Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 : Mạc Bắc Quân (3)


 Liễu Thanh Ca đem hắn vác lên vai như vác bao tải, thuần thục mà ngự kiếm đến nhà trọ nơi các sư huynh đệ khác đang ở. Nhà trọ quả thật rất nhỏ, căn bản không có mấy khách, phòng ốc được cái cũng coi như sạch sẽ. Đang tính quay lại cảm tạ ơn cứu mạng liền thấy Liễu Thanh Ca chuẩn bị rời đi. 

 " Này, ngươi đi đâu vậy ?"

 " Ta muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không muốn tốn thời gian."

  Thượng Thanh Hoa nghĩ nghĩ, nhiệm vụ lão phong chủ Bách Chiến Phong giao cho y hình như là đi kiếm thanh huyền kiếm ở mộ kiếm Bắc Hàn, liền nói 

  " Không sao, chúng ta tiện đường, ngươi cần đi mộ kiếm đúng không ?"

 Liễu Thanh Ca nhướng một bên mày, gật gật đầu, Thượng Thanh Hoa hận rèn sắt không thành thép, đại thần à ta nói đến vậy ngươi còn chưa hiểu 

  " Bọn ta cần Tử Tuyết Nhi, cũng sinh sống ở Bắc Hàn. Cho nên là -"

  Hắn còn chưa dứt lời, Liễu Thanh Ca đã lên tiếng trước, trực tiếp gạt bỏ ý định của Thượng Thanh Hoa.

  " Không muốn đi chung, các ngươi phiền lắm."

  Nói xong còn hừ lạnh một cái, Thượng Thanh Hoa đầu đầy gân xanh, nếu không phải đánh không lại hắn thật sự muốn đánh Liễu Thanh Ca một cái. Không, là đánh y thành đầu heo. Nhưng mà thật sự là đánh không lại, nên chỉ có thể nịnh nọt một chút 

 " Liễu sư đệ à, ngươi xem người ta toàn là vết thương, đi cũng khó khăn, ngươi chiếu cố ta tí được không." 

  Liễu Thanh Ca hơi nhíu nhíu mày. Mấy chục năm làm kẻ hầu người hạ cho tên độc tài Mạc Bắc Quân tôi luyện cho Thượng Thanh Hoa không ít công phu nhìn mặt đoán tâm, hắn liền biết họ Liễu là đang thật sự suy nghĩ có nên ở lại bồi mình hay không, liền được nước sấn đến.

 " Hơn nữa ta tuy không dám so với Thẩm sư huynh nhưng đối với mộ kiếm hiểu biết cũng không quá kém, có thể giúp ngươi chút việc vặt." 

  Nếu là kiếp trước chính hắn cũng muốn cười nhạo câu nói vừa rồi, một cái đệ tử An Định Phong hiểu biết được cái gì, giúp được cái gì. Nhưng chính là bản thân hắn bây giờ không thể so với quá khứ. Mạc Bắc Quân thích lạnh, gã cũng nhiều lần đem Thượng Thanh Hoa đến cực bắc, tuy chưa bao giờ dẫn hắn đi mộ kiếm nhưng sau khi lão phong chủ kêu cần Tử Tuyết Nhi, Thượng Thanh Hoa cũng đem hết  văn thư liên quan tới mộ kiếm Bắc Hàn đọc một lượt. Kết hợp cả hai luồng kiến thức, hắn mạnh dạn mình biết không nhiều thì ít về nơi này. 

 " Giống như Nhai Xế Tự, ngươi từng đọc qua ?"

 Thượng Thanh Hoa gật đầu, không ngờ lời mình nói bừa Liễu Thanh Ca sẽ nhớ, quả là đáng tin cậy, vô cùng đáng dựa vào. 

 " Vậy được rồi, nhưng ta muốn ở riêng." 

 Thượng Thanh Hoa thoải mái đồng ý, hơn nữa, có ai dám ở cùng phòng với họ Liễu kia sao, bị y ngứa mắt đánh là chuyện nhỏ, bị ghi thù là chuyện lớn, điển hình nhìn Thẩm Thanh Thu xem, chỉ có một lần nhầm Liễu Thanh Ca là cô nương, một lần đánh gần thắng Liễu Thanh Ca, giờ y xem người ta chẳng khác nào kẻ thù giết cha, nhìn đến là ngứa mắt.

 Đang muốn đặt ba phòng cho cả y và năm người nhà bọn hắn, cửa nhà trọ bỗng bật mở. Thẩm Thanh Thu một thân phủ đầy tuyết trắng bước vào, gương mặt hắn ta hơi tái đi vì lạnh, toàn thân tỏa ra một loại khí chất người sống chớ tới gần, mắt tỏa ra hàn ý, môi lại là cười nhạt khinh khỉnh.

  " Thì ra là Thượng sư đệ và Liễu sư đệ, hàn huyên xong chưa, nếu xong rồi cảm phiền tránh ra cho ta đặt phòng." 

