Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 : Phần 2

Phần 2
Khi bình minh đến, cô bé xuất hiện triệu chứng như bị cảm.

Index nằm liệt giường với cơn sốt cao và đau đầu, cô bé không hề bị sổ mũi hay đau họng vì cô chẳng phải bị nhiễm vi rút thật. Đây chỉ đơn giản là giai đoạn phục hồi lượng sinh lực bị mất, nên dù những viên thuốc cảm mà cô uống công hiệu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ vô ích mà thôi.

"... Vậy sao em lại chỉ mặc mỗi cái quần lót bên dưới thế?"

  Index đang nằm dài với một cái khăn ướt trên trán, dường như cô bé không thể chịu được cái nóng ẩm ướt bên trong futon, một chân của cô bé đưa ra ngoài hướng về phía Kamijou. Cô mặc phần trên của bộ pijama màu xanh nhạt nhưng cặp đùi sáng màu lại bị bó chặt. Vẫn còn sốt nên da cô bé hơi phiếm hồng.

  Tấm khăn đã trở nên ấm hơn, Komoe-sensei nhúng nó vào chậu nước và làm nước bắn tung tóe trong khi nhìn chằm chằm Kamijou. "... Kamijou-chan, cô nghĩ là bộ đồ này hơi quá rồi đấy."

" Bộ đồ này" có khả năng là nói tới bộ trang phục nữ tu màu trắng đính đầy kim băng.

  Kamijou hoàn toàn đồng ý, nhưng Index sẽ lại giống như một con mèo khó chịu khi bộ trang phục quen thuộc bị lấy đi. "Vấn đề là tại sao bộ pijama của một kẻ mê bia nghiện thuốc như cô lại vừa với Index như vậy. Khoảng cách tuổi tác giữa hai người là bao nhiêu vậy hả?"

" Cái-?"

Komoe-sensei (độ tuổi chưa biết) cứng họng, nhưng Index vẫn tiếp tục đả kích cô ấy trong lúc cô ta vẫn chưa kịp phục hồi. " Làm ơn đừng có coi thường em như thế. Bộ pijama này còn hơi chật ở phần ngực đó nha."

" Cái gì... không thể nào! Không thể nào như vậy được. Các em giỡn mặt với tôi sao!" Komoe-sensei phản đối.

" Cơ mà, ngực em có gì để mà chật sao?" Kamijou hỏi.

"..."

"..." Bị hai người phụ nữ nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, Kamijou tự động bật chế độ quỳ lạy.

" Được rồi, được rồi. Mà, Kamijou-chan nè, chính xác thì cô gái này là ai vậy?"

" Em gái em."

" Ba xạo. Tóc bạch kim và mắt màu lục, cô bé rõ ràng là người nước ngoài."

" Con bé là em gái kế của em."

"... Còn em là một tên biến thái hả?"

" Đùa thôi! Em biết là em gái kế không ổn lắm nhưng em gái thật thì lại không hợp lí."

" Kamijou-chan." cô nói, đột ngột chuyển sang giọng giáo huấn.

  Kamijou im lặng. Komoe-sensei muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Cậu không chỉ mang một cô gái ngoại quốc lạ hoắc đến chỗ cô, mà cô gái đó còn mang theo một vết thương trên lưng, rõ ràng là có mùi của chuyện xấu. Thậm chí Komoe-sensei còn phải tham gia vào một phép thuật kỳ lạ nữa.

  Thật khó để bảo cô ấy nhắm mắt làm ngơ.

" Sensei, em có thể hỏi cô một điều được không?"

" Chuyện gì?"

" Cô hỏi chuyện đó để báo với Anti - Skill hay Ban Giám đốc của Thành phố Học Viện phải không?"

"Ừ." Komoe-sensei lập tức nói kèm với một cái gật đầu. Không một chút do dự, cô nói với học sinh của mình rằng mình sẽ bán đứng chúng. "Cô không biết các em đang dính phải chuyện gì." Komoe-sensei mỉm cười. "Nhưng nếu nó xảy ra trong Thành phố Học Viện thì trách nhiệm của giáo viên bọn cô là phải giải quyết nó. Nhiệm vụ của người lớn là gánh trách nhiệm cho trẻ con mà. Giờ cô đã biết em đang dính vào rắc rối, cô không thể ngồi yên một chỗ được."

  Đó là những gì Komoe-sensei nói, song, cô không hề có năng lực, sức mạnh hay nghĩa vụ để làm vậy.

  Cô chỉ nói điều đó một cách dứt khoát như một thanh bảo kiếm cắt ngang qua vị trí thích hợp vào một thời điểm thích hợp.

"Em chỉ..." Kamijou nói trước khi kết thúc bằng một cái thở dài. (...Không thể giấu diếm cô ấy được.)

