Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter III : Truth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** 


"Được thôi, không đùa nữa."


"Tốt nhất là vậy."


"Nhưng ta hỏi thêm một câu nữa, được chứ?"


"..."


"Vì sao người đó, lại là kẻ đầu tiên?"


***


Tôi nuốt khan, hết chằm chằm nhìn thẳng vào đốm lửa xanh đang nhảy múa trong chiếc lò kia, rồi lại lo lắng liếc sang hai bên. Bên phải tôi, Đại Ca im lặng, hệt như một đầu tượng được đẽo gọt tinh xảo nhưng đã bị rút hết sức sống, vô tri và lạnh lẽo. Bên trái tôi, Ruri nghịch ngợm xoắn lấy từng lọn tóc của Kiku, người đang lim dim nhắm mắt ngủ trên đùi cô một cách thích thú. Nhưng trực giác tôi cho rằng, cô ấy vẫn đang theo dõi từng nhất cử nhất động của ngọn lửa xanh vẫn đang nhảy múa nãy giờ trong lò sưởi.


Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía lò sưởi.


"Có chuyện gì vậy?"


Tôi suýt đã nhảy dựng lên nếu như Đại Ca không giữ chặt lấy tay tôi, lắc đầu ra hiệu cho tôi tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi xuống. Và tất nhiên, tôi lập tức ngậm miệng lại, trước khi lại tiếp tục há miệng ra vì ngọn lửa xanh hù chết người kia. Đúng vậy, nó không phải là một ngọn lửa xanh bình thường, mà là một ngọn lửa biết nói chuyện! Ban đầu, nó chỉ phát ra vài tiếng rin rít, nghe như tiếng điện thoại đang liên lạc trong vùng sóng yếu vậy. Tình trạng ấy vẫn tiếp diễn trong vài chục giây tiếp theo trước khi ngọn lửa xanh vặn vẹo, nặn ra hình ảnh một cái miệng sâu hoắm đầy lỗ đen. Cuối cùng nó mới rè rè lên tiếng, bằng một chất giọng trầm đục và khàn khàn mất tự nhiên.


"Lần cuối cùng tôi gặp các cô, là cách đây một tháng trước đúng không nhỉ? Các cô vẫn ổn chứ?"


"Vâng, vẫn sẽ rất ổn nếu như ông không vứt người đằng kia cho chúng tôi, và cả cô ta nữa!"


Đại Ca là người trả lời đầu tiên, ánh mắt sắc lẹm liếc qua cô gái mù một mắt đang đứng bên cửa sổ kia, rồi sau đó lướt qua tôi. Xin lỗi, tôi mới là người không ổn khi bị vứt vào cái xó xỉnh này cùng với những kẻ lập dị như mấy người đấy? Tất nhiên, những lời nói ấy tôi vẫn sẽ để trong lòng cho đến khi có ai đó chọc tôi sửng cồ lên thì tôi mới phun ra.


Ngọn lửa xanh hình như không đoái hoài đến lời chọc xoáy của Đại Ca, vẫn ôn tồn tiếp tục.


"Cô vẫn ngang tàng như ngày nào nhỉ, Lục Đình? Xem ra chỗ này không giúp cô cải thiện tính khí của mình là bao. Thật đáng tiếc..."


"Ông hãy thôi cái giọng mèo khóc chuột đi, có gì thì nói nhanh với cô ta, tôi chán ngấy cái cảnh này lặp đi lặp lại lắm rồi."


Đại Ca thở mạnh rồi xoay mặt sang bên trái, không đoái hoài gì đến ngọn lửa xanh nhảy múa kia nữa.


"Cô là Hoàng Đình Đình đúng không?"


Ngọn lửa xanh đột ngột chuyển sang tôi.


"Vâng, là tôi..."


Tôi không biết vì sao hắn ta/thứ đó tại sao lại biết tên tôi, nhưng điều đó bỗng chốc lại khiến cho tôi trở nên dễ chịu hơn. Hắn ta/thứ đó biết tôi, tức là tôi sẽ có thể rời khỏi nơi đây, hoặc ít nhất cũng biết được lý do vì sao tôi lại ở chốn quái quỷ này. Với hàng loạt câu hỏi sắp có lời giải đáp, tôi trở nên hào hứng hơn. Dĩ nhiên là trước khi ngọn lửa chết tiệt này dập tắt sự hứng khởi mới được thắp lên nơi tôi bằng cách lên giọng như một kẻ bề trên:


"Cô Hoàng Đình Đình, ta biết là cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, nhưng trước hết hãy để ta nói về hoàn cảnh của cô lúc này và sau đó, ta sẽ trả lời cô ba câu hỏi bất kỳ. Chỉ ba câu duy nhất mà thôi, nhớ lấy. Và ta thật sự cũng là bề trên của cô, nên tốt nhất hãy thôi ngay kiểu suy nghĩ kiêu ngạo kia đi. Ta sẽ cảm thấy rất vui nếu như cô đồng ý."


