Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cựu cảnh sát trẻ không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Hắn bị bắt cóc khi đang kiểm tra xung quanh khu hầm trú ẩn, nhưng phải rất lâu sau - khi nhận ra mình không thể di chuyển trong bóng tối - hắn mới biết mình đã bị bắt cóc.

Hắn đang ngồi, như một tù nhân ngồi trên những tấm bê tông bị chôn vùi dưới đống gạch ngói đổ nát. Hắn chỉ vừa mới tỉnh lại, và vẫn chưa ý thức được tình hình hiện tại của mình. Chỉ là trước khi bộ não kịp hoạt động trở lại, hắn đã cảm nhận được một thứ rất rõ ràng. Là cơn đau.

Cơ thể hắn đau khủng khiếp, cơn đau dữ dội chuyển thành những tín hiệu ghê rợn lan ra khắp người khiến hắn dựng cả tóc gáy. Nhưng hắn lại không biết cơn đau ấy đến từ chỗ nào trên cơ thể, vì hơn một nửa bộ não của hắn vẫn đang chìm trong sự mụ mị.

Nơi này là khu vực bị bỏ hoang nằm sâu trong hầm trú ẩn. Khoảng 10 năm về trước, nó đã từng xảy ra một vụ nổ bình oxy cấp cứu, kể từ đó nó đã trở thành một đống hoang tàn đổ nát. Cả trần và tường đều bị bao phủ bởi những khe nứt sinh học, và vô số mảnh vụn được chất đống ở đây. Những mảnh vỡ mang nhiều loại hình dáng khác nhau, có loại nhỏ bằng nắm tay, có loại to như cả một chiếc ô tô. Khung thép và dây điện của tòa nhà thò ra từ các kẽ hở của đống đổ nát, như một rừng cỏ dại tự do sinh trưởng. 

Sâu trong đường hầm tối tăm, chật hẹp và đầy đá vụn, cựu cảnh sát trẻ đang ngồi trên đống đổ nát cao như một chiếc ghế tatami. Hay nói đúng hơn là bị ép ngồi ở đây. Hắn không thể dùng sức mình di chuyển, vì cả tay lẫn chân đều đã bị cố định.

Hai bàn tay hắn, từ khuỷu tay trở xuống đều bị những tảng đá khổng lồ kẹp chặt từ hai bên như một miếng sandwich. Những tảng đá ấy không đủ nặng để nghiền nát cánh tay ngay lập tức, nhưng cũng không đủ nhẹ để có thể tự kéo tay ra.

"Đây, đây là..."

Sự tuyệt vọng cắt đứt âm thanh của cựu cảnh sát trẻ, vì hắn đã nhìn thấy đôi chân của mình. Những cây cọc dày đâm xuyên qua mu bàn chân cắm thẳng xuống đất. 

Chúng là những cọc gỗ xây dựng cũ, có độ dày bằng ngón tay cái và đã hoen gỉ. Cọc gỗ xuyên qua giày, xuyên qua da thịt bàn chân, cuối cùng đâm thủng đế giày và cắm xuống đất. Máu tươi vẫn đang chảy xuống nền đất, lan rộng thành một vòng tròn. 

Có ai đó đã đóng cọc bàn chân của hắn ở đây. Mục đích của việc này là gì? 

 "Anh đang cảm nhận cơn đau." Một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong bóng tối. Cảnh sát trẻ sợ hãi nhìn về phía đó. 

"Biết đau là chuyện tốt, nó là bằng chứng cho ta thấy rằng mình vẫn đang sống. Và có một chuyện còn tốt hơn nữa. Cơn đau khủng khiếp có thể chế ngự chúng ta, thay đổi suy nghĩ của chúng ta, thậm chí còn có thể khiến ta vứt bỏ cả nhân cách của mình... Tại sao đây lại là điều tốt, anh có biết không, Akihiko Toda-kun?" 

Âm điệu vừa dứt khoát lại vừa mang tính uy hiếp, mềm dẻo nhưng đầy nguy hiểm như một vết thương rỉ máu. Giọng nói ấy có sự trong trẻo của một cậu bé, nhưng lại thiếu những đặc điểm giống người mà một cậu bé nên có. 

Kẻ ở phía trong bóng tối. Chính là Dazai. 

"Điều đó cũng có nghĩa là, nhân cách và linh hồn của chúng ta chỉ là những giả thuyết tạm thời không ổn định dựa trên bản năng nguyên thủy của nỗi đau và sự sợ hãi." 