  Kamijou đã sống hơn 15 năm vậy mà chưa từng gặp ai như cô giáo này: mẫu giáo viên chỉ có thể thấy trong các bộ phim truyền hình, thậm chí còn không thể gặp được trong mấy bộ phim lẻ.

  Và vì vậy...

"Nếu cô là người dưng, em sẽ chẳng do dự để cô dính vào. Nhưng vì phép thuật đó, em nợ cô, nên em không thể để cô bị liên luỵ trong chuyện này được."

  Câu trả lời của Kamijou thật thẳng thắn.

  Cậu đã chứng kiến đủ những người sẵn sàng xả thân bảo vệ người khác mà không cần lý do nhưng cuối cùng lại phải chịu tổn thương rồi.

  Komoe-sensei im lặng trong giây lát.

"Ưm. Dù em có nói mấy câu ngầu như thế thì cô cũng không bỏ qua cho em đâu."

"...? Sensei, sao cô lại đứng dậy và mở cửa vậy?"

"Cho các em chút thời gian. Cô cần phải ra siêu thị để mua chút đồ. Kamijou-chan, em cần phải hình dung ra những gì em cần phải nói cho cô trong khoảng thời gian đó đấy. Và..."

"Và?"

"Cô có thể mải mua sắm mà quên mất. Đừng có mà gian lận khi cô về đấy. Nhớ là phải nói cho cô đó, được chứ?" Kamijou nghĩ Komoe-sensei đã mỉm cười.

  Với âm thanh của cánh cửa căn hộ mở ra rồi đóng lại, Kamijou và Index bị bỏ lại trong phòng.

( Cô ấy đang cố gắng tử tế.)

  Từ nụ cười như đang có mưu đồ trên gương mặt Kamijou chắc chắn cô ấy sẽ 'quên' mọi thứ khi trở về từ siêu thị.

  Nếu sau này cậu muốn hỏi ý kiến cô ấy về điều đó, cô ấy chắc chắn sẽ ra vẻ tức giận rồi nói "Sao em không nói với cô sớm hơn!? Cô đã hoàn toàn quên mất!" và rồi vui vẻ đồng ý giúp đỡ.

  Với một tiếng thở dài, Kamijou quay về phía Index vẫn đang nằm trong futon.

"... Xin lỗi. Anh biết đây không phải lúc để lo về phần lý lịch."

"Đừng lo lắng. Thế này là tốt nhất rồi." Index lắc đầu "Không thể để cô ấy lún sâu hơn nữa... Và cô ấy cũng không thể dùng phép thuật nào nữa."

"?" Kamijou cau mày.

"Những cuốn ma đạo thư rất nguy hiểm. Bên trong đó là những kiến thức không bình thường, là những điều có thể phá vỡ quy luật thông thường của thế giới. Dù tốt hay xấu, chúng cũng rất độc hại với thế giới này. Chỉ đơn thuần là học kiến thức của 'thế giới khác' cũng sẽ phá hủy não bộ của người học nó." Index giải thích.

  Kamijou cố gắng diễn giải những điều đó theo cách cậu hiểu.

( Tương tự như bắt chạy một chương trình không tương thích với hệ điều hành của máy tính ư?)

"Bộ não và linh hồn của em được bảo vệ bởi kết giới chắc chắn và những pháp sư, những người cố gắng vượt qua giới hạn của con người, họ phải vượt qua những hiểu biết thông thường của chính mình để đến được trạng thái mong muốn của tâm trí, có thể gọi là một kiểu tâm thần cũng được. Nhưng đối với một người bình thường ở một đất nước hầu như không có tôn giáo như Nhật Bản, chỉ cần niệm một câu chú nữa, có thể kẻ đó sẽ tiêu đời."

"H-hiểu rồi..." Kamijou cố gắng làm ra vẻ không ngạc nhiên "Ừm, thật đáng tiếc. Anh hi vọng cô ấy có thể thực hiện thuật giả kim cho anh. Em biết giả kim thuật chứ? Là biến chì thành vàng đó."

  Tất nhiên cậu bỏ qua việc cậu biết được điều này qua một trang bị hỗn hợp trong RPG mà nhân vật chính là một nữ giả kim sư trẻ tuổi.

"Chính xác hơn thì nó được gọi là Ars Magna nhưng việc chuẩn bị công cụ và nguyên liệu kiểu hiện đại sẽ tốn khoảng... ừm... 7 triệu yên theo đơn vị tiền tệ của đất nước này."

"... ... ... ... Ờm, thật chẳng đáng tí nào." Kamijou lẩm bẩm một cách vô cảm.

  Index mỉm cười yếu ớt và nói "... Vâng. Việc biến chì thành vàng chẳng có gì ngoài làm đám quý tộc thấy hạnh phúc."

