Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nhai Xế Tự

Liễu Thanh Ca thấy người kia ngỏ ý muốn cùng mình chiến đấu, không khỏi nhíu mày, phải biết rằng tuy hắn không quá yếu đuối như những kẻ thuộc An Định Phong y biết nhưng không thể nói là y xếp Thượng Thanh Hoa ngang bằng với mình.

" Loạn ngôn nhiều lời."

" Đừng có trẻ con, con súc sinh này không giống đám kia, không cẩn thận ngươi sẽ chết ngay."

Liễu Thanh Ca không thèm để ý tới lời người kia nói, y bổ mạnh Thừa Loan về phía con quái vật, Nhai Xế Tự gầm lên một tiếng, hất đuôi vào Thừa Loan. Tay cầm kiếm của y rung mạnh, con quái vật gầm lên một tiếng, móng vuốt vung lên hất y về phía sau. Có kiếm chắn trước mặt, Liễu Thanh Ca cũng không phải chịu thương tổn gì lớn. Bị thương hay không là một truyện, đánh lại hay không là chuyện khác.

Thượng Thanh Hoa sống lại lần này, ngoại trừ có thêm một thanh kiếm mới, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Một đạo phù chú hất thẳng vào mặt Nhai Xế Tự, tiếng nổ lớn làm con quái vật đau đầu gầm lên một tiếng, chỉ tiếc da nó quá dày, vụ nổ vừa nãy căn bản không chút ảnh hưởng.

" Đừng cướp con mồi của ta."

Mấy chữ này y nói mà như nghiến răng nghiến lợi. Thừa Loan như có linh tính, cũng thuận theo chủ nhân mà rung lên từng hồi nghênh chiến, kẻ mạnh thu hút kẻ mạnh, Nhai Xế Tự tự động bỏ qua một Thượng Thanh Hoa đang cuống cả lên mà lao vào Liễu Thanh Ca.

Mẹ nó tên đầu đất của Bách Chiến Phong kia có thể đừng liều cái mạng rách của ngươi được không ? Với ngươi nó là mạng rách nhưng với Thương Khung Sơn có là cái bè cứu sinh đấy. Minh Triết xuất vỏ, lưỡi kiếm mảnh hơn Thừa Loan, cũng nhẹ hơn nhiều. Thấy hắn xong vào trận chiến của mình, Liễu Thanh Ca nóng giận "Này" một tiếng. Nếu là kiếp trước Thượng Thanh Hoa đã sợ đái ra quần, nhưng bây giờ không có thời giờ quan tâm nhiều đến thế, Nhai Xế Tự thấy Thượng Thanh Hoa vo ve như con ong xung quanh nó, kiếm ý không tạo ra nhiều sát thương nhưng độ khó chịu đúng là khiến nó phải lưu tâm.

Móng vuốt của ma thú vồ lầy Liễu Thanh Ca, liền bị Thừa Loan của y đánh gãy, còn tiện đạp một đạp khiến cho nó lùi về sau. Có điều Thượng Thanh Hoa không ngờ đến, con ác thú liền tiện đuôi quật mạnh một cái, khiến cả thân thể hắn bay thẳng về phía thân cây gần đấy. Khốn thật, không ngờ giá trị vũ lực của mình so ra với Liễu Thanh Ca lại thấp như vậy, Thượng Thanh Hoa âm thầm phỉ nhổ tư chất kém cỏi của bản thân.

"Bị thương nằm im đấy."

Còn bày đặt quan tâm, tưởng ta không biết ngươi đang vui sướng khi thấy không còn ai xen vào việc ngươi bán mạng mà đánh quái thú à. Liễu sư đệ coi như ta xin ngươi, đừng liều mạng nữa. Câu này hắn cũng chỉ tự nói trong lòng, không có mở mồm ra.

"Đừng liều, ta dùng thủy quyết chế ngụ nó, ngươi ra đòn, Nhai Xế Tự sợ nhất là hành thủy, tính hàn."

Không để cho Liễu Thanh Ca có thời gian mà cự nự, Thượng Thanh Hoa liền mở pháp trận, xếp 5 bùa chú thành hình ngôi sao. Miệng niệm chú ấn, năm đạo bùa chú liền thay nhau nổ, sương nước mịt mù. Liễu Thanh Ca không vì thế mà rơi vào thế bí, Thừa Loan dũng mãnh, theo lớp lớp sương nước mà bổ xuống, thế như chẻ tre. Thượng Thanh Hoa cũng phải cảm thán, bảo sao lão phong chủ Bách Chiến Phong mỗi lần nhắc đến Liễu Thanh Ca là mũi hếch lên trời hếch cao hơn cả đỉnh của Thương Khung Sơn phái.