Dazai cười nhàn nhạt. Vì gần hết khuôn mặt cậu đều bị băng kín nên nụ cười này chỉ có thể nhìn thấy qua đôi mắt híp lại thành hai đường mảnh và qua viền môi trắng bệch như lưỡi dao. 

"Tôi nhớ rồi, cậu chính là người bị thương trong căn phòng đó..." Cảnh sát trẻ tên Toda kia hổn hển nói: "Tại, tại sao cậu lại biết tên tôi?"

"Tôi biết hầu hết mọi thứ," giọng Dazai dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, cậu tiến lại gần Toda, "Anh là thành viên của tổ chức tội phạm "48". Ban đầu anh vốn là cảnh sát địa phương, nhưng sau đó lại gia nhập tổ chức qua lời mời của một cấp trên cũ. Anh sống gần hạ lưu sông Tsurumi, phía dưới mạng lưới điện. Cha mẹ và em gái anh làm việc tại một xưởng rượu ở Shinshu. Số tiền anh thu được qua phạm tội không gửi trực tiếp vào ngân hàng, mà được giấu trong két sắt tại một bãi rác. Thật sự là một ý tưởng thông minh."

"Cái..." 

Đôi mắt lạnh lẽo của Dazai nhìn xuống gã cảnh sát mặt đang tái xanh, "Đừng lo. Tôi không có hứng thú làm anh đau đớn. Chỉ cần nói cho tôi tất cả những gì anh biết về 'bức tranh'."

"Tranh...tranh gì? Rốt cuộc cậu là ai, tại sao lại biết tên t—" 

"Đáp án sai rồi." Dazai đột nhiên ngắt lời cảnh sát và đá vào chân hắn. Nó chỉ nhẹ như dùng đầu ngón chân đá lăn một hòn sỏi, nhưng gã cảnh sát liền ngả người ra sau mà hét lên. 

"AAAAAAAAA!......" Cọc sắt đang cắm xuyên qua mu bàn chân, dù chỉ đá vào một phát cũng có thể làm dây thần kinh lẫn xương cốt bật tung lên và kéo cơn đau lan rộng ra khắp cơ thể.

"Thú thực tôi cũng chả muốn nói chuyện với anh. Cho nên đừng đề cập đến những điều thừa thãi nữa, nói về 'bức tranh' đi. Tại sao anh lại biết chuyện Odasaku đang giữ nó? Và tại sao lại biết rằng 'bức tranh' có giá trị? "

"Tôi..." Gương mặt gã cảnh sát vặn vẹo vì cơ thể phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp kéo dài, "Tôi không biết..."

"Ồ—" Dazai nhướn mày, nhưng các cơ mặt còn lại của cậu không hề thay đổi, không hề có chút cử động nào.

"Thật đấy, tôi thề! Tôi chỉ là một tên lính mới nên hoàn toàn không biết gì hết! Tất cả những gì tôi biết là có một gã tên Oda đang giấu một bức tranh nào đó đáng giá hàng trăm triệu yên!"

"Toda-kun," Dazai vừa nói vừa tiến lại gần, đặt tay lên một đống gạch vỡ, "Nơi này là cơ sở bí mật của tổ chức các anh, tức là, vẫn còn rất nhiều 'người thay thế' cho anh ở đây. Nếu anh nghĩ chỉ cần khiến tôi tin rằng anh không biết gì hết là đã có thể tự cứu được mình, thì xin thưa, anh sai rồi. Kẻ như anh dù có chết đi cũng không khiến tôi bận tâm hay có chút cảm giác gì." 

Gã cảnh sát toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Cậu thanh niên này không nói dối, ánh mắt cậu ta nhìn hắn như đang nhìn một con ruồi đậu trên bếp.

"Ban nãy xem qua màn tra tấn của các người, tôi cũng thấy bớt căng thẳng hơn một chút." Nụ cười của Dazai mỏng như tờ giấy. "Cảnh sát là chuyên gia trong việc điều tra, nhưng tra tấn thì không. Xem màn tra tấn ấy cứ như đang xem trẻ con đánh nhau vậy, chắc còn chẳng tra ra được đồng hồ trên tường đang chỉ mấy giờ nữa là. Để tôi nói cho anh biết, tra tấn thực sự là như thế nào."

Nói rồi, Dazai nhấc một viên đá ở dưới chân lên. Nó nặng khoảng vài kg và có thể dễ dàng nâng lên nếu dùng hai tay.

