Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Không nên tin tưởng quá nhiều vào những chuyện tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Girl you're so one in a million

You are..

Baby you're the best I ever had

Best I ever had.. "

Tôi khoác lên đầu cái tai nghe to sụ - lắng nghe một bản US-UK lãng mạn mặc dù tôi chẳng lãng mạn cái vẹo gì . Tôi nghe nó vì giọng của anh ca sĩ trong bài rất ấm áp, nó khiến tôi thấy,..là gì nhỉ, à, dễ chịu ! Tháng 12 rét buốt và cô đơn như này thì còn cần gì hơn một giọng nói ấm áp chứ?

Ngáp một cái rách miệng, tôi chẳng buồn đeo ba lô mà kéo lê lết nó dưới sàn, dáng đi uể oải như ma đói. Sau đợt thi học kì này chắc tôi phải sụt đến vài ba cân là ít, hồi tưởng lại quãng thời gian ôn thi kinh khủng ấy mà không khỏi rùng mình.

- Trần Hoàng Hiểu Linh !! Mày có quay lại ngay không ?!??

Tiếng rít của con Hà to đến nỗi tôi đã đeo tai nghe mở nhạc ầm ầm rồi mà vẫn nghe rõ mồn một. Tôi tháo tai nghe, cố gắng nhẫn nhịn cục tức và nở nụ cười " hoa ghen không muốn thắm, liễu hờn chẳng buồn xanh "

- Đã bảo với mày hàng tỉ tỉ tỉ lần rồi là tao không đi. Dứt khoát K-H-Ô-N-G !!!!!!

Lí do vì sao tôi lên cơn như vậy? Vì hôm nay là Noel mà, ngày Noel chỉ thú vị khi bạn có người yêu hay bạn trai bạn gái cặp kè thôi. Ấy thế mà con Hà nó vẫn nằng nặc bắt tôi đến dự tiệc Giáng sinh hay cái party khỉ gió gì đấy cho bằng được. Nhóm của nó có 5 người, 2 gái 3 trai, lẻ mất một thằng con trai không có cặp, vì thế nên nó nhất quyết rủ tôi đi cùng để cặp với thằng đó. Mà bạn biết cái đứa con trai bị thừa ra cho tôi là đứa như thế nào không ? Tên đó đeo một cái đ.ít chai dày cộp, mặt chi chít mụn và chốc chốc lại lấy ống tay áo quệt nước mũi. Ngũ quan không có gì nổi trội nếu không muốn nói là xấu, kèm theo đó là những câu đùa cợt nhạt lách. Đi với thằng dở người ấy tôi mà không phát ốm với mấy trò đùa nhạt nhẽo của hắn thì ống tay áo của tôi cũng sẽ bị hắn lấy để sì mũi cho ướt nhoét chứ chẳng chơi

- Thôi mà Hiểu Linh xinh đẹp, Vũ Quân sẽ buồn đấy, cậu ta mong mày đi lắm lắm ý

Thôi thôi tôi biết là mình chẳng xinh xắn cái vẹo gì rồi nên đừng có nịnh nọt mất công. Mà Vũ Quân chính là thằng con trai thảm hại mà tôi vừa nói lúc nãy đó, tên thì đẹp mà sao người thì không phấn đấu cho đẹp bằng đi !

- Thôi mà, bạn học Hiểu Linh. Cậu cũng đi đi cho cả nhóm vui

Bạn học Vũ Quân chẳng biết tự lúc nào đã đứng lù lù bên cạnh tôi. Đấy, nhắc đến tào tháo tào tháo đến ngay. Cậu ta đang lấy ống tay áo chùi chùi nước mũi trông rất tởm. Không, không, không !!!! Tôi thà đi chơi noel với bố còn hơn là đi với thằng đó. Ngay cái lúc mà tôi mở miệng từ chối lần thứ n trong ngày thì con Hà bắt đầu giở tuyệt chiêu

- Mày đừng nghĩ là tao không biết cái vụ mày giả chữ kí bố mẹ để nộp đơn xin nghỉ buổi học thêm chiều đấy nhá. Mày không đi là tao méc mẹ m.ày à nha

Tôi phải công nhận là con Hà có tài uy hiếp người khác bẩm sinh. Trong phút chốc tôi mắc nghẹn lời nói của chính mình, chỉ còn nước mỉm cười gượng gạo với nó một cái tỏ vẻ đồng ý. Rồi quay sang nhìn " bạn học Vũ Quân " cùng hai cái lỗ mũi và hai hàng nước mũi xanh lét mà thầm khóc thảm thiết trong lòng..