  Được rồi thái độ kênh kiệu của Thẩm Thanh Thu cũng không phải ngày một ngày hai mới có, Liễu Thanh Ca đương nhiên cũng đã quen với kiểu nói chuyện này, chỉ hừ một tiếng, rồi quay đi chỗ khác, Thượng Thanh Hoa liền cười khà khà lấy lòng. 

 " Đương nhiên rồi sư huynh, ngươi đến." 

 Ngay lúc ấy lão bản liền lên tiếng, đánh gãy hắn. 

 " Vị khách quan này, nhà trọ chúng tôi hết phòng mất rồi, chỉ còn ba căn cuối đã bị vị khách nhân này đặt mất." 

 Thẩm Thanh Thu nghe vậy nhướng mày, không hề có ý rời đi. 

 " Vậy cảm phiền Thượng sư đệ cùng các huynh đệ nhà ngươi ủy khuất một chút, dùng chung một cái phòng nhỉ ?" 

  Được lắm Thẩm Thanh Thu, Thượng Thanh Hoa trong lòng âm thầm phỉ nhổ tên kia một hai câu, gương mặt lại không đổi, cười cười vô cùng nịnh nọt nói 

 " Thẩm sư đệ, năm người ở cùng một phòng thật sự là không hảo quá, không bằng..."

  Lần này không chỉ Liễu Thanh Ca mà cả Thẩm Thanh Thu đều vô cùng ăn ý hiểu được ý câu hắn nói, cùng nhau gầm nhẹ một tiếng. 

 " Không." 

  Nói xong mới nhận ra đối phương cũng phản ứng y hệt mình, liền nghiến răng nghiến lợi quay đi.

  Thượng Thanh Hoa nhìn mà cảm thấy vô cùng buồn cười, trẻ con quá. Nhưng thật ra Thẩm Thanh Thu này dễ thương hơn kẻ kia rất nhiều, Thượng Thanh Hoa cảm thấy ở chung cũng không quá chán ghét như kiếp trước. Có lẽ cả ba đều đang ở thời niên thiếu, nên đại khái trong lòng cũng có thêm vài phần cuồng ngạo, vài phần sinh động. 

 " Thế nhưng biết làm sao bây giờ..." 

  Hắn giả bộ đáng thương hề hề nói, Thẩm Thanh Thu trông dáng vẻ giả vờ này đến là ngứa mắt, đang định châm chọc vài câu, Liễu Thanh Ca liền đứng dậy làm hắn ta giật cả mình. 

 " Ta rời đi. " 

  Đại loại là muốn nói, ngủ ngoài tuyết còn hơn ngủ với nhà ngươi, nhưng chưa kịp đi, Thượng Thanh Hoa đã nắm lấy tay y. 

 " Liễu sư đệ, ngoài trời đang bão tuyết rất lớn, ngươi đi ra ngoài không sợ lạc hay sao, tuy rằng ngươi thân thủ cao cường sẽ không có việc gì, nhưng nghĩ lại xem không phải sẽ làm chậm chễ nhiệm vụ của Phong chủ nhà ngươi sao." 

  Muốn hắn đơn độc đối phó với Thẩm Thanh Thu ? Xin đấy, cho hắn tu thêm 10 kiếp nữa Thượng Thanh Hoa cũng không dám. Liễu Thanh Ca nghe hắn nói vậy thì nhíu nhíu mày, không nói gì, giống như đang ngẫm nghĩ xem có nên ở lại hay không. Thượng Thanh Hoa liền một lần nữa được nước lấn tới. 

 " Hơn nữa không phải ngươi đã đáp ứng ta hay sao, Liễu sư đệ ngươi không thể nói hai lời." 

  Dứt lời liền ngao ngao khóc lên, cả người bám lên Liễu Thanh Ca, y tính đẩy ra nhưng nhớ đến thương thế của hắn liền ngừng lại, cả thân thể cứng đờ, miệng cũng chỉ hô một tiếng "Này". Thẩm Thanh Thu nhìn đến cảnh trước mắt lại thấy đau mắt, mở mồm ra cũng là nói lời không dễ nghe. 

  " Ngủ chung với Liễu sư đệ cũng không phải không thể, chỉ là ..." 

   Hắn ta ngân ngân âm cuối, nghe cực kì gian xảo, như một con hồ ly tinh đang bày mưu kế. 

  " Ủy khuất hai sư đệ ngủ dưới đất rồi." 

  Trong mắt Thẩm Thanh Thu, có thể nói bốn sư huynh đệ nhà An Định Phong kia không có giá trị, không đáng để hắn nhắc đến, nên hai chữ sư đệ này đương nhiên là nói về Thượng Thanh Hoa và Liễu Thanh Ca rồi. 

