Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21.Một góc nơi sofa (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trại tạm giam buồng số 3 đến hôm nay đã không còn gì xa lạ với Ton. Cậu ấy đã ở đây hơn 1 tháng rồi, sớm cũng đã quen với việc đối diện với bốn bức tường, cơm canh đạm bạc, vệ sinh ở ngay trong buồng giam. Nhưng thứ mà Ton không quen nhất chính là đám tù nhân ở những buồng bên cạnh, dường như bọn chúng chỉ chờ được vào buồng của hắn đánh hắn mà thôi.

"Ở trong đó có bị đánh hay không?" - Gimz lại đến thăm Ton, nhìn thấy không có vết thương trên người, nhưng không biết có bị nội thương hay không.

"Giam mỗi buồng cách biệt nên mình không bị đánh đâu, chẳng qua thời gian trôi qua thật chậm, còn 2 tháng nữa mới xét xử" - mỗi ngày ở đây dài như 10 năm, đau khổ không nói sao cho hết

Hai người họ là bạn cùng phòng bao nhiêu năm, Ton xem Gimz như tri kỷ của mình, còn Gimz xem Ton là gì hắn không bao giờ biết được, vì con người của Gimz rất nhút nhát làm sao dám thừa nhận những chuyện như thế này

"Dạo này bên ngoài thế nào rồi? Mọi người ổn cả chứ?" - họ vẫn vào thăm anh ấy thường xuyên, nhưng anh ấy không biết có gì che giấu không, nên cứ gặp người này liền hỏi người kia

"Orm đang làm việc tại Golden, công việc rất tốt, còn LingLing, cô ấy đã hồi phục rồi, không còn ngồi xe lăn nữa" -  ai cũng tốt ai cũng hạnh phúc, chỉ có ngươi là bất hạnh thôi

Ton nghe tên LingLing không còn bị liệt như trước nữa, vui vẻ như chính hắn vừa trải qua bạo bệnh vậy, còn nói với Gimz giúp hắn lấy một chiếc mô hình chỗ bàn trưng bày tặng cho LingLing.

"Mô hình đó là cậu thích nhất mà" - mô hình và tranh cổ của Trung Quốc, là tác phẩm mà Ton từng được giải trong những năm học mới học trường kỹ thuật

Theo như Ton nói việc LingLing khỏi bệnh là việc rất có ý nghĩa với Orm. Nhìn kiểu nào cũng biết hai người họ thích nhau mà, hơn nữa LingLing từng tặng quà có giá trị cho họ, bây giờ tặng lại có sao đâu

Nghe theo lời Ton, Gimz sau khi quay về nhà cũng đem mô hình nhà tranh cổ đến tặng LingLing, lúc này Linh đang ở phòng khám của mẹ kiểm tra những bước cuối cùng, Gimz bước vào định tặng thì Orm nói nên chờ một lúc cô tổ chức tiệc mừng cho LingLing. Bác sĩ Nan cũng nhìn thấy món quà đó, chỉ có LingLing là chưa thấy qua.

Sau khi khám bệnh xong, Orm đưa LingLing trở về nhà, Gimz ở lại nói chuyện với mẹ một chút, bác sĩ Nan nhìn thấy món quà trên tay định hỏi tặng ai, Gimz liền nói đây là của Ton tặng cho LingLing, nghe đến tên Ton, người đó liền hỏi về anh chàng này.

"Con biết người tên Ton sao?"

"Đương nhiên rồi mẹ, Ton là bạn cùng phòng của con mấy năm nay mà" - sao mẹ lại hỏi câu hỏi này, lại còn trông rất căng thẳng

"Không có gì, à...Mẹ có đọc tin tức trên báo nói cậu ấy giết người đang bị tạm giam phải không?" - thì ra họ quen biết nhau. Nếu như Ton xảy ra chuyện gì khẳng định Gimz sẽ rất buồn.