"Nhưng... chờ đã. Nghĩ lại thì, việc đó thật ra là làm gì? Nó hoạt động như thế nào? Biến chì thành vàng tức là tái tạo nguyên tử Pb thành Au à?"

"Em cũng không rõ nữa. Nó là kĩ thuật của thế kỉ 14."

"Chờ đã, ý em giống như thứ anh nghĩ sao? Nó có thể thay đổi cấu trúc nguyên tử à!? Ý em là em có thể làm ảnh hưởng sâu đến proton mà không cần máy gia tốc hạt hay tạo ra phản ứng nhiệt hạch mà không cần lò phản ứng hạt nhân sao!? Chờ chút đã. Anh còn không chắc 7 level 5 của Thành phố Học Viện có thể làm như thế nữa là!""

"???"

"Chờ đã, đừng có nhìn bối rối như thế! Ừm... ừm... À. Chắc em đang tự hỏi thứ đó tuyệt đến mức nào, cái thứ đó sẽ giúp ta tạo một con robot nguyên tử hoặc là một bộ giáp tự động đấy."

"Đó là gì?"

  Chỉ vẻn vẹn ba từ, cô bé đã gạt bỏ ước mơ của cả một con người.
   Khi Kamijou ôm đầu, Index cảm thấy như cô đã làm sai gì đó.

"D-dù thế nào thì, kiếm thánh và đũa phép dùng trong các nghi lễ có thể được tạo ra từ những nguyên liệu hiện đại như là vật thay thế, nhưng cũng có hạn chế... Điểm đặc biệt là những trang bị thiêng liêng liên quan đến Chúa như Ngọn giáo của Longinus, Chén thánh của Joseph, hay là ROOD. Sau 1000 năm, dường như chẳng có vật thay thế nào có thể tạo ra được nữa... ư..." Đang nói trong hào hứng, cô bé đột ngột giữ lấy thái dương như thể sắp nôn đến nơi.

  Kamijou nhìn vào mặt của Index khi cô bé nằm trong tấm futon.

  Con bé có mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư trong đầu. Chỉ cần đọc một trong số chúng thôi cũng sẽ làm ta phát điên, vậy mà con bé đã nhét từng chữ của những cuốn sách đó vào trong đầu. Quá trình đó đã khiến con bé đau đớn đến mức nào? Vậy mà con bé chưa từng một lần than phiền về nỗi đau của mình.

"Anh muốn biết à?" Index hỏi trong khi bỏ mặc cơn đau của chính mình như thể để xin lỗi Kamijou.

  Âm điệu vui vẻ bình thường của Index đã khiến giọng nói như được nổi bật lên và còn có vẻ kiên quyết.

( Sensei,cô là đồ ngốc.)

  Tình trạng của Index không ảnh hưởng tới Kamijou. Dù tình trạng của cô bé có thế nào đi nữa, cậu cũng không thể bỏ rơi cô. Chừng nào cậu còn có thể đánh bại kẻ thù và giữ cho cô bé được an toàn, cậu không cần phải bới móc vết thương của cô bé làm gì nữa.

"Anh có muốn biết tình cảnh của em à?" Cô gái tự xưng Index lặp lại.

  Kamijou quyết định rồi trả lời "Như thế này làm anh cảm thấy mình giống linh mục lắm đấy, em biết không?"

  Theo cách nào đó, đúng là như vậy. Cậu thấy mình như một linh mục đang lắng nghe lời xưng tội từ một kẻ tội đồ.

"Anh có biết tại sao không?" Index hỏi "Cơ đốc giáo ban đầu là một tổ chức thống nhất, nhưng bây giờ lại có Công Giáo, Tin Lành, Công Giáo hội Công Giáo La Mã, Giáo hội Chính thống Nga , Thuần Anh Giáo hội, Nestorian, Anthanasian, Gnostic và nhiều cái khác. Anh có biết tại sao lại phân chia ra như vậy không?"

"À thì..."

Kamijou ít nhất cũng đã từng liếc qua cuốn sách lịch sử nên cậu biết câu trả lời là gì. Tuy nhiên cậu lại ngại đề cập đến vấn đề đó trước mặt một 'người chính cống' như Index.

"Thế là tốt lắm rồi." Index thực sự mỉm cười "Đó là vì chính trị đã lẫn vào nhà thờ. Các giáo phái chia ra, đối đầu, rồi đánh nhau. Cuối cùng, kể cả những người cùng tin vào một vị Chúa cũng là kẻ thù của nhau. Kể cả khi cùng tin vào một vị Chúa, mỗi người vẫn đi theo những con đường khác nhau."

  Tất nhiên, ý kiến của mọi người về một thứ luôn khác nhau. Một số người muốn kiếm tiền từ Chúa trong khi những người khác lại từ chối theo cách đó. Một số người thấy mình là người được Chúa yêu mến hơn bất kì ai trên thế giới trong khi những người khác lại từ chối chấp nhận điều đó.