Tôi nên giới thiệu mình một chút chứ nhỉ? Chứ tôi thấy các bạn trẻ đã đọc được già nửa chap rồi mà vẫn không biết nhân vật chính là con nào thì chết dở! Này nhé, tôi tên là Trần Hoàng Hiểu Linh lớp 11A5 trường THPT gì-đó-không-quan-trọng. Tôi là một bạn học sinh rất chi là gương mẫu và chăm học, bằng chứng là việc tôi ngày nào cũng tối ngày học hành vỡ mật ra và tất nhiên, có bạn trai đối với tôi là chuyện viển vông chưa từng có !

Tuy thế nhưng cũng đừng vội kết luận tôi là đứa mẫn cảm với con trai, zai đẹp vẫn có thể khiến tôi chết đứng liêu xiêu đến 3-4 ngày ( thậm chí cả tuần ). Nhưng tiếc thay tình yêu trong tiểu thuyết khác hoàn toàn với hiện tại, bởi nhìn xem, quanh tôi nào có anh đẹp zai nào ngoài bạn học Vũ Quân nước mũi xanh lè xanh lẹt nữa chứ ?

---------------( ^_^)---------

Chiếc xe taxi mà tôi dứt ruột bỏ tiền ra để đi đỗ xịch trước một nhà hàng kiểu Tây khá sang trọng. Lũ bạn của tôi đang cười cười nói nói như lũ khỉ đột bên trong đó. Đang dịp lễ nên nhà hàng cũng trang trí chu đáo gớm, hết cây thông Noel, dây kim tuyến, dây ruy băng đến những dải bóng đèn đủ màu phát sáng rực rỡ được treo ngoài cổng. Nhưng có một điều rất đáng tiếc là, tôi chẳng hứng thú tẹo nào với mấy thứ ấy !

Trịnh Mai Hà lấy tay vẫy tôi rối rít. Thoắt một cái nó đã chạy ra cổng chào đón tôi nhiệt liệt như đại biểu về nước

- Nhanh lên, có nhiều đồ ăn ngon lắm, ăn cho thỏa cái thói ham ăn của mày đi

Hai mắt tôi sáng quắc lên khi nghe thấy hai chữ " đồ ăn ", cơ hội bồi bổ cơ thể suy dinh dưỡng sau kì thi cuối cùng cũng đã đến. Tôi vui vẻ khoác ba lô chạy vào trong. Giờ mới thấy hối hận vì hồi chiều đã một mực nói không chịu đi với con Hà, party..cũng.. vui phết ấy chứ..!

.

- A!! Bạn học Hiểu Linh đến rồi kìa!!

.

OK quên những gì tôi vừa nói đi. Tôi bắt đầu hối hận trở lại rồi.

.

Vũ Quân với hai hàng nước mũi dài như hai sợi mì Ý đang nhăn nhở tươi cười với tôi, làm tôi thấy áy náy vì đã không cười đáp lại. Kệ, tôi đến đây là để ăn, không phải là để cười với Vũ Quân. Nghĩ là làm, tôi lấy dĩa cắm phập vào một cái xúc xích nướng to bự, rồi lại dùng thìa xúc một thìa súp gà nóng hổi. Chưa đủ, tôi còn với thêm cái cốc giấy cỡ bự rót một cốc socola nóng ngọt ơi là ngọt và khoan khoái thưởng thức tiệc Noel của nhà hàng mà không cần biết là ai trả tiền. Được ăn ngon là hạnh phúc lớn lao của đời người mà !

" - Ôi chao, thật là đẹp trai quá đi mất !

- Ừ, sắc đẹp đến con gái cũng phải ghen tị

- Oaaaaa anh ấy cười kìa Oaa răng khểnh đáng yêu thế !!!! "

Có tiếng xì xầm xung khe khẽ xung quanh tôi. Tôi khó hiểu nhìn về hướng mà mấy đứa con gái kia đang nhìn, có gì mà rối rít lên như Suju đến Việt Nam thế?..

.

.

F*ck !!!! ĐẸP TRAI KHỦNG KHIẾP !!!

.

.

Tôi trợn mắt, mồm há to đến nỗi thấy được cả miếng xúc xích đang nhai dở bên trong. Trời ơi cái tên con trai ấy cứ như mấy anh Idol tuổi teen bước ra từ TV vậy ! Dáng người thì cao ráo, bộ quần áo đang mặc thì thời trang y như trong tạp chí, tóc mái xéo Hàn Quốc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt khói xám đẹp lạ lùng, đôi môi mỏng hồng hồng, lúc cười thì khoe cái răng khểnh cực kool !!!!!