Tôi im lặng không trả lời, xem như ngầm đồng ý với điều kiện trên. Lúc này một trong số những người có mặt ở đây - Kiku bỗng dưng đứng dậy, không nói không rằng liền biến mất khỏi căn phòng dưới con mắt chẳng mấy ngạc nhiên của mọi người, trừ tôi.


"Kiku buồn ngủ suốt, dù cho cô ấy đã ngủ ngốn hết cả ngày hôm qua!"


Ruri cười cười, duỗi vai giải thích với tôi. Bỗng, ngọn lửa xanh phụt ra một tiếng tằng hắng trầm đục, như tiếng đục đẽo khi một chiếc dùi sắt dập vào một hòn đá to. Ngọn lửa xanh mặc cho không muốn bất kỳ thành viên nào rời khỏi đây trong buổi họp mặt hết sức quan trọng này, nhưng với kẻ suốt ngày đắm mình trong giấc ngủ như Kiku, hắn ta/thứ ấy cũng không còn cách nào khác ngoài việc mặc kệ cô ta. Sau khi thấy mọi thứ có vẻ đã ổn định, ngọn lửa xanh bắt đầu trịnh trọng nói, chẳng khác gì như đang tuyên thệ trong một sự kiện quan trọng của đời người.


"Dù rất tiếc nhưng xem ra chúng ta đành phải bắt đầu với sáu người thôi vậy. Trước hết xin tự giới thiệu với cô tôi là Vice Lord, kẻ cai quản các loài quỷ dữ ở khu vực này. Cô Hoàng Đình Đình, hôm qua khi cô tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy là sáu người bọn họ, vâng, và ngôi biệt thự xinh đẹp này. Tuy nhiên thật đau lòng làm sao cô lại phải nhận một tin shock rằng mình đã chết, và vâng, ta ở đây có nghĩa vụ rằng phải ở đây và xác nhận rằng, phải, cô đã chết. Tồi tệ và thảm khốc. Theo lẽ thông thường, linh hồn cô phải được đầu thai, chuyển sinh sang kiếp khác. Nhưng chính vì nguyên nhân cái chết của cô, mà cô buộc phải ở đây cùng với bọn họ, những kẻ đến trước kia để sám hối và cầu xin sự tha thứ từ lỗi lầm do chính cô gây nên. Chừng nào cô còn chưa nhận ra tội lỗi của mình, cô vẫn buộc phải ở lại nơi này. Cô hãy nhìn ra ngoài cửa sổ kia, cô có thấy gì không? Xa xa đằng kia là một cánh cổng, nếu cô bước chân qua cánh cổng ấy dù chỉ một bước, linh hồn của cô trở thành món ăn khoái khẩu cho những thây ma dưới tầng thứ 19 của địa ngục và tiêu tán vĩnh viễn. Cô cũng sẽ chẳng còn cơ hội nào để tái sinh hay luân hồi được nữa. Cô đã hiểu chưa?"


"Xin lỗi, ý của ông là tôi phải nghe theo những điều ngớ ngẩn ấy ư? Đây đã là thời đại nào rồi mà chuyện ma quỷ vẫn còn được đem ra để dọa nạt con người như vậy? Ông đùa đấy sao? Đủ rồi... Tất cả đã ĐỦ LẮM RỒI!" – Tôi rống lên một cách vô kiểm soát – "Tôi đi đây, mặc kệ các người muốn làm gì thì làm!"


Giờ phút này, tôi không khác gì một quả bom nguyên tử mới vừa phát nổ xong. Cơn giận khiến cho gương mặt tôi đỏ phừng phừng lên như trái cà chua. Tôi đứng dậy, định bụng xông thẳng ra ngoài, nhưng trước khi bản thân làm được điều gì, tôi đã thấy mình ngã khuỵu trên sàn nhà lạnh lẽo. Lòng bàn tay trái của tôi... Nó đang bốc cháy theo đúng nghĩa đen, không sai một chút nào! Tôi thậm chí còn có thể ngửi được chính mùi thịt của mình, khi nó bị cháy xém một cách nham nhở bởi ngọn lửa màu xanh đang điên cuồng nhảy múa, tác phẩm của ngọn lửa xanh ác độc kia.