Nhai Xế Tự thấy hai người kia hai đấu một ăn hiếp nó, liền lắc mình một cái, miệng nó oa oa khóc như đứa trẻ, không khỏi khiến Thượng Thanh Hoa nhíu mày lo lắng. Ngược lại với hắn, chiến thần của Bách Chiến Phong không nghĩ nhiều, kiếm ý của y xoay như gió, cả trăm nhát chém vù vù hướng tới con ma thú mà vung xuống. Y hừ một cái, thế mà Thượng Thanh Hoa làm như nó mạnh lắm. Nhưng không để y được đắc ý, con quái thú mình đầy thương tích ngay lập tức liền lành lại, Thượng Thanh Hoa thấy thế biết ngay không xong, cả mình Nhai Xế Tự bốc lên lửa đỏ, đuôi rồng đánh một mồi lửa về phía Liễu Thanh Ca, y toan đưa Thừa Loan lên đỡ nhưng phù chú của Thượng Thanh Hoa đã đánh tan đốm lửa đó rồi.

" Ta đã bảo ngươi cẩn thận rồi."

Thượng Thanh Hoa thấy người gặp họa mà vui sướng, cả hai đời Liễu Thanh Ca đều khinh bỉ hắn, lần này vì không nghe lời hắn mà chủ quan bị đánh lui, hắn thích lắm chứ, nhưng trực tiếp nói ra ý nghĩ này, y không cần chém Nhai Xế Tự nữa, trực tiếp chém hắn là được rồi.

Liễu Thanh Ca tặc lưỡi một cái, y xoay kiếm, Thừa Loan liền sáng lên ánh thủy, Thượng Thanh Hoa trầm trồ, không ngờ mười lăm tuổi mà y đã có thể thuần thục kiếm pháp như vậy, đưa linh lực đổi kiếm ý ngọt như mật, không gượng chút nào.

Nhai Xế Tự không thèm quan tâm tới sự thay đổi của Thừa Loan, nó xông tới, vồ lấy Liễu Thanh Ca, y tránh được, nhưng cũng bị ma hỏa của nó đốt nóng một phần da thịt, Thượng Thanh Hoa liền tặng cho con quái thú một dịch vụ tẩm quất bằng bốn đạo bùa chú thủy, không cần gây tổn thương lớn cho nó, chỉ cần làm phân tâm nó để Liễu Thanh Ca xử lí là được. Bùa chú làm lớp lửa trên lông nó yếu đi, Liễu đại liền rất biết hợp tác mà múa kiếm chém thẳng vào chỗ đấy. Con quái thú gầm lên một tiếng, tránh né đi đường kiếm đầy uy lực. Tuy nhiên không vì thế mà Nhai Xế Tự đã thua, thậm chí nó còn tăng phần cáu giận, dùng móng vuốt hất mạnh Liễu Thanh Ca.

Dù đã có Thừa Loan giảm lực công kích, y vẫn rỉ ra chút máu từ khóe miệng. Mùi vị tanh tưởi của máu khiến dây thần kinh của Liễu đại căng cứng, y càng thêm phần hăng chiến, cầm Thừa Loan xông tới.

Mấy giây tiếp theo Thượng Thanh Hoa liền có vinh hạnh chứng kiến thế nào là đánh đến điên, Liễu Thanh Ca trực tiếp thí cho con quái thú cánh tay của mình để mà đâm nó một nhát chí mạng vào đầu. Nhai Xế Tự đổ gục xuống, Liễu Thanh Ca tuy chiến thắng nhưng cũng không lành lặn gì, tay trái y bị bỏng nặng, buông thõng xuống có vẻ cũng đã gãy rồi, tà áo xanh trắng nhuốm màu đỏ ngầu rách tươm, trên người chi chít vết bỏng cùng mấy vết xước lớn bé đủ cả. Mà tên ăn hại là hắn chỉ bị xây xát da một chút, lúc bị Nhai Xế Tự đập vào thân cây, cũng chỉ phun ra một búng máu be bét, may mắn không có cái xương nào bị gãy.

" Để ta xem vết thương của ngươi."

May mà có mang theo dược, không thì đi được nửa đường Liễu Thanh Ca mất máu lăn ra chết thì đúng là trò hề của thế kỉ. Vui vẻ đánh một trận thống khoái, lại còn dành phần thắng, Liễu Thanh Ca cũng không cự tuyệt hắn vén vén tay áo bôi bôi băng băng vết thương cho mình. Vết thương nặng quá, hai bên lông mày của Thượng Thanh Hoa nhíu chặt lại, kiếp trước hắn đã biết Liễu Thanh Ca điên rồi, không ngờ kiếp này thật sự chứng kiến mới thấy máu liều của y lớn đến mức nào. Hắn không phải một kẻ thích săn đón cùng chăm sóc người khác nhưng xét thấy Liễu Thanh Ca cũng không phải một nhân vật dễ chọc, chân chó (nịnh nọt, ôm đùi) với y một chút không hề có hại.