"Sau khi các giáo phái ngừng tiếp xúc với nhau, mỗi nhóm đều trải qua những cách phát triển độc lập khiến họ có những đặc thù riêng biệt. Họ thay đổi sao cho phù hợp với tình trạng hoặc văn hóa của đất nước họ." Index thở nhẹ " Công Giáo hội Công Giáo La Mã quản lí và kiểm soát thế giới, Giáo hội Chính thống Nga tìm và loại bỏ những điều kì bí, và Thuần Anh Giáo hội mà em thuộc về thì..."

  Những từ của Index nghẹn ứ trong cổ trong giây lát.

"Anh Quốc là quốc gia của phép thuật." Cô bé nói như thể đó là một kí ức cay đắng "Nên Thuần Anh Giáo hội đặc biệt tiến bộ trong văn hóa và kĩ thuật chống pháp sư như là săn phù thủy và tòa án dị giáo."

  Chỉ riêng ở London đã có một số tổ chức chính phủ tự gọi mình là tổ chức phép thuật và số lượng thật sự thì gấp 10 lần số lượng trên giấy tờ. Những phiên tòa và sai sót của họ bắt đầu từ việc bảo vệ các công dân khỏi 'những pháp sư xấu xa ẩn trốn trong thành phố' đã quá đà và tại một số nơi đã trở thành giáo hóa tàn sát và hành quyết.

"Thuần Anh Giáo hội có một bộ phận đặc biệt." Index nói như thể cô đang thú nhận tội lỗi của mình "Một bộ phận nghiên cứu phép thuật và phát triển những phương pháp để đánh bại các pháp sư. Nó có tên là Necessarius." Cô nói giống như là một nữ tu.

"Nếu anh không biết gì về đối thủ của mình, anh sẽ không thể chống lại đòn tấn công của họ. Tuy nhiên, hiểu biết về những đối thủ không trong sạch sẽ làm trái tim anh vấy bẩn, chạm vào đối phương không trong sạch sẽ làm cơ thể anh ô uế. Đó là lí do tại sao Necessarius, giáo phái của những tội lỗi cần thiết, được tạo ra để đưa những thứ ô uế về một nơi. Và thứ khắc nghiệt nhất là..."

"Mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư."

"Vâng." Index khẽ gật đầu "Phép thuật là một thứ giống như phương trình. Nếu anh khéo léo đổi ngược phép tính, anh có thể chống lại đòn tấn công của kẻ thù. Đó là lí do có mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư đặt trong người em. Nếu anh biết mọi phép thuật trên thế giới, anh sẽ có thể phá giải phép thuật từ khắp nơi trên thế giới."

  Kamijou nhìn xuống bàn tay phải của mình.

  Cậu đã nghĩ bàn tay phải này thật vô dụng. Sức mạnh từ bàn tay phải này không giúp cậu đánh bại một tên côn đồ, không làm tăng điểm số trong bài kiểm tra của cậu, cũng không giúp cậu nổi tiếng với bọn con gái, vì thế nên cậu thường xem thường nó.

  Nhưng, cô gái này đã phải đi qua cả địa ngục để có được một thứ như vậy.

"Nhưng nếu mấy cuốn ma đạo thư này nguy hiểm đến như vậy và các em đã biết chỗ cất giấu chúng, sao không đốt nó đi thay vì đọc chúng? Chừng nào còn có người đọc và học những gì có trong mấy cuốn ma đạo thư đó thì pháp sư sẽ liên tục xuất hiện không ngừng, đúng không?"

"Cuốn sách thật sự không quan trọng bằng nội dung. Kể cả khi anh vứt bỏ bản gốc thì những pháp sư biết được nội dung bên trong cũng sẽ truyền chúng đi cho những người theo họ, làm thế cũng vô ích mà thôi. Dù những người làm vậy thường được biết đến như là ma pháp danh hơn là các pháp sư."

( Giống như dữ liệu đưa lên internet à? Kể cả khi ta xóa bản gốc thì những bản sao chép vẫn tiếp tục tồn tại.)

"Còn nữa, ma đạo thư chẳng khác gì một cuốn sách giáo khoa." Index nói như thể cô rất đau đớn "Đọc một cuốn không thể giúp ta trở thành pháp sư. Pháp sư thay đổi chúng sao cho phù hợp với chính họ và tạo ra một loại phép thuật mới." Không giống với dữ liệu lắm mà giống với một con vi rút máy tính liên tục thay đổi nhiều hơn. Để loại bỏ hoàn toàn vi rút, ta cần phải liên tục phân tích con vi rút và tạo ra một phần mềm chống vi rút mới.

