Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Toà tháp thuỷ tinh. The_Tower_of_BABEL

PHẦN 1:
Căn phòng này không có cái cửa sổ nào.

Không có cửa ra vào, cầu thang, thang máy hay hành lang. Là một phần của tòa nhà, căn phòng này không có chút chức năng nào. Không có cách nào để đi vào tòa nhà trừ khi thông qua năng lực teleport của một siêu năng lực gia Level 4. Đây có thể coi là cứ điểm mạnh mẽ nhất.

Trong tòa tháp được xây nên bởi tất cả những vật liệu có thể phản xạ lại mọi tác động và được cho là mạnh hơn cả một hầm tránh bom, một pháp sư đang đứng đó.

Tên hắn ta là Stiyl Magnus.

Stiyl, người thành thạo pháp thuật về rune, đặc biệt là lửa, cũng là một linh mục của Anh quốc Anh giáo. Có thể coi đó là một ngoại lệ khi thấy một kẻ mười-bốn-tuổi thành thạo ma thuật đến mức có thể giết những pháp sư khác.

Thực tế, hắn không nên có mặt ở đây.

Không chỉ đối với 'tòa nhà', mà cho toàn bộ 'thành phố' này. Hắn là một trong những tín đồ Ki-tô giáo phân nhánh 'Necessarius', và Thành phố Học viện này có một môi trường thuần khoa học phản bác mọi ý tưởng về hiện tượng siêu nhiên và tạo ra siêu năng lực gia bằng thuốc, điều chỉnh cơ thể, và thôi miên.

Ngay lúc này, sự hiện diện của hắn cũng thiếu tự nhiên như việc nháo một quân bài tarot cùng bộ bài poker 52 cây.

Tuy vậy, có một lí do để hắn ở đây cho dù hắn không nên có mặt.

Lúc này, hắn đang đóng vai trò là 'một đại diện cho những tín đồ Anh giáo' để 'đàm phán' với Thành phố Học viện một cách bình đẳng. Tuy nhiên, là một người đại diện, hắn lại có một số bất ổn về tính cách.

Hắn là kẻ giết người không chút do dự.

Hắn có thể ra lệnh cho ngọn lửa nuốt sống người khác không chút chần chừ.

"..."

Nhưng cho dù vậy, một kẻ như thế cũng vẫn không thể làm quen được với cái cảnh tượng trước mặt hắn.

Không gian quá rộng lớn để có thể được gọi là ở trong nhà, và ở đây vốn cũng không có thiết bị chiếu sáng, nhưng căn phòng có vẻ như được lấp đầy bởi những ánh sáng như ánh sao. Đó là vì những bức tường được lắp đặt một số lượng lớn màn hình và nút bấm phát sáng. Thiết bị đủ mọi kích thước, hàng ngàn sợi dây cáp và đường ống tập hợp vào trung tâm căn phòng như những mạch máu trên nền đất.

Có một ống nghiệm lớn ở giữa căn phòng.

Nó có đường kính bốn mét và chiều cao trên mười mét. Ống trụ được chế tạo bởi thủy tinh gia cố có chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ bên trong.

Màu sắc đó được giải thích là thể hiện một dung dịch hồi phục có tính kiềm yếu. Dĩ nhiên, với pháp sư Stiyl, thứ khoa học này không phải là một phần khả năng của hắn, nên hắn không thể hiểu được ngay cả sau khi nghe thấy thế.

Có một người mặc áo choàng màu xanh của áo phẫu thuật đang trôi nổi trong tư thế lộn ngược.

Không có từ nào để miêu tả anh ta ngoại trừ 'con người'. 'Con người' với mái tóc màu bạc trông giống nam giới nhưng đồng thời cũng giống nữ giới, giống một người trưởng thành nhưng đồng thời cũng giống một đứa trẻ, giống như một vị thánh nhưng đồng thời cũng giống như một tên tội phạm.

Liệu anh ta đã đạt được tất cả những khả năng mà một 'con người' có chỉ thể mong ước? Hay anh ta đã từ bỏ mọi khả năng mà một 'con người' sở hữu?

Dù là thế nào, có một thứ có thể chắn chắn là chỉ có từ 'con người' có thể miêu tả anh ta.

"Tất cả những người đến đây đều quan sát tôi và có cùng một phản ứng với cậu..."

'Con người' trong ống nghiệm nói. Giọng nói nghe như của nam giới cũng như nữ giới, như n

gười trưởng thành và cũng như trẻ con, như một vị thánh và cũng như một tên tội phạm.
"...Nhưng tại sao lại để một con người làm điều đó trong khi máy móc cũng có thể làm được?"

Đó chính là cách mà 'con người' này tồn tại.

Cả cuộc đời của anh ta có thể được điều khiển bởi những cỗ máy, nên sẽ là vô nghĩa đối vói anh ta khi phải làm tất cả những điều đó. 'Con người' có vẻ như đã đẩy tuổi thọ của mình tới 1700 năm giờ đang đứng ngay trước mặt Stiyl.

Stiyl cảm thấy sợ hãi.

Hắn không sợ công nghệ khoa học của Thành phố Học viện có thể điều khiển mạng sống cho con người, mà là cách 'con người' này tồn tại. Vì anh ta có thể sử dụng những cỗ máy để duy trì mạng sống, anh ta có thể từ bỏ cơ thể bằng xương bằng thịt không chút do dự và giao bản thân mình cho máy móc.

Thực sự đáng sợ khi thấy một 'con người' đã bị bóp méo đủ để sống được như vậy.

"Tôi cho rằng cậu đã biết lí do vì sao tôi gọi cậu tới đây..."

