Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 7. Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im lặng mãi một lúc không thấy nàng phản hồi, LingLing quay sang thì thấy bột nhỏ hình như đã ngủ từ lâu. Chỉ là cô không biết, môi Orm nhẹ mĩm cười, có những chuyện chưa biết đối mặt ra sao vậy thì cứ coi như chưa từng nghe thấy.

Chiếc xe êm ả lướt qua từng cột đèn đường, ánh sáng khẽ hắt vào, họ thật sự trông như một đôi tình nhân. LingLing Kwong một tay chạm vào gò má nàng, tay còn lại vịnh vô lăng, hạnh phúc, yên bình và chỉ cần vậy thôi là đủ.

"Orm." Cô nhẹ nhàng đánh thức nàng.

Đôi mắt ngủ mê của Orm từ từ hé mở, một nơi hoàn toàn xa lạ hiện lên trước mắt.

"Chúng ta đang ở đâu vậy ạ?"

LingLing chồm sang mở khóa an toàn cho Orm.

"Là nhà cô."

Orm Kornnaphat dụi mắt.

"Hay thôi ạ, cô để Orm ở đây, em sẽ đi bộ về, Orm không muốn làm phiền cô."

Cô lắc đầu không hài lòng.

"Chẳng phải nói rồi sao? Em có quyền tùy ý sử dụng cô."

"Nhưng mà như vậy có hơi đường đột không ạ?"

LingLing Kwong đưa ngón tay lên chặn ngay miệng bé xinh của nàng.

"Im lặng và làm theo cô, cãi lời giáo viên sẽ vào sổ đầu bài."

Mở cửa bước xuống xe, cô không quên vác theo cục bột nhỏ của mình. Orm ngoan ngoãn ở sau lưng LingLing từng bước đi theo không lệch một chút.

"Ba mẹ, con mới về ạ."

Thấy LingLing xưng hô như thế, Orm Kornnaphat nhanh chóng khoanh hay tay lại cúi người chào hỏi. Thay vì chắp tay cúi chào như người khác, ngay từ nhỏ mẹ đã dạy nàng khoanh tay mà chào và Orm cũng nghĩ rằng chỉ như thế mới là lịch sự nhất.

Ông bà Kwong thấy đứa nhỏ trắng trẻo, đáng yêu nắp sau người con gái mình ngoan ngoãn khoanh tay thì có chút nực cười. Bà Kwong khoác tay ra hiệu nàng lại gần.

"Là Orm đúng không?"

Orm nhất thời không biết trả lời làm sao, nàng không hiểu tại sao ba mẹ cô lại đoán ra được mình.

"Vâng ạ."

LingLing từ từ tiến lại gần, để túi sách lên bàn rồi ngồi cạnh bên nàng.

"Con mới đưa Orm từ bệnh viện về, em ấy lại bị người ta bắt nạt rồi."

Ông Kwong nghe xong liền khẩn trương mà bỏ hồ sơ trên tay sang một bên.

"Có cần ba giúp không?"

Cô uống lấy mấy ngụm trà.

"Có ạ, theo con biết Cheri không phải kiểu người chịu đau xong rồi sẽ bỏ qua. Chắc chắn ngày mai sẽ ầm ĩ một phen ở trường. Ba giúp con dẹp loạn một chút."

"Gia thế con bé đó thế nào?"

Ông Kwong đẩy mắt kính lên cẩn thận hỏi rõ.

"Con gái của bí thư đoàn trường."

"Chỉ vậy thôi à?"

Ba cô ngăn bản thân không cười thành tiếng, thật sự có chút khinh thường. LingLing nhún vai một cái.

"Dù có là ai con cũng không quan tâm, cô ta đánh Orm đến bông gân, cánh tay chưa lành còn có dấu hiệu nứt xương."

Bà Kwong quay sang nhìn Orm đầy lo lắng, bà nắm lấy cánh tay nàng đặt lên tay mình, yêu chiều mà xoa bóp. Dù sau cũng là người mà con gái bà yêu thương, chỉ cần là người mà con gái bà thích, bà tự nhiên cũng sẽ có hảo cảm.

"Con muốn xử lý thế nào?"

Mắt LingLing Kwong đanh lại.

"Càng nặng càng tốt."