"Như em đã nói trước đây, những cuốn ma đạo thư rất nguy hiểm." Index nheo mắt "Khi xử lí chỉ một bản sao, một quan án đạo chuyên nghiệp phải nhắm mắt lại để tránh làm nhơ bẩn bộ não của bản thân, và phải mất tới 5 năm rửa tội mới có thể loại bỏ hoàn toàn chất độc. Trí óc con người không thể giải quyết được Bản gốc. Lựa chọn duy nhất dành cho mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư rải rác trên khắp thế giới là phong ấn chúng lại."

  Như thể cô bé đang miêu tả các bước xử lí đối với một bộ sưu tập lớn vũ khí hạt nhân còn thừa vậy.

  Thực ra, ít nhiều là thế. Nhiều khả năng, những người viết nên chúng cũng không mong đợi điều này.

"Chậc. Nhưng mà không phải phép thuật có thể được dùng bởi bất cứ người bình thường nào ngoại trừ siêu năng lực gia bọn anh ư? Vậy không lẽ nó sẽ lan truyền ra khắp thế giới trong nay mai sao?"

  Kamijou nhớ lại ngọn lửa của Stiyl. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người đều có thể dùng được sức mạnh đó? Kiến thức thông thường của thế giới dựa trên nền tảng khoa học sẽ sụp đổ.

"Anh... không cần phải lo lắng về điều đó. Các tổ chức phép thuật sẽ không bất cẩn để lộ những cuốn ma đạo thư cho công chúng."

"? Tại sao không? Không phải có thêm đồng minh chiến đấu cùng họ sẽ tốt hơn sao?"

"Chính là vì thế. Nếu mọi người có súng đều trở thành bạn thì thế giới này đã không có chiến tranh rồi."

"..."

Có hai người sử dụng phép thuật không có nghĩa là họ ở cùng một phe. Họ biết sức mạnh của lá bài tẩy của mình, vì thế họ sẽ không muốn bất cẩn tạo nên một kẻ thù là pháp sư nữa.

  Những cuốn ma đạo thư được coi như một kế hoạch về loại vũ khí mới.

"Ừm... Anh nghĩ anh đã hiểu rồi." Kamijou có vẻ như đang chìm sâu vào suy nghĩ." Vậy về cơ bản, họ muốn chính tay họ chạm vào quả bom trong đầu em."

  Index là một thư viện với những bản sao hoàn hảo của mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư gốc trên thế giới trong đầu. Có được cô có nghĩa là có được mọi phép thuật trên thế giới.

"... Đúng vậy." Giọng nói của cô bé có vẻ như sắp chết đến nơi "Với mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư, anh có thể biến thế giới này theo ý muốn của anh, không có bất kì ngoại lệ nào. Đó là thứ mà bọn em gọi là Ma Thần."

  Kẻ chạm đến được vị trí của chúa trời không phải là chúa tể của quỷ giới mà là người có thể điều khiển thuần thục phép thuật.

  Một Ma Thần.

(... Khốn kiếp.)

  Kamijou không hề nhận ra mình đang bắt đầu nghiến chặt răng. Qua cách Index hành động, cậu có thể chắc rằng con bé không hề tự nguyện đặt mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư vào đầu mình. Kamijou nhớ lại ngọn lửa của Stiyl. Con bé đã sống như thế chắc chắn là vì muốn giảm thiểu càng nhiều nạn nhân càng tốt.

  Kamijou không thể chịu nổi cách các pháp sư dùng những cảm xúc đó cho lợi ích của chúng và cũng không thể chịu nổi cái cách giáo hội xem con bé như một kẻ 'nhơ bẩn'. Tất cả bọn chúng đều coi con người như đồ vật và Index hẳn chưa từng gặp ai khác ngoài những kẻ như thế. Sự thật là con bé vẫn đặt mọi người lên trên bản thân mình dù đó là điều ít nhất mà Kamijou có thể chịu đựng được.

"...Xin lỗi."

  Kamijou không biết thứ gì đã làm cậu giận đến thế. Nhưng, từ đó đã làm cậu thật sự thức tỉnh.

  Kamijou gõ nhẹ lên trán Index.

"...Thôi nào. Sao em không nói điều quan trọng thế này với anh?"

  Index sững người lại khi Kamijou nhìn chằm chằm vào một cô gái đang nằm lệt trên giường với răng nanh đang nhe ra. Đôi mắt cô mở to ra như thể cô đã làm điều gì đó cực kì sai lầm và miệng cô mấp máy liên tục như thể đang muốn nói gì đó. "Nhưng, em không nghĩ là anh sẽ tin em, em cũng không muốn làm anh phải sợ. Và... ừm..."

  Index có vẻ như sắp bật khóc và giọng của cô bé càng lúc càng nhỏ hơn khi cô nói. Kamijou hầu như không thể nghe tới những lời cuối.

  Dù vậy, Kamijou vẫn nghe thấy "Em không muốn anh ghét em."