Tổng Giám đốc của Thành phố Học viện, 'con người' tên Aleister đang trôi nổi trong tư thế lộn ngược, nói với giọng điệu nghiêm khắc.

"Tình hình hiện nay đã trở nên phức tạp."

Nghe thấy Aleister nói vậy, Stiyl vô tình cau mày. Đó là vì hắn không thể tưởng tượng được việc 'con người' trước mặt hắn thực sự nói ra một thứ để lộ sự yếu đuối như "tình hình hiện nay đã trở nên phức tạp".

"Có liên quan tới Deep Blood, tôi nói đúng chứ?"

Stiyl, người không thường sử dụng ngôn từ kính cẩn, vừa sử dụng nó ở đây.

Dĩ nhiên, không chỉ vì hắn là "một đại diện cho Nhà thờ", mà cũng là do hắn đã biết rằng một khi Aleister nhận thấy sự thù địch từ hắn, hắn sẽ bị xử đẹp. Vấn đề không phải là hắn thể hiện bao nhiêu sự thù địch.

Cho dù là sự hiểu lầm hay nhận thức sai, một khi Aleister đã có ý nghĩ đó, mạng sống của Stiyl sẽ kết thúc.

Đó là vì đây là căn cứ chính của kẻ địch, trung tâm điều khiển 2,3 triệu 'siêu năng lực gia'.

"Fuu."

Nhận thấy Stiyl đang run rẩy, Aleister nói,

"Sẽ không phải là vấn đề nếu chỉ có siêu năng lực gia có liên quan, bởi vì đó là một trong những siêu năng lực gia tôi 'sở hữu'. Khi có bất kì công dân nào của thành phố này tạo ra một cuộc nổi loạn, sẽ có khoảng 70,632 cách để đối phó và che giấu việc đó..."

"..."

Nghe thấy vậy, Stiyl không thực sự có cảm nhận nào đặc biệt. Hắn không thực sự quan tâm tới những quy trình trong tình huống khẩn cấp mà Thành phố Học viện có được, vì hắn không hiểu cách bên Khoa học 'làm việc'.

"... Thứ phức tạp chính là việc một pháp sư đã tham gia vào đó trong khi đáng ra không nên."

Nếu vậy, Stiyl chỉ nghĩ được tới thứ đó.

Deep Blood. Nó không có trong cơ sở dữ liệu của Thành phố Học viện, mà là ở Đại Thư viện Anh quốc. Qua ngôn từ, có thể tượng tượng rằng nó đã được sử dụng để giết 'một thứ', có hay không hề tồn tại. Không ai biết được đó là kiểu năng lực nào cũng như nó là thật hay giả. Tất cả những gì họ nắm được là có một cô gái sở hữu năng lực đó.

Và lần này, cô gái với khả năng 'Deep Blood' đã bị giữ làm con tin bởi một pháp sư.

Về căn bản, tình hình chỉ đơn giản là như thế.

"Fu. Do kẻ thù bây giờ tới từ bên ngoài Thành phố Học viện, điều đó đem lại một số rắc rối."

Aleister tiếp tục giữ mặt phải cho tới bây giờ và nói,

"Dĩ nhiên, không khó để đưa 2,3 triệu siêu năng lực gia ra để đánh bại một hay hai pháp sư. Nhưng đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là nếu chúng tôi làm điều đó, cũng có nghĩa là khoa học gia chúng tôi đã đánh bại pháp sư."

Thành phố Học viện và Necessarius đều điều khiển 'thế giới' của riêng mình.

'Sức mạnh' và 'siêu nhiên'... đó là vì mỗi bên đều điểu khiển những công nghệ mà bên kia không có nên chúng mới có được chỗ đứng của mình ngày hôm nay. Nếu Thành phố Học viện điều khiển 'siêu năng lực gia' công bố rằng họ đã đánh bại một 'pháp sư', người của bên Ma thuật sẽ không ngồi yên mà chẳng làm gì cả.

Ví dụ như, nếu tên lửa chiến đấu với công nghệ mới nhất rơi vào lãnh địa của đối phương, những mảnh vụn có thể tiết lộ công nghệ bí mật.

"Có vẻ khó khăn cho các vị để gửi được quân tiếp viện đến."

Stiyl nói từ tốn.

Siêu năng lực gia và pháp sư làm việc cùng nhau... sự kết hợp như vậy có vẻ quá thiếu ổn định. Vốn đã có một vấn đề cực lớn giữa bên Khoa học và bên Ma thuật khi họ muốn quyết định xem bên nào sẽ chịu trách nhiệm chính. Đó là vì họ có thể sử dụng lí do đi kiểm tra khả năng chiến đấu bên mình để do thám công nghệ của bên kia.

Nghĩ tới chuyện đó, Stiyl có một câu hỏi. Hai tuần trước, hắn đã tới Thành phố Học viện, và có một trận đánh với một siêu năng lực gia. Nghĩ lại thì, tại sao trận đấu đó lại được giữ im lặng? Có thể Thành phố Học viện và Giáo hội đã có một thỏa thuận mà Stiyl không biết. Hay có thể vì tên nhóc đó bị coi như một tên Level 0 không cần quan tâm.

Nhưng tình hình lần này lại khác.

Hầu như những siêu năng lực gia và pháp sư dính líu đến đều được coi là 'nhân vật quan trọng'.

"Tôi hiểu rồi. Vậy đó là lí do ông đặc biệt yêu cầu tôi, một 'ngoại lệ', tới đây."

Biểu cảm của Stiyl không thay đổi, có vẻ chỉ đang khẳng định lại một điều gì đó.