Tôi quay lại nhìn lấy năm người kia, cầu cứu bọn họ. Nhưng ngay cả một ánh mắt xót hại, họ cũng không dành cho tôi. Chỉ có tôi, một mình với hắn.


Nỗi đau đớn.


Tủi nhục.


Và ê chề ngập bỗng chốc ngập tràn trong tôi. So với nỗi đau về thể xác, sự chà đạp về tinh thần còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần.


Phải rồi, làm sao tôi lại có thể quên được, lúc này đây tôi chẳng còn ai bên cạnh mình nữa. Tôi chỉ có một mình.


"Tôi xin lỗi,... tôi sai rồi."


Tôi cắn răng, nuốt ngược những giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào tuôn ra, hướng về phía ngọn lửa ma mãnh kia, thấp giọng mà cầu xin, với bộ dạng thảm hại không thể nào hơn.


"Đủ rồi, Vice Lord, chúng tôi sẽ giải thích thêm cho cô ta. Tôi nghĩ cô ta vẫn chưa tiếp thu hết những gì ngài vừa nói. Có lẽ một thời gian nữa sẽ ổn thôi."


Cuối cùng cũng có người lên tiếng. Nhưng tôi không nghĩ rằng, đó lại là cô ta, kẻ tôi không hề ưa một chút nào – Mad Scientist. Mad Scientist vòng qua tôi, khoanh tay đứng trước chiếc lò sưởi, lúc này đang run bần bật lên bởi những ngọn lửa xanh – nay đã chuyển sang màu đen sẫm và sẵn sàng lọt qua khung lò mà nuốt trọn người đối diện. Nhưng khá may mắn cho tôi, lời nói của Mad Scientist có tác dụng với những ngọn lửa xanh – biểu tượng của Vice Lord.


"Xem như nể mặt những người ở đây, ta tha cho cô một lần này. Nhưng để ta nhắc cho cô nhớ, đừng bao giờ thách thức ta. Không bao giờ được phép thách thức Vice Lord!"


Nhúm lửa nơi bàn tay trái của tôi dần chuyển sang sắc đỏ sẫm trước khi tiêu biến hoàn toàn. Nơi lẽ ra tưởng chừng như sẽ cháy đen một cách khủng khiếp, cuối cùng chỉ còn sót lại vài mảng da màu đỏ nhạt, phỏng ở chừng cấp độ hai. Nhưng |, biểu tượng xăm lên lòng bàn tay tôi ngày hôm qua đã mở rộng ra thành hình một ngôi sao năm cánh, nhàn nhạt đỏ. Tôi cúi gằm mặt xuống.


Bài học đầu tiên rút ra, nếu muốn sống một cách yên ổn, tốt nhất đừng trái lời những kẻ có quyền lực nhiều hơn mình. Và tôi đã làm đúng theo điều đấy, như một tôn chỉ tuyệt đối phải tuân theo, ngay giờ phút này.


Dường như đã hài lòng với thái độ ngoan ngoãn và phục tùng nơi tôi, tông giọng của Vice Lord không còn đáng sợ như vừa nãy nữa mà trở nên mềm mỏng hơn:


"Được rồi, Hoàng Đình Đình, cô có ba câu hỏi. Tôi sẽ trả lời ba câu hỏi của cô, trong quyền hạn cho phép. Và rồi sau đó, bản thân cô sẽ phải tự tìm lấy con đường cho riêng bản thân mình."


Tôi ngước lên nhìn vào ngọn lửa xanh trước mặt rồi quay lại nhìn các thành viên khác. Họ dường như cũng đang trông chờ câu hỏi của tôi. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu sắp xếp những thắc mắc của mình theo thứ tự, ít quan trọng cho đến quan trọng hơn tất cả mọi điều trên thế giới này.


"Sao? Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"


"Đã xong, thưa ngài Vice Lord."


"Câu hỏi đầu tiên."


"Tại sao lại là tôi?"


"Không có điều gì là ngẫu nhiên, nếu không phải cô ở đây thì sẽ là người khác. Đó là điều tất yếu và là định mệnh của mỗi một con quỷ ở đây. Câu hỏi thứ hai?"


"Những thành viên ở đây đều giống như tôi sao?"


"Không hề. Mỗi một cá thể ở đây là một trường hợp độc lập và riêng biệt, không ai giống ai cả. Cô có thể kiểm chứng, thông qua những biểu tượng được xăm trên người họ nếu như họ cho phép cô làm điều đấy. Còn về những chuyện khác, những tháng ngày tiếp theo, cô có thể tự tìm hiểu và đưa ra kết luận cho riêng mình. Câu hỏi cuối cùng."