Hai mẹ con của họ bàn về vấn đề này rất lâu, nhưng bác sĩ Nan không hề tiết lộ câu nào liên quan đến lần thôi miên LingLing. Dù sao bây giờ LingLing cũng đã khỏi bệnh, sẽ sớm ra tòa thôi, người tên Ton đó cũng sẽ được thả sớm hơn dự định.

................


Buổi tiệc mừng LingLing hồi phục diễn ra vào hai tháng nữa. Sở dĩ kéo dài như vậy là do dạo gần đây Golden có nhiều chuyện cần giải quyết, hơn nữa đợi đến ngày đó là ngày đẹp muốn chọn ngày tốt lành để cầu cho LingLing cả đời bình an. Với cả cũng là ngày ra tòa của Ton, nếu anh ấy được thả càng có thể là bữa tiệc ý nghĩa hơn.

"P'LingLing, lấy cho em đĩa trái cây trong tủ lạnh"

"P'LingLing, remote, đem remote đến đây nào"

"P'LingLing, em..."

"Em đủ rồi nha, em không có chân sao?" - Nàng đang rất bận rộn học nấu ăn, Orm cứ vài phút lại sai vặt nàng. Tuy bây giờ người ta có thể đi được, nhưng đi nhiều quá bộ không biết mệt sao?

Orm Kornnaphat nhìn thấy bộ dạng tức giận của LingLing liền kéo nàng ngồi vào trong lòng mình, mỗi khi ôm nàng từ phía sau đều cạ cạ đầu vào một bên hõm cổ của nàng hôn qua. Nhột chết đi được...

"Em muốn nhìn thấy chị đi qua đi lại trước mặt em thôi mà, đi được rồi bộ không thích đi à?" - Mới nhờ có mấy lần đã mắng cô rồi, lúc chị còn ngồi xe lăn là ai đã chăm sóc chị đây?

"Không phải không muốn đi, là không muốn em sai khiến chị" - Người ta từ nhỏ tới lớn đâu có hầu hạ ai, bây giờ giống như làm con hầu cho em, không đồng ý.

Làm sao em không biết chị sẽ khó chịu khi bị sai khiến, chẳng qua em thích nhìn thấy bộ dạng tức giận đến đỏ ửng cả mặt đó của chị. Thích chị dậm chân thật mạnh đi đến chỗ em, để em biết được rằng đôi chân đó thật sự đã ổn rồi. Có lẽ thời khắc khó khăn nhất, đã tạm biệt chúng ta mà đi, để lại nơi này chút hạnh phúc còn thừa lại.

Orm Kornnaphat mặc nhiên thích ôm nàng từ phía sau, một tay nâng lấy gương mặt LingLing quay lại nhìn mình. Ánh mắt ở cạnh nhau, chóp mũi thậm chí đã chạm vào thật nhẹ. Mỗi khi như vậy, đều là những cánh môi từ từ khẽ động. LingLing nhận ra Orm rất thích hôn nàng, thậm chí là bị nghiện kiểu hôn khi nàng đang ngồi trong lòng cô như vậy.

Một bên cánh tay dần dần hạ xuống, để cho LingLing gối đầu lên một chiếc sofa. Orm Kornnaphat dùng tay còn lại chống đỡ mình, ngắm nhìn LingLing từ phía trên, từ từ mân mê gương mặt có phần quá đỗi xinh đẹp này. Nhớ lại lần đó cũng là bộ dạng như vậy nằm trên người nàng, nhưng lúc đó mang thân phân của Earn, lần này thì lại khác.

"P'LingLing, em là Orm" - Không hiểu sao đột nhiên cô lại nói một câu vô tri như vậy, cô cũng biết LingLing sẽ vì câu nói này mà cười mình.

"Đồ ngốc này, đương nhiên là em rồi, cũng chỉ là em thôi" - Có lẽ trong quá khứ nàng từng nhận lầm hai người họ, nên Orm muốn nhắc nhở nàng, đây không phải là Earn, đây là bạn gái của nàng, Orm Kornnaphat.