Nói cách khác, Stiyl Magnus là một ngoại lệ. Sẽ là vấn đề nếu những siêu năng lực gia phía bên Khoa học đánh bại người ở bên Ma thuật. Tuy vậy, sẽ không có vấn đề gì với Stiyl, một người ở phía Ma thuật, đánh bại ai đó ở cùng phía với mình. Và cấp trên của Stiyl cũng cảm thấy rằng pháp sư đó nên bị đánh bại bởi chính người bên phía Ma thuật với lí do là 'dọn dẹp nhà cửa'.

"Đó chính là bản thiết kế chi tiết của 'chiến trường'."

Không rõ là công nghệ nào đã được sử dụng khi một hình ảnh hiện lên trong bóng tối.

Đó là một hình ảnh ba chiều trong như kiểu CG, thể hiện một tòa nhà trông không có gì đáng ngờ. Rồi sau đó, thứ hiện ra là một sơ đồ vị trí của 'chiến trường'.

Ở góc của sơ đồ là một dòng chữ được viết trên đó: Trường Dạy thêm Misawa.

"Thông qua bản thiết kế chi tiết của tòa nhà và tất cả các loại hình ảnh vệ tinh, chúng tôi đã sắp xếp để phân tích cách bố trí nội thất."

Giọng nói của Aleister không có chút nhịp điệu nào trong đó.

"Nhưng chúng tôi không thể thấy bất kì thiết bị ma thuật nào. Mặt khác, có vẻ là chúng tôi cũng không hiểu được gì về ma thuật."

"..."

"Nhưng cái 'Trường Dạy thêm Misawa' này đúng là một thứ độc đáo.

Aleister bắt đầu giải thích.

Thực chất, Thành phố Học viện là một tổ chức giáo dục đã tạo ra hàng trăm ngôi trường lớn nhỏ. Ngoài ra, chương trình giảng dạy bao gồm một số lĩnh vực huyền bí như 'phát triển' siêu năng lực gia'.

Nghe nói 'Trường Dạy thêm Misawa', phục cho mọi tầng lớp trong nước, sẽ thành lập một ngôi trường trong thành phố học viện để học những bí mật của quy trình 'phát triển siêu năng lực gia' vốn là độc quyền của Thành phố Học viện. Nó có đầy đủ mọi thứ để tạo ra một vụ án công ty gián điệp siêu lớn.
Tuy vậy, 'Trường Dạy thêm Misawa' không biết được gì về phát triển năng lực có một cảm nhận kì quặc về nó. Có thể đó là một sự tôn thờ khoa học khi họ bắt đầu sử dụng ý tưởng 'chỉ có họ mới hiểu về khoa học công nghệ' để giải thích tại sao 'họ là những con người được lựa chọn bởi Chúa', và kết thúc bằng việc tạo ra một tôn giáo mới.

'Trường Dạy thêm Misawa' ở Thành phố Học viện còn bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát và từ chối mệnh lệnh từ chi nhánh chính, và thậm chí còn làm một việc:

Cầm tù cô gái 'Deep Blood' dựa trên 'tôn giáo' của họ.

"Nhưng tại sao 'Trường Dạy thêm Misawa' phải cầm tù Deep Blood chứ? Họ định nghiên cứu những giáo lí mù quáng để đạt được sự bất tử như hồi thế kỷ 16 sao?"

"Không. 'Trường Dạy thêm Misawa' không thực sự có mục tiêu gì. Về căn bản, họ chỉ muốn 'một và chỉ một siêu năng lực gia có sức mạnh không thể bị nhân bản ở bất kì đâu'. Tuy vậy chứ ai cũng được."

"?"

"'Level' trong Thành phố Học viện được quyết định bởi 'năng khiếu' và 'sức mạnh'. Vì vậy, họ muốn lấy Deep Blood để nghiên cứu cô ta. Chừng nào họ còn có thể sử dụng câu khẩu hiệu 'chúng tôi đã sắp xếp để nhân bản một sức mạnh cực hiếm', những học sinh vẫn than vãn rằng mình có khả năng quá bình thường hay đám level 2 hoặc 3 sẽ bị thu hút bởi câu đó... Đúng là một đám ngu ngốc. Chúng không thể thay đổi sức mạnh đã được phát triển cho dù có được cấy ghép vào não bộ."

Nhưng điều đó có vẻ không ổn. Cho dù 'sở hữu một khả năng hiếm có' là một văn hóa ở Thành phố Học viện, làm sao lại có kẻ tin được là 'thứ đó' ở thế giới ma thuật có thể tồn tại trong môi trường khoa học này?

Ngay lúc Stiyl nghĩ về chuyện đó, Aleister tình cờ đã nói ra câu trả lời.

"Dù sao, mọi thứ có giá trị hơn khi khan hiếm. Chừng nào cái logic cơ bản ấy còn tồn tại, có thể sẽ còn những điểm cần bàn. Có 'rất nhiều siêu năng lực gia với sự thật đằng sau sức mạnh của họ vẫn còn là bí ẩn' bên cạnh Imagine Breaker. Một số siêu năng lực gia thậm chí còn có năng lực ghê gớm đến mức chưa ai được thấy họ tỏ ra nghiêm túc."

Dù sao thì, nếu chỉ là Deep Blood đang bị giam cầm, mọi việc thực chất rất dễ dàng. Giống như Aleister đã nói, nếu 'có một cuộc nổi loạn trong thành phố này', sẽ có 70,632 cách để đối phó.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

Bởi vì trước đó, một pháp sư đã tới từ 'thế giới bên ngoài' và xâm nhập vào 'Trường Dạy thêm Misawa'. Hắn ta nhắm tới 'Trường Dạy thêm Misawa'. Ngoài ra, hắn thậm chí còn không phá hủy nó, mà lại điều khiển nó. Vậy nên mói chuyện mới trở nên phức tạp.