Tôi hít một hơi thật sâu và rồi đưa ra lời thắc mắc cuối cùng mà tôi nghĩ rằng trong số tất cả bọn họ ở đây, ai cũng đã từng hỏi qua một lần.


"Làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Chính xác hơn, tôi cần phải làm gì để được tự do?"


Câu hỏi cuối cùng vừa thốt ra, tôi liền nghe thấy một vài tiếng cười khúc khích từ phía sau lưng (tiếng cười cao vút của Nana và Ruri), hay tiếng thở dài đầy vẻ bản thân biết tất cả (Mad Scientist).


"Ha ha, ta cũng đoán là cô sẽ hỏi câu này. Những người phía sau lưng cô, họ cũng đã từng hỏi ta như thế và cô tưởng tượng xem, họ thất vọng ra mặt khi ta nói chẳng có cách nào khác để rời khỏi đây cả. Bởi vì họ không bao giờ biết tội lỗi của bản thân mình là gì dù cho nó ngày ngày đang dần khắc sâu vào trong cơ thể họ. Nhưng..."


Vậy là chẳng còn cách nào khác nữa. Tôi cũng đã sớm đoán được rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi quái quỷ này. Nhưng... chờ đã, ông ta nói nhưng sao? Tôi mở to mắt nhìn về phía lò sưởi, đồng loạt những người khác cũng như thế. Đại Ca nhảy khỏi ghế sofa, trong khi Nana gặm chặt lấy ngón tay cái của mình một cách đầy hoang mang. Mad Scientist thì gỡ cặp mắt kính xuống, nhìn sang Ruri người cũng đang sốc không kém trước câu trả lời của Vice Lord. Cô gái một mắt từ lâu đã thôi không nhìn ra cửa sổ nữa, ánh mắt tập trung hơn trên đốm lửa xanh đầy ma mị, và Kiku đã bước vào Phòng Sinh hoạt chung từ lúc nào mà tôi không hay. Thế này là sao?


"Cái quái gì đang xảy ra ở đây? Ông có biết mình vừa nói gì không Vice Lord?" - Đại Ca là người đầu tiên trong nhóm lớn tiếng – "Chẳng phải ông đã từng bảo, chúng tôi sẽ phải rục xương ở trong nhà tù này hay sao? Vậy mà với cô ta, ông lại nói "nhưng" như thế tức là cô ta là trường hợp đặc biệt à?"


Trước khi Vice Lord kịp lên tiếng trả lời và tôi định thần lại, một tiếng xoảng vang lên. Mad Scientist đập vỡ lọ hoa bên cạnh, gương mặt cắt không còn một giọt máu. Nana hoảng sợ, càng lúc càng cắn lấy ngón tay mình nhanh hơn, đến mức tôi có cảm giác cô bé sắp cắn đứt mất ngón tay của mình. Những người còn lại thì có vẻ bình tĩnh hơn một chút, nhưng tôi không dám chắc tình hình này sẽ có thể duy trì được trong bao lâu. Nếu như ông ta không chịu giải thích từ "nhưng" mà mình đã đưa ra:


"Ta không nghĩ các cô lại dễ dàng mất bình tĩnh như vậy, nhưng mọi thứ đều có mục đích của nó. Các cô có từng nghĩ đến vì sao số lượng người đến đây lại không ngừng tăng lên chưa? Và bao giờ nó sẽ dừng lại, bản thân các cô đã tự hỏi chưa nhỉ?"


"Tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày chúng tôi được tự do!"


Kiku phản bác lại. Ruri gật đầu đồng ý và hầu như tất cả mọi người sau đó cũng vậy.


"7 tội lỗi của loài người là gì?"


Vice Lord lên tiếng, thích thú hướng về phía người thông minh nhất hỏi.


"Tham lam, giận dữ, đố kỵ, tham ăn, sắc dục, lười biếng, và kiêu ngạo, mấy chuyện này, chúng tôi đã thuộc lòng từ lâu, khoan đã, không lẽ ông muốn nói..."


Mad Scientist nheo mắt.


"Điều kiện đủ, đã đủ. 7 tội lỗi, chẳng phải đã đủ rồi sao? Nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc bảy nhưng chỉ có một, duy nhất một mà thôi. Có bảy người, mà sự tự do thì chỉ có một..."


Vice Lord cười khà khà. Ngọn lửa xanh uốn éo thêm vài cái nữa, sau đó tắt ngấm. Vice Lord đã biến mất, như cách ông ta đột ngột xuất hiện ở nơi đây, khuấy động bầu không khí ma quái chốn này rồi lặng lẽ ra đi, để lại hàng loạt những dấu chấm hỏi đầy nghi hoặc mà tâm điểm của nó, chính là tôi.