Ngồi bàn chuyện được một lúc, LingLing cũng xin phép dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi. Đứng trước căn phòng to gần bằng cái nhà của mình, Orm thật sự có chút cười ra nước mắt, nàng không dám bước vào trong. Nàng sợ, sợ sẽ làm dơ phòng của cô mất.

LingLing dường như cũng biết nàng đang nghĩ gì, bàn tay cô nhẹ nhàng đưa ra kéo nàng vào trong, như thể cho phép con bé bước vào cuộc đời mình.

"Em đi tắm trước đi, đồ ở trong tủ quần áo thích cái nào cứ mặc."

Orm gãi gãi đầu đi vào nhà tắm theo hướng cô chỉ. Một lúc sau, nàng lại mở cửa đi ra, bộ quần áo vẫn y nguyên, toàn thân vẫn khô ráo.

"Sao vậy?"

"Em...không biết dùng bồn tắm ạ."

LingLing Kwong sững người, đứa nhỏ này đã chịu khổ nhiều đến như vậy sao? Cô khẽ mĩm cười.

"Không sao, cô dạy em."

LingLing lần nữa nắm lấy tay nàng, thú thật Orm đặc biệt thích những lúc chạm nhau như thế này, nàng cảm thấy cứ như vậy rất thoải mái, rất an toàn.

"Trên bồn tắm có bốn nút. Nút xanh là nước lạnh, nút đỏ là nước nóng, nút hình xoáy này là tạo bọt, còn nút cuối cùng này là sục khí."

Orm gật gù chăm chú nghe giảng.

"Sữa tắm được xếp hai dàn bên phải, còn dầu gội nằm trong tủ ở bên trái."

"Em bình thường chỉ tắm bằng thau nhựa, dầu gội, sữa tắm cũng không biết sẽ phức tạp như vậy.."

Cô xoa xoa đầu nàng.

"Dầu gội và sữa tắm không phức tạp, là do cô thích phức tạp. Dầu gội và sữa tắm tất cả đều đơn giản như mọi thứ Orm từng dùng."

Nói xong LingLing cũng bước ra ngoài để lại không gian riêng tư cho nàng.

Orm đi đến một dàn dầu gội nào là: Luxury, nào là chai dầu gội nghe tên rất giống loài cá Piranha cái gì mà Acqua Di Parma, hay còn cái gì mà Alterna Ten. Nàng lắc đầu, lựa chọn một chai nghe tên dễ đọc nhất "Russan Amber Imperial", nếu Orm biết chai dầu gội đó có giá 4650 baht không biết chính nàng sẽ phản ứng ra sao.

Hóa ra cảm giác của người giàu là thế, tắm cũng sẽ được hưởng thụ như vậy. Orm Kornnaphat đưa cánh tay mình lên xem xét, bầm nhiều quá, có lẽ mai sẽ xưng to. Có vài chỗ còn hằng vết vợt cầu lông chưa tan hẵng.

Nàng chọn một bộ đồ trông ít đắc tiền nhất, áo sơ mi trắng kèm quần short, không ngờ LingLing Kwong ở nhà lại có gu ăn mặc như thế, nghĩ xong Orm liền bật cười.

"Orm tắm xong rồi ạ."

LingLing dời sự chú ý đến người nàng, đứa nhỏ này, đúng là thiếu nữ 18 tuổi như hoa như ngọc, cô cảm thấy cổ họng có chút khô khan.

"Đồ của cô hơi to so với em nhỉ?"

"Không sao ạ, Orm thấy rất thoải mái."

Orm đi đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, hai chân co lên, cánh tay liền khóa hai chân lại, ngoan ngoãn ngồi thành một cục.

LingLing mĩm cười.

"Ở nhà em không cần gọi bằng cô đâu, cứ gọi là chị."

"Em có thể gọi như vậy thật ạ?"

"Ừm đương nhiên."

Orm nhoẻn miệng cười rất tươi, làm lòng LingLing cũng rực rỡ theo.

Đợi cô tắm rửa xong, nhiệm vụ tiếp theo chính là nấu đồ ăn tối cho nàng. LingLing dẫn nàng đi xuống lầu, Orm vẫn lủi thủi theo sau lưng cô như cái đuôi.