"Không, cái quái gì chứ!!" Kamijou cáu kỉnh "Đừng có mà xem thường kẻ khác và áp đặt mấy cái phán đoán cá nhân của em về họ! Bí mật giáo phái ư? Mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư ư? Ờ, đúng là mấy thứ đó thật tuyệt vời và đáng kinh ngạc đó. Và, mọi thứ đều khá vô lí đến nỗi tới bây giờ anh vẫn chưa tin nổi chúng đấy. Nhưng..." Kamijou ngừng lại một nhịp "Chỉ có thể thôi chứ gì?"

  Mắt của Index mở to. Môi cô cứ cử động liên tục như thể đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng có lời nào phát ra. "Đừng có coi thường anh như thế. Em nghĩ anh sẽ bảo em đáng sợ hoặc ghê tởm hay thứ gì đó chỉ vì em ghi nhớ mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư à? Em nghĩ anh sẽ bỏ rơi em và chạy đi khi bọn pháp sư xuất hiện à? Nực cười. Nếu là như vậy thì anh đã chẳng giúp em ngay từ lúc đầu rồi."

  Kamijou chỉ đơn giản là muốn giúp Index. Cậu không muốn Index bị tổn thương thêm nữa. Chỉ thế thôi. Vậy mà, Index lại từ chối để cho Kamijou bảo vệ cô trong khi chính cô lại mạo hiểm để bảo vệ cậu. Kamijou đã muốn nghe cô nhờ giúp đỡ dù chỉ một lần.

  Đó là điều khiến cậu bực bội. Rất, rất bực bội.

"...Hãy tin anh dù chỉ một chút thôi. Đừng có tự tiện áp đặt phán đoán của bản thân em lên người khác."

  Vậy đấy. Kể cả khi Kamijou không có bàn tay phải và chỉ là một người bình thường, cũng chẳng có lí do khiến Kamijou thoái lui.

  Chẳng có lí do nào hết.

  Index chỉ ngạc nhiên nhìn chằm chằm gương mặt của Kamijou một lúc. Nhưng rồi, những giọt nước mắt trào ra từ mắt cô bé. Như thể đôi mắt ấy được làm từ một tảng băng và hiện đang tan chảy.

  Index bậm chặt môi để bóp nghẹt tiếng nức nở, nhưng môi cô run lên như thể cô không thể giữ lâu hơn nữa. Cô kéo tấm futon lên miệng rồi cắn nó. Nếu không nhờ cái chăn, nước mắt đang trào dâng và lan ra từ mắt cô làm đã khiến cô bé trông như một đứa trẻ mẫu giáo đang khóc rống rồi.

  Chắc chắn, những giọt nước mắt ấy không chỉ đơn thuần là lời đáp trả cho những gì Kamijou vừa nói.

  Kamijou không có đủ sự kiêu ngạo để nghĩ như vậy. Cậu không nghĩ những lời của mình có thể ảnh hưởng đến con bé như vậy. Rất có thể, bên trong con bé đã có điều gì đó và đã bộc phát khi có những lời của cậu xúc tác.

  Dù cho thấy nhói lòng khi nghĩ chưa từng có ai nói với con bé những điều này trước đây, Kamijou cũng cảm thấy cậu cuối cùng cũng đã thấy được mặt 'yếu đuối' của Index, điều này khiến cậu thấy có chút hạnh phúc.

  Tuy nhiên, Kamijou không phải là thằng khốn nạn thích nhìn con gái khóc. Thực tế, việc này khá là khó xử.

  Nếu Komoe-sensei mà vô tình bước vào ngay lúc này thì chắc chắn cô ấy sẽ bảo cậu đi chết đi.

"Ư-ừm... Em thấy đấy. Anh có cánh tay phải này nên chẳng có pháp sư nào là đối thủ của anh đâu."

"...Nhưng... hức... anh nói là anh có lớp phụ đạo vào kì nghỉ hè."

"...Anh có nói vậy à?"

"Anh chắc chắn là đã nói thế."

  Rõ ràng, một cô gái có thể ghi nhớ hoàn toàn mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư thì cũng sẽ có một trí nhớ tuyệt vời.

"Không cần cảm thấy áy náy vì làm rối loạn cuộc sống của người khác. Lớp phụ đạo của anh chẳng phải là vấn đề lớn đâu. Nếu có thể thì nhà trường cũng chẳng muốn giữ anh lại làm gì cả, vì vậy nếu anh bỏ lớp học phụ đạo, anh chỉ cần đi học lớp phụ đạo của lớp phụ đạo là được. Anh có thể hoãn chúng nếu cần."

  Nếu Komoe-sensei nghe thấy, căn phòng này chắc chắn sẽ biến thành bãi chiến trường, nhưng cậu chẳng quan tâm tới việc đó.

"..."