"..."

Stiyl lặng lẽ nhìn vào sơ đồ địa điểm của 'Trường Dạy thêm Misawa'.

Từ sơ đồ, hắn không thể thấy được bất kì thứ gì đã bị thay đổi bởi 'ma thuật'. Sự căng thẳng giống như đang tập tập trung trong bóng tối và tấn công từ phía sau Stiyl. Tuy có thiếu thoải mái nhưng Stiyl cũng đã quen với điều đó. Lần này, chỉ là một trận chiến đơn giản giữa sự sống và cái chết, giữa không và một.

Tuy vậy, hắn lại thấy 'vui vẻ' khi là kẻ đơn độc giữa thành phố có 2,3 triệu siêu năng lực gia này.

"Chưa xong đâu."

Dường như thấy được những gì Stiyl nghĩ, Aleister nói. Có lẽ ở đây có một thiết bị có thể đọc được suy nghĩ thông qua nhiệt độ cơ thể hay qua hệ tuần hoàn.

"Tôi cũng sỡ hữu một siêu năng lực gia làm thiên địch của pháp sư."

Stiyl đông cứng trong chốc lát.

Imagine Breaker. Tên nhóc đã đánh một trận sinh tử với Stiyl 2 tuần trước đó. Bất kể sức mạnh siêu nhiên nào, không cần biết là ma thuật hay siêu năng lực, ngay cả nếu đó là phép màu của Chúa thì cũng sẽ bị vô hiệu hóa khi tiếp xúc với bàn tay phải đó. Sức mạnh đó có thể coi là ngoại lệ trong số những ngoại lệ.

"Nhưng không phải ông đã nói là không thể dùng siêu năng lực gia để đánh bại pháp sư sao?"

"Cậu không cần phải lo về chuyện đó."

Aleister nói với giọng điệu như thể đã ghi nhớ từ trước,

"Thứ nhất, cậu ta là một level 0, nên cậu ta không giữ một thông tin nào đáng giá. Cho dù tôi để cậu ta làm việc với cậu, cũng không cần phải lo lắng về khả năng cậu ta sẽ để rò rỉ thông tin về bí mật của chúng ta."

"..."

"Thứ hai, đầu óc cậu ta không được thông minh đến mức để có thể hiểu được những kĩ thuật ở bên ma thuật và sao chép nó. Vì vậy, cho dù cậu ta đi với cậu, kĩ thuật của các người cũng sẽ không bị tìm hiểu."

Tên cáo già này...lần đầu tiên, Stiyl bắt đầu có suy nghĩ thù hằn đối với Aleister.

"Con người' trước mặt mình đang suy nghĩ điều gì? Stiyl thực sự không hiểu. Không cần biết thế nào, Imagine Breaker chắc chắn không phải một tên level 0 yếu đuối. Stiyl đã nhận thấy sau trận đánh đó.

Quả thực cách thức hoạt động của Imagine Breaker không phải thứ gì có thể hiểu được chỉ sau một hai lần nhìn, và hắn chắc chắn không thể sao chép và đem nó về cho Giáo hội. Tuy nhiên, đối với Thành phố Học viện cũng vậy. Không, ít nhất là Stiyl mong muốn như thế. Nếu Thành phố Học viện có cách để nhân bản khả năng Imagine Breaker, Giáo hội sẽ không thể tồn tại nổi. Cho dù là vũ khí với lịch sử hàng ngàn năm cũng sẽ bị phá hủy khi tiếp xúc với bàn tay phải đó.

Nhưng Aleister có vẻ không trân trọng khả năng Imagine Breaker quý giá ấy chút nào.

Giống như ông ta đang giao cho một vị Thánh tập sự mọi loại thử thách.

Giống như ông ta đang sử dụng một cái búa nặng kí nện vào tấm kim loại lớn để luyện thành một thanh kiếm sắc đầy sức mạnh.

"..."

Và quan trọng hơn, tên nhóc đó có kiến thức của 103,000 cuốn sách phép bên người. Điều đó thực sự ổn chứ?

Những suy nghĩ trong thâm tâm hắn đang mâu thuẫn với lời nói. Dù Stiyl nuôi dưỡng những nghi vấn như vậy, hắn cũng không thể hiện nó ra ngoài mặt.

Ngoài ra, hắn rất cẩn thận không để lộ ra. Nếu là về cô gái đó, Stiyl không muốn làm rõ mọi vấn đề.

"...Deep Blood."

Stiyl lẩm bẩm. Biểu hiện của hắn giống như một học giả đã tìm ra thứ mà anh ta không thể giải thích.

"Deep Blood có thực sự tồn tại không? Nếu nó có, thì có nghĩa là--"

Stiyl không thể tiếp tục.

Deep Blood. Vì ở đây có Deep Blood, thì cũng sẽ có 'những thứ' phải bị tiêu diệt. Nói cách khác, nếu hắn tin vào sự tồn tại của Deep Blood, điều đó có nghĩa là sự tồn tại của 'thứ gì đó' là thực.

"Hm, thứ huyền bí đó không phải là chuyên môn của chúng tôi, nhưng pháp sư các người-- ngay cả thế giới của các người đã phải thừa nhận rằng có những thứ siêu nhiên tồn tại, phải không?"

Đương nhiên. Stiyl nguyền rủa trong thâm tâm.