- Mày, mày !! Ai kia ??!?

Tôi thì thầm vào tai con Hà, gọi là thì thầm nhưng cũng chẳng khác gì hét thẳng vào tai nó. Con Hà lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói

- Hoàng Nhật Nam lớp 11a2, hotboy trường mình đấy mày không biết à ? Cũng phải, cậu ta mới chuyển đến tuần trước mà đã có cả đống gái chạy theo sau

Tôi mắt tròn mắt dẹt sau khi nghe câu trả lời của con Hà, trường tôi có người đẹp trai đến thế mà tôi lại không biết thì có chết không cơ chứ, chắc dạo này mải ôn thi nên mắt nhìn có phần kém đi chút chút. Quên giới thiệu thêm với bạn là tôi có cái sở trường tia zai đẹp, zai đẹp trong bán kính 100m trở lại sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi. Nên con Hà đã đặt cho tôi biệt danh là " thần tia zai ". Nghe như tên một nhân vật trong " Chiến tranh giữa các vì sao " ==

- Chủ nhân của bữa tiệc này cũng là Hoàng Nhật Nam đó

Tôi suýt nữa thì nghẹn miếng xúc xích, trời đất không bảo sớm ! nãy giờ tôi ngồi xử cả đống đồ ăn thế này có mà chết tiền cậu ta. Mô Phật ! Mô Phật ! Tội lỗi tội lỗi quá. Tôi miễn cưỡng đặt miếng xúc xích đang ăn dở trở lại đĩa, lại còn mặt dày lén uống thêm một ngụm socola trong cốc. Trong lòng không dưng áy náy day dứt lạ kì T T. Hoàng Nhật Nam, OK tôi sẽ ghi nhớ cái tên này

- Bạn học Hiểu Linh, cậu thích hắn ta ??

Giọng nói ấm ức pha chút sụt sịt của nước mũi vang lên sau lưng, da gà da vịt không dưng mọc chi chít trên người tôi. Vũ Quân đang ngồi chồm hỗm ở ghế bên cạnh, lại lấy tay áo quệt mũi ! Cậu có thôi ngay cái động tác ấy đi không thì bảo ??!?!?!!!

Mà câu nói của Vũ Quân là ý gì thế, chẳng nhẽ cậu ta ghen tị với Hoàng Nhật Nam? Her her bảo tôi so sánh Hoàng Nhật Nam với Vũ Quân ? chẳng khác nào đi so sánh bông hoa hồng trong lồng kính với cọng rau héo vứt vạ vật ngoài cổng chợ ! Mơ đi chú em, trừ khi chú em đi phẫu thuật thẩm mĩ lại toàn bộ gương mặt tầm thường này, chữa cho cái mũi không thò lò hai sợi nước mũi xanh lè xanh lẹt nữa và kéo cho cái cặp giò nó cao thêm vài tấc thì may ra. Tôi khinh khỉnh nhìn Vũ Quân, tôi biết nói cậu ta như vậy là không hay nhưng tôi đâu thể ngăn được những ý nghĩ trong đầu mình đúng không ?

- Được rồi mọi người, chúng ta đi lễ hội Giáng sinh thôi nào ! Các bạn đều có đôi cả rồi chứ ??

Tiếng của một thằng con trai trên sân khấu mini đang cố hết sức nói to để cho cái lũ tham ăn tham cười đùa bên dưới nghe thấy. Tôi thở dài quay sang nhìn Vũ Quân, ánh mắt lườm lườm như muốn nói: lúc đi hội chợ mà cậu văng nước mũi ra áo tôi tôi giết !

.

Hội chợ Giáng sinh đông khủng khiếp. Toàn người là người người nườm nượp người nhung nhúc người chen lấn người mua người bán. Tôi tý nữa thì tắc thở mà chết khi bị kẹt trong cái chốn đông đúc như Liveshow KPop của Bigbang này. Cặp đôi Vũ Quân và tôi ( rất đau đớn khi phải thừa nhận rằng chúng tôi là một cặp trong đêm Noel ) lại còn đi cuối hàng nữa chứ, chẳng sớm thì chày tôi cũng bị ép thành khúc dồi lợn cho xem. Tôi thở dài thườn thượt, hội chợ đâu chẳng thấy toàn thấy người, thà ngồi nhà mở rạp chiếu phim mini ăn bỏng ngô mới nổ còn vui hơn gấp tỉ lần

- Á cướp !!!!!