  Với những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên khóe mắt, Index nhìn Kamijou.

"...Vậy tại sao anh phải vội vàng tới lớp học phụ đạo?"

"... ... ... ...À."

  Kamijou nhớ lại. Chắc chắn, sau khi lột sạch đồ của cô bé bằng cách phá hủy Giáo hội Di động bằng Imagine Breaker và trải qua cái không khí yên lặng như trong một cái thang máy kín mít, cậu đã phải...

"Bởi vì anh đã có kế hoạch, bởi vì anh muốn sống một cuộc sống bình thường, em cảm thấy sai trái khi làm xáo trộn những điều đó..."

"A-À. Ừ..."

"Em đã ở đó."

"..."

"Em đã ở..."

  Mỗi khi cô bé lặp lại với đôi mắt đẫm lệ, thật sự rất là khó cưỡng.

"Anh xin lỗi." Kamijou xin lỗi, nhanh chóng bật chế độ quỳ lạy.

  Index từ từ đứng dậy trong tấm futon như người bệnh, nắm lấy tai của Kamijou, và cắn đỉnh đầu của cậu như là một miếng onigiri lớn.

  Cách đó khoảng 600 mét trên sân thượng của một toà chung cư, Stiyl đưa ống nhòm ra khỏi mắt mình.

"Thằng nhóc bên cạnh Index... Tôi đã điều tra về cậu ta. ...Index sao rồi?"

  Không hề quay lại, Stiyl trả lời cô gái vừa mới nói với hắn.

"Con bé vẫn còn sống. Nhưng điều đó có nghĩa là bọn chúng có người sử dụng phép thuật."

  Cô gái không trả lời, nhưng dường như cô ta quan tâm đến việc không có ai chết hơn là việc xuất hiện kẻ thù mới.

  Cô gái khoảng 18 tuổi, nhưng lại thấp hơn một cái đầu so với Stiyl, một kẻ chỉ mới có 14.

  Nhưng, Stiyl cao tới 2 mét, nên tính ra cô gái vẫn khá cao so với chiều cao trung bình của người Nhật.

  Mái tóc đen dài ngang lưng của cô buộc kiểu đuôi ngựa và ở thắt lưng giắt một thanh kiếm Nhật có vỏ bọc dài hơn 2 mét. Nó được coi là 'thanh kiếm chỉ huy' trong các lễ tế cầu mưa của Shinto.
 
  Tuy nhiên, thật khó để gọi cô ấy là một mĩ nhân Nhật Bản.

  Cô mặc một cái quần jean bình thường và một cái áo trắng. Vì lí do nào đó, phần chân trái của quần jean bị cắt mất đến gần hết phần đùi, phần vải phụ ở phía dưới cùng của cái áo phông được buộc lại làm lộ ra phần bụng của cô gái, cô mang giày ống cao tới gối, và thanh kiếm Nhật của cô được treo ở bao da như một cây súng lục.

  Cô như một cảnh sát trưởng miền Tây đã đổi khẩu súng lục thanh cây kiếm Nhật.

  Giống như Stiyl, vị linh mục sặc mùi nước hoa, trang phục của cô cũng không hề bình thường.

"Vậy chính xác thì tên nhóc đó là ai, Kanzaki?"

"Về điều đó... Tôi không có nhiều thông tin về cậu ta. Ít nhất, có vẻ như là cậu ta không phải là pháp sư hay người có năng lực siêu nhiên."

"Cái gì, cô định nói là hắn ta chỉ là một học sinh trung học bình thường à?" Stiyl châm điếu thuốc lá hắn vừa lấy ra bằng cách nhìn chằm chằm vào đầu của nó "Thôi đi. Có thể không giống lắm, nhưng tôi là một pháp sư đã phân tích 24 rune tồn tại và tạo ra 6 rune mới đầy sức mạnh. Trên đời này không thể có chuyện để một tên nghiệp dư không có sức mạnh nào đó đánh bật được ngọn lửa phán xét của Innocentius."

  Với sự trợ giúp của Index, hắn ta đã lên kế hoạch sử dụng sự trợ giúp ấy gần như ngay lập tức. Cộng thêm bàn tay phải lạ lùng của hắn ta. Nếu hắn chỉ là một người Nhật Bản bình thường, thì đây thật sự là một đất nước bí ẩn.

"Đúng vậy." Kanzaki nheo mắt "Vấn đề thật sự ở đây là một kẻ có khả năng chiến đấu như cậu ta lại bị đánh đồng với bọn học sinh vô dụng có khuynh hướng bạo lực."

  Thành Phố Học Viện có một mặt bí mật là cơ sở tạo ra hàng loạt các siêu năng lực gia.