"Ba mẹ chưa ngủ ạ?"

Thấy hai ông bà giờ này vẫn cặm cụi làm gì đó dưới lầu, LingLing Kwong tò mò lên tiếng.

"Mẹ nấu ít đồ ăn cho con bé Orm, chắc chiều giờ con bé chưa ăn gì đâu nhỉ?"

Ông Kwong nhanh chóng cầm bình rượu lên khoe.

"Rượu thuốc đấy, lát nữa Orm lại đây bác thoa thuốc cho."

Cảm giác ấm áp từ gia đình lần đầu gặp gỡ dâng ngập khắp lòng nàng. Ánh mắt hiền từ, cử chỉ dịu dàng, nàng cứ tưởng trên đời này chỉ có mẹ và LingLing Kwong mới làm thế với nàng thôi.

Món súp bí đỏ nhanh chóng được bày ra một cái tô nhỏ, bà Kwong bưng tới đặt trước mặt nàng.

"Mẹ phần của con đâu?"

Bà Kwong lắc đầu xua tay.

"Phần của con cái gì ? Mẹ chỉ nấu đủ cho Orm ăn thôi."

LingLing Kwong lập tức bĩu môi làm nũng.

"Chạy qua xin Orm đi, biết đâu được ăn ké vài muỗng."

Ông Kwong lên tiếng xong liền bật cười.

"Orm, đút chị." LingLing đã há miệng chờ sẵn.

Bà Kwong tặc lưỡi.

"Ông xem, cô chủ họ Kwong 24 tuổi đầu còn phải đợi người ta đút."

Cô ngậm lấy muống súp nóng hổi từ nàng, mùi vị nhẹ nhàng xâm nhập nơi khoang miệng, vị giác liền được thỏa mãn mấy phần.

"Mẹ vẫn là kệ con đi." LingLing bĩu môi.

Chén súp bí dành cho một người nhanh chóng được hai người xử lý gọn gàng. Orm chầm chậm đi đến ngồi dưới chân của ông Kwong.

"Ấy Orm, lên ghế mà ngồi." Ông cười hiền.

"Có được không ạ? Cháu sợ không phải phép."

"Có gì mà không phải phép, đều là con cháu trong nhà thôi."

Orm nghe lời đứng lên ngồi cạnh ông, bên cạnh có LingLing Kwong đang nằm ngửa xem tivi, bà Kwong đang gọt táo, thật sự rất yên bình.

"Chịu đau một chút."

Ông Kwong nói xong liền dùng sức nắn lại xương ở tay của nàng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Orm Kornnaphat vẫn không khỏi hét lên một tiếng.

LingLing Kwong lập tức quay sang.

"Ba, nhẹ tay thôi."

"Thưa Kwong đại tiểu thư, tôi biết mình nên làm gì."

LingLing bị chỉnh đốn liền đỏ mặt quay sang một bên.

"Chị ấy ở nhà đều trẻ con như vậy ạ?"

Bà Kwong như tìm được đồng minh nhanh chóng ăn ý nói thêm vào.

"Còn hơn thế nữa cơ, trẻ trâu chứ trẻ con cái gì, 24 tuổi đầu mà cứ cư xử như 2 như 4 tuổi ấy."

Cả nhà liền cười phá lên, chỉ có cô ở một bên bị nói đến đen mặt, có chút giận dỗi.

"Chị, có thể cho em mượn điện thoại không?"

LingLing đang ngồi ở bàn trang điểm liền quay sang.

"Em gọi cho mẹ sao?"

Cô cầm chiếc điện thoại trên bàn đưa sang cho nàng.

"Vâng ạ, vẫn là em không an tâm để mẹ ở nhà một mình."

Sở dĩ nàng không dùng điện thoại của mình là vì vừa rồi được hưởng ơn phước của bọn Cheri đập nát rồi còn đâu.

Tiếng chuông vang lên một lúc, đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Là Orm đây ạ."

"Giờ này vẫn chưa ngủ sao con? Lạ chỗ sao?"

"Orm chuẩn bị đi ngủ, con gọi điện để mẹ an tâm hơn ạ."

"Không sao đâu, biết con đang ở cạnh LingLing là mẹ an tâm rồi. Thôi ngủ sớm đi con."