"Đoán xem tôi sẽ làm gì với thứ này nào?"

Dazai bê viên đá lên. Gã cảnh sát toàn thân cứng đờ, nếu thứ đó giáng vào đầu hắn, hộp sọ hắn chắc chắn sẽ vỡ tan tành. Hắn muốn chạy trốn, nhưng cả tay và chân đều bị cố định tại chỗ.

Đôi mắt lạnh lùng của Dazai quan sát đối phương một lúc, cuối cùng miệng nhếch lên thành một hình thù giễu cợt.

"Không phải đâu," Dazai lắc đầu, "Tôi sẽ không dùng thứ này đánh anh. Như vậy mệt lắm, và tay tôi cũng sẽ đau nữa, dân chuyên nghiệp không làm những việc phí sức. Câu trả lời là như vậy đấy."

Dazai đặt viên đá ấy lên một tảng đá to phẳng khác - thứ đang đè lên cánh tay gã cảnh sát. Hành động này khiến gã cảnh sát hơi cau mày. 

"Thế là xong. Sao nào, anh có thất vọng không? Việc tra tấn luôn bắt đầu với những thứ nhẹ nhàng nhất, như thế chúng ta sẽ có thể dành thời gian cho việc tưởng tượng. Vì nỗi sợ hãi lớn nhất của con người, chính là nỗi sợ hãi đối với trí tưởng tượng của chính họ...." Vừa nói, Dazai vừa nhấc một viên đá khác và lại đặt lên tảng đá phẳng đang kẹp chặt lấy tay gã cảnh sát. 

"Một hoặc hai viên đá chắc chẳng phải vấn đề gì lớn đâu nhỉ. Thế còn mười thì sao? Hay là hai mươi? Cánh tay của anh được cố định ở đây, và trọng lượng phía trên nó đang tăng lên từng chút một. Hiện tại anh chỉ thấy áp lực trên cánh tay mình, nhưng sẽ luôn có giới hạn - Dần dần, xương cốt sẽ bị nghiền nát theo thời gian, tay cũng sẽ từ từ bị hủy hoại. Tôi sẽ tăng dần số lượng đá lên, để anh có nhiều thời gian liên tưởng." 

Sắc mặt gã cảnh sát trắng bệch, đôi mắt hắn dần mất đi vẻ suy tư phức tạp, tất cả những gì còn lại lúc này chỉ là cảm xúc nguyên sơ và thuần túy nhất.

"Chính là nó," Dazai thích thú chọc vào trán đối phương, "Đây là nỗi sợ hãi. Là nỗi sợ hãi đối với trí tưởng tượng của chính mình. Không ai có thể đánh cắp được trí tưởng tượng của con người cả. Được rồi, chúng ta tiếp tục nào." 

Lại một viên đá khác được đặt lên trên, từ khuỷu tay trở đi đều cảm nhận rõ ràng khối trọng lượng ấy. 

Mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt gã cảnh sát. 

Chuyện xảy ra sau đó đã quá hiển nhiên rồi, cánh tay sẽ gãy nát. Những bộ phận chịu trọng lượng của đá chủ yếu là xương cổ tay và xương trụ, xương nguyệt ở gốc bàn tay, xương thuyền và xương tháp, cuối cùng là các khớp ngón tay. Đặt trọng lượng lên các bộ phận trên sẽ khiến xương bị gãy từ những nơi tập trung chịu lực nhất.

So với cơn đau từ những vết thương trên da thịt, cơn đau do gãy xương kinh khủng và dữ dội hơn nhiều. Nếu là gãy xương thông thường, nó sẽ gãy ở vị trí chịu lực lớn nhất. Nhưng trong cuộc tra tấn này, sau khi xương bị gãy, lực sẽ tập trung vào vị trí tiếp theo và xương ở vị trí mới sẽ tiếp tục gãy. Những vết gãy sẽ nối tiếp nhau cho đến khi xương cốt bị nghiền nát như trong một cái máy băm gỗ, và cánh tay sẽ biến thành những miếng đệm phẳng đầy máu. 

Hơn nữa, để đạt đến mức độ đó, sẽ cần một thời gian rất, rất dài nữa. 

"LÀM ƠN! MAU DỪNG LẠI ĐI!!"

Gã cảnh sát hét lên và cố gắng bỏ chạy, nhưng hắn không thể làm được bất cứ hành động có ích nào. Hắn chỉ có thể hơi nâng hông lên, còn hai tay vẫn bị kẹp chặt và bàn chân bị cố định bằng cọc. Đừng nói chi chạy trốn, ngay cả đổi tư thế cũng chẳng được.