'Năng lượng ma thuật' những pháp sư dùng có thể được miêu tả bằng một thứ gì đó như 'xăng dầu'. Nói cách khác, sử dụng tuổi thọ và sinh lực của họ, 'dầu thô', tinh chỉnh tất cả những thứ đó thông qua hơi thở, tuần hoàn máu và suy nghĩ biến thành 'xăng dầu' để dễ sử dụng hơn.

Vì vậy, pháp sư không hoàn toàn đầy sức mạnh. Không cần biết họ làm cách nào để tìm kiếm ma thuật tuyệt kĩ, dung lượng của xăng là hữu hạn.

Tuy nhiên, 'sinh vật nào đó' không có cái giới hạn ấy.

Thứ 'sinh vật nào đó' có đặc tính nực cười là 'bất tử', đồng nghĩa với việc có được sức mạnh ma thuật vô hạn. Cho dù một ngày tài nguyên của Trái đất có cạn kiệt, sức mạnh ma thuật của 'sinh vật nào đó' sẽ không bao giờ cạn.
Con cháu của Cain -- ma cà rồng.

Chúng chắc chắn không phải thứ tạo vật yếu ớt được mô tả trong những câu truyện là có thể đối phó bằng cách dùng 'Thánh giá' và 'ánh sáng mặt trời'. Thực chất, chỉ một tên là đủ để tạo ra một 'thảm họa toàn cầu' cấp độ vụ nổ hạt nhân.

"Hm."

Trong bình chứa khổng lồ, 'con người' vẫn đang trôi nổi trong tư thế lộn ngược, thẫn thờ nhìn Stiyl.

"Nói đến chuyện đó, cậu có biết chúng tôi có ý gì khi nói 'sức mạnh siêu năng lực gia' không?"

"...Không."

Stiyl không có khả năng hiểu được, cũng như không nghĩ là Aleister sẽ nói cho hắn biết. Đó là vì giây phút hắn biết được bí mật của phe địch, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ mất đi cơ hội để sống sót rời khỏi đây.

"Thực ra, đó chỉ là khác biệt về kiến thức."

Nhưng Aleister vô tình nói,

"Cậu đã nghe về 'Con mèo của Schrödinger' [1] chưa? Đó là vụ ngược đãi động vật nổi tiếng nhất trên thế giới."

"...?"

"Tôi sẽ không giải thích chi tiết cho cậu. Dù sao thì, nó cũng có ý nghĩa gần như là 'sự thật sẽ được nhìn nhận khác nhau vói mỗi người'. Dĩ nhiên, các quy luật của vật lí lượng tử và vĩ mô là khác nhau, nên điều đó không giải thích được mọi chuyện.

Quy luật của thế giới này có thể được quan sát dưới kính hiển vi (vi mô) và kính viễn vọng (vĩ mô). Cái gì là vi mô và cái gì là vĩ mô, có thể nói rằng điều đó cũng nằm trong phạm vi nghiên cứu của Aleister.

"Tôi không thực sự nắm được ý ông."

"Được rồi, cậu không cần phải nắm được. Nếu cậu nắm được, tôi sẽ phải giết cậu ngay bây giờ."

Aleister nói một cách thờ ơ.

"...Nói về chuyện đó, tôi mới là người không thực sự hiểu được. Có thật là có Deep Blood không? Và có gì khác biệt? Giống như con mèo trong chiếc hộp vậy."

Aleister nói rằng siêu năng lực gia đang thay đổi giống như cách giấy quỳ thay đổi màu sắc.

Điểm chính yếu không phải là ngạc nhiên trước cách giấy quỳ chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, mà là phải xem xét xem, nguyên nhân nào đằng sau việc đó, và suy nghĩ xem có phương cách nào để vận dụng quy tắc ấy. Mặc dù Aleister điều khiển 2,3 triệu siêu năng lực gia đủ để tuyên bố chiến tranh trên toàn thế giới, điều đó đối với ông ta không phải là 'mục tiêu', mà là 'ý nghĩa'.

Stiyl run sợ.

'Con người' trước mặt hắn là một kẻ tin rằng máy móc có thể làm mọi thứ cho con người.

Đối với con người này, cái gì là 'máy móc'?

Với con người này, cái gì là 'con người'?

"Đúng vậy."

'Con người' nói, con người với dáng vẻ vừa giống nam giới vừa giống nữ giới, vừa giống người trưởng thành vừa giống trẻ con, vừa giống một vị Thánh vừa giống một tên tội phạm tạo ra một biểu cảm có thể xem là 'cười', và nói,
"--Nếu Deep Blood chứng minh sự tồn tại của ma cà rồng, thì Imagine Breaker chứng minh cho điều gì?"
PHẦN 2:
Trong thâm tâm, Kamijou Touma đang hét lên: Cái quái gì thế này!

Đây là tầng hai của một cửa hàng đồ ăn nhanh, một khu vực cấm hút thuốc chật ních. Tại chiếc bàn bốn chỗ đã đủ người, Kamijou, Index và Aogami Pierce đang ngồi đó.

Hm, mọi chuyện vẫn ổn cho tới lúc đó.

"--Tiêu hết tiền của tôi và hủy hoại bản thân tôi."

Nhưng tại sao ở đây lại có một vu nữ nằm lên bàn trong một cửa hàng như vậy và nói những lời nực cười như thế--!?

Cô ấy cũng ở tầm tuổi của Kamijou và đang mặc một bộ đồ vu nữ đơn giản. Mái tóc dài tới thắt lưng khiến cô ấy trông như hình minh họa trong sách cho một vu nữ.