  Kể cả nếu một tổ chức trong tầm hoạt động của Stiyl và Kanzaki đang che giấu Index, thì Stiyl và Kanzaki cũng đã liên lạc với một tổ chức gọi là Viện Ngũ Hành từ trước để được phép vào thành phố. Kể cả cái tổ chức phép thuật đó có là lớn nhất thế giới đi nữa thì cũng không thể giấu mình bên phần sân của địch được.

"Có lẽ thông tin đã bị chặn lại có chủ đích. Hơn nữa, vết thương của Index đã được chữa lành bằng phép thuật. Kanzaki, có tổ chức phép thuật nào ở vùng phía đông xa xôi này à?"

  Họ đã dứt khoát rằng thằng nhóc đó phải có một tổ chức nào đó ngoài Viện Ngũ Hành chống lưng. Họ lầm tưởng rằng tổ chức đó đã loại bỏ hết mọi thông tin về Kamijou.

"Nếu bọn chúng làm gì đó trong thành phố này thì bộ phận thông tin của Viện Ngũ Hành phải biết chứ." Kanzaki nhắm mắt lại "Chúng ta không biết số lượng kẻ địch, cũng chẳng có tiếp viện. Sẽ khó khăn lắm đây."

  Đó là một hiểu lầm lớn. Imagine Breaker của Kamijou chẳng có tác dụng với thứ gì ngoài năng lực siêu nhiên. Nói cách khác, Hệ thống quét của Thành Phố Học Viện không thể đo được sức mạnh của cậu ta vì đó là máy móc. Vì vậy, Kamijou đã xui xẻo bị coi là một Level 0 dù cho có bàn tay phải hạng nhất.

"Trong tình huống tệ nhất, có thể sẽ trở thành một trận chiến phép thuật chống lại cả một tổ chức. Stiyl ,tôi nghe nói rune của anh có một điểm yếu chết người về việc chống thấm nước."

"Tôi đã bù đắp lại nhược điểm đó rồi. Tôi đã ép nhiều lớp rune. Trò cũ sẽ không còn tác dụng nữa đâu." Như đang trên sân khấu của một nhà ảo thuật, hắn lấy ra những tấm rune giống với những tấm thẻ giao dịch. "Lần này tôi sẽ đặt kết giới 2 km quanh khu vực chứ không phải chỉ tòa nhà nữa. Sẽ tốn khoảng 164,000 lá và cần 60 giờ để hoàn thành."

  Không giống với trò chơi điện tử, phép thuật thật sự tốn một khoảng thời gian để làm phép.

  Thoạt nhìn có vẻ rất nhanh, nhưng ngược lại, đằng sau đó lại là cả một khoảng thời gian cần thiết. Ngọn lửa của Stiyl là kiểu có lời chỉ dẫn theo dòng "Lấy một nanh sói bạc ngâm trong 10 năm ánh trăng và..." Vì lí do này, tốc độ của Stiyl thật sự là của một chuyên gia.

  Nói ngắn gọn, vấn đề trong trận chiến của một pháp sư là biết được cái gì sẽ đến. Khi trận đấu bắt đầu, về cơ bản ta phải nắm bắt được cạm bẫy trong kết giới của đối phương. Khi phòng thủ, ta phải biết được phép của đối phương và tìm cách đánh bật lại. Khi tấn công, ta phải dự đoán được những đòn đánh trả và thay đổi phép thuật sao cho phù hợp. Không giống như những môn võ nghệ thuật đơn giản, ta phải nghĩ trước 100-200 bước trong bối cảnh tình hình xung quanh liên tục thay đổi. Trong khi sử dụng những từ ngữ man rợ như 'đánh nhau' nó thực chất đó chỉ là một trận chiến trí tuệ.

  Vì thế, một lực lượng kẻ thù chưa rõ số lượng sẽ đẩy một pháp sư vào tình thế rất bất lợi.

"...Con bé trông thật hạnh phúc." Gã pháp sư sử dụng rune đột nhiên nói trong khi nhìn khoảng cách cách xa 600 mét mà không cần dùng ống nhòm "Con bé trông rất rất hạnh phúc. Con bé luôn sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy." Hắn phát âm như sắp phun ra chất lỏng đặc "Chúng ta phải phá hủy cuộc sống đó trong bao lâu nữa?"

  Kanzaki nhìn đằng xa 600 mét từ phía sau Stiyl.

  Kể cả không dùng ống nhòm hay phép thuật, cô cũng có thể nhìn rõ ràng với tầm nhìn 8.0. Qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy một cô bé đang giận dữ cắn đầu một người con trai trong khi cậu ta đang vùng vẫy hai tay.

"Một cảm giác phức tạp" Kanzaki nói như một cái máy "Đối với những người như anh, người đã từng ở vị trí tương tự."

"...Tôi đã quen rồi." Gã pháp sư lửa nói.

  Hắn thật sự đã từng trải qua thứ cảm xúc đó nhiều lần trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top