói là thật mà, ta thật sự rất yếu, rất hèn, sợ rất nhiều thứ hơn nữa cũng không liên quan dính dáng tới ma tộc kia, ngươi xem nếu không có sư đệ và Thẩm sư đệ tới ứng cứu, xác ta đã ướp lạnh được mấy ngày rồi." 

Sau đó còn lè lưỡi ra giả làm mặt người chết. Hắn hi vọng có thể làm không khí đỡ căng thẳng một chút.

Đáng tiếc, Liễu Thanh Ca mặt nhăn như ăn phải khổ qua. 

"..."

Được rồi không thích câu đùa của ta thì cũng không nên thể hiện sự chán ghét ra mặt thế chứ.  

" Đừng nói tới cái chết, ta không thích ngươi chết. Hơn nữa ta cũng không nghĩ ngươi hèn kém gì." 

Y nói xong liền quay lưng lại theo hướng cũ mà bước. 

Thượng Thanh Hoa thở sâu một hơi, thầm cảm ơn vì họ Liễu đã quay lưng lại phía mình. Hai tai hắn đỏ ửng, mấy lời kia y có thể vô tâm vô phế mà thốt ra, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý. Làm sao bây giờ, dường như hắn luôn thích trèo cao. Kiếp trước mơ mộng hão huyền muốn làm một vị tiên tôn vang danh thiên hạ, kiếp này thậm chí còn trèo cao hơn nữa. 

" Nhanh lên." 

 Lời y cắt đứt mạch suy nghĩ của Thượng Thanh Hoa, hắn tiền tập tễnh đi theo. Có lẽ đấy chỉ là rung động nhất thời, có lẽ hắn chỉ cảm thấy Liễu Thanh Ca thật tốt, đã lâu rồi chẳng có ai tốt với hắn như vậy. Để rồi bỗng nhiên Liễu Thanh Ca trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mình.

 Bất chợt, bạch nguyệt quang vươn tay chắn trước mặt hắn, Thượng Thanh Hoa không chú ý suýt thì vấp ngã, liền túm lấy vạt áo người kia. 

" Gì gì vậy sư đệ ?"

" Ta lại quay lại chỗ cũ rồi." 

Bấy giờ Thượng Thanh Hoa mới nhìn lại, bọn hắn đúng là lại quay lại chỗ cũ, dấu vết của kiếm Cuồng vẫn còn nguyên trên mặt đất. 

Hẳn rồi, mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy được, kiếm Cuồng năm xưa hắn tuy không trực tiếp được biết đến, nhưng nghe ma giới đồn thổi, Mạc Bắc Quân tắm máu, đạp thịt mới có thể phá trận cầm chiến lợi phẩm về. 

Hai người bọn hắn lấy được kiếm quá dễ dàng, dĩ nhiên có trá. 

Hắn chống Minh Triết dò dẫm đi xung quanh bốn phía, xem xét bờ tường, cái gì cũng không có, hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. 

" Sư đệ, có lẽ bốn trận pháp kia chỉ là một phần, cả cái mật thất này chính là mộ kiếm."

  Nói cách khác, lấy được kiếm Cuồng chẳng khó, an toàn mà cầm được nó ra khỏi mộ kiếm, lại là chuyện khác.

 Bên Thẩm Thanh Thu cũng không đỡ hơn hai người kia, không biết từ đâu có rất nhiều ma tộc kì lạ tiến tới tấn công bọn họ. Chúng nhỏ như chuột, toàn thân có gai như nhím. Chúng phun ra hơi lạnh cùng gai. Tuy là không mạnh nhưng vô cùng phiền toái, lại đông như kiến, giống như chui ra từ hư không, ùn ùn kéo đến. 

 Không biết có phải do Thẩm Thanh Thu mang giá trị vũ lực cao nhất ở đây không, đám quỷ nhím này luôn tìm cách né tránh hắn ta, xông về phía đám đệ tử vô dụng của An Định Phong. Bốn người kia thấy ma thú xông về phía mình ùn ùn như kiến thì hoảng sợ vô cùng, nháo nhào cả lên làm rơi cả túi càn khôn. 