Tiếng hét của một người phụ nữ la lên thất thanh. Ngay lập tức vai tôi bị ai đó đẩy mạnh ra sau, suýt nữa thì mất đà ngã xuống đất. Tôi quắc mắt nhìn bóng người vừa đẩy mình chạy thục mạng, thì ra là tên cướp ví tiền. Máu nóng tự dưng nổi lên hừng hực trong huyết quản, không phải tôi muốn làm anh hùng bắt cướp đâu, mà là tôi rất ghét bị ai đó đẩy ngã mà không thèm xin lỗi. Tôi guồng chân đuổi theo hắn, mặc cho tiếng can ngăn của Vũ Quân đang không ngừng gào thét đằng sau.

- Ê ê Hiểu Linh cậu chạy đi đâu thế ??!!!!?!?

Tôi cẩn thận chen qua dòng người đông nghịt, mắt không ngừng dán chặt vào cái áo khoác màu nâu cafe của tên đó. Gần rồi, gần rồi, chỉ vài bước nữa thôi... Tên đó bắt đầu mất cảnh giác và chạy chậm lại, trên tay hắn là cái ví sang trọng màu đỏ của người phụ nữ hồi nãy..

Tôi lấy hết sức mình nhảy lên, đạp một cú vào lưng tên đó thật mạnh làm hắn ta ngã dập mặt xuống đất ( nghe như phim chưởng ý nhỉ ) Cú đá đẹp tới nỗi chính tôi cũng không dám tin đó là cú đá của mình. Tôi dùng đôi chân đi giày Coverse nhái của mình dẫm lên lưng hắn, bẻ ngoặt hai tay hắn ra sau và tước lấy cái ví một cách dễ dàng, hắn ta la lên oai oái rồi luôn mồm hỏi thăm tổ tiên ba đời nhà tôi. Phì! Cái loại người không làm việc tử tế lại đi ăn cắp, lại còn chửi bới người khác nữa, thật không đáng 1 xu !

Tên cướp nhân cơ hội tôi lỏng tay, giằng mạnh ra khỏi tôi chạy mất dép. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng đang hớt hải chạy trốn ấy, bây giờ mới cảm thấy mệt, và sợ hãi kinh khủng ! Lần đầu tiên trong đời tôi cả gan làm một chuyện tày trời như vậy, có lẽ hồi nhỏ tôi đã học chút võ nên tay chân và ý chí mới không ẻo lả hời hợt như mấy đứa con gái khác.

Người phụ nữ bị cướp đã đuổi kịp theo tôi, bà ta vừa chống gối vừa thở hồng hộc như vừa mới thi chạy maratong. Nhận lại chiếc ví, người phụ nữ ấy không ngừng cảm ơn rối rít. - Không có gì đâu ạ! - tôi cười híp mí, gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng mặc dù bên trong thì đang sướng điên lên được

* * * ----------- * * *

Tên cướp đi rồi, người bị cướp cũng đi rồi, còn lại mình tôi thẩn thơ đi lang thang trong hội chợ. Bạn biết vì sao không ? Vì tôi bị lạc rồi chứ còn sao nữa !!!!! Trời ơi tôi biết ngay là sẽ có trường hợp này mà, ngồi gục xuống một cái ghế đá đặt gần đó một cách bất lực, tôi chán nản nhìn dòng người và các cặp tình nhân đang cười cười nói nói đi qua đi lại trước mặt. Hừm, tôi từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa một mảnh tình vắt vai, không khéo sau này ế mất ! Vừa chống cằm tôi vừa vẩn vơ suy nghĩ về tương lai " gái già ế chồng " hẩm hiu của mình.

- Chính là con nhóc này đó đại ca !

Tôi giật mình ngẩng lên. Có khoảng ba bốn tên du côn mặt mày bặm trợn đang vây thành một vòng tròn xung quanh tôi, trong đó có cả tên cướp hồi nãy, chắc là cay cú nên gọi hội ra đánh hội đồng phải không ? Tôi nuốt nước bọt cái ực, quả này tiêu rồi, tên nào cũng lăm le gậy với dao thế này thì tôi có ba đầu sáu tay cũng không cự nổi. Đúng là làm ơn mắc oán mà

- M..mọi người, có gì từ từ hẵng nói..đừng lầm lầm lì lì vậy chứ - Tôi run rẩy, quả này chết không toàn thây!