"Vậy thì trả lời câu hỏi của tôi."

Dazai dựa vào tảng đá, dồn trọng lượng của mình lên đó.

"GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA--!"

Vì Dazai đang nghiêng người, cánh tay hắn càng bị đè nặng hơn.

"Nói cho tôi biết về bức tranh. Đó là lý do tôi ở đây. Phá hủy tổ chức của các người thì dễ, nhưng cần phải giải quyết chuyện bức tranh trước, đây chính là 'Giai đoạn một' của kế hoạch."

"Giai đoạn một...?"

Gã cảnh sát khó hiểu hỏi, hắn hoàn toàn không thể lý giải nổi những gì đối phương đang nói.

Kẻ có thể hiểu được câu nói đó vẫn chưa tồn tại trên đời.

"Tôi biết mọi thứ. Về anh, về tổ chức của anh, và chuyện gì sẽ xảy ra sau này," giọng Dazai khàn khàn như đang kìm nén thứ gì đó trong người, "Tôi chỉ muốn biết về bức tranh. Tại sao ư, bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế này, Odasaku chắc chắn sẽ chết. Cho nên để thay đổi tương lai, tôi cần phải biết bức tranh ở đâu."

"Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết cậu đang nói gì hết! Tôi chỉ là một tên lính quèn, tôi thực sự chẳng biết gì cả!"

"Vậy à?"

Lại một viên đá được đặt lên nữa, gã cảnh sát hét lên. Sau đó hắn dồn hết mọi sức lực của mình mà kéo cánh tay khỏi những tảng đá. Đây là cách duy nhất hắn có thể làm rồi.

Cánh tay căng cứng, khớp xương trắng bệch. Gã cảnh sát nín thở, phát ra sức mạnh thần kỳ nhất mà bình thường hắn ta không có, và cánh tay đã được kéo ra một chút.

Nhưng đến đây là kết thúc rồi.

"Vô dụng thôi," Dazai thậm chí còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Nếu anh dùng hết sức, có thể sẽ rút tay ra được. Nhưng anh làm không nổi. Bề mặt xi măng quá gồ ghề, nếu như dùng hết sức, da cánh tay của anh sẽ bị rách toạc ra. Và nếu cứ tiếp tục kéo, diện tích tiếp xúc sẽ giảm xuống và áp lực lên da sẽ tăng dần. Như thế, anh sẽ vừa phải chịu cảm giác da bị xé và phần thịt bong ra từ bên trong bị xi măng cắt đứt, vừa phải rút hết cánh tay ra ngoài. Liệu anh có thể tiếp tục hành động tự cắt đứt cơ thể này cho đến cùng không?"

Một thoáng kinh hoàng lướt qua, làm chậm sức mạnh trên cánh tay gã cảnh sát. Hắn thở hổn hển và cuộn người lại.

"Nhìn xem," Dazai mỉm cười, "Ý chí của anh, linh hồn của anh, đều đang kêu gọi anh rút tay ra. Nhưng trí tưởng tượng sinh ra sợ hãi, và nỗi sợ hãi ngăn cản anh làm điều đó. Nên tôi mới nói, nhân cách và linh hồn của chúng ta chỉ là những giả thuyết tạm thời không ổn định dựa trên bản năng nguyên thủy của nỗi đau và sự sợ hãi. Giờ đây, nỗi đau đã trở thành chủ nhân và vị vua của anh—vì vậy anh sẽ nói. Chắc chắn sẽ nói."

Toàn thân gã cảnh sát run lên vì sợ hãi. Đó là nỗi sợ đau, nhưng cũng là nỗi sợ trí tưởng tượng của mình. Nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là cậu thanh niên trước mắt. Cậu ta, chính là vị vua của vùng đất đau khổ, là kẻ tạo ra và kiểm soát nỗi đau. 

"Cậu là ai...tại sao có thể làm ra chuyện khủng khiếp như vậy..."

"Tôi là một chuyên gia về nỗi đau," Dazai nói, nghiêng mặt về phía gã cảnh sát như đang giải mã một câu đố, "Phải rồi nhỉ, tôi nghĩ anh cũng cần một cái cớ để thuyết phục bản thân mình, thế để tôi nói cho anh biết vậy. Tôi là một cán bộ của Mafia Cảng."