 Đám ma thú thấy vậy liền bỏ qua năm người bọn họ, tranh nhau sâu xé túi. Thẩm Thanh Thu thầm kêu không ổn, lấy ra phù quyết phong thổi bay phân nửa bọn chúng, đám còn lại cũng nhanh chóng bị Tu Nhã kiếm xử đẹp. Về phần bốn người An Định Phong kia có bị tiện tay thổi bay hay không, Thẩm Thanh Thu bày tỏ mình không quan tâm. 

 Nhưng hắn ta giết tới đâu đám ma thú kì dị kia lại chẳng rõ từ đâu mà tiếp tục kéo đến, giống như kiến vỡ tổ. Vội vã cầm lên túi càn khôn, bấy giờ Thẩm Thanh Thu mới nhận ra, đúng là chúng nhắm tới chiếc túi này. 

 Vô lý, suốt một chặng đường trước đấy, hắn ta mang theo túi càn khôn, không hề có một con ma vật nào nhắm đến, kể cả sau khi bỏ xác con hồ ly kia vào cũng vậy, kì lạ, quá kì lạ. Không lẽ do trước đó hắn ta vạch trần thân phận của Thượng Thanh Hoa, nên bị tên đó sai ma tộc tới ? Cũng không thể nào, có cử đến, thì ít nhất cũng phải cử đám có thực lực một chút, đống bùi nhùi đen xì này ngoại trừ phiền toái, cũng chẳng có bao nhiêu giá trị vũ lực. Nếu muốn xử lý Thẩm Thanh Thu, ít nhất cũng phải cử ma tộc tóc trắng kia.

  Hắn ta vừa dứt lời trong lòng, xung quanh nhiệt độ không khí đã ngay lập tức hạ xuống, nền đất dưới chân từ từ đóng băng lại, đám ma thú kia cũng chịu chung số phận, chôn vùi bản thân trong băng tuyết. Gã từ từ đi đến, tay trái có lẽ bị Thừa Loan đả thương, máu chảy dòng dòng, Tử Tuyết Nhi trên tay gã đã uống no máu tươi, đã từ từ chuyển thành sắc đỏ. Thẩm Thanh Thu không vội không hoảng rút ra Tu Nhã Kiếm. 

 " Ma tộc dơ bẩn các ngươi, đúng là không giết không thoát được nhỉ ?" 

 Mạc Bắc Quân hừ lạnh

 " Ngươi để lại xác hồ ly, ta sẽ tha chết cho ngươi." 

 Thẩm Thanh Thu nhướng mày, lời này, phải là tự tin bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu mới có thể nói ra được. Hoặc có thể, gã đang coi thường hắn ta. Thẩm Thanh Thu nghiến răng, đời này hắn ta ghét nhất là người khác coi thường mình, Tu Nhã kiếm như cảm nhận sát khí bản thân mà rung lên, lưỡi kiếm tàn độc, nhắm thẳng về phía Mạc Bắc Quân mà đâm tới. Gã nghiêng người tránh nhé, tay phải vận ma lực, một chưởng đánh về phía Thẩm Thanh Thu. 

 Đáng tiếc cho gã, chưởng không tới nơi, họ Thẩm đã dậm chân đem thân mình bật về phía sau. Không cho người kia có thời gian nghỉ, gã hất tay, xung quanh liền hiện ra hàng chục mũi tên băng bắn về phía Thẩm Thanh Thu. Hắn ta cũng không yếu kém gì, đã dùng phù quyết hỏa, đánh tan băng của Mạc Bắc. Hỏa gặp băng tạo nên một luồng sương mù mỏng, Thẩm Thanh Thu nhân thế đó xoay người, đem lưỡi kiếm bọc trong lửa, muốn chém về phía Mạc Bắc Quân, lại nghe tiếng giống như đã chém phải tảng băng nào đó. 