"..."

"..."

Áp lực nặng nề như trong thang máy vậy. Mình nên làm gì đây? Kamijou tự hỏi. Vào lúc đó, cậu bỗng nhận thấy Index và Aogami Pierce đang nhìn mình.

"...Là, làm sao?"

"...Kami-yan, khi có ai đó nói với chú, chú nên hưởng ứng và đáp lại chứ, phải không?"

"...Đúng đấy đúng đấy! Touma, anh không thể chỉ lùi lại khi mới thấy sự xuất hiện của người khác được. Anh phải làm theo chỉ dẫn của Chúa và vươn lên, amen!"

"...Oi, em đang đùa đấy à!? Chúng ta ít nhất cũng nên quyết định bằng janken cho công bằng chứ! Oi, Index! Em đang nghĩ là anh sẽ thua, phải không!? Oi, tại sao em lại vẽ hình Thánh giá trước ngực thế kia!?"

Cuối cùng, cả ba quyết định chơi janken để quyết định kẻ tử vì đạo.

Búa, búa, kéo, Kamijou thua.

Tóm lại, chỉ là Kamijou không may mắn.

"Hèm, xin lỗi?"

Kamijou, kẻ duy nhất ra kéo và hoàn toàn choáng váng, chỉ còn cách nói chuyện với cô vu nữ. Vai cô ấy co giật.

"À, ừm... ý cô là gì khi nói là tiêu hết tiền của cô và hủy hoại bản thân cô?"

Dù sao thì, tốt hơn hết là thiết lập một cuộc đối thoại một cách tự nhiên nhất, Kamijou nghĩ. Và vì cô vu nữ này đã nói câu đó, chắc hẳn cô ấy cũng muốn người khác hỏi tại sao.
"Vì tôi có rất nhiều coupon miễn phí, và một cái bánh hamburger giá 580 yên--"

"Ừ hứ."

Đối với Kamijou, người vừa mất trí nhớ, cậu đã quên mất một cái bánh hamburger có vị như thế nào. Tuy vậy, cậu biết rằng hamburger chỉ bao gồm một tảng thịt và một ít rau héo, một người bạn tệ hại của dân nghèo.

"Nên tôi đã tới và gọi 30 cái."

"Cô gọi quá nhiều rồi đồ ngốc."

Đúng lúc Kamijou đáp lại theo bản năng, cậu nhận thấy cô vu nữ không hề cử động. Vì cô ấy không nói gì hết khiến người ta có thể cảm thấy là cô ấy đang che giấu việc cô ấy bị tổn thương về mặt tâm lí.

Không khí này thật tệ hại. Cậu không không nghĩ cô ấy sẽ phản ứng nghiêm túc như vậy. Cái bầu không khí này thực sự tệ hại. "A, tôi không có ý như thế! Tôi vẫn chưa nói xong! Thực ra tôi muốn nói là 'đồ ngốc, tại sao cô lại gọi nhiều như thế'. Tôi chỉ muốn khiến cuộc đối thoại thoải mái hơn thôi. Mặc dù cách nói chuyện của tôi có thể hơi thô lỗ, nhưng đó là biểu hiện của sự thân thiện, không có ý định bệnh hoạn nào đâu! À, xin lỗi, để tôi nói chuyện với khách của tôi. OI, NỮ TU VÀ TÊN ĐẦU XANH ĐẰNG KIA, SAO MẤY NGƯỜI LẠI NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ HẢ!! CỨ ĐỢI ĐẾN LÚC CHÚNG TA NÓI CHUYỆN BÊN NGOÀI!!"

Không thể chịu nổi áp lực, Kamijou bắt đầu la hét điên cuồng.

"Bữa ăn thất vọng."

Cô vu nữ dở sống dở chết không động đậy cuối cùng cũng nói.

"Ha?"

"Giá vé tàu trở về, 400 yên."

Đối mặt với những lời lẽ đáng ngờ của vu nữ, Kamijou chỉ có thể nuốt nước bọt. Kamijou không có chút kí ức nào về 'bắt tàu điện', nhưng cậu biết rằng 'bắt tàu điện hay xe bus ở Thành phố Học viện là vô cùng tốn kém'.

"Thế 400 yên cho chuyến tàu về thì liên quan gì đến việc bữa ăn thất vọng chứ?"

"Toàn bộ gia tài của tôi, 300 yên."

"...Và nguyên nhân là?"

"Phung phí, không có kế hoạch."

"..."

"Vậy nên tôi ăn cho bõ tức."

Kamijou chỉ có thể ngăn không để câu 'đồ ngốc' suýt thì thoát ra khỏi cổ họng.

Sau khi xem xét cẩn thận, cậu nói,

"Nhưng tại sao cô không sử dụng 300 yên đó đi tàu về? Trong trường hợp này, cô có thể giảm khoảng cách xuống còn độ dài 100 yên. Nếu không, sao cô không mượn 100 yên của một người nào đó?"

"--Ý tưởng nghe được đấy."

"Sao cô lại nhìn tôi như thế chứ? Đôi mắt đầy mong đợi kia là sao?"

Kamijou điên cuồng giữ bản thân lùi xa cô vu nữ càng nhiều càng tốt. Cậu đã tiêu mất Cậu đã tiêu hết 3,600 yên (chỉ để một quyển sách tham khảo một cách vô nghĩa), và thậm chí còn mua ba cốc sinh tố chỉ để làm Index bình tĩnh lại, nên cho dù chỉ là 100 yên, nó cũng là gánh nặng đối với cậu.

Nói đến chuyện đó.