"Vâng ạ, mẹ ngủ ngon."

"Orm ngủ ngon nhé."

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Orm đưa lại điện thoại cho cô, mùi thơm từ mỹ phẩm thật sự rất nịnh khứu giác.

"Orm ngồi xuống đây, chị skincare cho em."

Orm Kornnaphat vội lắc đầu.

"Em trước giờ không biết dùng mấy thứ này đâu ạ."

"Vậy thì bây giờ sẽ tập dùng, nếu dùng ổn chị sẽ mua tặng em."

"Đừng mà LingLing, tiền của chị không phải tự nhiên mà có, không cần thiết thì đừng hoan phí cho em."

Cô khẽ nhíu mài.

"Còn một lần nữa chị sẽ không nói chuyện với Orm nữa đâu nhé. Tiền của chị có sài hoan phí 8 đời cũng không hết, huống hồ dùng cho em thì không thể gọi là hoan phí."

LingLing vịnh lấy vai nàng.

"Giờ thì nghe lời, ngồi xuống để chị chăm."

Cô thuần thục đổ serum dưỡng da ra tay, từ từ đặt lên mặt nàng, cảm giác lành lạnh trên da thịt khiến nàng có chút thư giản. LingLing Kwong xoa nhẹ từng ngóc ngách của khuôn mặt để dưỡng ẩm thấm đều, đứa nhỏ này thật sự 18 năm chưa từng dùng mỹ phẩm sao? Da mặt vừa mịn, vừa trắng trẻo cũng không có lấy một vết mụn, LingLing không khỏi ghen tị.

Rả rời cả một ngày, cả hai đều buồn ngủ lắm rồi. Trước khi nằm lên giường, nàng cẩn thận xin phép LingLing Kwong, mặc dù lúc nảy đã ngồi lên, nhưng ngồi lên đôi lúc thì khác với nằm ngủ cả đêm, thiết nghĩ như thế nên Orm quyết định phải xin phép cô.

Orm đặt cái gối ôm chặn ngay giữa cô và mình, bản thân cũng để cái chăn ở bên chỗ LingLing, sau khi bố trí "tường thành" xong xuôi, nàng mới hài lòng xoay mặt về hướng đối diện mà ngủ.

Riêng LingLing rất không vui, liền cầm điều khiển hạ nhiệt độ điều hòa xuống. Giờ thì chỉ còn đợi cá cắn câu.

Chưa đầy mười lăm phút sau, cái lạnh đã đánh thức nàng từ giấc ngủ. Orm định quay sang kéo chăn thì phát hiện người kia đã một mình độc chiếm, cuộn chăn thành một cục bao quanh cơ thể. Orm Kornnaphat chính là không chịu nổi cái lạnh, lập tức kéo cái gối đang chặn ở giữa sang một bên, nàng nhanh chóng nhích lại gần cô.

"Chị..cho em đắp chăn với." Chất giọng khàn đặc do ngái ngủ vô cùng đáng yêu mà vang lên.

"Không cho phép, mau ôm gối của em."

"Orm sai rồi ạ, LingLing cho em đắp mền."

Đúng thật là lời nói của mỹ nhân làm nghiêng thành đổ nước, cô liền kéo một góc chăn ra vừa vặn để nàng chui vào.

Orm Kornnaphat thấy được hơi ấm liền chui tọt vào trong, LingLing Kwong nhân lúc này cũng ôm trọn lấy nàng. Orm thì không nghĩ nhiều, cứ ngủ trước đã chuyện gì vẫn cứ là để mai tính.

Cô nhẹ đặt cánh mũi lên tóc nàng, mùi dầu gội của bản thân đang thoang thoảng trên người nàng khiến LingLing vô cùng thoải mái.

Rồi từng hơi thở đều đều nhịp nhàng nâng lên hạ xuống, có lẽ đây chính là giấc ngủ ngon nhất kể từ khi biết suy nghĩ đến giờ của nàng. Một giấc ngủ không cần phải lo trước ngày mai, an toàn, ấm áp và thoải mái.

______________________________________________

Sự tử tế của LingLing Kwong dường như đã được di truyền từ ba mẹ, chap này gần 2500 từ, có hơi dài khong nhỉ 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top