 Thì ra gã đã kịp dùng băng để bọc lấy tay mình rồi đưa ra đỡ kiếm. Thẩm Thanh Thu chép miệng, tay cầm Tu Nhã lại càng thêm ghì xuống, gã một tay giữ Tử Tuyết Nhi, tay kia đỡ kiếm đương nhiên không có tay nào để tấn công Thẩm Thanh Thu, hắn ta vì thế cũng tự tin mà áp sát về phía Mạc Bắc Quân. 

 " Sủa gâu gâu hai tiếng đi ta tha ngươi một con đường sống." 

 Giọng hắn ta rất nhẹ, bốn vị An Định Phong kia hẳn đã chạy rất xa, lời này, chính là để nói cho Mạc Bắc Quân nghe. Những lời thiếu niên cuồng vọng này, đã lâu rồi Thẩm Thanh Thu không còn dám nói. 

 Mạc Bắc thấy thế khó, cũng không bày ra dáng vẻ bất an, đóa hoa tuyết trong tay hắn thế mà lại dường như dung nhập với máu thịt, vết thương trên cánh tay cũng từ đấy lành lại. Thẩm Thanh Thu thấy thế trong lòng liền hô không xong, lập tức lùi lại, đem Tu Nhã kiếm chắn trước mặt mình. 

 " Lời nãy ngươi nói, ta xin gửi lại." 

 Toàn thân Mạc Bắc tỏa ra hàn khí khiến người khác không rét mà run, băng tuyết dưới chân gã dường như hình thành một lốc xoáy nho nhỏ, cuộn lên quanh người gã. Vừa lúc gã cùng Thẩm Thanh Thu giơ tay lên định đối chiêu, một mảng tường đã bị đập đổ, Liễu Thanh Ca từ đấy xông ra, Thừa Loan rời vỏ, kiếm ý mang sắc hỏa, đỏ rực một mảnh, bổ thẳng về phía Mạc Bắc Quân. 

 Không chịu thua cuộc trước Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu vừa định cầm Tu Nhã kiếm xông lên đối ứng, lại bị Thượng Thanh Hoa giữ lại. 

 " Thẩm sư đệ đợi đã, ngươi không được giết ma tộc kia, hắn là chiều khóa để chúng ta ra ngoài được." 

 Hắn ta nhướng một bên chân mày, nhưng không có ý định đứng lại nghe mấy lời xàm ngôn loạn ngữ của người kia, hắn ta định đẩy Thượng Thanh Hoa ra, Liễu Thanh Ca đã hét lớn. 

 " Nghe hắn đi." 

 Một mình y chống đỡ Mạc Bắc Quân cũng gọi là ngang tài ngang sức, hai thiếu niên trạc tuổi nhau, đều vô cùng soái khí, đánh tới băng tuyết bụi gió mịt mù. 

 " Vậy được, coi như ta tin ngươi, vậy không giết gã thì làm sao ? Ngươi đợi gã giết chúng ta à ? Hay Thượng sư huynh hi vọng một tương lai tươi sáng, ma nhân hòa hợp nắm tay nhau rời khỏi mật thất ?" 

 Thượng Thanh Hoa mím môi, ban đầu hắn vốn muốn cùng Mạc Bắc Quân thương lượng nếu không được thì dùng vũ lực ép gã, nhưng dĩ nhiên với tính cách cao ngạo như của gã, cả hai cách này đều khó vô cùng. 

 " Trước hết cứ chế ngự hắn đã. Đi, chúng ta giúp Liễu sư đệ, ngươi nhớ đừng giết gã là được." 

 Thẩm Thanh Thu hừ lạnh 

 " Thẩm mỗ tuy không được thiên cơ trắc tuyệt, cũng không phải kẻ ngốc, không cần sư huynh nhắc nhở nhiều như vậy." 

 Nói xong liền tra Tu Nhã vào vỏ, niệm pháp quyết. Nếu đã không thể để Tu Nhã tắm máu, chi bằng cất nó đi, việc nặng để Liễu Thanh Ca làm là được rồi, hắn ta chỉ hỗ trợ thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top