Cô gái vu nữ vừa ngẩng mặt lên lại xinh đẹp một cách không ngờ.

Cô ấy có chút khác biệt với Index là người nước ngoài; làn dá trắng như một người Nhật còn rõ hơn dưới đôi mắt và mái tóc đen. Dù vậy đôi mắt cô ấy thiếu cảm xúc, cũng có nghĩa là cô ấy không được táo bạo. Dù nếu cô ấy muốn ai đó ở bên mình, cô ấy tạo ra một cảm giác thoải mái. Có thể nói đó là một sức thu hút kì lạ.

"..."

Index cau có lườm cậu.

"Không, không thể thế được! Kami-yan đang nói chuyện với một cô gái... thực sự nói chuyện với một cô gái mới quen một cách rất tự nhiên, điều này là không thể!"

Aogami Pierce tuy vậy lại cằn nhằn điên cuồng, cố gắng một cách nghiêm túc để phá hỏng thiện cảm từ Kamijou.

"IM ĐÊ! CÁI ĐỒ NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH ĐẾN TỪ THẾ GIỚI 2D KIA, LÁT NỮA QUAY LẠI PHÍA SAU PHÒNG TẬP! CÒN CÔ VU NỮ NÀY, TỰ ĐI TÌM CÁCH KIẾM ĐƯỢC 100 YÊN RỒI VỀ NHÀ ĐI! CHUYỂN GIAO KẾT THÚC!"

"Gì? Vẫn chưa kết thúc đâu Kami-yan! Chú đã làm good boy suốt 16 năm, làm cách nào mà chú có thể gặp những cô gái độc đáo như nữ tu và vu nữ trong hai tuần chứ!? Đây là gal game à?"

Aogami Pierce hét lên trong choáng váng, và Kamijou thực sự muốn thưởng cho tên này một quả đấm. Tuy nhiên, vì họ ngồi chéo nhau, cậu không thể làm vậy. Chỉ vị trí ngồi của họ cũng đủ để cho thấy Kamijou xui xẻo cỡ nào.

"100 yên làm ơn."

Cô gái vu nữ tuy vậy ngẩng đầu lên và nhìn với một vẻ đau khổ đầy phức tạp khi cô nói,

"Cậu không thể cho tôi mượn sao?"

"Không. Không có tiền bạc gì ở đây hết."

"..."

Cô vu nữ suy nghĩ một lúc rồi nói,

"...Đồ keo kiệt. Không cho mình vay nổi 100 yên."

"...Ai là kẻ ngốc không có nổi 100 yên hả!?"

Kamijou vặn lại theo một cách vô thức.

"Kami-yan! Làm sao chú có thể trả lời như vậy một cách tự nhiên thế chứ!? Như một good boy, không phải chú nên nói năng lắp bắp trước mặt người đẹp sao!?"

Aogami Pierce hét lên với giọng nói như thể vọng lên từ Địa ngục.

"...Người đẹp."

Đôi mắt cô vu nữ dao động, khiến người ta thắc mắc không biết cô đang nghĩ gì.

"Cho tôi 100 yên vì tôi xinh đẹp."

"Im đê! Đồ đàn bà xấu xa! Một phụ nữ sử dụng nhan sắc để moi tiền không thể được gọi là người đẹp được! Và tôi vừa mua mất 3 cốc sinh tố nên giờ tôi chẳng còn đồng nào cả!"

"Tuyệt, tuyệt vời Kami-yan! Chú vẫn còn nghĩ là trái tim một người đẹp phải tốt và trong sạch, có vẻ như chú vẫn chưa rời khỏi thế giới 2-D!"

"...Đợi đã Touma. Anh đang nói là anh sẽ đưa cho cô ta 100 yên nếu anh không mua cho em sinh tố à? Hứ!"

Những cái nhìn và tiếng la hét bắt đầu phát ra từ mọi phía, và đã vượt xa khả năng tính toán của Kamijou. Kamijou ôm đầu, tự hỏi không biết cậu nên giải quyết từ đâu trước. Vào lúc đó, Index, người đang hút sinh tố, nhìn chằm chằm cô vu nữ với thái độ thù địch.

"Hừm. Vì cô đang mặc quần đỏ, tôi đoán cô hành nghề bói toán, phải không? Vậy ra những vu nữ hành nghề bói toán cũng bán cả khuôn mặt của mình đấy, đúng chứ? Tôi còn nghe nói là từ 'miko' (vu nữ) là một cách ám chỉ 'gái gọi' trong thời kì Heian, đúng chứ?"

Kamijou nhảy dựng lên và la hoảng khi nghe thấy Index nói vậy, và Aogami Pierce thì đang phê vì một lí do nào đó, hét lên "hahaha, một nữ tu và một vu nữ đang làm vậy!". Đúng lúc Kamijou định làm cho Aogami Pierce trở nên im lặng, cô vu nữ nói:

"Tôi không phải là vu nữ."

"Cái gì?"

Cô gái tóc đen trông giống hệt như một vu nữ và ảnh của cô có thể được dùng cho một mục từ trong bách khoa toàn thư nói vậy, khiến mọi người nhìn cô chằm chằm.

"Ế, nếu cô không phải là vu nữ, thì cô là cái gì?"

Kamijou, trở thành đại diện cho mọi người vì một số lí do, hỏi.

"Tôi là một người niệm chú."

"..."

Tất cả giữ im lặng. Âm thanh của đài phát trong cửa hàng có vẻ xa xăm. Vì một nguyên nhân nào đó, dù Kamijou đã bị mất trí nhớ, cậu có một cảm giác mạnh mẽ là mình đã trải qua chuyện này trước đó. Nhưng quan trọng hơn, tại sao Index lại đang run rẩy ở đằng kia? Kamijou hét lên trong lòng.BAM! Index đập lên bàn bằng cả hai tay.