Một tên to béo đội mũ lưỡi trai, lùn hơn cả Vũ Quân, túm chặt lấy cổ tay tôi kéo mạnh xuống. Làm tôi cũng phải theo đà cúi gập người 90 độ và " Á " lên một tiếng. " Con bà nó ! Mi hết việc để làm rồi hay sao mà lại kéo tay ta mạnh thế? Ta là con gái đấy !! " tôi phẫn uất chửi thầm trong bụng, bọn chúng bắt đầu vây tôi sát hơn, đứa nào đứa nấy đều giơ cao gậy và dao chuẩn bị đánh

Tôi nhắm tịt mắt lại. Bắt đầu gửi lời chào hỏi cuối cùng tới ba mẹ và thằng nhóc Bin đang xem phim hoạt hình ở nhà. Ba mẹ ơi tối nay con sẽ không về đâu nên cứ khoá cửa đi ngủ đi nhé, Bin đừng có xem TV nhiều quá nha coi chừng hại mắt lắm đấy, hai tuần phải tắm cho con chó Jelly Bean một lần đấy nghe chưa, nó bắt đầu có rận trở lại rồi. Tối nay chị không về đâu, mai cũng thế, kia cũng thế.. T T

Có tiếng la hét oai oái phía trước. Tôi mở bừng mắt, ba bốn tên du côn đã nằm vạ vật trên đất, tay, chân, mặt mũi thâm tím. Miệng tôi há hốc, tai ù hẳn đi, hết nhìn bọn chúng rồi lại nhìn con người vừa dũng cảm đến cứu mình kia. Một người dáng cao cao, ăn mặc thời thượng, mái xéo Hàn Quốc...

.

.

@@ chuyện này sẽ hay đây..

.

.

HOÀNG NHẬT NAM !!!!!!!!!!!!!!

.

.

Tôi nằm mơ chăng? Phải rồi tôi đang nằm mơ, chắc chắn là thế. Chứ không thì vì sao khi Nhật Nam nắm tay tôi chạy thì người tôi cứ lâng lâng không chạm đất thế này? Như kiểu cậu ta đang cầm một quả bóng bay rồi chạy ý. Hay là do tôi tưởng tượng mà ra ?

Suốt quãng đường, tôi chẳng thể nghĩ được điều gì ra hồn. Tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt nhưng tôi thấy ấm áp lạ kì, tôi vốn không phải người lãng mạn gì cho cam, nhưng lúc này tôi chỉ có một ước muốn duy nhất đó là được Hoàng Nhật Nam nắm tay chạy đi mãi mãi không bao giờ dừng lại, cảm giác này còn ấm áp hơn cả bản nhạc US-UK mà tôi nghe hồi chiều.

Đâu thể chạy mãi mãi như điều ước của tôi chứ, chúng tôi thoắt cái đã đến trung tâm của hội chợ, khung cảnh ở đây đẹp lạ kì. Trước mặt tôi là cây thông Noel khổng lồ mà họ đã dựng lên để trang trí hội chợ, trên cây treo những hộp quà xanh xanh đỏ đỏ, những quả bóng nhỏ tròn tròn ánh bạc, những chiếc đèn nhỏ xíu nhiều màu, những cái chuông lấp lánh... Tôi nhìn vật thể khổng lồ cao 8m đang rực sáng ấy đến mê mẩn, trong đầu thầm nghĩ một cách ngẩn ngơ " Giáng sinh năm nay.., ít ra cũng..không nhàm chán như các năm khác... "

Hoàng Nhật Nam thấy thế cũng dừng lại, cậu ta thở dốc một lúc rồi nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Chau mày hỏi

- Con gái con đứa mà lại đi dây dưa với bọn côn đồ ấy ? Cô đúng là dại dột mà

Tôi giật mình quay lại nhìn khuôn mặt đỉnh cao của tạo hoá Hoàng Nhật Nam. Trời ơi đúng là càng nhìn càng thấy đẹp. Môi tôi cũng vì thế mà nở nụ cười ngây ngất, hai mắt thì nổi hai trái tim to đùng. Đừng trách tôi, tôi là người yêu thích cái đẹp, chỉ cần đẹp là tôi thích tuốt

- Giáng sinh vui vẻ..

Ớ?? Câu thoại vừa nãy là tôi nói đấy à ? Sao tự nhiên giống tôi lại dịu dàng e thẹn đến phát tởm vậy này ????

- Chào anh, cho em làm quen nhé !