Lúc này, cơ thể gã cảnh sát co giật lên như bị chuột rút, đôi mắt hắn hiện ra vẻ tiếc nuối, các cơ bắp trên người căng cứng đến mức hắn thậm chí quên mất sự tồn tại của đống đá kẹp trên cổ tay và những chiếc cọc dưới chân trong giây lát.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ khai, tôi sẽ khai hết! Không ngờ công việc này lại chọc giận đến Mafia Cảng cơ đấy!" Gã cảnh sát vò đầu bứt tóc mà hét lên "Có bắt tôi đưa tiền tôi cũng đưa bằng hết! Bắt tôi phản bội hết đồng đội tôi cũng sẽ làm theo! Cho nên làm ơn, xin tha cho tôi, xin, xin hãy tha cho tôi!"

Gã cảnh sát đã sụp đổ hoàn toàn, mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ. 

Dazai cười nhàn nhạt.

"Anh biết được chuyện bức tranh từ đâu?" Dazai hỏi.

"Tôi nghe được từ một—một kẻ được đồn đại là nhà buôn tranh," gã cảnh sát hai mắt đỏ ngầu, hắn cố gắng nhớ lại, cuối cùng hắn cũng ý thức được rằng mỗi lời mình nói ra đều sẽ ảnh hưởng đến tính mạng và phẩm giá của hắn. "Tên đó sở hữu một phòng trưng bày nhỏ trên đường Harbor Lane, nhưng hắn cũng bí mật kinh doanh hàng giả, người ta gọi hắn là doanh nhân xám (grey merchant). Tháng trước hắn đã bị bắt vì không may sẩy tay trong công việc, hắn bị buộc tội bán hàng giả ". 

"Có vẻ như cổ họng của anh đã trở nên trơn tru hơn rồi nhỉ." Dazai mỉm cười và ngồi lên một tảng đá gần đó, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... cảnh sát thành phố đã phụ trách điều tra vụ án của hắn. Không có tội án gì đặc biệt nghiêm trọng cả, nhưng hắn bị xem là nghi phạm trong một vụ án lớn nào đó liên quan đến buôn đồ trộm."

"Ồ," Dazai nghiêng đầu, "Tiếp tục đi."

Gã cảnh sát miễn cưỡng nói với giọng đứt quãng. "Đó là thương vụ lớn nhất mà tay buôn tranh đó từng nhận - buôn bán những món đồ trộm từ châu Âu. Thứ bị đánh cắp là một bức tranh phong cảnh châu Âu thời trung cổ, mô tả một cặp vợ chồng cần cù lao động. Là một bức tranh khổng lồ cần đến hai người lớn mới có thể khiêng được. Bức tranh này được phác họa bởi một quý tộc châu Âu vào thế kỷ XIV, và nó được biết đến như một kiệt tác vĩ đại nhất trong giới hội họa thời đó."

Bức tranh đã bị đánh cắp khi đang trưng bày ở Bảo tàng Mỹ thuật Quốc tế của Pháp. Thủ phạm là một nhóm cướp sở hữu dị năng. Bọn chúng đã trốn sang Nhật Bản, và vì muốn bán những món đồ ăn cắp được tại đây, chúng đã liên hệ với những thương gia buôn bán tác phẩm nghệ thuật. Giới buôn tranh đã không lạ gì với việc mua bán đồ bị cắp nữa, nhưng vụ lần này quá kinh động, vì bức tranh đó mang cả một giá trị lịch sử khổng lồ. Tất nhiên, các báo cáo về vụ đánh cắp đã lan truyền khắp thế giới, và tìm ra một người dám mua lại bức tranh đó là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng cuối cùng, tên thương gia đó đã làm rất tốt. Có một đại gia Nhật Bản đã chịu mua lại bức tranh, ông ta là một người làm giàu qua kinh doanh nhập khẩu máy bay, và cũng là một người yêu những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền — hay nói đúng hơn là, ông ta yêu kẻ sở hữu những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền như chính mình. Gã đại gia đó trưng bày bức tranh dưới tầng hầm nhà mình. Ông ta không có ý định cho người khác thưởng thức hay trầm trồ gì cả, mà chỉ để cho chính mình xem.

Vì vậy, khi tên thương gia bị bắt, điều đầu tiên mà giới buôn tranh nghĩ đến là bán bức tranh đó. Tung tích của bức tranh đã thu hút sự chú ý trên toàn thế giới, và nếu tìm thấy bất kỳ manh mối nào, Cơ quan Cảnh sát Hình sự Châu Âu (EUROPOLE) sẽ được cử đến. Khi đó, cường độ khám xét và trừng phạt mà họ phải đối mặt sẽ khác xa so với khi vụ việc còn thuộc thẩm quyền của Cảnh sát thành phố Yokohama.