"Ngươi tựa hồ rất thân quen với con súc sinh kia."

Không quen sao được, kiếp trước hắn cũng từng đánh qua Nhai Xế Tự một lần, chỉ có điều khi ấy là đi cùng Mạc Bắc Quân, ma tộc ngang tàng, dĩ nhiên gã không hề vui vẻ giải thích cho Thượng Thanh Hoa rằng quái vật này sợ thủy, sợ hàn, nhưng vốn là một kẻ thông minh, Thượng Thanh Hoa không khó mà nhìn ra được.

" Trước từng đọc qua sách về nó thôi."

Câu nói này Thẩm Thanh Thu sẽ nghi ngờ, Liễu Thanh Ca thì không nhất định như thế.

Liễu đại nhìn cánh tay được băng bó tỉ mỉ của mình, không đến nỗi tệ, ít ra hắn không chữa lợn lành thành lợn què, tâm trạng y cũng tốt thêm. Thượng Thanh Hoa này biết ăn nói nhưng không dài dòng nhiều lời, cả chặng đường im ắng khiến Liễu Thanh Ca thoải mái vô cùng, cơ mặt cũng giãn ra.

Bên Thượng Thanh Hoa làm gì có vui vẻ như thế, nãy lúc thu dọn xác của Nhai Xế Tự ( ngươi biết đấy, có gì giá trị thì đem về bán đi, dù sao tên Bách Chiến Phong kia cũng đâu có xài đến), hắn vô tình nhìn được một mũi tên băng không hề có dấu hiệu tan chảy, đại não đánh lên dấu hiệu nguy hiểm, nếu dựa trên kiếp trước, hẳn là còn hơn năm nữa mới phải gặp Mạc Bắc Quân. Nhưng ngay việc hắn cùng Liễu Thanh Ca hai người cùng nhau đánh Nhai Xế Tự ở đây cũng nói lên rằng chắc gì mọi thứ đã thuận theo kí ức của hắn. Thượng Thanh Hoa không muốn trúng hai cái giải độc đắc cùng một ngày, nếu hắn cùng họ Liễu đang bị thương kia gặp Mạc Bắc lúc này khác gì thành đồi thông hai mộ.

Cuống cuồng một phen, cuối cùng cũng tới nhà trọ, bọn họ ăn vận đồ của tu chân giới, quần áo của Liễu Thanh Ca lại còn nhuộm một màu máu đỏ rực, không tránh khỏi ánh mắt dò xét của nhiều người. Liễu đại phiền muộn, Thượng Thanh Hoa cũng không thoải mái gì. Đến lúc đặt phòng, hắn mới ngỡ ngàng và bật ngửa, túi tiền của hắn rơi đâu mất rồi. Thượng Thanh Hoa cuồng cuồng tìm lại, không thấy đâu, có thể là rơi ở chỗ hắn cùng Liễu Thanh Ca đánh quái, cũng có thể là rơi trên đường. Số bạc lẻ còn lại trong tay hắn, chỉ đủ thuê một phòng. Thượng Thanh Hoa thở dài.

" Ta còn bạc để thuê một phòng thôi."

Liễu Thanh Ca gật đầu

" Không sao"

Cũng đúng, hai nam nhân ở chung một phòng có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ. Hắn đưa túi bạc lẻ cho chủ tiệm rồi được tiểu nhị dẫn lên gian phòng. Gian phòng không quá nhỏ, cũng sạch sẽ, chiếc giường trúc hẳn nhiên là đủ dùng cho hai người nhưng hắn hoàn toàn không có ý định ngủ chung giường với Liễu Thanh Ca, đầu tiên, kiếp trước ở với Mạc Bắc Quân, hắn đã quen ngủ đất, thứ hai y đang bị thương, ép người bị thương lăn cùng một cái giường không sợ vết thương rách toạc ra hay sao. Hơn cả, người kia là bách chiến bách thắng Liễu phong chủ tương lai, hắn không dám nhận cái ưu đãi này.

" Ta tắm trước."

Thượng Thanh Hoa cũng không phải biến thái, không có hứng thú muốn sờ vào đồ người khác mặc rồi, nhưng vết máu, vết đất cát không tự mà hết được, phục mệnh đi giặt thôi, việc của An Định Phong mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top