Lại thêm một giọng nói ngọt ngào õng ẹo nữa. Tôi xin khẳng định một điều là đó chắc chắn không phải tôi nói à nha

Đúng thế thật. Hoàng Nhật Nam quả là thỏi nam châm hút gái. Đứng có một lúc mà đã có mấy em gái đến xin số điện thoại hỏi han này nọ rồi. Em nào em nấy nơ hồng bờm xanh, tóc nâu tóc vàng, béo có gầy có dáng siêu mẫu có..nói chung có tất. Tôi nghệt mặt ra nhìn đống con gái đang bao vây hắn ta, tự dưng thấy ngứa mắt

- Chắc tý nữa phải đi mua thuốc nhỏ mắt quá

Sao? Bụi bay vào mắt thì ngứa mắt chứ còn gì nữa ? Chẳng lẽ bạn hiểu theo nghĩa bóng ?

- Xin lỗi các em, anh có bạn gái rồi

- Ai? Ai hả anh ?? Uhhhhhaaa em không tin đâu !!!

- Bạn gái anh có ở đây không anh?

Tôi nghe mấy câu thoại sến súa " anh anh em em " gì gì đấy của bọn họ mà sởn hết cả gai ốc. Tôi ngồi thụp xuống gốc cây thông Noel, chọc chọc mấy hộp quà đặt xung quanh gốc cây. Chắc là hộp không thôi chứ lấy đâu ra quà, lắc lắc thấy nhẹ hều à. Tôi chun mũi, cảm thấy mình như con dở hơi đang ngồi lắc hộp quà trang trí cây thông Noel giữa hội chợ

- Đâu bạn gái anh đâu chỉ đi chỉ đi mà

- Phải đó chỉ cho bọn em biết đi

Hoàng Nhật Nam bắt đầu lúng túng, vì căn bản hắn ta làm gì có bạn gái ( chẳng nhẽ lại có bạn trai ?? ). Nhưng bị mấy đứa con gái hỏi dồn dập rất khó chịu, thế là chỉ bừa

- Kia kìa bạn gái anh kia kìa !!

Tôi chợt cảm thấy điều gì đó khác lạ. Cảm giác như có hàng ngàn mũi dao sắc lẻm đang thi nhau cắm phầm phập vào người mình ấy. Ngay lập tức tôi dừng ngay mọi động tác, run rẩy nhìn về phía Hoàng Nhật Nam và các em gái đang đứng

Tuyệt thật !

Ngón tay trỏ thon dài và trắng trẻo của hotboy đang nhằm thẳng cái mặt tôi mà chỉ. Hắn ta không thấy xấu hổ hay sao mà lại nhận một đứa thần kinh đang lắc lắc hộp quà rỗng như tôi làm bạn gái ?

Hoàng Nhật Nam tiến đến gần. Cái bóng cao lớn ấy trùm gần hết cả người tôi. Vì hắn che mất ánh sáng đèn đường nên cảm giác như đằng sau hắn đang phát sáng vậy, như..như một vị thần ấy ! Tên đó kéo tay tôi đứng dậy, đẩy cằm tôi lên vì nãy giờ miệng tôi cứ há to đến nỗi có thể nhét cả cái balo vào được

- Đây là bạn gái xinh đẹp của anh

Hoàng Nhật Nam khoác vai tôi như đúng rồi. Tôi nghe cái từ " bạn gái xinh đẹp " mà tí nữa thì oẹ hết cả đồ vừa ăn ở party. Đánh mắt sang bên phải, tôi thấy hắn ta đang nhếch miệng nửa cười nửa không. OMG !!!!! Hắn có cần thiết phải đẹp trai và cool đến thế không ? Có biết là các chị em xung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm như dao cạo râu của bố tôi không hả ??? Quá bối rối , tôi đành cúi đầu quay mặt đi chỗ khác giả vờ ho sù sụ để không phải nhìn cái bản mặt cực đáng ghét nhưng cũng cực đẹp trai của tên đó.

- Cẩn thận, em bị lạnh rồi đấy

Cảm thấy có cái gì đó mềm mềm ấm ấm đang cuốn quanh cổ như một con rắn. Lúc định thần lại mới biết, trên cổ tôi là cái khăn quàng cổ màu trắng mềm mại của hắn, tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên, và bắt gặp một nụ cười răng khểnh siêu siêu siêu siêu dễ thương dành cho mình. Trong một khoảnh khắc, ừm giống như là trong tiểu thuyết vậy, tim tôi..ngừng đập !

END CHAP 1

Comt và ủng hộ cho mình nhé =)

Hina_Giku

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top