Mặc dù là vậy, mặc dù hiểu rõ người đang nằm trên người mình là Orm. Nhưng dưới góc độ này nhìn lên, gương mặt của Orm lúc đó có chút đỏ, có lẽ là do em ấy đã động tình. Ngược lại có phần quá giống với Earn lúc cưỡng bức nàng, có một chút sợ hãi rơi vào thời điểm đó, nhưng vì không muốn khiến cho Orm thất vọng hết lần này tới lần khác, LingLing chỉ có thể tự an ủi chính mình. Orm sẽ không giống như Earn đâu, em ấy chắc chắn không đối xử tệ bạc với nàng.

"N'Orm, đừng làm chị đau đấy" - Thứ mà LingLing muốn nói, cũng không phải chỉ ở phương diện này.

"Uhm"

Cô chưa từng thử qua những chuyện này, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành, Orm Kornnaphat hay tò mò mọi thứ, do đó việc tìm hiểu những chuyện này qua sách vở hoặc những thước phim sống động là điều dễ hiểu. Không phải ai cũng cảm thấy đau đớn trong khoảnh khắc lần đầu tiên, có lẽ nhẹ nhàng một chút sẽ tránh được phần nào.

Orm Kornnaphat từ từ đem cúc áo trên người LingLing cởi bỏ, mỗi một cúc áo được mở ra, LingLing lại càng không dám nhìn lấy cô. Mặc dù trước đây lúc Orm chăm sóc nàng, vẫn thường xuyên thay áo cho nàng, nhưng ở trong tình cảnh này lại khác. Orm Kornnaphat đưa tay kéo một bên vai áo của nàng rớt xuống, hiện ra một địa phương đầy đặn, không lâu sau một bàn tay theo kẻ hở của chiếc bra nhỏ luồn vào trong một bên ngực ấm nóng, mân mê hồi lâu như phát nghiện khó lòng cưỡng lại.

"P'LingLing, người chị cũng gầy thôi sao chỗ này to thế?" - bình thường thấy bằng mắt không cảm nhận, hôm nay đặt tay vào liền thấy một bàn tay có vẻ gần che không đủ rồi.

Tránh để cho Orm Kornnaphat ăn nói lung tung, LingLing đành phải kéo lấy cổ áo cô cúi xuống thêm một chút, lại rơi vào một nụ hôn sâu không lối thoát. Thà rằng hơi mất không khí, khó thở một chút, nhưng không muốn nghe đứa nhỏ đó trêu chọc nàng.

Bàn tay sinh nhiệt không có dấu hiệu dừng lại, càng lúc càng trở nên manh động hơn, dần dần di chuyển xuống phía dưới. Thời điểm Orm cởi bỏ khóa quần của nàng, LingLing liên tục hiện lên hình ảnh Earn Kornnaphat cưỡng bức nàng, dường như Orm có thể nhìn ra được sự nhầm lẫn lúc này, liền rời khỏi nụ hôn đó nói khẽ vào tai của LingLing.

"P'LingLing, nhắm mắt lại cảm nhận người đang ở phía trên chị là em" - Có lẽ nhìn bằng mắt sẽ khiến LingLing nhớ lại hình ảnh xấu xa đó, nhưng nếu như cảm nhận bằng tất cả sự dịu dàng và chân thành lúc này, nàng sẽ không còn sợ hãi nữa.

Chẳng thấy gì nữa cả, LingLing nhắm chặt lấy đôi mắt của mình. Chỉ còn nghe hòa vào tiếng gió mát lạnh từ điều hòa, và một làn hơi nóng liên tục phả vào cổ, hơi thở của Orm vào lúc này rất mạnh, những ngón tay lần lượt chạm vào nơi nhạy cảm nhất. Khi nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được rất rõ từng chuyển biến và cảm xúc trên cơ thể mình.

"Ưn...N'Orm" - đừng chạm vào đó, thật khó chịu.