Do đó, phía buôn tranh đã ủy thác tổ chức tội phạm "48" xóa hết bằng chứng về việc mình đã mua hàng ăn cắp.

Đây là một trong những công việc sở trường của "48". Đánh cắp bằng chứng từ phòng lưu trữ bằng chứng của đồn cảnh sát thông qua sự hợp tác của cảnh sát thành phố, hoặc thay đổi hồ sơ phạm tội. Giá cả sẽ dao động tùy theo quy mô của hành vi phạm tội cần loại bỏ, cho dù điều kiện đưa ra không cao, nhưng do độ thông thạo về quá trình điều tra của "48", bọn họ trở nên rất nổi tiếng trong ngành, và số vụ ủy thác cứ liên tục tăng lên.

"48" đã hành động rất nhanh. Hồ sơ nhập cảnh của băng cướp tranh đã bị xóa đi, và video giám sát gần căn nhà kho dùng để giao dịch hàng đánh cắp cũng đều bị ghi đè. Họ có kiến ​​thức đã được mài dũa qua công việc lúc trước, và quan trọng nhất là sở hữu một tinh thần thép. Từ ngày đến đêm, từ những người bảo vệ pháp luật sa ngã vào con đường phạm tội, duy chỉ có tinh thần thép đó là không ai có thể lấy đi được.

Nhưng chỉ có thể làm được đến đây thôi. Bởi vì họ đã gặp phải hai vấn đề.

Tên đại gia mua bức tranh ấy đã bị giết.

Và bức tranh đã biến mất.

Ông ta đã bị giết ngay tại nhà mình, toàn bộ gia đình đều bị sát hại. Không có bằng chứng để tìm ra thủ phạm, đừng nói đến bằng chứng, ngay cả cách thức xâm nhập và giết người cũng không rõ. Tất cả thông tin có được là, nạn nhân đã chết ngay tại chỗ bởi một viên đạn nhắm thẳng vào đầu ở cự ly rất gần. Dấu vết của viên đạn không khớp với bất kỳ hồ sơ nào, hung thủ rõ ràng là dân chuyên nghiệp. 

Hơn nữa bức tranh cũng biến mất. Vì thế, chỉ có thể đưa ra một kết luận: hung thủ biết được giá trị thực sự của bức tranh và đánh cắp nó. 

"Không thể nào," Dazai do dự, "Ý anh là Odasaku đã giết người và lấy trộm bức tranh?" 

"Đây là cách giải thích duy nhất rồi!" gã cảnh sát cố nén đau đớn nói, "Khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, bức tranh đã biến mất, ghi chép điều tra viết như vậy đấy. Đương nhiên cũng có khả năng ông ta đã bán lại bức tranh trước khi bị giết, nhưng bức tranh đó rất khó bán, nếu muốn bán lại nhất định phải thông qua thương gia mà mình đã mua trước đó."

Dazai im lặng nhìn chằm chằm vào một điểm trong khoảng không.

Cậu trầm tư dựa vào tảng đá, không nói một lời nào. Đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự, cứ như đã quên luôn cả việc thở. 

"Tôi hiểu rồi." Dazai cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói ấy không có chút cảm xúc nào. Không còn là những lời chế nhạo, sự độc ác, hay nụ cười như thú dữ ăn thịt của lúc nãy. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng hoàn toàn.

Và rồi một khẩu súng lục được rút ra. 

Khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cảnh sát. 

"Đợi...đợi đã! Tại sao? Tôi đã khai hết tất cả, tôi đã phản bội tổ chức mà nói ra hết tất cả rồi! Ngoài những chuyện đó ra tôi thực sự không còn biết gì nữa mà!"

"Anh đúng là một người không biết lắng nghe người khác," giọng nói của Dazai mất đi cả sự lạnh lùng. Không có gì ở đó, không có cảm giác như đang cầm súng, không có cảm giác như đang nói chuyện với con người. 

"Hẳn là tôi đã từng nói rồi. 'Kẻ như anh dù có chết đi cũng không khiến tôi bận tâm hay có chút cảm giác gì.' Và—còn một điều khác mà tôi chưa nói."

Dazai cong ngón tay. 

"Tôi căm ghét tổ chức của các người." 

Tiếng súng vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top