Trước khi cốc sinh tố trên khay kịp nảy lên, Index đã gầm lên,

"Niệm chú gì? Kabbalah? Knoch? Hermes? Thần tượng McCue hay Chiêm tinh học Hiện đại? Đừng có nói năng mập mờ như vậy và cho chúng tôi biết chuyên môn, trường học, tên ma thuật và tên gọi mệnh lệnh của cô đi, đồ ngốc!""???"

"Cô dám tự gọi mình như vậy trong khi thậm chí còn không biết tất cả những thứ đó sao? Nếu cô là một vu nữ bói toán, ít nhất cô cũng nên ra vẻ là một nhà chiêm tinh đông phương hay gì đó chứ!""Được thôi. Tôi sẽ làm vậy."

"Cô sẽ làm vậy? Cô chỉ nói thế thôi à!!?"

Index tiếp tục nện tay xuống bàn.

Kamijou thở dài và nhìn quanh. Tuy cửa hàng khá ồn ào, Index cũng đang la hét hơi quá. Phải khiến cô bé im lặng sớm."Được rồi được rồi, chúng ta hiểu là cô vu nữ này không phải là vu nữ mà là một người niệm chú, nhưng rồi sao? Bình tĩnh đi."

"Touma! Thái độ của anh hoàn toàn khác so với lúc mới gặp em!"Index lườm Kamijou như thể cô bé đang muốn cắn cậu, nhưng sự thực là Kamijou thật sự đã quên mất chuyện đó. Đương nhiên, cậu không thể chỉ nói với cô bé 'xin lỗi, anh đã bị mất trí nhớ'."Nếu bản thân cô ấy nghĩ cô ấy là một người niệm chú, thì cứ để kệ cô ấy. Vì cô ấy không cố làm hại hay lừa đảo ai cả nên đừng bận tâm."

"...Ưư, lúc em muốn chứng minh ma thuật là thật, quần áo của em đã bị xé nát.""Hả?"

"Không có gì! Em chưa nói gì hay chưa nghĩ về cái gì hết!"

Index giận dữ quay đi. Phía dưới mặt bàn, chân Kamijou bị dẫm lên nhiều lần. Xem ra chỉ có thể có một thủ phạm."A."

Index, vừa quay mặt đi, có vẻ đã nhận ra điều gì đó.

Kamijou đang tự hỏi liệu nhân viên quán có ra đuổi họ đi vì quá ồn ào không. Đúng lúc đó.(Nn... ai đó?)

Khoảnh khắc cậu cảm thấy có gì đó sai sót, Kamijou cuối cùng cũng nhận ra rằng cái bàn bốn chỗ họ đang ngồi đã bị bao vây bởi khoảng mười người.

"--"

Sao chúng ta lại không để ý nhỉ? Kamijou tự hỏi.

Có lẽ khoảng cách cũng vừa đúng với khoảng cách giữa khách hàng và nhân viên đang nhận yêu cầu. Mười con người nhìn về phía này, trông như đang muốn vây lấy cái bàn. Đúng là kì diệu khi không ai để ý điều đó.Ngoài ra.

Ngay cả lúc này khi cửa hàng chật ních người, không ai thực sự nhận thấy điều bất thường này.

Về căn bản, những người này có thể xóa đi sự tồn tại của mình như sát thủ chuyên nghiệp."..."

Họ mặc cùng một bộ đồ Tây, tất cả đều khoảng 20, 30 tuổi.

Nếu họ cùng nhau đổ xô vào một bến tàu, họ có thể khiến người khác thất bại trong việc nhớ tên và mặt họ. Tuy nhiên, gương mặt họ không mang chút cảm xúc nào, và vì vậy, rốt cuộc họ cũng không thể trà trộn vào những người xung quanh.(Khuôn mặt vô cảm...?)

Kamijou thắc mắc không biết cậu đã nhìn thấy vẻ mặt đó ở đâu. Rồi sau đó, cậu quay lại nhìn quanh bàn.

Cô vu nữ vô danh ấy.Vẻ mặt của cô vẫn vô cảm cho dù có 10 tên đàn ông đang bao vây họ.

"100 yên nữa."

Cô vu nữ nói.

Cô nói trong khi lặng lẽ đứng dậy. Có vẻ như cô ấy không cảnh giác họ. Thái độ về căn bản là tình cờ như thể đã sắp xếp trước để gặp mặt ai đó ở đây.Một trong số họ lùi lại và rẽ lối đi. Một người khác trân trọng đưa đồng 100 yên trong lòng bàn tay cho cô vu nữ mà không nói gì.

"Ế? A, vậy là cô biết những người này sao?"Không hiểu được tình hình, Kamijou nói.

"..."

Cô vu nữ nhìn quanh, có vẻ như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

"Na, họ là giáo viên trường dạy thêm."Đó là một giọng điệu thờ ơ.

Cô vu nữ bước xuống tầng một. Mười gã đàn ông lặng lẽ đi theo sau như vệ sĩ.

Tiếng báo hiệu quen thuộc và tiếng nhạc điện tử vang lên từ phía xa xăm, khi âm lượng trở nên dịu hơn.Sau khi những người đó đi khỏi, Aogami Pierce cuối cùng cũng nói,

"Khoan đã, tại sao giáo viên trường dạy thêm lại phải theo sau cô ấy chứ? Họ đâu phải mấy trường quân sự tiểu học chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top