Hồng đậu bé xíu ấm nóng rơi vào đầu ngón tay, Orm Kornnaphat biết mình chạm đến nơi khó lòng dừng lại. Mỗi khi Orm chuyển động ngón tay mân mê lấy hai bên cánh hoa mềm yếu, lại chính là khoảnh khắc LingLing không giữ được mình r.ê.n lên thật khẽ.

Tuy nàng có khó chịu, nhưng sự khó chịu đó đến từ việc trong nhất thời nhận quá nhiều kích thích. LingLing cảm thấy giữa hai chân bắt đầu có cảm giác nóng ấm ập đến rất nhanh, thật nhanh khiến cho nơi đó của nàng trở nên ẩ.m ư.ớ.t hơn bao giờ hết.

Từ góc độ này nhìn xuống, LingLing hai mắt nhắm chặt, khoảng cách giữa hai mắt nhăn lại chịu đựng cảm giác kích thích lần lượt kéo đến. Mồ hôi đổ dọc từ tóc mai xuống xương quai xanh, điều hòa trở nên vô dụng lúc này.

"P'LingLing, em vào nhé"

Có lẽ Orm muốn thông báo cho nàng, để nàng đỡ đau hơn. Nhưng việc thông báo này khiến LingLing càng trở nên hồi hộp, ngón tay của Orm từ từ đi vào bên trong, cảm giác được lắp đầy trong tức khắc, bụng dưới trở nên căng cứng, hơi thở đứt quãng, dần dần xé tan ranh giới giữa còn và mất, đi sâu vào bên trong.

Thời điểm đó mặc đù Orm đã rất nhẹ nhàng với nàng, nhưng LingLing vẫn bị một cơn đau đánh ụp tới. Giữa hai chân nàng xót không chịu nỗi, ôm lấy Orm như chiếc phao cứu sinh, nước mắt trực trào rơi xuống. Lúc này Orm Kornnaphat hôn lên trán nàng an ủi vỗ về, nhưng ngón tay vẫn không ngừng chuyển động, có lẽ bên trong đó quá đỗi kích thích, quá đỗi chèn ép khiến cô không điều khiển được nó nên dừng lại vào lúc đó.

Một lúc sau Orm hỏi nàng còn đau nữa không? LingLing khẽ lắc đầu, phiếm hồng vẫn còn đọng lại bên má.

Toàn bộ quần áo trên người nàng lúc này đều đã được cởi ra, để lộ một thân thể như hoa như ngọc yếu ớt nằm dưới thân cô. Orm Kornnaphat đẩy nhẹ hai chân của LingLing lên, một chút dị.c.h m.ậ.t liền theo đó chảy ra thấm một lớp sofa loang màu.

"Em đừng nhìn vào đó" - Thân dưới của nàng lúc này giống như không thuộc về nàng nữa, mỗi một lần bụng dưới căng lên đều tuôn ra không ít m.ậ.t d.ị.c.h, một lớp đọng lại nơi cánh hoa đỏ ửng, lớp còn lại chảy dọc xuống sofa.

Nhìn vào LingLing địa phương này hệt như yêu cơ, thử hỏi lòng dạ không phải sắt đá làm sao khỏi cưỡng cầu. Orm Kornnaphat nhìn một lúc liền giống như bị thôi miên, từ từ tiến vào bên trong.

Lúc này đây thứ nằm trong cơ thể nàng không phải là vật thể cứng, ngược lại là một vật rất mềm ngoe ngoảy bên trong. LingLing ăn phải kích thích lớn, càng tuôn trào d.ị.c.h m.ậ.t, nhiều đến mức chính nàng cũng không tưởng tượng nỗi, Orm Kornnaphat cả đầu vùi sâu vào giữa hai chân nàng, khó tránh việc nuốt vào một ít.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ


To Be Continued


H nhẹ thôi đó à!!!

Mà có H là drama xé tan màn đêm ập tới nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top