Không hiểu sao lúc này, tôi lại có cảm giác mình bị tất cả các thành viên trong ngôi nhà này cô lập. Nana muốn ngồi xuống an ủi tôi, nhưng dưới cái trừng mắt không hề dễ chịu của Đại Ca kế bên, con bé không thể làm gì khác hơn là theo cô ta trở về phòng mình. Nhưng Mad Scientist nhanh tay hơn đã kéo Nana lên trên chung, để lại Đại Ca bực dọc ngay trước lối ngoặt của hành lang. Kiku bĩu môi, kéo kéo tay Ruri rồi chỉ về phía tôi thì thầm to nhỏ gì đó, cuối cùng biến mất ngay lối ngoặt cùng với Đại Ca.


Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, à không, là tôi và cô gái một mắt kia ở lại trong gian phòng lạnh lẽo.


"Cô cũng trở về đi, tôi sẽ tự biết cách xoay sở với chính mình."


Tôi đứng dậy, mệt mỏi rã rời. Và sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên nếu người kia tóm lấy bàn tay tôi rồi xềnh xệch lôi tôi đi mà không vấp lấy sự phản kháng nào. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ ném tôi vào một căn phòng ọp ẹp nào đấy, cho đến khi tôi cảm giác được những dòng nước mát lạnh đang xối lên lòng bàn tay mình. Chúng tôi đang ở trong nhà bếp.


"Cô bị phỏng nhẹ, một chút nước lạnh sẽ khiến cô khá hơn nhiều."


Cô ấy chăm chú vốc lấy từng ngụm nước nhỏ, hắt lên tay tôi một cách tỉ mẩn và dịu dàng giống như ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua nhành hoa. Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy? Hốc mắt tôi đột ngột dâng lên một trận chua xót.


"Rốt cuộc cô là ai, vì sao lại đối tốt với tôi như thế?"


Cô gái khóa vòi nước lại. Thang âm những giọt nước cuối cùng rơi xuống vỡ tan, vang vọng khắp căn phòng. Cô ấy nhìn tôi, bằng con mắt màu lam sót lại chút ánh sáng cuối cùng và khẽ nói, bằng chất giọng cao bổng của những dành hợp xướng nơi thánh đường:


"Tôi là Faka, mọi người thường gọi tôi như thế. Nhưng nếu được, tôi vẫn muốn Đình Đình gọi tôi là Nghệ Đồng."


_____________________

P/s: Thật xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu đến như thế này ;;__;;. Trong thời gian tới, cuộc sống sinh hoạt của mình có lẽ sẽ đảo lộn chút ít, nên sẽ không còn thời gian viết truyện nữa. Nhưng mình sẽ cố gắng mỗi tuần viết một ít, để trong tháng có thể đăng ít nhất từ 1 - 2 chương. Mong các bạn thông cảm cho mình ;;__;;. Bù lại cho một tháng qua mất tăm, đăng preview chương tiếp =]]]]]].

_____________________

Preview chapter IV


Tôi nhìn Nghệ Đồng, nhưng cô đã bước vào trong phòng mình.

À không phải, tôi nên gọi là em mới đúng.

Tôi nhớ rồi, ban nãy Nghệ Đồng nói muốn tôi hãy gọi mình là em, vì em chắc rằng em nhỏ tuổi hơn tôi. Sẽ thật thất lễ nếu như một người nhỏ tuổi hơn xưng tôi – cô với người bề trên.

Và em đã gọi tôi là Đình Đình – san.


***


Mad Scientist dường như vẫn còn đang ngái ngủ. Cô ta băng qua tôi tiến thẳng đến nơi Nana đứng, rồi ôm chầm lấy Nana từ phía sau, siết chặt lấy cô gái bé nhỏ kia trong vòng tay mình. Nếu là ngày hôm qua, chắc hẳn tôi sẽ không thể tin nổi người đó chính là Mad Scientist mà tôi biết.

Bình yên.

Đó là cụm từ duy nhất nảy ra trong đầu tôi lúc này. Lần đầu tiên, và cũng chính là lần duy nhất tôi thấy cô ấy mỉm cười hạnh phúc.


***


"Đóa tỷ hay thức khuya nghiên cứu nên chẳng bao giờ ngủ đủ giấc. Sáng nào chị ấy cũng trong tình trạng mơ mơ màng màng thế này đến tìm em, em cũng không biết chị ấy là đang nói mơ hay là tỉnh nữa. Thật lạ là lúc nào chị ấy cũng có thể tìm thấy em, dù ở bất kỳ nơi đâu trong căn nhà này. Luôn luôn là như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top