   Liễu Thanh Ca chỉ hừ lạnh, y cũng không có hứng cùng Thẩm Thanh Thu tranh xem ai được ngủ trên giường, liền một tay cắp Thượng Thanh Hoa, một tay cầm Thừa Loan tiến vào phòng, tìm chỗ sạch sẽ mà ngồi xuống, không muốn nhìn Thẩm Thanh Thu làm bẩn mắt mình. Thẩm Thanh Thu đương nhiên vui, phe phẩy cánh quạt, từ tốn đi đến bàn gỗ, tự đổ cho mình một li trà, nhấp nhấp môi. 

  Cả hai đương nhiên vui vẻ, người đau khổ là Thượng Thanh Hoa kia kìa. Hắn nghe thấy Thẩm Thanh Thu muốn túm mình vô chung phòng, liền liều mạng nghĩ cách chối bỏ, không ngờ Liễu đại ngay sau đó liền túm eo hắn cắp ngang hông. Đụng phải miệng vết thương, Thượng Thanh Hoa liền đau đến hít thở không thông, dùng toàn bộ sức lực mới không la oai oái lên. Hắn đương nhiên không phải loại người cậy mạnh như Liễu Thanh Ca, chỉ có điều bây giờ la lên cũng thật phiền toái, có Thẩm Thanh Thu ở đây, Thượng Thanh Hoa liền muốn giảm giá trị tồn tại của mình xuống càng thấp càng tốt, âm luôn càng tốt. 

  Thở dài một cái, hắn không ghét họ Thẩm, chỉ là người kia tính tình ngoan độc, có thù tất báo, hắn không muốn dính dáng đến tư thù của người nọ, sống hảo hảo là được, ai thèm quan tâm ngươi ích kỉ như nào đâu. Liễu Thanh Ca đang ngồi xếp bằng tu luyện, thấy hắn thở mạnh một cái liền he hé mí mắt

  " Đau ? Miệng vết thương hở sao ?" 

  Thẩm Thanh Thu ngồi trên bàn đọc sách nghe vậy cũng hướng ánh mắt về phía Thượng Thanh Hoa, nhíu nhíu mày 

 " Ta nhớ ngươi bị tên điên kia đánh xong còn chưa băng bó đi ? Một đường đi dài như vậy còn chưa chết, ngươi là con gián à ?"

  Thượng Thanh Hoa trong lòng âm thầm vì chính mình chảy nước mắt, hắn lo trước ngó sau, cư nhiên còn chưa cho chính mình băng bó, vết thương lúc này vì lạnh nên tạm thời ngưng chảy máu, đi vào trong nhà trọ liền một lần nữa rách miệng. Một thân áo trắng đã nhuộm đỏ lòm cả một mảng, chân hắn cũng bị xuyên một thanh băng, xương ống xem qua có vẻ là đã gãy. 

 " A, hẳn là vội quá chưa có băng bó kịp, giờ liền băng." 

  Hắn cười hề hề lấy ra băng gạc, cởi áo tính tự mình băng bó, Liễu Thanh Ca cũng quay ra định giúp hắn, ai dè mới đụng vào mảnh vải trắng, đã bị Thẩm Thanh Thu đá cho một cái. Liễu đại tức giận 

 " Này!"

 " Này cái gì mà này, cút ra, chân tay ngươi thô cứng, không đem vết thương của hắn đâm thành to thêm là may, băng cái gì mà băng, đưa đây." 

  Thượng Thanh Hoa sững sờ, Liễu Thanh Ca cũng sững sờ, y sững người một lúc, cũng đưa băng gạc cho Thẩm Thanh Thu, tự giác tránh ra chỗ khác, phủi phủi nơi vừa bị hắn đá qua. 

 " Không không cần đâu Thẩm Thẩm sư huynh." 

 Thượng Thanh Hoa thụ sủng nhược kinh, nhìn đối phương nhíu mày mà ngay cả lời nói cũng cà lăm, mẹ nó hắn sống hai đời, so với thằng nhãi này lớn hơn bao nhiêu tuổi, thế mà một chút tiền đồ cũng không có. Thẩm Thanh Thu lập tức đánh gãy hắn 

 " Ngươi còn mở mồm nói ta liền nhúng đầu ngươi xuống nước rồi vứt ra bên ngoài." 

  Thẩm Thanh Thu đem dược đổ lên miệng vết thương, Thượng Thanh Hoa đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngược lại trong lòng là một trận không hiểu. Tuy cả hai không phải mang hận hay đối định gì nhau, nhưng kiếp trước hắn chưa bao giờ cảm nhận chút tình cảm đồng môn nào từ người này, nếu không phải là đây là thiếu niên Thẩm Thanh Thu, hắn thực sự sẽ nghi ngờ người này bị đoạt xá. Nhưng kể cả hồi còn là thiếu niên, cũng không thể tính tình thay đổi nhiều như vậy. Nhất là ánh mắt kinh hỉ của họ Thẩm khi nhìn đến Mạc Bắc Quân chuẩn bị giết hắn. 

  Không thể nào, Thẩm Thanh Thu cũng là trọng sinh ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top